Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 111: Đọ võ bắt đầu! (length: 9174)

Gặp Hùng Sơn đứng dậy nói ra lời này.
Ở đây tất cả mọi người ngây người ra.
Tiêu Thành càng là một bộ mặt khó có thể tin, hoài nghi mình có nghe lầm hay không.
Vương gia là tất cả vương tử bên trong được bệ hạ tin tưởng nhất.
Năm nay thi đấu ý nghĩa phi phàm.
Liên quan đến ngôi vị thái tử sau này.
Vương gia vậy mà nói muốn bỏ quyền?
Đại vương tử, Tam vương tử, Ngũ vương tử trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Nếu như Hùng Sơn bỏ quyền, cơ hội của bọn họ liền đến.
Da Luật Hồng Niết nhìn chăm chú vào Hùng Sơn, sắc mặt trầm xuống.
Không đợi hắn mở miệng.
Hoàng hậu Tiêu thị một bên đột nhiên hỏi: "Sơn nhi, ngươi vì sao muốn bỏ quyền?"
Hùng Sơn khi còn bé mẫu thân rời Đại Liêu, tin tức hoàn toàn không có.
Những năm này hắn là do hoàng hậu nuôi dưỡng lớn lên.
Hai người tuy không phải mẹ con ruột, nhưng tình cảm lại còn hơn cả mẹ con.
Hoàng hậu Tiêu thị biết rõ năm nay thi đấu quan trọng, cố ý mở miệng hỏi thăm.
"Thưa mẫu hậu."
"Hài nhi trong phủ người vốn tham gia cuộc thi võ hôm nay, hôm qua đột ngột phát bệnh nặng qua đời."
"Hiện tại hài nhi không còn ai dùng, vì vậy bỏ quyền."
Hùng Sơn thần sắc cung kính nói.
Nghe nói như vậy, hoàng hậu Tiêu thị trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nàng nhìn về phía Tiêu Thành cùng Đại Minh.
Hai người này trông tinh thần sung mãn, thể trạng cường tráng.
Sao lại nói không người có thể dùng?
Tiêu thị không nghĩ ra.
Hùng Sơn sau lưng, dũng sĩ trên ghế.
Tiêu Thành trong lòng gấp gáp, đưa mắt ra hiệu cho Đại Minh.
Đại Minh sửng sốt một chút, không hiểu ý.
Thấy thế, Tiêu Thành hít sâu một hơi, trực tiếp đứng lên nói: "Vương gia, thuộc hạ có thể tham gia lôi đài đọ võ lần này."
Trong tộc thi đấu liên quan đến ngôi vị thái tử sau này.
Hùng Sơn có ơn tri ngộ với hắn.
Hắn muốn báo đáp.
Đại Minh bên cạnh cũng kịp phản ứng.
Hắn vội vàng đứng lên, khờ khạo nói: "Đại ca, ta cũng có thể tham gia."
Nghe hai người nói như vậy, Hùng Sơn sầm mặt lại nói: "Không được!"
Lôi đài đọ võ có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Tiêu Thành mặc dù giỏi bắn cung hàng đầu Đại Liêu, nhưng công phu chém giết của hắn không được.
Đi lên chính là chết.
Về phần Đại Minh...
Hùng Sơn dù sao cũng là nghĩa huynh của Đại Minh, sao có thể để Đại Minh rơi vào nguy hiểm.
Hắn biết được tình hình cuộc thi cưỡi ngựa hôm qua, trong lòng đều một trận kinh hãi.
Hiện tại Hùng Sơn cũng không dám để Đại Minh mạo hiểm nữa.
Hoàng hậu Tiêu thị giọng ôn hòa nói: "Sơn nhi, hai dũng sĩ dưới trướng của con đều nói có thể tham gia."
"Vậy cứ để bọn chúng lên đài tỷ thí xem sao?"
Hoàng hậu Tiêu thị nhân lúc Da Luật Hồng Niết chưa lên tiếng, muốn Hùng Sơn đi theo quy trình cho tốt.
Cuộc so tài lần này liên quan đến việc tranh đoạt ngôi thái tử.
Nàng yêu thích Hùng Sơn, không muốn hắn thất bại ở vòng này.
Hùng Sơn há to miệng, vừa muốn nói gì đó.
Chỉ nghe Đại Minh giọng khờ khạo nói: "Đại ca, ta biết lôi đài đọ võ có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
"Nhưng cuộc tỷ thí này rất quan trọng."
"Ngươi đối đãi thật lòng với ta, ta có năng lực, đương nhiên cũng muốn báo đáp ngươi."
Đại Minh vẻ mặt thành thật nhìn Hùng Sơn.
Tiêu Thành một bên cũng vội vàng hô: "Vương gia!"
"Thuộc hạ nguyện vì vương gia quên mình phục vụ!"
Động tĩnh bên phía Hùng Sơn thu hút ánh mắt của mọi người trên đài cao.
Các tướng lĩnh Đại Liêu ngồi đối diện đồng loạt nhìn sang, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc.
Hoàng đế Đại Liêu ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa nhìn về phía Hùng Sơn.
Da Luật Hồng Niết chậm rãi mở miệng nói: "Sơn nhi, hai dũng sĩ dưới trướng của con đều nguyện ý tham gia."
"Con cho rằng thi đấu trong tộc là trò đùa sao?"
"Muốn bỏ quyền là bỏ quyền sao?"
Hùng Sơn cung kính nói: "Phụ hoàng, người không biết đó thôi."
"Đại Minh là huynh đệ kết nghĩa của nhi thần, hắn tuy vóc dáng to lớn, nhưng năm nay mới mười hai tuổi."
"Hắn vẫn còn là con nít."
Nghe nói vậy, tất cả mọi người dồn ánh mắt về phía Đại Minh.
Chỉ thấy Đại Minh cao gần bảy thước, dáng người cao lớn, cánh tay to như cái đầu, cơ bắp khắp người nổi cuồn cuộn.
Trên cánh tay gân xanh nổi lên, cả người ngồi đó như một con thú dữ đang ẩn mình.
Mọi người vô thức mở to mắt.
Bao nhiêu?
Ngươi nói đây là mười hai tuổi?
Thấy mọi người nhìn mình, Đại Minh có chút ngượng ngùng gãi đầu.
Trên mặt hắn nở nụ cười chất phác thật thà.
Nụ cười này đi cùng vóc dáng cao lớn đáng sợ kia, khóe miệng mọi người giật giật, có chút im lặng.
"Mười hai tuổi thì sao?"
"Lão phu mười tuổi đã ra chiến trường giết người rồi."
Một giọng nói có chút già nua vang lên.
Nghe câu này, mọi người quay sang nhìn người vừa nói.
Chỉ thấy Gia Luật Hồng thái, nguyên soái Đại Liêu đang ngồi ở bàn tiệc bên tay trái Da Luật Hồng Niết, bình tĩnh cắt đùi dê, cắt một miếng rồi bỏ vào miệng.
Ông vừa nhai vừa nói: "Cả đám đều bỏ cuộc, lão phu chạy đến để làm gì?"
"Các ngươi xem lão phu là trò cười hả?"
Nghe vị nguyên soái Đại Liêu lên tiếng, lòng mọi người run lên.
Địa vị của Gia Luật Hồng thái tại Đại Liêu rất đặc biệt.
Không chỉ là dòng họ hoàng tộc, ông còn nắm giữ binh quyền Đại Liêu.
Ông dụng binh xuất thần nhập hóa.
Là người duy nhất có thể đối đầu với Trấn Liêu Vương bên Đại Vũ.
Nếu không có Gia Luật Hồng thái, có lẽ Đại Liêu đã bị Trấn Liêu Vương cắn ngược lại mất một phần lãnh thổ rồi.
Có thể nói là lập chiến công hiển hách.
Gia Luật Hồng thái đã lên tiếng, dù Hùng Sơn có muốn bỏ quyền cũng không thể.
Đại Minh và Tiêu Thành chắc chắn sẽ tham gia lôi đài đọ võ lần này.
Hoàng đế Đại Liêu Da Luật Hồng Niết nhìn về phía Đại Minh, ôn hòa nói: "Trần Đại Minh."
"Bệ hạ!"
Nghe hoàng đế gọi mình, Đại Minh vội hành lễ.
"Ngươi chỉ mới mười hai tuổi thôi sao?"
"Vâng ạ."
Đại Minh thành thật trả lời.
Da Luật Hồng Niết nhìn chằm chằm dáng người cường tráng của Đại Minh, trong mắt cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn đã thấy vô số dũng sĩ.
Đây là lần đầu tiên thấy một người mười hai tuổi lại có thể phát triển đến mức này.
Trong lòng hơi ngạc nhiên.
Da Luật Hồng Niết khôi phục vẻ bình tĩnh, tiếp tục hỏi: "Lôi đài đọ võ này rất có thể sẽ mất mạng."
"Ngươi kết nghĩa huynh đệ với lục vương tử."
"Ngươi tự nguyện vì huynh trưởng của mình lên đài?"
"Nguyện ý ạ!" Đại Minh ngữ khí kiên định nói.
Nghe nói vậy, đáy mắt Da Luật Hồng Niết ánh lên vẻ vui vẻ.
Hắn nhẹ gật đầu nói: "Lôi đài đọ võ không thể xem thường, công phu chém giết của ngươi thế nào?"
Đại Minh mặt thật thà nói: "Ta không biết chém giết."
"Nhưng ta biết dùng búa."
Nghe vậy, Da Luật Hồng Niết cười nói: "Được."
"Nể tình ngươi còn nhỏ."
"Đợi bắt đầu đấu võ, ngươi sẽ là đài chủ."
"Đa tạ bệ hạ."
Đại Minh đáp lời.
Hôm qua Tiêu Thành đã nói với Đại Minh, nếu là đài chủ, có thể lựa chọn đấu bằng binh khí hay quyền cước.
Da Luật Hồng Niết coi như là cho Đại Minh một chút ưu thế nhỏ.
Hùng Sơn thấy Đại Minh thật sự muốn ra sân, vội nói: "Phụ hoàng..."
Da Luật Hồng Niết khoát tay: "Chuyện này coi như vậy đi."
"Bắt đầu đi."
"Đừng để các tướng quân phải đợi sốt ruột."
Đại Minh quay sang nhìn Hùng Sơn, ngốc nghếch cười một tiếng.
Hùng Sơn không kìm được thở dài.
Đao kiếm trên lôi đài vô tình.
Đại Minh tuy có sức mạnh trời sinh, nhưng dù sao còn nhỏ, sức chịu đựng có hạn.
Nếu gặp mấy cao thủ ở Tây Vực, chắc chắn sẽ bị xoay như chong chóng.
"Cuộc thi đấu trong tộc vòng thứ ba!"
"Lôi đài đọ võ, xin phép bắt đầu!"
Người hầu thống lĩnh hét lớn.
"Mời các dũng sĩ lên lôi đài!"
Ngoại trừ nhị vương tử và tứ vương tử, những vương tử còn lại đều có hai người đứng lên phía sau.
Tính cả Đại Minh và Tiêu Thành, tổng cộng tám người.
"Đại ca, ta giúp huynh!"
Đại Minh cười ngây ngô nói với Hùng Sơn.
Hùng Sơn rót một chén rượu đưa cho Đại Minh, nghiêm giọng nói: "Minh đệ."
"Nếu không đánh lại, nhất định phải mở miệng nhận thua."
"Ngươi còn nhỏ, nhận thua cũng không có gì phải mất mặt."
"Tính mạng quan trọng!"
Đại Minh gật mạnh đầu, nhận lấy chén rượu uống cạn một hơi.
Hùng Sơn nhìn sang Tiêu Thành bên cạnh.
Sắc mặt hắn âm trầm.
Hôm nay Hùng Sơn vốn không định đưa Đại Minh tới.
Là Đại Minh nói muốn xem.
Hùng Sơn mới đưa Đại Minh đến đây.
Giờ xem ra, chỉ sợ là Tiêu Thành đã nói gì đó với Đại Minh.
Nếu không, Đại Minh tuyệt đối sẽ không chủ động đi theo.
Cảm nhận được ánh mắt của Hùng Sơn, Tiêu Thành vô thức cúi đầu, không dám đối mặt với hắn.
"Hừ!"
Hùng Sơn hừ lạnh một tiếng, trong mắt mang theo tức giận.
Tiêu Thành cúi đầu, hít sâu một hơi, ngữ khí kiên định nói: "Vương gia."
"Thuộc hạ nguyện vì ngài quên mình phục vụ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận