Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 79: A, ta liền giết cái Nhị phẩm Bố chính sứ (length: 8361)

"Vụ án gì?"
Tôn Thắng ngồi trên đống rơm, người dựa vào tường.
Hắn cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên là giết người."
Từ phòng giam đối diện vang lên một giọng nói khàn khàn.
"Huynh đệ! Cho xin cái tên!"
"Ta là Tam đương gia Hắc Phong trại Thái Hành —— Đồng Lâm, có biệt danh Hạ Sơn Hổ!"
Nghe tiếng la, Tôn Thắng ngước nhìn sang phòng giam đối diện.
Một gã hán tử cao lớn, tóc tai rối bù, áo tù bẩn thỉu đang nắm song sắt, cười với hắn.
Tôn Thắng nghe vậy thì nở nụ cười.
Hắn chắp tay nói: "Tại hạ Lãng Lý Bạch Điều —— Trương Thuận!"
Đồng Lâm nghe xong, khẽ thở dài, sờ lên đầu mình.
"Nghe cái tên này là biết không phải người của Thái Hành ta rồi..."
Tù nhân xung quanh cười ồ lên.
"Đồng Lâm, ngươi chắc chưa?"
"Ngươi thua rồi đó thôi!"
Đồng Lâm toe toét cười: "Các ngươi có ai dám cược đâu."
"Vậy đương nhiên là không tính rồi."
Đám tù nhân lập tức cười mắng.
"Ngươi cái tên này, nói không bao giờ giữ lời!"
"Lúc nào cũng kiếm cớ."
"Đồ cược gì mà tệ thế!"
Tên tù nhân nhốt đối diện phòng giam với Tôn Thắng là một ông lão.
Mặt ông gầy gò, tóc tai rối bù, đôi mắt tam giác thâm trầm.
"Ôi ôi..."
Ông lão cười khan vài tiếng, giọng khàn khàn hỏi: "Cậu trai, giết mấy người?"
Tôn Thắng dựa tường, vẻ mặt thờ ơ nghĩ: "Giết một người."
Nghe vậy, đám tù nhân xung quanh đều cười.
"Mới tới đừng có bốc phét, giết có một người thì sao mà bị nhốt ở đây được."
"Cậu em, chắc là cái tên hái hoa tặc thôi!"
"Hắc hắc, ta thấy dáng dấp chó má thế kia, tám chín phần là đi hái hoa rồi!"
"Cậu trai, nói thử xem, đã hại bao nhiêu nàng khuê nữ, kể cho bọn ta nghe chút coi!"
Những ai bị nhốt vào ngục của Lục Phiến Môn, tội trạng đều không hề nhỏ.
Bọn hắn bị giam ở đây để chờ ngày bị giải ra pháp trường, giết gà dọa khỉ, cảnh cáo giới võ lâm.
Đồng Lâm ở phòng giam đối diện cười toe toét: "Trương lão đệ, cứ người mới vào đây là phải kể tội của mình."
"Đây là quy tắc."
"Nói thử xem, đằng nào ai cũng đang kẹt ở đây rồi, như nhau cả thôi."
"Đừng ngại."
Tôn Thắng cười tủm tỉm nói: "Chuyện này có gì mà phải giấu các ngươi chứ."
"Ta giết đúng một người thôi."
Tôn Thắng dừng một chút, đổi chủ đề, hỏi: "Đồng lão ca, Hắc Phong trại ngang dọc Thái Hành Sơn, sao ngài lại ra nông nỗi này?"
Hắc Phong trại đứng đầu trong số ba mươi sáu bang đảng đạo tặc ở Thái Hành Sơn.
Hành động nhanh chóng, tới lui như một cơn hắc phong.
Từng khiến cho vô số tiêu cục, nha dịch thua thảm hại.
Tiếng tăm của bọn chúng trên giới lục lâm không hề nhỏ.
Tôn Thắng dù ở Thái Hồ làm cướp, nhưng hắn thường đọc giang hồ chí của Thiên Cơ Lâu, về tình hình lục lâm giang hồ cũng biết được bảy tám phần.
Nghe vậy, Đồng Lâm trợn tròn mắt, vui vẻ nói: "Hay nha, Trương lão đệ!"
"Ngươi cũng đã nghe qua danh tiếng của ta rồi!"
Tôn Thắng chắp tay, cười nói: "Tại hạ ở Thái Hồ lâu năm, cũng coi như người trong giới lục lâm."
Nghe vậy, đám tù nhân lập tức hiểu ra thân phận của Tôn Thắng.
"Thái Hồ?"
"Ra là đồ thổ phỉ!"
"Nhưng mà, thổ phỉ mà bị Lục Phiến Môn bắt được, Trương lão đệ, chẳng lẽ ngươi đi cướp ngự cống à?"
Mọi người bàn tán ồn ào.
Ông lão trong phòng giam đối diện Tôn Thắng cười ôi ôi hai tiếng, thay Đồng Lâm trả lời: "Đồng Lâm quá đen, vừa xuống núi đã gặp phải Lỗ Nặc."
"Hôm đó Lỗ Nặc vừa bị cọp cái nhà hắn mắng cho một trận, tâm trạng không tốt."
"Nên bắt luôn Đồng Lâm ra trút giận."
Ông lão vừa kể chuyện của Đồng Lâm xong, các tù nhân xung quanh liền phá lên cười.
Đồng Lâm mặt mày đỏ bừng.
Hắn đúng là quá xui xẻo.
Thực lực của hắn bất quá chỉ là Tam phẩm đỉnh phong, gặp phải Lỗ Nặc Nhất phẩm cảnh giới thì trốn vào đâu cho thoát.
"Quá đen..."
"Quá đen..."
Đồng Lâm sờ đầu, lẩm bẩm vài tiếng.
Hắn cười phá lên một tiếng, dáng vẻ không để ý chút nào.
Kẻ lăn lộn trên giới lục lâm, vốn đã xem đầu như để trên thắt lưng rồi.
Đối với cái chết, vốn đã sớm có sự chuẩn bị.
Tôn Thắng cười tủm tỉm nhìn sang ông lão.
Hai người nói chuyện qua lại vài câu.
Tôn Thắng cũng biết được lai lịch của đối phương.
Tên của kẻ bị nhốt đối diện ông lão là "Lục Chỉ Đổ Tiên".
Quan Tây Trịnh vương gia thích sưu tầm các loại kỳ trân dị bảo.
Ông lão này liền bày mưu tính kế, lừa gạt của Trịnh vương gia một khoản không nhỏ.
Số tiền liên quan trong vụ án lên đến một triệu lượng bạc trắng.
Lừa được Trịnh vương gia tức giận tới mức sắp chết, phải vào cung diện kiến hoàng thượng.
Nghe đâu ông ta còn khóc lóc một trận trước mặt bệ hạ.
Bệ hạ bèn hạ lệnh cho Lục Phiến Môn truy nã, chưa đầy một tháng, "Lục Chỉ Đổ Tiên" liền sa lưới.
Ngoài lão già này ra, Tôn Thắng cũng làm bộ thân thiết, hỏi han tội trạng của những người xung quanh hết bảy tám phần.
Kẻ thì tàn sát hơn mười nhà, kẻ lại chuyên đi hái hoa tặc. . .
Kẻ chuyên đi quyến rũ con nhà giàu, những góa phụ đoạt tử tuyệt tôn...
Tôn Thắng hỏi han đủ thứ, trong lòng hiểu rõ về đám tù nhân này.
"Trương lão đệ, ngươi hỏi hồi nãy giờ, bọn ta đều kể đầu đuôi ngọn ngành cho ngươi nghe hết rồi."
"Vậy rốt cuộc ngươi phạm tội gì vậy?"
Một gã lùn tàn sát mười mấy đứa trẻ con không nhịn được hỏi.
Tôn Thắng liếc mắt, lườm gã ta một cái.
Khóe miệng hắn nở một nụ cười lạnh, giọng khinh thường nói: "Ngươi là cái thá gì."
"Mà cũng đòi nói chuyện với ta!"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ tù nhân đều ngây người.
Bọn họ không ngờ một người vừa nãy vẫn tỏ vẻ hòa nhã, hỏi han chuyện của bọn họ như Tôn Thắng, vậy mà lại nói ra những lời đó.
Mặt người lùn đỏ bừng, đôi tay nhỏ nắm chặt song sắt, quát: "Trương Thuận, ngươi ăn nói kiểu gì vậy!"
Tôn Thắng uể oải dựa vào tường, lạnh lùng nói: "Tàn sát mười mấy đứa trẻ con chưa đầy tháng."
"Thứ như ngươi, cũng xứng nói chuyện với ta sao?"
"Nhìn ngươi thôi đã thấy ghê tởm rồi."
Giọng điệu Tôn Thắng thay đổi, trong lời nói lộ ra sự chán ghét và khinh thường tột độ.
Ở Dục Anh Đường, Trần Diệp từng không ít lần truyền bá cho Tôn Thắng tam quan tích cực và chính nghĩa.
Tôn Thắng khi xuống Thái Hồ làm cướp, cũng hô hào danh nghĩa "cướp của người giàu chia cho người nghèo".
Lăn lộn ở Thái Hồ hơn một năm, Tôn Thắng chưa bao giờ làm hại người vô tội.
Lần này, hắn cùng Quỳnh Ngạo Hải giết Trương Mậu Tường, lại càng là một việc nghĩa hiệp.
Tôn Thắng dám đặt tay lên ngực mà nói, hắn là người tốt.
Ngược lại.
Trong nhà lao này phần lớn là một đám người trong mắt thế tục là "ác nhân".
Tôn Thắng khinh bỉ bọn chúng.
Hắn đảo mắt nhìn những kẻ từng giết người vô tội, ức hiếp dân lành.
"Các ngươi cũng xứng nói chuyện với ta à?"
"Phỉ!"
Tôn Thắng nhổ một bãi nước bọt lên tường, thể hiện sự khinh bỉ của mình.
"Ngươi!"
"Trương Thuận! Đm mày!"
"Mẹ kiếp, cái thứ ***..."
"..."
Hành động của Tôn Thắng khiến đám tù nhân nổi giận chửi rủa.
Trên mặt Tôn Thắng hiện lên nụ cười lạnh, đáp trả bằng những lời chợ búa tục tĩu.
Trong khoảnh khắc, tiếng chửi rủa trong ngục vang không ngớt.
Tôn Thắng chửi người thực lực quả thực có thể so với Tông Sư.
Chỉ vài câu, hắn đã khiến đám tù nhân kia giậm chân tức giận.
Mãi đến khi bộ khoái phụ trách canh gác hành lang gõ cửa nhà lao, đám người này mới im lặng, không dám chửi nữa.
Tôn Thắng mệt mỏi tựa vào tường, trong lòng hả giận được không ít.
"Ha ha ha..."
"Chửi hay lắm! Trương lão đệ, ta sớm đã thấy bọn chúng khó chịu rồi!"
Đồng Lâm trong phòng giam đối diện không nhịn được bật cười.
Tôn Thắng cũng cười.
Tù nhân trong ngục cũng không phải ai cũng là người xấu, có người chỉ lỡ bước mà thôi, bản tính không hề xấu xa.
"Lục Chỉ Đổ Tiên" Kim Hoán Tài cũng cười hùa theo hai tiếng.
"Trương tiểu tử, nói thử xem, chỉ giết người thôi sao lại bị bắt vào đây?"
Tôn Thắng ngoáy ngoáy ngón út vào tai phải.
Hắn thổi nhẹ ráy tai trên móng tay, thản nhiên nói: "À, ta chỉ giết một tên Bố chính sứ Nhị phẩm thôi mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận