Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 98: Mưa tên! (length: 7783)

"Bành!" Một tiếng vang lớn.
Đại Minh cùng Lạp Thập Đức hữu quyền đụng vào nhau.
Hai người đồng thời bị đau.
Lạp Thập Đức sắc mặt trắng bệch, nắm đấm run rẩy.
Nội lực tiêu hao quá lớn.
Hắn cảm giác mình muốn không chịu nổi.
Trước mắt người này rốt cuộc là cái gì quái thai.
Thân không nội lực vậy mà có thể cùng hắn đánh cho có đến có về!
Tiếp tục như vậy nữa chờ mình nội lực tiêu hao hầu như không còn, chết chính là mình.
Lạp Thập Đức trong lòng thầm nghĩ, nhìn về phía Đại Minh trong ánh mắt nhiều thêm tàn nhẫn.
Phía trước cách đó không xa.
Gia Luật Chân cùng đại vương tử dũng sĩ lẫn nhau vung lấy đoản bổng, trong lúc nhất thời đánh đến khó phân thắng bại.
Tràng diện lập tức giằng co.
"Vụt..."
"Vụt..."
"Vụt..."
Mấy đạo nhỏ xíu nhẹ vang lên từ phía trước truyền ra.
Gia Luật Chân lỗ tai khẽ nhúc nhích, ánh mắt đảo qua phía trước đồng cỏ.
Hắn chú ý tới phía trước có một mảnh nhỏ bóng người, chỉnh tề xếp thành một hàng.
Nhìn thấy cảnh này, Gia Luật Chân sắc mặt đại biến.
Từ trước đến nay giao đấu với hắn, đại vương tử dũng sĩ cũng đồng dạng biến sắc.
"Đại Minh mau lui lại!"
Gia Luật Chân một gậy đánh rụng đại vương tử dũng sĩ công kích, thừa cơ quay đầu đối Đại Minh hô.
Đại Minh sửng sốt một chút, có chút không hiểu.
Mau lui lại?
Thế nào?
Không kịp Đại Minh suy nghĩ nhiều, Lạp Thập Đức đã lần nữa tấn công.
Hai người ngồi chung một con ngựa, Lạp Thập Đức đưa lưng về phía đầu ngựa, song quyền múa mang theo kình phong nặng nề.
Hắn lần nữa sử dụng Tuyết Sơn Tự tuyệt học « lực sĩ dời núi kinh », hai tay bị nội lực cổ động, lập tức lớn lên mấy lần.
Đại Minh lấy lại tinh thần, vội vàng ngăn cản.
Hắn mặc dù không thông quyền cước, nhưng phản ứng rất nhanh, cũng không sợ đau, hoàn toàn là đấu pháp chỉ công không phòng thủ.
Gia Luật Chân một gậy nện xuống, sẽ không tiếp tục cùng đại vương tử dũng sĩ dây dưa.
Hắn quay đầu ngựa lại, lo lắng chạy về phía Đại Minh.
"Đại Minh, cẩn thận!"
Gia Luật Chân vừa dứt lời.
Đại Minh dư quang thoáng nhìn phía trước cách đó không xa trên bầu trời giống như có một mảnh lít nha lít nhít màu đen đồ vật.
Đó là cái gì?
Đại Minh ngây người ra, bị Lạp Thập Đức rắn chắc đánh mấy quyền.
"Sưu sưu sưu..."
"Sưu sưu..."
Trên bầu trời kia phiến lít nha lít nhít màu đen đồ vật mang theo một trận gió lạnh thấu xương.
Nghe được thanh âm này, Lạp Thập Đức cũng không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Hắn nhìn thấy đồ vật trên bầu trời, lập tức kinh hãi: "Mưa tên?"
"Bành!" một tiếng.
Đại Minh nắm lấy cơ hội, một quyền đánh vào trên mặt Lạp Thập Đức.
Mấy cái răng dính máu từ trong miệng hắn bay ra.
Lạp Thập Đức bị đau, nửa bên mặt trong nháy mắt sưng đỏ.
Hắn lấy lại tinh thần, trong mắt thêm tia giận dữ.
"Ngươi muốn chết!"
Đại Minh ánh mắt bình tĩnh, khuôn mặt chất phác lúc này có vẻ hơi uy nghiêm.
Hắn không còn công kích Lạp Thập Đức, mà là cố gắng tóm lấy thân thể của đối phương.
Gia Luật Chân phóng ngựa chạy về phía Đại Minh, muốn giúp hắn giải vây.
Đại vương tử dũng sĩ đuổi theo bên cạnh hắn, thỉnh thoảng vung mạnh đoản bổng.
Nếu như Gia Luật Chân giúp Đại Minh giải quyết Lạp Thập Đức, trên trận tình thế đối với hắn cũng quá bất lợi.
"Sưu sưu sưu..."
Mưa tên từ không trung đảo mắt đã đến.
Một cỗ hàn ý như kim châm bao phủ xung quanh mọi người.
Gia Luật Chân cảm thụ được cảm giác nguy cơ này, cắn răng.
Năm nay kỵ thuật thi đấu tại sao có thể có mưa tên?
Ở dưới mưa tên dày đặc này, nếu như kinh nghiệm chiến đấu không đủ phong phú, rất dễ dàng sẽ trúng tiễn!
Đại vương năm nay thiết trí kỵ thuật trở ngại, thật quá hiểm ác.
Là vì sắp cùng Đại Vũ khai chiến sao?
Gia Luật Chân trong nháy mắt liền liên tưởng đến rất nhiều.
"Đại Minh đừng tiến tới nữa, che chắn chỗ yếu hại của mình!"
Gia Luật Chân lớn tiếng quát.
Ở dưới trận mưa tên này, ngay cả hắn cũng không dám nói có thể bình yên vô sự.
Bất quá, trời không tuyệt đường người.
Đại vương thiết kế mưa tên này nhất định sẽ có đường sống.
Chỉ cần tìm được nơi mưa tên thưa thớt, liền sẽ không sao.
Cơ hồ khi Gia Luật Chân vừa dứt lời, mưa tên đã nhanh chóng rơi xuống.
"Sưu sưu sưu..."
"Cộc cộc cộc!"
Vô số mũi tên từ trên không rơi xuống, giống như một trận mưa to.
Mưa tên vừa dứt.
"A!"
Đại vương tử dũng sĩ liền hét thảm một tiếng.
Hắn kinh nghiệm phong phú, liều mạng múa đoản bổng trong tay, ngăn cản mũi tên.
Nhưng không ngờ, con tuấn mã dưới hông bị mũi tên bắn trúng mắt.
Con ngựa tại chỗ bị đau kinh hãi, chạy tán loạn khắp nơi.
Vội vàng quá, đại vương tử dũng sĩ bị trúng mấy mũi tên, từ lưng ngựa trượt xuống.
Xóc nảy hai lần liền ngã lăn xuống đất.
Gia Luật Chân ánh mắt như điện, từ mưa tên tìm ra một chỗ sống.
Nơi này số lượng mũi tên tương đối thưa thớt.
Chỉ cần gắng gượng qua đợt tiễn này, có lẽ sẽ không sao.
Gia Luật Chân vung mạnh đoản bổng trong tay, từng cái đánh rớt những mũi tên phóng tới.
"A a!"
Một bên khác, phát ra vài tiếng kêu thảm.
Gia Luật Chân trong lòng giật mình, phân ra một phần tâm trí nhìn lại.
Chỉ vừa liếc nhìn, Gia Luật Chân yên tâm hơn nhiều.
Chỉ thấy ở gần đó.
Đại Minh hai tay túm chặt lấy hai tay của Lạp Thập Đức, gắng gượng đem hắn chắn trước người.
Những mũi tên phóng tới, Đại Minh không hề né tránh.
Mũi tên đều bắn lên người Lạp Thập Đức.
"A a a!"
Lạp Thập Đức trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Mũi tên xé rách da thịt đau nhức, khiến hắn không thể vận nội lực, trước mắt tối đen.
Mọi chuyện chỉ có thể để cho Đại Minh mặc sức lộng hành.
Vài hơi sau.
Mưa tên dừng lại.
Đại Minh nhìn thoáng qua Lạp Thập Đức trên tay sắp ngất đi, tiện tay ném hắn lên mặt đất.
Đại Minh ngó nghiêng bốn phía, tìm kiếm bóng dáng của Gia Luật Chân.
Hắn chợt phát hiện vị trí của mình đã bị lệch đi rất xa.
Con tuấn mã dưới hông mất khống chế, đang phi nước đại.
Đại Minh cúi đầu nhìn xuống, thấy trên thân ngựa cắm vài mũi tên nhuốm máu.
Hắn có Lạp Thập Đức làm tấm chắn, nhưng con ngựa lại không được may mắn như vậy.
"Sư phụ?"
Đại Minh nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Gia Luật Chân.
"Đại Minh..."
Một giọng nói từ nơi không xa truyền đến.
Đại Minh nhìn theo tiếng gọi.
Thấy Gia Luật Chân đang ôm cổ ngựa, bên ngực trái cắm một mũi tên, sắc mặt tái nhợt.
Máu tươi từ vết thương của hắn không ngừng chảy ra.
Nhìn thấy cảnh này, Đại Minh trong lòng hoảng hốt.
Hắn mạnh kéo dây cương, khống chế ngựa chạy đến đó.
Vừa rồi lúc Gia Luật Chân phân tâm nhìn Đại Minh, không cẩn thận bị trúng một mũi tên.
Gia Luật Chân trúng tên ở ngực trái, không biết có bị thương tới chỗ hiểm hay không.
Con ngựa dưới hông của hắn cũng bị trúng vài mũi tên, đang gắng sức xóc nảy chạy loạn.
Gia Luật Chân thấy Đại Minh đang tới gần mình, liền hô: "Đại Minh, thi đấu quan trọng."
"Ngươi cứ đi trước đi."
Đại Minh lắc đầu.
Đại Minh cố chấp điều khiển ngựa đến cạnh ngựa của Gia Luật Chân.
Hắn một tay tóm lấy thân thể của Gia Luật Chân, kéo đến chỗ của mình.
"Sư phụ, ta đưa ngài trở về."
Đại Minh đối với Gia Luật Chân ngốc nghếch cười một tiếng.
Gia Luật Chân cố nén vết thương đau đớn, môi hơi trắng bệch.
"Ngài là sư phụ của ta, ta không thể thấy chết mà không cứu."
"Cha ta nói rồi, tôn sư trọng đạo."
"Người sống một đời cần phải có nhân nghĩa, có ân tất báo."
"Giá!"
Đại Minh một tay che chở Gia Luật Chân, một tay nắm dây cương, chạy gấp dọc theo đồng cỏ.
Tính toán khoảng cách, cách điểm cuối cùng chắc không còn xa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận