Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 96: Trần Vũ! Trần Linh! (length: 8537)

Triệu Tru đứng ở bên bàn đọc sách vỡ vụn, sắc mặt tái xanh.
Bên dưới chiếc mặt nạ bạc kia, ánh mắt bình tĩnh ném tới.
Trong ánh mắt không mang theo chút tình cảm nào, chỉ có sự bình tĩnh.
Đối phương cũng không hề coi vị quân vương Đại Vũ này ra gì.
Triệu Tru nghiến răng, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn thẳng Trần Diệp.
"Hai triệu năm trăm ngàn lượng!"
"Không đủ."
Trần Diệp bình tĩnh nhìn Triệu Tru.
Cảm nhận được ánh mắt của Trần Diệp, Triệu Tru nắm chặt hai tay.
Nàng cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa đang bùng cháy!
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
Đều không ai chịu nhường.
Rất lâu sau.
Triệu Tru hít sâu một hơi.
Vẻ mặt của nàng đột nhiên trở nên bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía Trần Diệp cũng khôi phục vẻ lạnh lùng.
"Ba trăm vạn lượng." Triệu Tru thản nhiên nói.
Trần Diệp khẽ gật đầu.
Hắn quay người nhìn ra bên ngoài ngự thư phòng, dưới chân chậm rãi bước đi.
"Hồ Quảng Bố chính sứ là người của Ma giáo."
"Chuyện này, thông báo cho thiên hạ."
"Việc điều hành, tự ngươi xem xét xử lý."
Thân ảnh Trần Diệp lóe lên, trong chớp mắt đã xuất hiện ở bên ngoài ba mươi trượng.
"Ta không muốn đến lần thứ hai."
"Ngươi tự giải quyết cho tốt..."
Giọng của hắn dần dần đi xa, vài lần loé lên đã biến mất không thấy bóng dáng.
Trong ngự thư phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, bên ngoài cửa sổ chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách.
Phùng Mạn sắc mặt tái nhợt, trầm mặc không nói.
Khóe miệng của hắn dính máu, trong mắt lộ rõ sự thất bại.
Là hắn đã già sao?
Tại sao ngay cả hộ thể cương khí của đối phương cũng không thể phá nổi?
Giờ khắc này, Phùng Mạn nghi ngờ sâu sắc về thực lực của mình.
Triệu Tru nhìn chằm chằm vào hướng Trần Diệp rời đi, môi nàng mím chặt, mặt lạnh như băng.
Rất lâu sau.
Nàng hít sâu một hơi, giọng nói dịu dàng: "Gọi thái giám cung nữ đến thu dọn."
"Tuyên Hộ bộ Thượng thư vào yết kiến."
"Ngoài ra, phái Lục Phiến Môn đi điều tra về Ma giáo."
"Trong vòng ba ngày, trẫm muốn có câu trả lời chắc chắn."
Phùng Mạn hoàn hồn, hắn lộ vẻ xấu hổ, lau đi vết máu ở khóe miệng.
"Dạ."
Phùng Mạn cung kính chắp tay, hướng Triệu Tru hành lễ.
Giọng nói của hắn có chút đắng chát.
Biểu hiện của mình, chắc chắn đã khiến bệ hạ thất vọng.
Triệu Tru mặt lạnh băng, giọng nói của nàng bình tĩnh hỏi: "Người vừa rồi là ai?"
"Là Tông Sư mới nổi hai năm trước —— Đông Hoa."
"Thế lực giang hồ Ngọc Diệp Đường là thuộc hạ của hắn."
Phùng Mạn kể những gì mình biết, cùng những truyền văn giang hồ liên quan đến Đông Hoa cho Triệu Tru.
Triệu Tru trầm mặc không nói.
Nàng lẳng lặng nghe xong, biểu hiện không chút thay đổi.
"Đi xuống đi."
Nàng nhẹ nhàng nói.
"Dạ!"
Phùng Mạn đứng dậy, rời khỏi ngự thư phòng, gọi thái giám và cung nữ gần đó.
Triệu Tru ở ngự thư phòng, không thích người khác hầu hạ xung quanh.
Nàng không quen bị người hầu hạ.
Đợi sau khi Phùng Mạn đi.
Triệu Tru lại ngồi trở lại long ỷ.
Nàng nhìn chăm chú vào bàn trà bị đập nát, ánh mắt sâu thẳm, thấp giọng lẩm bẩm: "Hiệp dùng võ phạm cấm..."
"Phụ hoàng, người nói đúng."
"Thiên hạ này, cũng nên cấm võ..."
Triệu Tru nắm chặt tay vào lan can long ỷ trắng nõn, đốt ngón tay dùng sức, những mạch máu xanh trên mu bàn tay nổi lên, nhấp nháy.
...
"Hiệp dùng võ phạm cấm."
Trong phòng trúc.
Thiên Cơ Tử trên tay nâng một chén trà thơm, khóe miệng cong lên một tia độ cung vi diệu, thấp giọng nói.
Đối diện hắn, một thân áo xám Ách Bá khoanh chân ngồi.
Nghe thấy Thiên Cơ Tử, Ách Bá nhe răng cười lớn.
Thiên Cơ Tử giữ nụ cười, nhấp một ngụm trà, lại chậm rãi đặt chén trà xuống.
Lần này trà trong chén đổi thành Thiết Quan Âm.
Lá trà trong chén nở ra, màu sắc đen nhánh bóng loáng như bôi dầu, có ánh lục rõ ràng.
Khi ngâm trong nước, lá trà hiện ra cảnh tượng "lá xanh viền đỏ".
Trong phòng trúc thoang thoảng hương hoa lan nhạt, hương thơm ngào ngạt dai dẳng.
Trên bàn trà trước mặt Thiên Cơ Tử, rải rác ba đồng tiền.
"Quẻ tượng đã hiện."
"Quỳnh Ngạo Hải chạy thoát, tử kiếp tiêu tan."
"Bởi vì cái gọi là đại nạn không chết, tất có hậu phúc."
"Ta Thiên Cơ Lâu, cũng làm giúp hắn một tay."
Thiên Cơ Tử khẽ cười, ra vẻ đã tính toán hết cả rồi.
Tình hình sự việc phát triển giống như những gì hắn dự đoán.
Ngoại trừ người kia ra tay ngoài ý liệu.
Còn lại, hắn đều đoán chắc.
Ách Bá nắm lấy tay hắn, khẽ quơ nhẹ vài cái.
Thiên Cơ Tử nhẹ gật đầu, cười nhạt nói: "Đã đến lúc đưa ra bảng Hiệp Nghĩa giang hồ rồi."
"Để đám Thiên can luôn chú ý đến tình báo ở khắp nơi."
"Điều người giang hồ để mắt nhất chỉ là danh và lợi!"
"Bàn cờ này chỉ mới bắt đầu."
"Vậy tỷ tỷ của ta, sẽ đặt quân cờ như thế nào đây?"
Thiên Cơ Tử khẽ ngẩng đầu, đôi mắt bị vải gấm đen quấn lấy "nhìn thẳng vào hư vô".
Tựa hồ hắn cùng Triệu Tru ở nơi xa trong triều đình, đang đấu trí.
...
Dư Hàng, Dục Anh Đường.
Đến buổi trưa.
Trong đường tỏa ra hương vị đồ ăn nồng nàn.
Hơn mười đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ ăn cơm.
Những đứa trẻ này lớn nhất không quá mười tuổi, nhỏ nhất chỉ mới hai tuổi.
Tiểu Phúc ngồi trên ghế, nhìn đĩa cá giấm Tây Hồ trên bàn, thèm nhỏ dãi.
"Tê trượt..."
Nàng nuốt một ngụm nước bọt, miệng nhai không ngừng, giả bộ như mình đã ăn cá rồi.
Hoa Tịch Nguyệt hai tay bưng hai món ăn cuối cùng, bước vào đại sảnh Dục Anh Đường.
Nàng đặt thức ăn lên bàn, thấy Tiểu Phúc bộ dáng mèo con thèm ăn, không nhịn được cười nói: "Tiểu Phúc, tỷ sẽ nhìn chằm chằm vào ngươi đó."
"Viện trưởng khi đi dặn rằng, không cho ngươi ăn nhiều."
Nghe vậy, Tiểu Phúc bĩu môi, ngẩng cái đầu nhỏ, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Tỷ Tiểu Nguyệt, ngươi đừng nói cho cha, hắn sẽ không biết."
Hoa Tịch Nguyệt đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vuốt đầu Tiểu Phúc.
"Đúng là biết tính toán."
"Chỉ có mình ngươi là có nhiều ý đồ xấu."
Ba nha hoàn còn lại cũng lần lượt đi vào đại sảnh.
Các nàng ngồi vào vị trí của mình, chuẩn bị cho lũ trẻ ăn cơm.
Đột nhiên.
Ánh mắt Xuân Đào đảo qua nhà ăn, nàng giật mình một chút, sắc mặt trở nên tái nhợt.
"Tiểu Vũ và Tiểu Linh đâu?"
Mọi người trong phòng đều nhìn về phía chỗ ngồi trên bàn ăn.
Chỉ thấy hai chỗ ngồi phía Tây Bắc của bàn trống không.
"Vân Hương, Tiểu Vũ và Tiểu Linh đâu?"
Hoa Tịch Nguyệt nhìn một nha hoàn hỏi.
Nha hoàn tên Vân Hương ngẩn ra một chút.
Trên mặt nàng lộ vẻ bối rối, bờ môi ngập ngừng: "Ta..."
"Ta vừa mới còn thấy hai người họ tới..."
Vân Hương là một cô gái nông thôn, tướng mạo bình thường, da đen sạm.
Tay chân nàng nhanh nhẹn, nhưng lại hơi đãng trí.
Nghe Vân Hương nói vậy, Hoa Tịch Nguyệt hít sâu một hơi.
Nàng dứt khoát quay người, đi ra ngoài: "Ta đi tìm hai đứa nó."
"Các ngươi ăn cơm trước đi, đừng để Tiểu Phúc ăn nhiều quá."
Nói xong, Hoa Tịch Nguyệt bước nhanh đi ra.
"Vân Hương... Ngươi thấy hai người họ lúc nào vậy?"
Một nha hoàn khác tên là Nhụy Thúy không nhịn được hỏi.
Vân Hương cúi đầu xuống, hốc mắt đỏ lên, trong lòng lo lắng.
"Ta... Khi nấu cơm, ta vẫn thấy hai người họ đến mà."
Xuân Đào xoa trán, thở dài một tiếng.
Lúc nấu cơm...
Cách hiện tại ít nhất cũng đã qua một khắc đồng hồ rồi.
Bây giờ trong huyện Dư Hàng người lưu lạc khắp nơi, nhỡ có chuyện gì...
Hoa Tịch Nguyệt bước đi nhẹ nhàng, mấy bước đã đến cổng Dục Anh Đường.
Nàng vừa định thi triển thân pháp, tìm kiếm tung tích của hai đứa trẻ.
Chỉ thấy, trước cửa Dục Anh Đường xuất hiện ba bóng người.
Một nam hài trông khoảng mười tuổi đi tới.
Cậu mày kiếm mắt sáng, mặt mày kiên nghị, tướng mạo mạnh mẽ.
Trên mặt có vài vết bầm tím, khóe miệng còn dính một vệt máu.
Tay phải cậu đang kéo một cậu bé trai.
Cậu bé trai trông khoảng bốn năm tuổi, đầu cạo trọc, mặc trên người bộ tăng phục hơi cũ nát.
Hốc mắt đỏ hoe, trên mặt dính nước mắt, dưới mũi có một dòng nước mũi.
Nhìn là biết cậu bé vừa khóc xong.
Cậu là một tiểu hòa thượng.
Bên phải tiểu hòa thượng, đi theo một bé gái tám chín tuổi.
Nàng phía sau đầu búi một đuôi tóc, xinh đẹp với một nụ cười ngượng ngùng nhàn nhạt, trông rất hiền lành...
Bạn cần đăng nhập để bình luận