Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 15: Di khắc! (length: 7602)

Bỗng nhiên.
Theo một tiếng "Răng rắc" vang lên.
Một luồng gió lạnh mạnh mẽ đột ngột thổi tới.
"Mở!"
"Thông!"
"A ha ha ha ha!"
"Ta nghe được tiếng nước chảy!"
Cùng nhau mở thông đạo, anh em nhà họ Dư cùng hai đại hán kia mừng rỡ như điên.
"Có tiếng nước, vậy chứng tỏ xung quanh có mạch nước ngầm!"
Dư Hám Địa tinh thần phấn chấn, siết chặt nắm đấm.
Có mạch nước ngầm, biết đâu lại có cơ hội đi ra ngoài.
Dư Hám Địa hít một hơi thật sâu, kìm nén sự kích động trong lòng.
Dư Đạt Sơn quay sang hai đại hán kia phân phó: "Đem mấy tên đó mang tới, có khi đường phía trước còn có cơ quan nào đó."
Hai tên đại hán nhanh chóng quay trở lại.
Một người xách Tôn Thông và Lạc Lam, một người kia xách Lạc Thiên Trúc.
Lạc Thiên Trúc kêu lên một tiếng đau đớn, mắt tối sầm lại, ngất đi luôn.
Đại hán hoàn toàn không để ý đến chuyện Lạc Thiên Trúc bị gãy tay chân, kéo lê nàng đi đến trước thông đạo.
Anh em nhà họ Dư hai người cầm bó đuốc trong tay, nhờ ánh sáng soi tỏ của bó đuốc nhìn sang phía bên kia thông đạo vừa mới được đục thông.
Chỉ thấy không gian bên trong hang động như còn rộng lớn hơn, có thể nghe thấy tiếng nước chảy vọng lại.
Mà lại nhiệt độ không khí rất thấp, từng luồng hơi lạnh màu trắng mắt thường nhìn thấy được theo thông đạo xuất hiện.
Mấy người dò xét nhìn, lòng căng như dây đàn.
Cảnh tượng này chẳng khác nào tiến vào quỷ môn Địa Phủ, thật sự khiến người ta hoảng sợ.
Dư Đạt Sơn liếc mắt nhìn Tôn Thông và Lạc Lam, lên tiếng: "Ném hai đứa nhỏ này sang bên kia."
"Xem có cơ quan gì không."
Đại hán hiểu ý, một tay xách Tôn Thông, một tay xách Lạc Lam, vung cánh tay.
Vung mấy lần, ném hai đứa bé sang phía đối diện.
Một đứa gần hơn một chút, một đứa xa hơn một chút.
Lạc Lam ngã mạnh xuống đất, lập tức đau đớn khóc òa lên.
Tôn Thông thì hừ một tiếng, mắt đỏ lên, không khóc thành tiếng.
Mấy người đàn ông đứng ngoài thông đạo, ngó nghiêng nhìn vào bên trong.
Thăm dò một hồi, thấy bên trong hình như không có vẻ gì nguy hiểm.
Anh em nhà họ Dư lúc này mới lấy Lạc Thiên Trúc làm bia đỡ đạn, chậm rãi tiến vào trong thông đạo.
Đi được mấy bước, mấy người thấy xung quanh và phía trước, cũng là một cái động rộng lớn, hơn nữa hai bên đang dựng vài cột đèn đồng.
Dư Đạt Sơn bước nhanh tới bên cột đèn đồng, thấy dầu thắp bên trong còn rất nhiều, có điều đều vì nhiệt độ thấp mà đông lại, có màu trắng vàng.
Cũng may không ảnh hưởng đến việc sử dụng.
Dư Đạt Sơn nhẹ nhàng thở ra, vội vàng dùng bó đuốc châm đèn đồng.
Mấy người chạy tới chạy lui, thắp sáng hết những cột đèn đồng ở lối vào.
Vừa mới thắp sáng.
"A!"
Một tên đại hán đột nhiên kêu quái một tiếng, giật mình kinh hồn bạt vía.
Mấy người cũng bị tiếng kêu quái của đại hán làm cho giật mình, thân thể run rẩy.
Anh em nhà họ Dư cùng lúc lùi lại mấy bước, thủ thế, cảnh giác nhìn về phía trước.
Chỉ thấy cách Tôn Thông không xa.
Trên mặt đất đang ngồi một bộ xương khô, xung quanh bộ xương rải rác một ít mảnh vải rách, bột phấn.
Tay phải bộ xương cắm một thanh bảo kiếm hàn quang lóe sáng.
Đèn đồng chiếu những tia sáng vào bảo kiếm, tia sáng phản xạ lên vách hang động.
Thấy chỉ là một bộ xương khô, anh em nhà họ Dư thở phào nhẹ nhõm.
Dư Đạt Sơn hơi tức giận đá tên hán tử kêu quái một cái, mắng: "Chưa từng thấy xương người chết bao giờ à?"
"Mà kêu thành cái dạng đó!"
Hán tử ăn một cước, cũng không dám hó hé.
Thân thể hắn vẫn còn run rẩy, hô hấp hơi gấp gáp, tim đập kịch liệt.
Dù ai ở trong hoàn cảnh này, đột nhiên nhìn thấy một bộ xương khô, cũng sẽ giật mình.
Phản ứng của hắn là bình thường.
Ánh mắt Dư Hám Địa đảo quanh hang động.
Nơi này rộng hơn cái hang trước gấp bốn năm lần, vô cùng rộng lớn!
Nhờ ánh sáng phát ra từ cột đèn đồng, hắn có thể mơ hồ thấy phía cuối tầm mắt, vẫn còn vài cột đèn đồng đứng thẳng.
Hơn nữa, Dư Hám Địa nghiêng tai lắng nghe, nghe thấy tiếng nước chảy ở ngay gần đó, chỉ cách mấy bước chân.
"Đem tất cả đèn đuốc thắp lên."
Dư Hám Địa trầm giọng nói.
Hai đại hán vội cầm đuốc đi thắp sáng những cột đèn trong động đá vôi.
Khi những ngọn đèn trong hang đá vôi dần dần được thắp lên.
Dư Hám Địa để ý thấy, thanh bảo kiếm bên cạnh bộ xương kia đang phản chiếu một phần ánh sáng lên trên vách đá.
Dư Hám Địa ngẩng đầu, phát hiện phía trên vách đá có khắc chữ, lập tức tinh thần chấn động.
Cùng lúc đó.
Lạc Thiên Trúc bị anh em nhà họ Dư tiện tay ném xuống đất cũng từ trong cơn hôn mê tỉnh dậy.
Nàng là cao thủ Nhị phẩm, tuy rằng tay chân bị phế, nhưng trong đan điền có nội lực, sức khôi phục vượt xa người bình thường.
Lạc Thiên Trúc tỉnh lại, mắt nhìn quanh, lập tức kinh hãi.
Nàng đau đớn tức giận mắng: "Các ngươi lũ súc sinh!"
"Vậy mà thật sự đào thông cấm địa của Lạc gia ta!"
"Các ngươi chết không yên lành!"
Dư Đạt Sơn đứng gần đó thấy vậy, giơ chân đá thẳng vào miệng Lạc Thiên Trúc, làm rụng mất mấy cái răng.
Lạc Thiên Trúc bị một cú đá này làm thân thể nghiêng đi, trong miệng nôn ra máu.
Cái nghiêng đi này không sao, nàng vừa hay nhìn thấy bộ xương khô cùng thanh bảo kiếm bên cạnh ngồi ngay gần phía trước hang động.
"Kia..."
"Kia là Lạc Thủy thần kiếm của Lạc gia ta!"
Lạc Thiên Trúc nhìn thấy thanh bảo kiếm gia truyền đã thất lạc lâu ngày, lập tức xúc động.
"Lạc Thủy thần kiếm?"
Dư Đạt Sơn nghe vậy, đảo mắt hai vòng.
Hắn bước nhanh tới bên thanh kiếm, rút kiếm ra.
Kiếm vừa rút ra, liền rung lên, phát ra tiếng kiếm reo thanh thúy.
Tiếng kiếm reo mang theo một chút vui mừng.
Động tác của Dư Đạt Sơn thu hút sự chú ý của những người khác.
"Kiếm tốt!"
Dư Đạt Sơn thốt lên.
Thanh kiếm này chôn sâu dưới đất, tính ra cũng phải ba trăm năm, vậy mà không sinh một chút rỉ sét nào.
Sau khi rút ra, tiếng kiếm kêu vang thanh tao, phảng phất như có linh.
Quả nhiên là tuyệt thế thần kiếm!
Dư Đạt Sơn vô thức vung tay cầm Lạc Thủy thần kiếm.
Chỉ thấy trên mặt đất ngay lập tức có một vết hằn nông.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người ở đó đều ngẩn người.
Sau đó, mọi người hô hấp dồn dập.
Nhìn về phía thần kiếm bằng ánh mắt vô cùng nóng rực.
Thần binh!
Đây mới thực sự là tuyệt thế thần binh!
Dư Đạt Sơn ngẩn người một chút, rồi kịp phản ứng, mừng rỡ nói: "Tam đệ, đệ xem thanh kiếm này quả thực bất phàm!"
"Thiên phú võ đạo của đệ hơn hẳn nhị ca, kiếm này đệ nhanh nhận lấy đi!"
Dư Hám Địa cười nói: "Chờ khi chúng ta lấy được toàn bộ kiếm phổ «Lạc Thủy Tam Thập Lục Kiếm», rồi cùng đại ca luyện tập, sau đó ai kiếm pháp cao hơn một bậc, thì người đó cầm kiếm này."
Dư Đạt Sơn nghe vậy cũng toe toét miệng cười một tiếng: "Có lý!"
Nói xong, hắn thấy Dư Hám Địa khẽ ngẩng đầu, nhìn lên phía trên vách đá, không khỏi cũng nhìn theo.
Trên vách đá những dòng chữ viết có hơi mờ.
Có điều, vẫn có thể nhìn ra đó là dùng kiếm khắc thành, từng nét từng phẩy đều mang theo một cỗ kiếm ý nồng đậm.
Dư Đạt Sơn nheo mắt, đọc thành tiếng.
"Ta chính là Lạc Thương Lan, gia chủ đời thứ bảy của Lạc gia Hoài Bắc."
"Phong ấn mười tám chiêu sau của Lạc Thủy Tam Thập Lục Kiếm tại nơi này, hậu thế tử tôn đến đây xin dừng bước..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận