Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 75: Các ngươi nơi này thiếu nha hoàn sao? (length: 10235)

Tần Nhất thân thể khẽ động, như kinh hồng lướt đi, ngăn lại những người kia.
Một phen giao đấu qua đi, sát thủ Ngọc Diệp Đường lui ra.
Hoa Tịch Nguyệt nghiêng đầu, đem một màn này thu hết vào mắt.
Đều là sát thủ?
Đám người này lai lịch gì?
Hoa Tịch Nguyệt trong lòng suy nghĩ, nhìn Trần Diệp nhiều thêm một chút.
Cái này nam nhân tuấn lãng, đến cùng là thân phận gì.
Hoa Tịch Nguyệt trong lòng dâng lên nồng đậm hiếu kì.
Trần Diệp ôm Tiểu Phúc, trấn an nói: "Tốt rồi, tốt rồi."
"Không khóc, khóc mặt đều thành tiểu hoa miêu."
Tiểu Phúc núp ở trong ngực Trần Diệp, hốc mắt đỏ bừng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đọng nước mắt.
Trần Diệp một bên dỗ Tiểu Phúc, một bên hướng huyện Dư Hàng đi đến.
Hoa Tịch Nguyệt nhìn thấy cảnh này, hô: "Này!"
"Quyển « Độc Kinh » kia ngươi bỏ rồi à?"
"Ngươi muốn?"
"Vậy đưa ngươi. . ."
Trần Diệp thanh âm bình thản nói.
Dùng độc loại vật này, chung quy là thủ đoạn nhỏ, chẳng ra gì.
Trần Diệp chướng mắt.
Còn về trúng độc?
Trong Thương Thành của hệ thống có không ít đan giải độc.
Ngươi vĩnh viễn có thể tin tưởng hệ thống.
Hoa Tịch Nguyệt thấy Trần Diệp một bộ áo trắng ôm Tiểu Phúc, dọc theo đường nhỏ trong rừng rời đi.
Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Độc đạo Tông Sư cả đời tâm huyết, cái này cũng chướng mắt?"
Hoa Tịch Nguyệt liếc mắt nhìn Tiết Minh.
Nàng đi đến trước mặt Tiết Minh, từ trong ngực hắn lấy ra một quyển kinh thư dày ba ngón tay.
Trên bìa sách viết « Độc Kinh ».
"Ngươi không muốn, vậy về tay bản tiểu thư!"
Hoa Tịch Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, nàng nhìn về phía Tiết Minh, một mặt chân thành nói: "Cho bản tiểu thư mượn xem, sẽ trả ngươi!"
Tiết Minh mặt không chút máu nhìn Hoa Tịch Nguyệt, thở dài một tiếng.
Ánh mắt hắn u ám, hoàn toàn tĩnh mịch.
Đã không thiết sống.
Tần Nhất tay trái cầm kiếm quay người trở về, đôi mắt trong veo nhìn lướt qua Hoa Tịch Nguyệt.
Hoa Tịch Nguyệt cũng đang nhìn nàng.
Hai người nhìn nhau.
Tần Nhất không để ý đến Hoa Tịch Nguyệt, nàng đi đến bên cạnh Tiết Minh, một tay xốc hắn lên.
Trần Diệp phân phó, muốn đưa hắn đến nha môn.
Hoa Tịch Nguyệt tay cầm « Độc Kinh » đánh giá Tần Nhất.
Bỗng nhiên.
Hoa Tịch Nguyệt chú ý tới trên váy áo màu đen của Tần Nhất thêu một chiếc lá ngọc.
Trong nháy mắt, Hoa Tịch Nguyệt trừng lớn mắt.
"Người của Ngọc Diệp Đường!"
Nàng thốt lên.
Tần Nhất liếc Hoa Tịch Nguyệt một chút, thi triển thân pháp, mấy cái lên xuống liền biến mất trong rừng.
Hoa Tịch Nguyệt đứng tại chỗ, như có điều suy nghĩ.
Nàng tay phải cầm Độc Kinh, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay trái, lẩm bẩm nói: "Có thể để sát thủ Ngọc Diệp Đường cung kính như thế. . ."
"Nói cách khác. . ."
Trên gương mặt xinh đẹp của Hoa Tịch Nguyệt lộ ra vẻ mặt quái dị.
Nàng ngước mắt nhìn về phía quan đạo dẫn đến huyện Dư Hàng.
Trên quan đạo.
Trần Diệp một thân áo trắng, trong ngực ôm Tiểu Phúc, chậm rãi hướng cửa thành đi đến.
"Hắn chính là Đông Hoa."
"Tông Sư thứ sáu thiên hạ!" Hoa Tịch Nguyệt trong miệng lẩm bẩm.
Nghĩ ra thân phận của Trần Diệp, đôi mắt Hoa Tịch Nguyệt hơi nhíu lại, khóe miệng nở một nụ cười.
"Nhìn qua đúng là rất đẹp trai. . ."
Hoa Tịch Nguyệt nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Diệp dần đi xa, chợt nhớ tới hai năm trước.
Gia gia xuất cốc, còn muốn bắt Đông Hoa về Hoa gia làm rể đấy.
Trên mặt Hoa Tịch Nguyệt không hiểu lộ ra một vệt hồng.
"Đúng rồi!"
Trong mắt Hoa Tịch Nguyệt lóe lên một tia sáng.
"Đứa bé kia nói, nhà nàng ở Dục Anh Đường!"
"Thú vị. . . Thú vị. . ."
Hoa Tịch Nguyệt mặt mày cong cong, cảm thấy sự tình vô cùng thú vị.
Nàng thi triển khinh công của Hoa gia, thả người hướng Dư Hàng tiến đến.
. . .
Trần Diệp ôm Tiểu Phúc trở lại Dục Anh Đường.
Hai tên sát thủ Kỳ Lân Các ở cổng đã bị người của Ngọc Diệp Đường mang đi, chờ bọn hắn chính là thẩm vấn.
Đi vào sân.
Tống Bộ đầu của huyện Dư Hàng đã chờ sẵn từ lâu.
Hắn thấy Trần Diệp trở về, vội vàng tiến lên.
"Viện trưởng Trần, nha hoàn Tư Độc nhà ngài. . ."
Tống Bộ đầu mặt đen tại bên tai Trần Diệp nhỏ giọng kể lại một lần.
Trần Diệp đã biết chân tướng, hắn gật đầu, nói: "Ta sẽ chuẩn bị chút bạc đưa cho người nhà nàng."
"Chuyện này cũng là chuyện không thể nào khác."
Tống Bộ đầu nghe vậy nhẹ nhõm thở ra.
Căn cứ lời khai của những người qua đường xung quanh.
Hắn biết, là một võ giả đi ngang qua, đột nhiên bạo phát đả thương người.
Đánh chết nha hoàn Tư Độc.
Loại sự tình này, rất phổ biến.
Trước đây khi Tống Bộ đầu ở Lục Phiến Môn, thường xuyên xử lý các vụ án tương tự.
Nói xong chuyện này, vẻ mặt Tống Bộ đầu trở nên nghiêm túc hơn.
Hắn chắp tay ôm quyền.
"Viện trưởng Trần, gần đây lũ lụt rất nghiêm trọng, ngài cũng biết. . ."
"Huyện lệnh Vương nói, hy vọng ngài có thể mở rộng Dục Anh Đường, ngoài thành có rất nhiều cô nhi đói đến xanh xao vàng vọt."
"Hắn không đành lòng, nha môn nguyện ý bỏ ra hai trăm lượng, mong rằng viện trưởng Trần có thể giúp đỡ."
Tống Bộ đầu nói rất thành khẩn.
Việc Trần Diệp đang làm là việc thiện, hai năm nay, ở huyện Dư Hàng gần như đã nổi tiếng.
Khi Tống Bộ đầu nói chuyện với Trần Diệp, cũng ít nhiều mang theo chút cung kính.
Huyện lệnh Vương mới tới làm người không tệ, hằng năm đều phê cho Dục Anh Đường một khoản tiền, để Dục Anh Đường hoạt động.
Trần Diệp nghe xong nhẹ nhàng gật đầu, thanh âm bình tĩnh nói: "Lũ lụt nghiêm trọng, cô nhi có lẽ sẽ không ít."
"Phòng của Dục Anh Đường ta không nhiều, ta xuất ngân lượng, Dư Hàng mở thêm hai Dục Anh Đường đi."
Chuyện này Trần Diệp đã nghĩ từ trước.
Lũ lụt nghiêm trọng như vậy, có những cô nhi tuổi còn nhỏ, căn bản không có năng lực sinh tồn một mình.
Nhưng. . .
Nạn dân thật sự quá nhiều.
Nếu Trần Diệp mở rộng tiếp nhận cô nhi, Dục Anh Đường của hắn căn bản không chứa nổi.
Đến lúc đó, có lẽ nạn dân còn sẽ đưa cả con mình đến nữa.
Loại sự tình này khó tránh khỏi sẽ xảy ra.
Ngọc Diệp Đường rút phí thủ tục hai năm, Trần Diệp bỏ vốn mở hai Dục Anh Đường không tính là việc khó.
Làm việc thiện thôi.
Nghe Trần Diệp nói như vậy, trên gương mặt đen nhánh của Tống Bộ đầu thêm vài phần nghiêm nghị.
Hắn chắp tay ôm quyền, thân trên hơi cong nói: "Viện trưởng Trần thật là người có nghĩa khí!"
Mặc dù Trần Diệp dung mạo trẻ tuổi, tuổi còn nhỏ hơn Tống Thương Kiệt.
Nhưng việc Trần Diệp làm, rất xứng đáng để Tống Thương Kiệt hành lễ.
"Chỉ là tiện tay mà thôi."
Trần Diệp đặt Tiểu Phúc xuống, hơi nghiêng đầu, nhìn về phía bên ngoài viện.
Chỉ thấy ở cổng sân, Hoa Tịch Nguyệt mặc một thân nam trang đang đứng đó.
Nàng tò mò đi vào ngó nghiêng.
Tống Bộ đầu cũng chú ý tới người kia, nhìn về phía Trần Diệp, trong mắt mang theo vẻ dò hỏi.
"Ngươi có chuyện gì sao?" Trần Diệp quay sang hỏi.
Khóe miệng Hoa Tịch Nguyệt hơi cong, nở một nụ cười lay động lòng người.
"Chỗ các ngươi có thiếu nha hoàn không?"
. .
Võ Xương phủ, Giang Hạ.
Trên quan đạo.
"Lộc cộc. . ."
Hai thớt ngựa phi nhanh trên đường.
Trên lưng ngựa là hai nam nhân có thân hình vạm vỡ, to con.
Chính là Đại Minh và Hùng Sơn.
Hai người rời Kinh Châu, cưỡi ngựa phi nhanh, một đường đi về hướng đông, muốn tới Dư Hàng.
Đi mấy ngày đường, mới đến được Võ Xương.
"Minh đệ, phía trước là Giang Hạ, chúng ta nghỉ một đêm rồi đi đường tiếp nhé."
Hùng Sơn và Đại Minh sánh vai nhau, tốc độ không tính quá nhanh.
Đại Minh không biết cưỡi ngựa, Hùng Sơn đã dạy hắn mấy ngày.
Hiện tại, Đại Minh cưỡi cũng ra dáng rồi.
"Ừm!"
Đại Minh mặt ngây ngô cười, lên tiếng.
Mấy ngày nay, hắn cùng Hùng Sơn phóng ngựa phi nhanh.
Đại Minh cảm nhận được một loại cảm giác chưa từng có.
Trên lưng ngựa, cái cảm giác nhanh như điện chớp này khiến hắn mê mẩn.
Hai người thỉnh thoảng so tài cưỡi ngựa.
Tuy mỗi lần Đại Minh đều thua, nhưng sự tiến bộ của Đại Minh lại có thể thấy rõ ràng bằng mắt thường.
Hùng Sơn càng thêm yêu mến nghĩa đệ của mình.
Quả thực là một người kế thừa chiến trận trời sinh!
Hai người phóng ngựa phi nhanh, rất nhanh đã tới được Giang Hạ, thành chính của Võ Xương phủ.
Đại Minh và Hùng Sơn dừng ở ngoài thành, nhảy xuống ngựa.
Ngoài thành Giang Hạ dựng mấy lều cháo.
Dưới lều là từng cái nồi sắt.
Mấy gã tráng hán đang vác những bao gạo đổ gạo vào nồi.
Cùng với gạo đổ vào nồi, còn có một vài hạt cát vàng.
Bên ngoài lều cháo ngồi những người dân đói xanh xao vàng vọt.
Đại Minh và Hùng Sơn đã không còn thấy kinh ngạc với cảnh tượng này.
Cùng nhau đi tới, gần như bên ngoài thành trì nào cũng dựng lều cháo.
Tiền cứu trợ đã quay về, Thông phán Kinh Châu đã ủy thác mấy tiêu cục, áp giải đến các phủ của Hồ Quảng.
Có tiền cứu trợ, các thành phủ cũng bắt đầu phát cháo, cứu tế dân chúng.
Đại Minh và Hùng Sơn cũng coi như đã làm một việc tốt.
Sau khi nộp lệ phí vào thành, hai người dắt ngựa tiến vào thành.
Đi trên đường lát đá xanh, hai bên đường đâu đâu cũng thấy người dân hoặc nằm hoặc ngồi.
Trận lũ lụt này thực sự quá nghiêm trọng.
Đại Vũ kiến triều lâu như vậy, còn là lần đầu tiên gặp phải trận lũ lụt lớn như thế này.
Đại Minh và Hùng Sơn dắt ngựa, đi về phía khách điếm.
Trên đường, Đại Minh đột nhiên dừng bước.
"Hửm?"
"Sao vậy Minh đệ?" Hùng Sơn thấy Đại Minh dừng lại, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cách hai người không xa, là cột dán cáo thị của quan phủ.
Trên bảng dán hai tấm chân dung.
Đại Minh gắt gao nhìn chằm chằm một trong số đó, hai mắt trợn tròn.
Hùng Sơn nhìn vào những hàng chữ trên cáo thị, khẽ thì thầm: "Đạo tặc giang hồ Quỳnh Ngạo Hải, Lãng Lý Bạch Điều Trương Thuận, giữa ban ngày giết chết Bố chính sứ Hồ Quảng."
"Tội ác tày trời, hiện đã giải đến Biện Lương. . ."
Cáo thị không dài, phía dưới cùng đóng dấu của Lục Phiến Môn.
"Lãng Lý Bạch Điều Trương Thuận. . ."
Hùng Sơn niệm trong miệng.
Hắn quay đầu nhìn Đại Minh.
Chỉ thấy hai nắm đấm của Đại Minh siết chặt, trừng mắt to.
Đại Minh quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Đại ca!"
"Ta muốn đi cứu huynh đệ ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận