Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 81: Gia sự! (length: 8018)

"Gia... Gia gia..."
Hoa Tịch Nguyệt mặt nhỏ trắng bệch, yếu ớt gọi một tiếng.
Bách Hoa lão nhân ánh mắt sắc bén rơi vào chậu gỗ trước mặt nàng.
"Tốt..."
"Rất tốt."
"Vậy mà ở chỗ này để người khác giặt quần áo nấu cơm, làm nha hoàn." Bách Hoa lão nhân lạnh giọng nói.
Hoa Tịch Nguyệt sắc mặt trắng bệch.
Nàng hít sâu một hơi, nhìn thẳng Bách Hoa lão nhân, hỏi lại: "Ta ở chỗ này trải nghiệm một chút không được sao?"
"Nha hoàn có cái gì không tốt?"
"Ta lại không có làm chuyện xấu."
"Vì sao không thể làm nha hoàn?"
Hoa Tịch Nguyệt tuy trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng ngữ khí vẫn trấn định như cũ.
Nha hoàn thì sao?
Nàng làm mấy tháng nha hoàn, không cảm thấy có gì kém hơn người khác.
Nghe được lời giải thích này, Bách Hoa lão nhân ánh mắt đảo qua bốn phía.
Động tĩnh trong sân thu hút những nha hoàn rửa chén, mang hài tử từ phòng bếp.
Xuân Đào, Vân Hương, Dựa Thúy đều đi ra, nhìn về phía Bách Hoa lão nhân.
Bọn trẻ ở trong nhà còn thò đầu ra nhìn, thận trọng nhìn lén Bách Hoa lão nhân.
"Nơi này có phải có cái gọi là Tôn Thắng?"
"Được vinh dự Dư Hàng đệ nhất mỹ nam tử."
Bách Hoa lão nhân lạnh lùng hỏi.
Hoa Tịch Nguyệt sửng sốt một chút.
Chuyện này có liên quan gì đến Tôn Thắng?
Chớp mắt sau, Hoa Tịch Nguyệt trợn to mắt, kịp phản ứng.
"Uy uy uy!"
"Gia gia, ngươi không cần nói bậy a!"
Hoa Tịch Nguyệt có chút gấp gáp.
Nàng ở chỗ này và Tôn Thắng không có bất kỳ quan hệ nào.
Bách Hoa lão nhân hừ lạnh một tiếng, không tin.
Đứa cháu gái này của mình ngày thường nuông chiều quen, chuyện gì cũng có thể làm ra.
Bách Hoa lão nhân mặt tức giận, lạnh giọng nói: "Đi theo ta về."
"Ta không về."
Hoa Tịch Nguyệt cự tuyệt nói.
Nàng ở chỗ này có làm chuyện xấu gì đâu, sao phải về.
Huống chi mình đã đọc sách lâu như vậy, vẫn đang chờ Trần Diệp trở về, dùng những điều đã học lên người hắn.
Nếu bây giờ trở về, những gì mình học tập trong thời gian qua chẳng phải uổng phí sao.
Nghe vậy, mặt Bách Hoa lão nhân hoàn toàn trầm xuống.
Thấy gia gia sắc mặt giống như mây đen lúc trời mưa.
Hoa Tịch Nguyệt trong lòng căng thẳng, vô ý thức vận nội lực.
Bộ nha hoàn nàng mặc trên người bị nội lực làm rung lên, có chút phồng ra.
Tiểu Liên cụp mắt, nắm chặt ống tròn bằng hoàng kim trong tay.
Thấy Hoa Tịch Nguyệt vận nội lực, mặt Bách Hoa lão nhân càng thêm âm trầm, như mực.
"Tốt tốt tốt..."
"Rất tốt."
"Ngươi dùng đồ ta dạy ngươi, để đối phó ta?"
Hoa Tịch Nguyệt thần sắc giật mình, thu lại nội lực.
"Gia gia, không phải như ngươi nghĩ."
Nàng liếc nhìn ba nha hoàn và mấy đứa trẻ xung quanh, nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
"Nơi này nhiều trẻ con."
Hoa Tịch Nguyệt sợ nếu động tay động chân, sẽ làm bị thương những đứa trẻ này.
Nàng làm nha hoàn mấy tháng, cũng rất có tình cảm với bọn trẻ.
Bách Hoa lão nhân ánh mắt sâu thẳm nhìn Hoa Tịch Nguyệt, mấy sợi tóc trắng khẽ bay lên.
Một luồng khí thế mạnh mẽ từ người ông phát ra.
Nha hoàn Xuân Đào lo lắng nhìn về phía Hoa Tịch Nguyệt.
Nàng đại khái hiểu được hai người đang nói gì.
Quả nhiên, giống như nàng nghĩ.
Hoa Tịch Nguyệt là một tiểu thư nhà giàu chạy đến.
Bây giờ ông của đối phương tìm tới cửa.
Trần viện trưởng lại không có ở đây, phải làm sao?
Xuân Đào cắn môi, định tiến lên nói vài lời.
Trong đám trẻ, Trần Vũ, Trần Linh liếc nhau, đi về phía Hoa Tịch Nguyệt.
Hoa Tịch Nguyệt có ân dạy dỗ với bọn chúng, không thể không quan tâm.
Tiểu Liên bước lên một bước ấn vào vai Trần Vũ và Trần Linh.
Đồng thời, nàng nhìn thoáng qua Xuân Đào.
Xuân Đào dừng chân.
Khi Trần viện trưởng không ở đây, việc trong nhà đều do Tiểu Liên quản lý.
"Ta cùng ngươi đi ra."
Tiểu Liên lạnh lùng nói với Hoa Tịch Nguyệt.
Nghe được câu này, Hoa Tịch Nguyệt như nghe thấy tiếng trời.
Ngày thường tiểu Liên nhìn có chút đáng ghét, giờ phút này trong mắt nàng lại trở nên dễ nhìn hơn rất nhiều.
Hoa Tịch Nguyệt quay đầu ném cho Tiểu Liên một ánh mắt cảm kích.
Tiểu Liên ánh mắt bình tĩnh, không có chút gợn sóng.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài viện.
Bách Hoa lão nhân dừng chân một lát, rồi cũng đi theo hai người ra ngoài.
Ra khỏi viện, Tiểu Liên quay người đóng cửa sân lại.
Ba người đi ra đường.
Bách Hoa lão nhân bước chân dịch chuyển, ống tay áo phần phật.
Một tiếng gió mạnh vang lên.
Ông đưa ngón cái khô gầy ra, điểm về phía Hoa Tịch Nguyệt.
Hoa Tịch Nguyệt kinh hãi.
Nàng không ngờ gia gia lại thực sự ra tay!
Thấy vậy, Tiểu Liên giơ tay ngọc, mấy điểm hàn quang bắn ra.
Bách Hoa lão nhân không quay đầu, bung ra cương khí hộ thể.
"Đinh đinh đinh..."
Vài tiếng vang giòn.
Ám khí Tiểu Liên bắn ra toàn bộ rơi xuống đất.
Hoa Tịch Nguyệt lướt người, tránh khỏi chỉ điểm huyệt của Bách Hoa lão nhân.
Nàng biết Tông Sư không phải Nhất phẩm có thể ngăn cản.
Tất cả Nhất phẩm trước mặt Tông Sư, đều như trẻ con.
Hoa Tịch Nguyệt thân pháp nhẹ nhàng, cố lắm mới tránh được một chiêu.
Chớp mắt sau.
Không đợi Hoa Tịch Nguyệt kịp phản ứng, một luồng kình khí vô hình đánh vào người nàng.
Hoa Tịch Nguyệt tại chỗ toàn thân tê liệt, không thể động đậy.
Bách Hoa lão nhân mặt âm trầm, vung tay chộp lấy Hoa Tịch Nguyệt.
Bỗng nhiên.
Một đạo kiếm quang xuất hiện.
Một nữ tử mặc váy đen cầm trường kiếm đột ngột lao ra từ bên cạnh.
Một kiếm này tốc độ nhanh đến cực hạn, căn bản không cho người kịp phản ứng.
Mũi kiếm đâm thẳng vào cổ họng!
"Vút..." một tiếng vang nhỏ.
Chỉ thấy Bách Hoa lão nhân thân hình như quỷ mị, vậy mà tránh được một kiếm nhanh như chớp này.
Một kiếm thất bại, Tần Nhất cổ tay nhẹ chuyển.
"Bá bá bá..."
Trong nháy mắt, Tần Nhất đâm ra mười kiếm.
Bách Hoa lão nhân thân thể hư ảo.
Mười kiếm liên tiếp thất bại!
Đòn công kích bất thình lình làm Bách Hoa lão nhân lùi lại một bước.
Tiểu Liên thừa cơ nói: "Nơi này là địa bàn của Ngọc Diệp Đường."
"Nàng là nha hoàn nhà chúng ta."
Nghe vậy, Bách Hoa lão nhân hừ lạnh một tiếng.
"Nàng là cháu gái ta, đây là việc nhà của Hoa gia."
"Không ai có quyền quản!"
Bách Hoa lão nhân nhìn Tần Nhất và Tiểu Liên, lạnh lùng nói: "Lão phu không muốn trở mặt với Đông Hoa."
"Đây là việc nhà của lão phu, không liên quan đến các ngươi!"
Nói rồi, Bách Hoa lão nhân vung tay áo.
Mấy đạo kình khí bắn ra.
Tần Nhất và Tiểu Liên vô ý thức thi triển thân pháp định tránh né.
"Bốp bốp bốp!"
Vài tiếng nhẹ vang lên.
Thân thể hai người cứng đờ, đều bị Bách Hoa lão nhân điểm trúng huyệt đạo.
"Chừng một chén trà, huyệt đạo trên người các ngươi sẽ tự động giải."
Nói xong, Bách Hoa lão nhân đi đến bên cạnh Hoa Tịch Nguyệt, nhấc bổng nàng lên.
Chân ông lướt đi, trong chớp mắt đã vọt xa hơn hai mươi trượng.
Tần Nhất và Tiểu Liên bị điểm huyệt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bách Hoa lão nhân mang Hoa Tịch Nguyệt đi.
Sau một chén trà.
Huyệt đạo trên người hai người tự động biến mất.
Tiểu Liên nhìn con đường không một bóng người, trong lòng không khỏi bực bội.
Khi Trần Diệp không có ở đây, nàng phụ trách quản lý việc của Dục Anh Đường.
Bây giờ Hoa Tịch Nguyệt bị người mang đi, nàng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Một cảm giác bất lực mãnh liệt dâng lên.
Giờ khắc này, Tiểu Liên cảm thấy thực lực của mình quá yếu.
Tần Nhất hít nhẹ một hơi.
"Keng..." một tiếng.
Trường kiếm trong tay trở vào vỏ.
"Việc này mau chóng dùng bồ câu đưa tin báo cho công tử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận