Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 136: Định hằng (length: 7916)

"Sư phụ nói thế nào?" Trần Huỳnh dời qua hỏi bệnh ghế ngồi tại cạnh Trần Nghị hỏi.
"Sư phụ nói, so với tông môn, võ quán, sơn trang hai chữ này sẽ cho người ta cảm thấy thân thiết hơn."
"Hiện tại có sơn trang, mọi người đã bắt đầu xưng hô nhau bằng nghĩa phụ, nghĩa tử."
Trần Nghị bưng bát lên, vừa ăn vừa nói: "Các sơn trang mơ hồ không có ranh giới rõ ràng, trong thời gian ngắn thì không sao."
"Nhưng chờ thời gian dài, vấn đề sẽ nảy sinh."
"Vấn đề gì?" Trần Huỳnh hỏi.
Trần Nghị nuốt cơm trong miệng, thản nhiên nói: "Thân sơ xa gần."
"Sau này nếu trang chủ sơn trang qua đời, ngươi nói xem, sơn trang này nên do ai thừa kế?"
"Tự nhiên là ai võ công cao cường thì người đó kế thừa."
Trần Huỳnh nói một cách đương nhiên.
Trần Nghị khẽ gật đầu: "Nhưng con cái trang chủ và những người khác trong trang lại không nghĩ vậy."
"Tông môn, võ quán biến thành sơn trang, nhìn thì có vẻ không thay đổi gì, nhưng thực chất đã khác rồi."
"Sơn trang, cuối cùng cũng biến thành tài sản riêng, gia nghiệp của một người."
"Sư phụ nói, Đại Vũ Hoàng đế đây là muốn đoạn tuyệt gốc rễ truyền thừa của giang hồ."
"Mấy năm nay, Đông xưởng ráo riết thu hút hào kiệt thiên hạ, thu thập đủ loại bí kíp võ công, bổ sung cho kho vũ khí của Hoàng gia."
"Nhìn khắp thiên hạ, Đông xưởng bây giờ đã có thể sánh ngang với Võ Đang, Thiếu Lâm, Ngọc Diệp Đường."
Trần Nghị gắp một con tôm xào, cho vào miệng nhai.
"Bây giờ Đại Vũ và Đại Liêu đang tranh chấp ở biên giới không ngừng, hai bên giao chiến đã hơn năm năm."
"Đợi Đại Vũ Hoàng đế thu phục xong Đại Liêu."
"Bị làm thịt chính là giang hồ."
Trần Nghị vừa ăn cơm vừa giải thích với Trần Huỳnh.
Trần Huỳnh an tĩnh lắng nghe.
Nàng không hiểu gì về những chuyện giang hồ này, cũng chẳng có hứng thú.
"À đúng rồi, buổi sáng ta thấy Tiểu Liên tỷ mặt mày khó coi đi qua."
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Trần Nghị nuốt đồ ăn trong miệng, tò mò hỏi: "Lại có bà mối nào đến nhà gán ghép cho Tiểu Liên tỷ sao?"
Năm ngoái.
Tiểu Liên đi chợ mua đồ ăn, vô tình bị gió thổi bay khăn che mặt.
Các bà cô ở chợ trông thấy dung nhan của Tiểu Liên.
Lập tức ai nấy đều kinh ngạc như gặp tiên.
Ngày hôm sau, cánh cửa Dục Anh Đường đã bị các bà mối đến mai mối đạp đến nát cả.
Ngày đó, mặt Tiểu Liên đen như than.
Khiến Tiểu Phúc cũng không dám hó hé gì.
Sợ mình lỡ làm gì sai, lại bị Tiểu Liên trút giận.
Cuối cùng Trần Diệp phải ra mặt, nói Tiểu Liên tạm thời chưa muốn thành thân.
Hắn tôn trọng ý của Tiểu Liên, ngăn chặn mấy bà mối lại.
Nhưng dù vậy, thỉnh thoảng vẫn có bà mối tới nhà thăm hỏi.
Theo lời mấy bà mối thì Tiểu Liên đã được coi là "gái ế".
Hai mươi tuổi, con gái bình thường đã có con bồng con bế rồi.
Trần Huỳnh cười lắc đầu: "Không phải."
"Là vì Tiểu Phúc."
"Tiểu Phúc rảnh rỗi không có việc gì lại cứ chạy đến nha môn."
"Miệng thì cứ đòi học mấy chiêu, sau này làm bộ đầu, muốn bắt Tiểu Liên tỷ vào tù, để trả mối thù bị bắt nạt bấy lâu."
"Khiến Tiểu Liên tỷ đau cả đầu."
Nghe đến đây, Trần Nghị không nhịn được bật cười.
"Tiểu Phúc càng lớn càng nghịch."
Trần Huỳnh cũng cười nhẹ: "Trẻ con mà."
"À đúng rồi, ta nghe ngóng được, hình như Tống bộ đầu của nha môn rất thích Tiểu Phúc, trước đó còn nói chuyện với cha." Trần Nghị hỏi: "Muốn cho con của hắn và Tiểu Phúc đính hôn từ bé?"
"Chuyện này bị cha cự tuyệt, đúng không?"
Trần Nghị thời gian này toàn ở ngoài khám bệnh, không rõ chuyện trong nhà.
"Đúng vậy, cha nói Tiểu Phúc còn nhỏ, chuyện kết hôn chưa vội." Trần Huỳnh khẽ nói.
Trần Nghị ăn hết sạch cơm trong bát, cảm khái nói: "Thời gian trôi nhanh thật."
Mới đó mà đã bốn năm rồi.
Trần Huỳnh thu dọn bát đũa, chớp mắt nói: "Cuối tháng Chín, Đại Minh ca sẽ thành thân."
"Mấy hôm nay cha đều đang cùng nhà họ Trương bàn chuyện cưới xin cụ thể."
Trần Nghị ngớ người, cười nói: "Thật là nhanh."
"Nhanh sao?" Trần Huỳnh bỏ bát đũa vào hộp cơm, dịu dàng nói: "Ta còn thấy chậm đó chứ."
Nghe vậy, gò má hơi tái nhợt của Trần Nghị ửng đỏ lên.
Hắn nắm lấy tay Trần Huỳnh.
Cảm nhận được hơi ấm từ tay hắn truyền đến, Trần Huỳnh không hề từ chối.
Hai người sớm đã nảy sinh tình cảm, quyết ý trăm năm.
Đúng lúc này, trên con phố vắng lặng bỗng nhiên có một người đi đường tới.
Trần Huỳnh vội rút tay khỏi tay Trần Nghị, mặt ửng hồng.
Nàng đánh trống lảng: "Năm nay Trung Thu, không biết Thắng ca về sẽ lại giở trò gì."
Nhắc tới Tôn Thắng, Trần Nghị không nhịn được cười.
"Thắng ca, năm nào về cũng bị ăn đòn."
"Hắn đúng là không biết mệt."
"Năm ngoái không biết vớ được con đàn bà nước La Sát ở đâu về, da đen như nhọ nồi."
"Nói muốn biếu cho cha, bị Tiểu Liên tỷ cầm gậy đuổi cho chạy năm con phố."
"Về đến nhà thì bị cha dùng roi mây đánh nửa canh giờ."
"Đứng cách hai con đường vẫn có thể nghe thấy tiếng hắn la."
Trần Nghị nhớ lại chuyện Trung Thu năm ngoái mà không nhịn được cười.
Trần Huỳnh cũng mỉm cười.
Trong số những đứa trẻ ở Dục Anh Đường.
Tôn Thắng tuy ở ngoài lâu năm, nhưng mỗi lần về, đều mang chút quà cho mọi người trong đường.
Lúc rảnh lại dẫn đám trẻ con lên núi xuống sông, trộm gà sờ chim.
Được bọn nhỏ yêu mến vô cùng.
"Nhưng mà, cha rõ ràng còn trẻ như vậy mà lại không chịu cưới vợ..." Trần Huỳnh có chút tiếc nuối nói.
Những năm này, dường như thời gian chẳng hề để lại dấu vết gì trên mặt Trần Diệp.
Ông vẫn trẻ trung như trước.
So với lần đầu tiên Trần Huỳnh gặp Trần Diệp năm đó, không hề thay đổi.
Trần Nghị ngồi trên ghế, cảm nhận cơn gió mát nhẹ thổi tới, lắc đầu nói: "Cũng có bà mối đến tìm cha rồi."
"Nhưng đều bị cha từ chối."
"Về sau chuyện này vẫn là nên nói ít đi, không hợp lẽ."
Là con cái, sao có thể bàn tán sau lưng cha mẹ.
Trần Huỳnh khẽ gật đầu, mặt đỏ bừng nói: "Ta chỉ là nói vậy thôi."
"Thôi, không nói với ngươi nữa."
"Đưa cơm cho ngươi xong, ta còn phải đi giúp sư phụ sơ chế dược liệu."
"Mụ Lưu ở Di Hồng Viện lại muốn một mẻ canh dưỡng thai."
"Dạo này bận tối mắt tối mũi."
Trần Nghị nắm lấy tay Trần Huỳnh, bóp nhẹ vài cái, khẽ nói: "Sang năm, ta sẽ nói chuyện với cha."
Trần Huỳnh đỏ mặt, gạt tay Trần Nghị ra.
"Ta biết..."
"Ta về đây."
Nói rồi, Trần Huỳnh xách hộp cơm, đi dọc con phố.
Trần Nghị nhìn theo bóng dáng Trần Huỳnh dần khuất.
Hắn thở dài.
Vẻ mặt có chút tái nhợt bỗng trở nên nghiêm túc.
Hắn đưa tay vào ngực, lấy ra một tờ giấy đã gấp lại.
Trên đó viết một đoạn chữ bằng mực đen:
"Thế gian có một loại bệnh lạ, tên là định hằng, người mắc bệnh dung mạo không già, dục vọng nhạt nhẽo, nhưng thọ không quá bốn mươi."
"Đến khi mất, trong vòng một ngày, dung mạo đột ngột suy tàn, sinh lực cạn kiệt, thân thể như ông lão trăm tuổi."
"Đời thứ hai mươi tám cốc chủ của Thần Y Cốc, từng tận mắt thấy cảnh suy yếu trong một ngày, khẳng định đây là chứng bệnh tiên thiên bất túc, do tiên thiên khí trong thai chưa đủ, chỉ có bồi bổ ngoại hình mà gây nên."
"Muốn kéo dài tính mạng, nhất định phải kiếm ngàn năm tuyết sâm, dựa vào Giao Long đan, bồi dưỡng nguyên thần, phục dụng hậu thiên chi lực để tẩm bổ, may ra mới có thể sống tiếp..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận