Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 60: La Hán phục ma (length: 8562)

Trước Thiên Vương Điện.
Gặp mười tám tượng đồng nhân thất bại.
Vị trụ trì khoác áo cà sa đỏ mí mắt khẽ giật.
Hai tay của hắn chắp trước ngực, niệm một tiếng: "A Di Đà Phật..."
"Vị thí chủ này có thể cho biết danh tánh không?"
Trần Diệp đứng trước Thiên Vương Điện, thản nhiên nói: "Đông Hoa."
Vị trụ trì hòa thượng lẩm nhẩm trong miệng một câu, trong mắt lóe lên một tia sáng.
"Nguyên lai là Đông Hoa Tông Sư..."
"Không biết Tông Sư đến Thiếu Lâm, có chuyện gì?"
Vị trụ trì hòa thượng dù chưa từng xuống núi, nhưng hắn cũng đại khái biết, hai năm trước trên giang hồ có thêm một võ đạo Tông Sư.
Tên là Đông Hoa.
"Ta đến đây, chỉ vì muốn nói chuyện với phương trượng Thiếu Lâm."
"Ta nghe nói, phương trượng Thiếu Lâm có ý, không cho thuộc hạ của ta rời khỏi phạm vi Thiếu Lâm?"
Trần Diệp nhìn chằm chằm vị trụ trì hòa thượng, ánh mắt bình tĩnh hỏi.
Nghe vậy, vị trụ trì hòa thượng nhíu mày.
Chuyện của Tần Nhất, hắn không rõ ngọn ngành.
Đám võ giả giang hồ ở phía sau im lặng nghe hai người trò chuyện.
Nghe Trần Diệp nói vậy, biểu cảm của đám võ giả khác nhau.
Một số người lén lút nhìn qua nhìn lại giữa Tần Nhất và Trần Diệp.
Nghe ý của Đông Hoa Tông Sư, có vẻ như đang bao che cho con?
Chẳng lẽ giữa hai người có quan hệ không tầm thường?
Mấy tên võ giả nhớ lại lúc dưới chân núi, Tần Nhất hình như đã kéo ống tay áo của Trần Diệp, hai người thì thầm với nhau.
Nghĩ đến đây, trong mắt một số người lộ ra vẻ giật mình.
Thảo nào Đông Hoa Tông Sư muốn đánh lên Thiếu Lâm...
Một số võ giả khác thì không nghĩ nhiều như vậy.
Cứ cho rằng Trần Diệp lên Thiếu Lâm là vì muốn lấy lại mặt mũi.
Thực lực của thuộc hạ bậc nhất trên giang hồ đều hiếm có.
Thiếu Lâm làm vậy, thật sự là đang tát vào mặt Ngọc Diệp Đường.
Biểu cảm của vị trụ trì hòa thượng nghiêm túc, trầm ngâm một lát rồi nói: "Phương trượng mấy ngày trước đã bế quan, không tiếp khách."
"Lão nạp chưa từng nghe nói phương trượng ban lệnh, cấm vị nữ thí chủ kia rời khỏi Thiếu Lâm."
Hả?
Trần Diệp nghĩ ngợi, bỗng nhiên cười.
Xét một góc độ nào đó, Thiếu Lâm thật đúng là không giam lỏng Tần Nhất.
Người Thiếu Lâm muốn tìm là Thần Đại Thanh Ninh, không liên quan gì đến Tần Nhất.
Nhưng Tần Nhất là sư phụ của Thần Đại Thanh Ninh, Thần Đại Thanh Ninh lại trúng Huyền Không Tuyệt Mạch Thủ, Tần Nhất sao có thể làm ngơ?
Lý do thoái thác của Thiếu Lâm thật tinh tế.
Không hổ danh là môn phái lớn.
Vị trụ trì này quả thật gạt sạch mọi liên quan cho Thiếu Lâm.
Nhưng...
Chuyện này không thể bỏ qua như vậy được.
Trần Diệp đến Thiếu Lâm, không chỉ để đón Tần Nhất.
"Đã đại sư nói như vậy, chắc là có hiểu lầm gì đó." Trần Diệp thản nhiên nói.
Vị trụ trì hòa thượng mặt không đổi sắc khẽ gật đầu: "Thiện tai thiện tai..."
"Nhất định là có chút hiểu lầm."
Nghe vị hòa thượng này nói, Trần Diệp cười, ngữ khí bình tĩnh nói: "Nghe nói bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm là độc nhất vô nhị thiên hạ."
"Tại hạ ngưỡng mộ tuyệt kỹ Thiếu Lâm đã lâu, muốn mượn xem qua."
"Không biết đại sư có thể tạo điều kiện hay không?"
Nghe đến đó, sắc mặt của vị trụ trì hòa thượng trầm xuống.
Đòi hỏi bảy mươi hai tuyệt kỹ?
Ngươi đây cũng quá đáng rồi!
Đám võ giả giang hồ ở phía sau vui mừng, hai mắt tỏa sáng.
Đông Hoa thế mà lại lên Thiếu Lâm đòi bảy mươi hai tuyệt kỹ!
Chậc, thật sự là kẻ tài cao gan cũng lớn.
Thiếu Lâm lấy bảy mươi hai tuyệt kỹ mà nổi danh, há có thể dễ dàng truyền ra ngoài.
Đám võ giả nhìn về phía vị trụ trì, muốn biết hắn sẽ ứng phó ra sao.
Vị trụ trì mặt không đổi sắc, nói: "Không biết Tông Sư muốn xem môn tuyệt kỹ nào, nếu trong Tàng Kinh Các có bản sao, lão nạp có thể làm chủ, tặng cho Tông Sư."
Trần Diệp thản nhiên nói: "Võ học Thiếu Lâm uyên thâm bác đại, đều có chỗ độc đáo."
"Một hai quyển, e rằng không thể hiểu hết cái hay của võ học Thiếu Lâm."
Nghe Trần Diệp nói xong, khóe miệng của vị trụ trì hòa thượng giật giật.
Đám võ giả giang hồ ở phía sau trợn to mắt, lòng tràn đầy phấn khích.
Vị trụ trì này cho cái bậc thang, muốn dùng một bản tuyệt kỹ để đuổi Đông Hoa đi.
Lại không ngờ, Đông Hoa muốn tất cả!
Trần Diệp bình tĩnh nhìn chằm chằm vị trụ trì hòa thượng.
Tuyệt học Thiếu Lâm, nổi danh thiên hạ.
Hắn sao có thể tay không mà về?
Khóe miệng của vị trụ trì hòa thượng giật giật, hít sâu một hơi, nỗi lòng bình thản đều bị ảnh hưởng.
"A Di Đà Phật..."
"Chuyện này lão nạp không thể quyết định..."
Trần Diệp trực tiếp cắt lời hắn: "Vậy thì tìm người có thể quyết định."
Sắc mặt vị trụ trì hòa thượng ngưng lại, hắn chắp tay hành lễ niệm một tiếng: "A Di Đà Phật..."
"Xin Tông Sư chờ một lát..."
Nói xong, vị trụ trì hòa thượng xoay người tiến vào Thiên Vương Điện.
Mười tám tượng đồng nhân cũng đều lui đi.
Ánh tà dương màu cam đổ xuống.
Trong chùa chỉ còn Trần Diệp ba người cùng đám võ giả giang hồ phía sau.
Trên bầu trời lơ lửng mấy làn khói bếp, trong không khí dần dần tràn ngập hương thơm đồ chay nhàn nhạt.
Trần Diệp ánh mắt bình tĩnh, bước vào trong Thiên Vương Điện.
Bảo hắn ở đây chờ?
Ngươi là ai chứ?
Cái sĩ diện của Thiếu Lâm này vẫn còn lớn thật.
Trần Diệp không tin mình đến lâu như vậy, mà phương trượng Thiếu Lâm hoàn toàn không biết gì cả.
Đã không nể mặt mình.
Trần Diệp cũng không cần phải cho bọn hắn mặt mũi nữa.
Tần Nhất, Thần Đại Thanh Ninh đi theo sau lưng Trần Diệp.
Ba người bước vào Thiên Vương Điện.
Trần Diệp vừa ngắm nhìn tượng Phật trong điện, vừa tiến lên.
Hắn ngược lại muốn xem, phương trượng Thiếu Lâm khi nào mới xuất hiện.
Trần Diệp thản nhiên bước đi, bộ dạng thong dong như đi du ngoạn.
Đám võ giả giang hồ đi theo phía sau lòng đầy hưng phấn.
Đây chính là chùa Thiếu Lâm đó!
Bọn hắn ké ánh hào quang của Đông Hoa, mà cũng có thể vào tham quan một phen.
Trần Diệp bước chân không dừng, rất nhanh đã đi ra Thiên Vương Điện, hướng về phía Đại Hùng Bảo Điện phía sau mà đi.
Lúc này, một tiếng chuông trầm hùng vang lên.
"Đương đương..."
"Đương đương..."
Tiếng chuông vang vọng, nặng nề, truyền khắp trong chùa.
Dưới tiếng chuông hùng tráng, cổ xưa này, lòng người trào dâng một cảm giác nhỏ bé.
Phảng phất đứng trước dòng sông lịch sử, đối diện với cổ tháp ngàn năm.
Tai Trần Diệp khẽ động đậy.
Dưới lớp mặt nạ.
Khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên.
"Thú vị..."
Phía sau trong đám người.
Một lão giả bỗng ngẩng đầu lên, vẻ mặt chấn kinh.
Hắn giơ tay phải lên, ngón tay run rẩy: "Cái này... Cái này..."
"Đây là cổ chuông hộ tự của Thiếu Lâm!"
"Chỉ khi Thiếu Lâm gặp nguy cơ diệt tự mới có thể đánh chuông!"
"Trong điển tích ghi chép, bốn trăm năm trước, có một vị ma đạo Tông Sư đánh lên Thiếu Lâm, Thiếu Lâm mới từng đánh một lần cổ chuông hộ tự."
"Cái này..."
Lão giả vô cùng kích động.
Chuyện cách bốn trăm năm, không ngờ Thiếu Lâm lại lần nữa đánh chuông cổ.
Càng làm người ta kích động chính là, đám con tép giang hồ nhỏ bé như bọn họ mà có thể được chứng kiến khoảnh khắc lịch sử này!
Gió nhẹ khẽ thổi.
Một loạt tiếng bước chân sột soạt vang lên.
Đại Hùng Bảo Điện, Lục Tổ Điện, điện Càn La, lầu canh, gác chuông...
Bốn phía xuất hiện hơn trăm tăng nhân tay cầm côn dài, đao binh.
Bọn họ mặc tăng bào, một tay chắp trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc.
Đám võ giả giang hồ đứng sau lưng Trần Diệp thấy cảnh này, đều nhao nhao lùi lại.
Lùi ra xa mấy chục trượng.
Trần Diệp ánh mắt đảo qua những tăng nhân này.
Thực lực thấp nhất đều là Tam phẩm.
Trong Đại Hùng Bảo Điện, ba lão tăng đi ra, đều là cảnh giới Nhất phẩm.
Thủ tọa Bàn Nhược Đường, Đạt Ma Viện, thêm Huyền Không hòa thượng Nam Thiếu Lâm.
Xung quanh càng có thêm rải rác các võ tăng Nhị phẩm.
Ánh mắt Trần Diệp quét qua các tăng nhân xung quanh, không khỏi cười nhạt: "Đây là câu trả lời của Thiếu Lâm sao?"
Mấy tăng nhân khoác cà sa đỏ từ Đại Hùng Bảo Điện bước ra.
Thủ tọa Giới Luật Viện ánh mắt bình tĩnh nhìn Trần Diệp, thanh âm khàn khàn nói: "Kết La Hán phục ma trận!!"
"Uống!"
"Ha!"
Hơn trăm tăng nhân Tam phẩm xung quanh, mấy võ tăng Nhị phẩm, ba vị thủ tọa Nhất phẩm đồng loạt xông lên, bao vây Trần Diệp vào giữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận