Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 6: Lạc gia cấm địa (length: 8325)

"Ngươi!" Lạc Ngọc Dung nghe vậy sắc mặt đại biến.
Dư Đạt Sơn lại muốn dùng con gái của nàng làm bia đỡ đạn!
"Ngươi thả con gái ta ra, ta đi với các ngươi."
Lạc Ngọc Dung hai tay chống trên bàn gỗ, muốn đứng dậy, thân thể vừa chống lên thì lại ngã xuống.
Nàng trúng Thần Y Cốc Thực Cốt Nhuyễn Cân Tán, toàn thân mềm nhũn bất lực.
Không có một khắc đồng hồ thời gian, căn bản không thể khôi phục được.
"Ngươi?"
"Ngươi có đồ vật nhỏ này mang theo tiện lợi hơn."
Dư Đạt Sơn cười lạnh, mở to đôi mắt tam giác sâu thẳm, không chút lộ vẻ liếc Lạc Thiên Trúc một cái.
Hắn sở dĩ phải mang theo Lạc Lam, không phải muốn bắt nàng làm bia đỡ đạn.
Mà là sợ Lạc Thiên Trúc giở trò.
Lạc gia cấm địa.
Đó là sân nhà của người Lạc gia.
Toàn bộ Hoài Bắc đều biết bé con này là cháu gái ruột của Lạc Thiên Trúc.
Lạc Thiên Trúc đối với nàng rất mực sủng ái.
Mình mang theo nàng đi Lạc gia cấm địa.
Nếu thật có cơ quan.
Lạc Thiên Trúc cho dù có ý chí sắt đá, cũng không thể nào giết cháu gái mình chứ?
"Oa oa. . ."
"Người rất xấu, ngươi thả ta ra."
Lạc Lam bị Dư Đạt Sơn xách trong tay, không kìm được rơi lệ, giọng non nớt nức nở, khuôn mặt trắng trẻo đầy nước mắt.
Bị Dư Chấn Hải giữ lấy, Lạc Thiên Trúc nhìn thấy cảnh này, mặt xanh mét, không hề nhìn Lạc Lam.
Dư Đạt Sơn tròng mắt hơi híp, trong lòng liền hiểu rõ.
Chậc chậc.
Thường nói cách một đời xa nhau.
Nghĩ không ra, câu nói này cũng có thể dùng cho Lạc Thiên Trúc người có ý chí sắt đá.
Dư Đạt Sơn cười lạnh một tiếng, một tay nhấc lấy Lạc Lam, một tay nhấc lấy Tôn Thông.
Khác với Lạc Lam khóc nức nở.
Tôn Thông từ đầu đến cuối rất bình tĩnh, tay nhỏ nắm chặt, không nói một lời.
Điều này khiến Dư Đạt Sơn không khỏi nhìn hắn nhiều hơn một chút.
"Lạc gia cấm địa ở đâu?"
"Dẫn chúng ta đến đó."
Dư Đạt Sơn đi đến trước mặt Lạc Thiên Trúc đá vào mặt của nàng một cước.
Lạc Thiên Trúc ngã xuống đất, trong miệng phun ra máu tươi, trong máu có lẫn mấy cái răng.
Mặt nàng sưng phù xấu xí, không còn nhận ra hình dạng trước kia.
Dư Chấn Hải ném Lạc Thiên Trúc lên, ngắn gọn nói: "Dẫn đường."
Lạc Thiên Trúc hít sâu một hơi, biết rõ hôm nay Lạc gia hơn phân nửa sẽ diệt vong trong tay mình.
Trong lòng vô cùng bi phẫn, thân thể run rẩy kịch liệt.
Lạc Thiên Trúc bị Dư Chấn Hải lôi kéo, xô đẩy, chậm rãi hướng phía ngoài thính đường của Lạc phủ đi đến.
"Các ngươi ở đây canh giữ."
"Nếu ai đứng lên, trực tiếp chém chết."
Lão tam Dư Hám Địa híp mắt, nói với hơn mười người đại hán trong thính đường.
Nói xong, Tuy Khê Tam Giao mang theo Lạc Thiên Trúc bước nhanh rời đi.
Lạc Thiên Trúc bước chân lảo đảo, không có sức lực.
Bị kéo lê đến khu hậu hoa viên rộng lớn của Lạc phủ.
Nàng nhìn về phía hòn non bộ phía sau hoa viên, cắn răng nói: "Ở chỗ hòn non bộ đó."
Ba huynh đệ liếc nhau.
Lão đại Dư Chấn Hải kéo Lạc Thiên Trúc nhanh chân đi đến trước hòn non bộ.
Lạc Thiên Trúc chỉ vào một chỗ lõm ẩn nấp, để Dư Chấn Hải dùng sức ấn xuống.
Chỉ nghe mặt đất hơi rung lên.
Trong hòn non bộ truyền ra tiếng "Ù ù" nhỏ xíu.
Một cánh cửa ngầm chỉ đủ cho một người đi vào xuất hiện.
Lão nhị Dư Đạt Sơn thấy vậy, không khỏi tặc lưỡi nói: "Không hổ là gia tộc võ lâm."
"Lại còn có loại cơ quan cửa ngầm tinh xảo này."
Cũng may bọn hắn dùng phương thức ép hỏi.
Nếu giết hết người, lật tung Lạc phủ.
Chỉ sợ cũng tìm không ra cánh cửa ngầm này.
Dư Chấn Hải nhìn quanh vào bên trong cửa ngầm hai mắt.
Cửa ngầm kết nối một đường hành lang hẹp hướng xuống phía dưới, cuối cùng tối đen, có một làn gió mát từ dưới thổi lên.
Nghĩ chắc là nối thẳng xuống dưới lòng đất.
Dư Chấn Hải nghĩ ngợi, nói với hai người huynh đệ của mình: "Nhị đệ, tam đệ, các ngươi mang nàng xuống dưới, lấy được kiếm phổ thì trở lên."
"Ta sẽ ở trên canh gác cho các ngươi."
Nghe nói như vậy, trong mắt Lạc Thiên Trúc lóe lên một tia không cam lòng cùng hận ý.
"Được!"
Dư Đạt Sơn và Dư Hám Địa cũng không có ý kiến.
Tuy Khê Tam Giao xuất thân bần hàn, xưa nay rất đoàn kết.
Dư Chấn Hải mười mấy tuổi, tình cờ nhặt được một quyển bí tịch võ công tam phẩm trong núi.
Sau khi mang về nhà, ba anh em cùng nhau luyện tập.
Tư chất của bọn hắn không tệ.
Chỉ mất chưa đến mười năm, đã hiểu rõ nội dung trong bí tịch.
Từ đó huyện Hoài Bắc có thêm ba cao thủ tam phẩm!
Dư Chấn Hải lại điểm vào người Lạc Thiên Trúc mấy lần, đảm bảo nàng không thể tự giải khai huyệt đạo, lúc này mới yên tâm.
Hắn sai người tìm hai cây đuốc, đưa cho Dư Đạt Sơn và Dư Hám Địa.
Hai người dắt lấy Lạc Thiên Trúc, cùng nhau chui vào cửa ngầm của hòn non bộ.
Dư Đạt Sơn một tay cầm đuốc, một tay xách cổ Tôn Thông và Lạc Lam.
Hai đứa trẻ như gà con bị hắn xách trong tay.
Dư Hám Địa một tay cầm đuốc, một tay đẩy Lạc Thiên Trúc.
Mấy người đi vào cửa ngầm.
Một đường hành lang tối đen nối thẳng xuống lòng đất hiện ra trước mặt bọn họ.
Nhờ ánh sáng đuốc chiếu rọi.
Anh em họ Dư chậm rãi bước xuống.
Vốn vẫn khóc nhè nức nở, Lạc Lam khi ở trong bóng tối thì sợ hãi, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, không còn dám lên tiếng nữa.
Hai mắt to nhắm chặt, trên mặt đầy vẻ sợ hãi.
Mấy người đi xuống mấy chục bậc thang.
Càng đi càng sâu.
Độ dốc của đường hành lang dần thoai thoải.
Đồng thời một luồng khí lạnh từ dưới đất bốc lên, khí lạnh buốt người, ý lạnh thấu xương.
Cảm nhận được luồng khí lạnh đó, anh em họ Dư không kìm được rùng mình mấy cái.
Tôn Thông và Lạc Lam càng bị cóng đến mặt mũi trắng bệch, tay chân lạnh giá.
Lại đi xuống thêm mấy chục bậc thang, tầm mắt dần rộng mở.
Nhờ ánh sáng của ngọn đuốc.
Một cái động ngầm rộng lớn, được con người sửa sang lại hiện ra trước mặt mọi người.
Dư Đạt Sơn giơ cao ngọn đuốc, ánh mắt đảo qua bốn phía.
Chỉ thấy hai bên trái phải có mấy ngọn đèn đồng.
Dư Đạt Sơn nhanh chân bước tới, phát hiện dầu thắp vẫn còn chưa cạn.
Hắn dùng đuốc châm vào đèn đồng.
Đèn đuốc bùng lên, nổi lên một làn khói xanh.
Ánh sáng chiếu sáng động rộng lớn.
Mấy người cũng thấy rõ hình dạng động xung quanh.
Bên trong động đá vôi không được quy tắc, sơ sơ nhìn cũng dài rộng hơn hai mươi trượng, không gian cũng khá rộng.
Đỉnh động và trên mặt đất đều có những cột nhũ đá nhọn.
Trong động đá vôi u tĩnh trống trải thỉnh thoảng vang lên tiếng giọt nước nhỏ xuống "Tích tách".
Ánh mắt của anh em họ Dư di động, bỗng bị một vật trong động đá vôi thu hút ánh nhìn.
Đó là một cỗ quan tài.
Trong động đá vôi, ánh đèn chiếu vào quan tài, phát ra một loại màu xanh u ám.
Hơn nữa bằng mắt thường cũng thấy, quan tài dường như đang tỏa ra khí lạnh.
Thấy cỗ quan tài chất liệu không rõ này, anh em họ Dư trong lòng không khỏi lạnh đi.
Hai người liếc nhau, né tránh thu hồi ánh mắt.
Dư Đạt Sơn hỏi Lạc Thiên Trúc: "Kiếm phổ ở đâu?"
"Lão tử cảnh cáo ngươi, đừng giở trò."
"Không thì lão tử một tay đánh chết cháu gái bảo bối này của ngươi."
Lạc Thiên Trúc hít sâu một hơi, sắc mặt hơi tái nhợt: "Ngay trên vách đá phía trước."
Nghe nói như thế, anh em họ Dư mừng rỡ.
Dư Đạt Sơn mang theo Tôn Thông và Lạc Lam, nói với Dư Hám Địa: "Tam đệ, ngươi ở đây chờ ta."
"Ta qua xem sao."
"Đừng để cuối cùng, thuyền lật trong mương."
"Ừm." Dư Hám Địa gật đầu.
Dư Đạt Sơn hít sâu một hơi, giơ đuốc lên, bước chân chậm rãi hướng vào trong động đá vôi.
Hắn vừa đi vừa châm lửa vào những ngọn đèn đồng hai bên.
Để ánh sáng chiếu sáng động.
Một đường đi đến cuối động.
Một vách đá hiện ra trước mặt Dư Đạt Sơn.
Chỉ thấy trên vách đá khắc họa hơn chục bóng người.
Bóng người cầm một thanh kiếm, động tác tiêu sái, tự nhiên.
Dư Đạt Sơn nhìn lướt qua vách đá, trong lòng kích động.
« Lạc Thủy Tam Thập Lục Kiếm »!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận