Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 65: Đây chính là trong miệng ngươi công đạo! (length: 11489)

Nghe được lời nói ân cần của lão bà, mắt tiểu Liên cay xè.
"Nãi nãi, ta sống rất tốt."
"Ta gặp được một người rất tốt..."
"Ta hiện tại đang làm nha hoàn, mỗi tháng lương bốn lượng."
"Thỉnh thoảng đi ra ngoài làm chút việc, không nhiều việc lắm, rất thanh nhàn."
Tiểu Liên nắm tay lão bà, trong giọng nói thêm phần dịu dàng.
Nghe được tiểu Liên, tất cả mọi người xung quanh khóe miệng giật giật.
Nha hoàn?
Lương tháng bốn lượng?
Ngươi đường đường là một sát thủ Nhị phẩm, lại đi làm nha hoàn cho người khác?
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu mọi người.
Quỳnh Long Sơn và Lỗ Nặc nghe được lời này, vẻ mặt biến đổi.
Nha hoàn!
Người đứng sau Tiểu Liên lại là Tông Sư Đông Hoa...
Hai người đột nhiên hiểu ra rất nhiều.
Dù là nha hoàn, cũng phải xem chủ tử là ai!
Làm nha hoàn cho Tông Sư...
Tê!
Chẳng lẽ...
Quỳnh Long Sơn nhớ tới việc Tiểu Liên tự xưng họ Trần, hắn chợt nghĩ đến một khả năng.
Trong lòng bất định, vẻ mặt Quỳnh Long Sơn hơi cứng đờ.
Tiểu Liên kể qua loa về hai năm kinh nghiệm của mình, chỉ nói tốt mà giấu đi cái xấu.
Lão bà tuy lớn tuổi, nhưng không hề ngốc.
Nàng đã nhìn ra từ phản ứng của mọi người xung quanh, con bé cháu gái của mình không hề đơn giản như lời nó nói.
Lão bà vỗ nhẹ tay Tiểu Liên, gật đầu nhẹ, giọng vui vẻ nói: "Tốt..."
"Nha hoàn cũng tốt lắm."
"Khi Quỳnh gia ta chưa phất lên, nãi nãi còn phải giặt quần áo cho người ta đây..."
Ánh mắt lão bà lộ vẻ hồi tưởng.
Tiểu Liên đứng bên cạnh lão bà, tâm trạng thả lỏng hơn rất nhiều.
Hai người lại nhàn nhã hàn huyên vài câu, ánh mắt lão bà nhìn Tiểu Liên đột nhiên mang theo vẻ khẩn cầu.
"Tiểu Liên..."
"Dù sao hắn cũng là cha con, chuyện kia đúng là tại hắn không chu toàn."
"Nhưng mà..."
"Con không thể làm chuyện như vậy được..."
Nhìn thấy vẻ mặt của nãi nãi, răng tiểu Liên hơi cắn, quay mặt đi, không nỡ nhìn vẻ mặt nàng.
Lão bà kéo góc áo Tiểu Liên, nước mắt từ trong mắt chảy ra.
Thân thể Tiểu Liên run nhè nhẹ, nắm chặt hai tay.
Hơn hai năm sống kiếp sát thủ.
Mấy lần trải qua hiểm cảnh...
Tiểu Liên là vì ngày hôm nay.
Cừu hận đã khắc sâu vào xương tủy nàng.
Không phải nói bỏ là bỏ được.
Mối thù giết mẹ, sao có thể không báo?
Tiểu Liên nhìn về phía Quỳnh Long Sơn, trong mắt mang theo băng lãnh cùng sát ý.
"Hài tử..."
Lão bà nức nở, khẽ gọi.
Tiểu Liên nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, máu tươi theo kẽ hở chảy xuống mặt đất.
Phải làm sao bây giờ...
Bây giờ nên làm gì?
Tiểu Liên cắn môi, trong mắt lộ vẻ mê mang.
Bộ dạng lúc mẹ qua đời, nàng vẫn nhớ rõ như in.
Hai năm qua, Tiểu Liên làm tất cả cũng là để báo thù.
Bây giờ, kẻ thù đang ở trước mắt.
Nàng lại không thể động thủ.
Tiểu Liên không nỡ giết Quỳnh Long Sơn trước mặt nãi nãi.
Phải làm sao bây giờ...
Ta nên làm gì...
Tiểu Liên ngây người bên cạnh xe tù, trong mắt tràn đầy mê mang.
"Vẫn là câu nói đó, trước khi động thủ hãy suy nghĩ thật kỹ."
"Nếu ngươi không nắm chắc, cứ nhìn lại cũng không sao."
Trần Diệp đột nhiên văng vẳng bên tai Tiểu Liên.
Tiểu Liên cắn chặt môi, ánh mắt dao động giữa Quỳnh Long Sơn và người phụ nữ kia.
Một lúc lâu, Tiểu Liên thở ra một hơi.
Ánh mắt nàng kiên định, trong lòng đã quyết đoán.
Tiểu Liên cười nhạt một tiếng, nhìn về phía lão bà, khẽ nói: "Nãi nãi, người yên tâm đi."
Lão bà ngơ ngác một chút, vừa định nói gì đó.
"Bốp!" Một tiếng vang nhỏ.
Lão bà nhắm mắt lại, ngã vào lòng Tiểu Liên.
Tiểu Liên vừa mới điểm trúng huyệt ngủ của lão bà.
Không quá một canh giờ, lão bà sẽ không tỉnh lại.
Tiểu Liên đặt nãi nãi nằm yên trên xe tù.
Ánh mắt nàng băng lãnh, nhìn về phía người phụ nữ kia.
"Ghen phụ, đều là tại ngươi, mẹ ta mới tự vẫn."
"Hôm nay, một thù trả một thù."
Trong mắt Tiểu Liên lóe lên vẻ băng lãnh.
Sát khí thấu xương phát ra từ người nàng.
Mỹ phụ ôm con nhỏ trong ngực cảm nhận được ánh mắt của Tiểu Liên, sợ đến người run rẩy, trốn vào trong ngực mẹ mình.
Giờ khắc này, phụ nữ đối diện với ánh mắt Tiểu Liên, trong lòng sợ hãi.
Ngay cả Lỗ Nặc cũng không dám ra tay.
Cái con tiện nhân này rốt cuộc đã làm thế nào!
Tay phải Tiểu Liên khẽ động, trong tay có thêm một cây đinh xuyên cốt.
Bước chân nàng uyển chuyển, chậm rãi đi về phía phụ nữ.
Thấy vậy, trên mặt uy nghiêm của Quỳnh Long Sơn lộ ra một chút nôn nóng.
Hắn lớn tiếng hô: "Tiểu Liên!"
"Mau dừng tay!"
Tiểu Liên đi đến bên ngoài xe tù.
Phụ nữ ôm con mình, trốn vào một góc trong lồng.
Giờ khắc này, nàng rốt cuộc cảm nhận được sợ hãi.
Thật sự sẽ chết!
Tiểu Liên quay đầu nhìn về phía Quỳnh Long Sơn, cười lạnh nói: "Sao?"
"Ngươi yêu thương nàng?"
"Lúc mẹ ta bị nàng vạch rách mặt, sao ngươi không đau lòng cho mẹ ta?"
Nghe Tiểu Liên nói vậy, Quỳnh Long Sơn nhất thời nghẹn lời.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ áy náy.
Phụ nữ thấy Quỳnh Long Sơn mặt lộ vẻ áy náy, lộ vẻ ghen tị, tức giận nhìn về phía Tiểu Liên.
"Muốn giết cứ giết, sao mà nói nhảm nhiều như vậy."
"Mẹ ngươi thân phận gì, chẳng qua chỉ là một cái nha hoàn, câu dẫn chủ tử để leo lên!"
"Chính là đồ tiện nhân!"
"Hừ. . ."
"Ngươi nói ngươi là nha hoàn, ngươi chắc sẽ không cũng làm những chuyện giống mẹ ngươi chứ!"
Phụ nhân mặt lộ vẻ mỉa mai, đem nhi tử bảo hộ ở sau lưng.
Nàng đôi mắt đẹp nộ trừng tiểu Liên: "Ngươi cùng mẹ ngươi cũng y chang. . ."
Phụ nhân lời còn chưa nói hết, trong miệng nàng phát ra một tiếng kêu thảm.
"A!"
Tiểu Liên đôi mắt băng lãnh, trên tay thấu xương châm đồng loạt phát.
Mấy đạo bóng đen hiện lên, toàn bộ đánh vào người phụ nhân.
Thấu xương châm tùy tiện xuyên thủng thân thể nàng, máu tươi ồ ạt thấm ra.
Chớp mắt liền nhuộm đỏ chiếc áo tù màu trắng.
Thấu xương châm mặc dù đánh vào người phụ nhân, nhưng không một châm rơi vào chỗ hiểm.
Tiểu Liên không muốn để cho nàng chết nhẹ nhàng như vậy.
"Tiểu Liên!" Quỳnh Long Sơn kinh hô.
Tiểu Liên đôi mắt băng lãnh nhìn về phía Quỳnh Long Sơn.
"Tiểu Liên. . . Ngươi đừng giết nàng!"
Quỳnh Long Sơn trên mặt lộ vẻ vội vàng.
"Ngươi. . . Ngươi muốn giết, thì giết ta đi!"
Quỳnh Long Sơn thấp giọng hô, hắn nhìn thấy phụ nhân bị thấu xương châm xuyên qua, trong mắt lộ ra đau lòng.
Tiểu Liên phát giác Quỳnh Long Sơn trong mắt đau lòng, ánh mắt nàng càng thêm băng hàn.
"Ngươi yêu thương nàng?"
"Vậy ngươi lúc trước vì sao không đau lòng mẹ ta?"
"Là bởi vì nàng cho ngươi sinh một đứa con trai? Hay là vì ngươi ghét bỏ thân phận mẹ ta?"
Tiểu Liên giọng nói lạnh lùng, nàng nhìn Quỳnh Long Sơn ánh mắt mang theo hận ý sâu sắc.
Quỳnh Long Sơn nghe chất vấn, hắn nhắm mắt lại, biểu lộ thống khổ.
"Không. . ."
"Ta không hề ghét bỏ mẹ ngươi. . ."
Quỳnh Long Sơn nhớ lại chuyện khi xưa, vẻ mặt càng thêm áy náy.
Hắn thở dài một tiếng: "Tiểu Liên, chuyện đó là ta xử lý không đúng."
"Lúc đó. . ."
Quỳnh Long Sơn ấp úng, muốn nói lại thôi.
Tiểu Liên cười lạnh, thay Quỳnh Long Sơn nói ra những điều hắn muốn biểu đạt.
"Ngươi muốn nói, lúc đó mặt mẹ ta đã bị tiện nhân kia vạch nát."
"Coi như trừng phạt tiện nhân kia cũng chẳng thay đổi được gì."
"Huống chi anh trai tiện nhân kia là Nhị phẩm, có lợi cho sự phát triển của Hải Kình Bang."
"Mà mẹ ta bất quá chỉ là một nha hoàn, đương nhiên không thể so với ả được."
Tiểu Liên sớm đã hiểu rõ ý nghĩ trong lòng Quỳnh Long Sơn.
"Mặt mẹ ta bị ả làm cho nát bét, còn ngươi chỉ nhốt bà ấy nửa năm cấm túc."
"Quỳnh Long Sơn, đây là cái thứ công đạo trong miệng ngươi?"
Tiểu Liên lạnh lùng quát lên, sát ý trong mắt càng thêm băng lãnh.
Nghe tiểu Liên trách cứ, Quỳnh Long Sơn cúi đầu im lặng, vẻ mặt uy nghiêm của hắn vào giờ phút này phảng phất như già đi rất nhiều.
Các bộ khoái và bang chúng Hải Kình Bang xung quanh lẳng lặng lắng nghe.
Bọn họ cũng đã nghe ra chuyện gì đang xảy ra.
Trong mắt bọn bộ khoái đầy suy tư, không ngờ Quỳnh Long Sơn vang danh chốn duyên hải, lại có cái bí mật này.
Quỳnh Long Sơn chậm rãi ngẩng đầu, trong ánh mắt nhìn tiểu Liên có thêm chút bi thương.
Giọng hắn khàn khàn nói: "Một mạng đổi một mạng."
"Mạng của ta quý hơn mạng ả, ngươi cứ đến mà lấy đi!"
"Ta Quỳnh Long Sơn cả đời quang minh chính đại, trừ chuyện đó làm sai ra, ta không hổ thẹn với lương tâm."
"Nhân quả báo ứng, không oán trách ai được."
Quỳnh Long Sơn đứng thẳng người, đưa tim về phía tiểu Liên.
"Sau khi ta chết, xin ngươi buông tha cho nàng."
Quỳnh Long Sơn đứng trong xe tù, giọng điệu bình thản.
Các bang chúng Hải Kình Bang xung quanh nghe mấy lời này đồng loạt biến sắc.
"Bang chủ!"
"Bang chủ tuyệt đối không thể mà!"
Những lão huynh đệ này hô nhỏ.
Thân thể bọn họ khẽ động, bao vây tiểu Liên ở chính giữa.
Những lưỡi đao sắc bén dưới ánh mặt trời phản chiếu hàn quang lấp lánh.
Tiểu Liên con ngươi lướt qua một cách hờ hững trên người những người đó.
Vẻ mặt không có bất cứ thay đổi nào.
Nàng nhìn sâu vào mắt Quỳnh Long Sơn, rồi liếc mắt nhìn phụ nhân đang nằm trong vũng máu.
Phụ nhân giãy giụa đứng dậy, nàng lau nước mắt cho con trai nhỏ, giọng nói yếu ớt: "Là ta đã làm nát mặt mẹ ngươi, chuyện này không liên quan gì tới Quỳnh Long Sơn cả."
"Oan có đầu nợ có chủ."
"Ngươi giết ta đi!"
Áo tù trên người phụ nhân đã bị máu tươi nhuộm đỏ, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng ánh mắt nàng vẫn vô cùng bức người.
Giống như một con hổ mẹ đang bị thương.
"Tiêu. . ."
Quỳnh Long Sơn nhìn về phía phụ nhân, nhỏ giọng gọi.
Phụ nhân quật cường nhìn tiểu Liên.
Nàng vốn xuất thân từ võ đạo thế gia, tính tình vốn đã mạnh mẽ.
Phụ nhân liếc Quỳnh Long Sơn một cái, mắng: "Ngươi chính là đồ bỏ đi!"
"Ngươi chết rồi thì Hải Kình Bang phải làm sao?"
Quỳnh Long Sơn nghe vậy, hốc mắt đỏ lên.
Phụ nhân hít sâu một hơi, bình thản nhìn về phía tiểu Liên.
"Ngươi ra tay đi."
"Cho ta một cái chết thống khoái."
Nói rồi, phụ nhân nhắm mắt lại, hai tay gắt gao ôm chặt con trai nhỏ.
Những gân xanh nổi lên trên mu bàn tay trắng nõn của nàng.
"Không!" Quỳnh Long Sơn nhìn về phía tiểu Liên, vẻ mặt cô đơn nhưng đầy kiên quyết.
""Tiểu Liên, một mạng đổi một mạng, ngươi giết ta đi!"
Giọng của Quỳnh Long Sơn vô cùng kiên định.
Nghe được câu này.
Người phụ nữ đang nhắm mắt mở to mắt, nước mắt từ đó tuôn ra.
Nàng ôm con mình, không biết là mừng rỡ hay đau buồn.
Đứa trẻ bị điểm huyệt oa oa khóc, nó lo lắng nhìn dòng máu tươi chảy ra trên người người phụ nữ, mặt mũi tràn đầy nước mắt.
Trong ánh mắt nó nhìn về phía Tiểu Liên cũng tăng thêm oán hận.
Nghe được hai người cãi nhau, trong mắt Tiểu Liên đột nhiên lóe lên một tia khác thường.
Nàng nhìn về phía Quỳnh Long Sơn, giọng lạnh như băng nói: "Nếu như người trong đó không phải là nàng, mà là mẹ ta, ngươi cũng sẽ làm như vậy sao?"
Thần sắc Quỳnh Long Sơn bình thản, thốt ra một chữ.
"Sẽ."
Quỳnh Long Sơn lộ vẻ áy náy trên mặt.
"Ta có lỗi với mẹ ngươi, lúc đó việc trong bang quá bận."
"Nếu ta rút chút thời gian đi an ủi nàng, nàng cũng sẽ không nhảy giếng tự vẫn."
"Đây là lỗi của ta."
"Tiểu Liên, nói nhiều vô ích, ngươi ra tay đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận