Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 54: Dưới chân Tung Sơn (length: 8201)

Bách Hoa lão nhân cau mày.
Văn hóa mà Đại Vũ lưu truyền cũng là một bộ lễ giáo.
Những lời Trần Diệp nói, trong tai Bách Hoa lão nhân nghe vào, đơn giản là nói hươu nói vượn, nói bậy nói bạ.
"Nếu như ngài thương yêu nhất cái kia tôn nữ khư khư cố chấp, muốn theo đuổi một người nam tử."
"Đến lúc đó, tiền bối sẽ làm thế nào?"
Trần Diệp thuận miệng hỏi.
Bách Hoa lão nhân không chút do dự nói: "Tự nhiên là đưa nàng mang về."
"Hôn nhân đại sự, sao có thể để nàng tự làm chủ?"
Trần Diệp không nói gì, chỉ cười.
Ý nghĩ của hắn luôn không hợp với những người xung quanh.
Từ một góc độ nào đó mà nói, đó cũng là một loại cô độc.
Bách Hoa lão nhân liếc nhìn Trần Diệp, lắc đầu, ngữ khí lạnh nhạt hơn một chút: "Ngươi người tuy không tệ, nhưng ý nghĩ lệch lạc chính đạo."
"Không hợp ý ta, thừa nửa câu."
Hắn thả chén rượu trong tay, rồi sải bước dài, không quay đầu lại rời khỏi khách sạn.
Trần Diệp nhìn chằm chằm bóng lưng Bách Hoa lão nhân rời đi, không còn gì để nói.
Cái Bách Hoa lão nhân này tính cách thật là cổ quái.
Thay đổi thất thường.
Trần Diệp lắc đầu.
Hắn còn chưa hỏi chuyện nội lực ngoại phóng, Bách Hoa lão nhân đã đi mất...
Cũng được.
Ngày sau có duyên gặp lại rồi nói.
Trần Diệp không nghĩ nhiều nữa, trả tiền rượu, đi ra khỏi khách sạn.
Dưới chân hắn cất bước, Súc Địa Thành Thốn.
Trong chớp mắt đã vượt qua ba mươi trượng.
Vài bước sau đã rời khỏi huyện Thọ Châu.
...
Chưa đến nửa canh giờ.
Trần Diệp đã tới chân núi Tung Sơn.
Tung Sơn chia làm núi Thái Thất và núi Thiếu Thất hai ngọn.
Ngàn năm cổ tháp, võ thiền thánh địa Thiếu Lâm Tự tọa lạc trên núi Thiếu Thất.
Thiếu Lâm Tự trải qua ngàn năm phát triển, xung quanh tự nhiên hình thành một trấn nhỏ phồn hoa.
Trần Diệp tiến vào trong trấn.
Trên đường người đi lại không ngớt.
Nhìn khắp lượt, tất cả đều là võ giả mang đao kiếm.
Thực lực cao thấp không đều.
Nhỏ thì không nhập lưu, lớn thì Nhị phẩm.
Gần như không thấy người bình thường.
Có thể thấy được vị thế sừng sững của Thiếu Lâm Tự trên giang hồ.
Trần Diệp đi trên đường, bỗng nhiên chú ý có rất nhiều hài đồng, thiếu niên được bậc cha chú dẫn theo, đi về hướng tây bắc.
"Cha, con đi không nổi nữa rồi..."
"Vì sao chúng ta không thể ngồi xe ngựa a?"
"Con không muốn đi..."
Cách Trần Diệp không xa, một tiểu mập mạp trông chừng mười tuổi, đầu đầy mồ hôi, than thở với phụ thân bên cạnh.
Trần Diệp quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một người mặc áo gấm màu tía, một viên ngoại trông trung niên đang vừa lau mồ hôi bằng tay áo vừa giải thích: "Cố gắng thêm chút nữa."
"Con không thấy những người khác cũng đang đi bộ sao?"
"Con trai, con không biết đâu, gần đây trên giang hồ không biết sao lại càng ngày càng loạn."
"Ngay cả phủ của Triệu viên ngoại cũng bị mấy tên giang hồ diệt cả nhà."
"Nguyên nhân lại là do Triệu viên ngoại sơ ý đánh chết một nha hoàn."
"Một chuyện nhỏ như vậy mà cũng dẫn đến bị đám giang hồ diệt môn."
"Con nói xem, thế đạo này còn để người ta sống sao nữa."
"Nếu con có thể bái nhập Thiếu Lâm, học thành võ nghệ, sau này gặp phải kẻ xấu, chí ít cũng có thể giữ được tính mạng."
"Nhà chúng ta ba đời đơn truyền, đến con không thể có chuyện gì."
Tiểu mập mạp bĩu môi: "Con không muốn!"
"Hòa thượng không được lấy vợ, con còn muốn cưới nha hoàn Thư Họa trong phòng làm thiếp."
Viên ngoại không còn gì để nói.
"Chờ con học thành võ nghệ, tự nhiên có thể xuống núi hoàn tục."
"Chỉ chịu mấy năm khổ cực, là có thể tập được võ nghệ, sau này đi giang hồ, người khác nghe thấy con là đệ tử Thiếu Lâm, cũng sẽ nể mặt mấy phần."
Tiểu mập mạp bĩu môi, vẫn không vui.
Ánh mắt Trần Diệp đảo qua mặt đường, phát hiện số thiếu niên, hài đồng không dưới trăm người.
Chẳng lẽ Thiếu Lâm mấy ngày nay có hoạt động gì?
Trần Diệp trầm ngâm suy nghĩ.
Hắn bước tới bên cạnh viên ngoại, hỏi: "Vị huynh đài này, vì sao trên đường lại có nhiều hài đồng, thiếu niên như vậy?"
Tên viên ngoại liếc nhìn Trần Diệp, ban đầu không muốn để ý.
Nhưng hắn chú ý đến khí chất bất phàm của Trần Diệp, có chút giống cao thủ võ lâm.
Viên ngoại nghĩ ngợi, giải thích: "Hôm nay giờ Dậu chính là Thiếu Lâm Tự mỗi năm tổ chức một lần đại hội thu nhận đệ tử."
"Những hài đồng, thiếu niên dưới mười hai tuổi, chỉ cần căn cốt tốt, có tuệ căn, là có thể bái nhập Thiếu Lâm."
"Công tử không biết sao?"
Trần Diệp chợt nhớ ra.
Thiếu Lâm hàng năm đều tuyển chọn một ít đệ tử.
Không ngờ lại là hôm nay.
Trần Diệp hiểu rõ: "Đa tạ huynh đài."
Viên ngoại cảm thấy Trần Diệp không phải người phàm.
Hắn chậm bước chân, cùng Trần Diệp vừa đi vừa nói chuyện.
"Công tử đến Thiếu Lâm có chuyện gì?"
"Tìm người." Trần Diệp thản nhiên nói.
"Tìm người?"
Viên ngoại trừng lớn mắt, bắt được thâm ý trong lời nói của Trần Diệp.
Hắn quan sát kỹ lưỡng Trần Diệp, hỏi: "Công tử có người thân ở trấn này?"
"Không có, ta muốn lên Thiếu Lâm Tự."
Trần Diệp cười nhạt.
Viên ngoại giật mình, hai mắt tỏa sáng, nhỏ giọng hỏi: "Không biết công tử có quen vị đại sư nào trong chùa không?"
Tay phải hắn luồn vào trong ngực, lấy ra mấy tờ ngân phiếu.
"Có thể chỉ cho con trai ta chút đường đi được không?"
Trần Diệp liếc nhìn những ngân phiếu trong tay viên ngoại, mệnh giá ít nhất cũng một trăm lượng.
Mấy tờ này cộng lại, ít nhất cũng mấy trăm lượng.
Khá lắm...
Cái này là muốn đi cửa sau.
Trần Diệp không khỏi cười nói: "Thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ..."
Viên ngoại liên tục gật đầu, lộ vẻ cảm khái.
Làm cha làm mẹ, không phải đều vì con cái sao...
"Ngươi cứ muốn cho con vào Thiếu Lâm như vậy sao?"
"Thiên hạ võ học nhiều như vậy, cũng đâu chỉ có mỗi Thiếu Lâm là giỏi nhất."
"Chỉ cần có chí hướng theo võ, thì luôn có thể thành tài."
"Cần gì cứ phải đến Thiếu Lâm?"
Trần Diệp thản nhiên nói: "Công phu Thiếu Lâm không dễ học, nặng về căn cơ, Phật tính."
"Tư chất kém, dù có khổ luyện nhiều năm cũng tiến bộ chậm."
Thiếu Lâm cùng Võ Đang nổi danh khắp thiên hạ.
Công phu Võ Đang chú trọng thể chất.
Công phu Thiếu Lâm nặng căn cơ.
Chỉ khi căn cơ thâm hậu, mới có thể học được võ học công phu cao thâm.
Nói thì nói vậy.
Nhưng nếu tư chất kém, căn cơ dù thâm hậu cũng khó mà cầu được võ học thượng phẩm.
Viên ngoại trợn tròn mắt nói: "Thiên hạ võ công xuất phát từ Thiếu Lâm."
"Toàn bộ võ công trên giang hồ đều có liên quan đến Thiếu Lâm."
"Ta sao phải đi học người khác, trực tiếp vào Thiếu Lâm không tốt sao?"
Viên ngoại không ý kiến nhiều.
Hắn lại chuyển sang chuyện nhờ vả, nhỏ giọng hỏi: "Công tử, đi cửa sau được không?"
Trần Diệp cười cười, cự tuyệt nói: "Để huynh đài thất vọng rồi."
"Tại hạ không tìm hòa thượng, mà muốn tìm một nữ nhân."
Trong nhất thời, viên ngoại ngây người.
Hắn nhìn Trần Diệp với vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc.
"Thiếu Lâm Tự sao lại có nữ nhân?"
"Cho dù khách nữ lên núi cũng chỉ có thể ở lại trên trấn."
"Công tử... ngươi..."
"Đây là đang nói đùa à?"
Viên ngoại kinh ngạc nhìn Trần Diệp.
Trần Diệp trong lòng hơi động.
Nữ nhân đều ở trên trấn sao?
Nói vậy, Tần Nhất cũng ở trên trấn.
Nghĩ lại thì cũng đúng, Thiếu Lâm Tự là đệ nhất chùa trong thiên hạ, sao lại để nữ tử ngủ lại trong chùa được.
Truyền ra thanh danh không hay.
Viên ngoại ngơ ngác nhìn Trần Diệp, không biết nói gì.
Đúng lúc này.
Từ hướng tây bắc đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn.
Giọng nói như chuông đồng, vang vọng ầm ầm, đinh tai nhức óc.
"Đại hội thu nhận đệ tử của Thiếu Lâm, chính thức bắt đầu!"
Nghe vậy, sắc mặt viên ngoại thay đổi.
"Không phải giờ Dậu mới bắt đầu sao?"
"Sao lại chưa đến giờ rồi?"
Viên ngoại không nói thêm lời nào, vội kéo con trai, liều mạng chạy về hướng hội trường phía tây bắc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận