Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 67: Mê mang (length: 8544)

Ta ở trong phòng đó chờ đợi cả ngày, nam nhân thỉnh thoảng chộp lấy một hai đứa trẻ ném vào trong lao.
Tất cả bọn trẻ cứ cách một đoạn thời gian đều sẽ bị điểm vào huyệt đạo, phòng ngừa khóc lóc gây sự chú ý của người khác.
Ta từ hai người bọn hắn nói chuyện với nhau biết được, bọn hắn đang vì Phong Vũ Lâu làm việc.
Phong Vũ Lâu, ta đã từng nghe nói qua.
Nghe nói là tổ chức sát thủ lớn nhất trên giang hồ.
Ta không biết Phong Vũ Lâu bắt những đứa trẻ này muốn làm gì.
Nhưng ta cảm thấy không phải là chuyện tốt.
Ta ở trong phòng chờ đợi một ngày, sự việc rốt cục nghênh đón chuyển cơ.
Nam nhân kia bắt một kẻ ngu.
Một kẻ khí lực rất lớn đồ đần.
Đồ đần bị bắt vào đến sau, thế mà cứng rắn đụng gãy một cây gỗ cửa nhà lao.
Kẻ trông coi uống đến say mèm, không có phát giác được dị thường trong phòng.
Ta biết, đây là cơ hội thoát thân.
Bất quá...
Trong lòng ta rõ ràng, dù cho thoát thân, cũng không dễ dàng như vậy.
Nếu như bên ngoài còn có người trông coi thì sao bây giờ?
Ta không thể bị người của Phong Vũ Lâu bắt đi.
Ta muốn rời khỏi nơi này.
Ta muốn báo thù!
Những đứa trẻ trong nhà lao từ lỗ hổng nối đuôi nhau mà ra.
Ta bảo chúng nó hạ giọng, nói cho chúng biết lối đi ra cửa trước.
Ta không biết ở cửa trước có người trông coi hay không, nhưng ta biết, nếu quả thật có người trông coi.
Những đứa trẻ này có thể kéo bên trên một trận.
Ngay lúc ta chuẩn bị rời đi bằng cửa sổ, ta nhìn thấy thằng ngốc kia ngơ ngác tại chỗ, cũng muốn đi theo ra.
Nếu như không có kẻ ngu này, ta cũng trốn không thoát được.
Ta không do dự, kéo hắn lại.
Chỉ chỉ vào cửa sổ, ra hiệu hắn cùng ta cùng đi.
Thằng ngốc kia mặt đần độn, ánh mắt ngây dại.
Ta không kịp nghĩ nhiều, đem rượu mà tên trông coi uống dở rơi trên mặt đất, đốt lửa vào giường chiếu.
Ngay khi ta chuẩn bị rời đi, ta nhìn thấy trong ngực của tên trông coi có một quyển sách.
Ta ý thức được, quyển này có thể là võ lâm bí tịch trong truyền thuyết.
Không do dự, ta cất quyển sách đó, mang theo đồ đần nhảy cửa sổ rời đi.
Trên đường chạy trốn, tâm tình ta kích động.
Ta biết, ta có thể không cần đi phái Nga Mi, Hằng Sơn phái, cũng có thể học được võ công!
Chạy ra hai con phố, ta gặp một người.
Một người hoàn toàn thay đổi vận mệnh của ta.
Chính là từ ngày đó trở đi, nhân sinh của ta đi theo một hướng khác.
Người đó là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi.
Hắn rất tuấn tú, trên người mang một cỗ khí chất đặc thù.
Không giống giang hồ khách, cũng không giống văn nhân.
Là một loại khí chất rất kỳ lạ.
Hắn gọi Trần Diệp.
Là phụ thân của kẻ ngu.
Không...
Nói chính xác thì, là cha nuôi của kẻ ngu.
Hắn là Viện trưởng Dục Anh Đường Dư Hàng.
Đây thật sự vượt quá dự liệu của ta.
Trần Diệp tìm tới đồ đần, hỏi han một phen.
Ta cảm nhận được từ lời hắn nói, hắn không phải một người xấu.
Lúc Trần Diệp mang đồ đần rời đi, hỏi ta có muốn cùng đi không.
Ta không có tin tưởng hắn.
Nhưng ta theo dọc con phố dài, vẫn tìm được Dục Anh Đường Dư Hàng.
Dục Anh Đường rất nhỏ, bên trong chỉ có Trần Diệp cùng thằng ngốc kia.
Khi ta đến, ta nhìn thấy Trần Diệp đang xoa dầu cao cho đồ đần.
Hai người bọn họ dưới ánh mặt trời, cười đến rất vui vẻ.
Một khắc này, ta biết, ta tìm được nơi dừng chân cần đến.
Trần Diệp là người rất tốt, đồng ý yêu cầu của ta.
Mỗi tháng cho ta bốn lượng bạc tiền lương, mà việc ta phải làm là giặt quần áo nấu cơm.
Làm những việc nha hoàn phải làm.
Trần Diệp đơn độc phân cho ta một gian phòng trống, thay ga gối mới tinh.
Ta rời Phúc Kiến, đi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gặp được người tốt như vậy.
Ở tại Dục Anh Đường trong khoảng thời gian đó.
Ta đã lâu cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Trần Diệp là người tốt, nhưng cũng rất kỳ lạ.
Hắn thường xuyên nói mấy câu kỳ quái kiểu như "nam nữ bình đẳng".
Hắn rõ ràng nấu ăn rất ngon, lại không muốn mở quán ăn lớn.
Chỉ muốn phát triển tốt Dục Anh Đường.
Hắn thật sự là người kỳ lạ.
Không hiểu...
Ta có chút thích hắn.
Trong khoảng thời gian ở tại Dục Anh Đường, ta dựa theo phương pháp luyện công trên «Kinh Hoa Chỉ», có một chút thành tựu.
Ta cảm thấy ta đã rất gần với việc có thể giết được người kia.
Nhưng, có một ngày.
Ta tận mắt thấy cuộc chiến đấu giữa những võ giả.
Nhìn thấy giao đấu của bọn họ, ta mới biết được, chút thành tựu nhỏ mà ta cho là mình đạt được căn bản không đáng nhắc đến.
Ngày đó qua đi, ta có thêm một sư phụ.
Nàng gọi Tần Nhất, là sát thủ kim bài của Phong Vũ Lâu.
Thực lực cường đại.
Ta bái vào môn hạ của nàng, có được pháp môn tu luyện nội công, cùng ám khí tổng cương của Đường Môn.
Ta biết, con đường báo thù của ta còn dài đằng đẵng.
Mấy tháng sau, thực lực của ta tăng mạnh, tiến vào cảnh giới Tam phẩm.
Không lâu sau, Phong Vũ Lâu xảy ra biến cố.
Sư phụ nói muốn dẫn ta rời đi, đến tổng bộ của Phong Vũ Lâu, rèn luyện thực lực.
Ta do dự.
Ta có chút không nỡ rời xa hắn...
Nhưng, trong lòng ta rõ ràng.
Thực lực của ta còn chưa đủ, cần ma luyện.
Ta nhất định phải giết người kia!
Nhất định!
Ta mãi mãi cũng không thể quên ngày ta rời Dục Anh Đường vào buổi sáng sớm hôm đó.
Trần Diệp thế mà lại làm món sủi cảo trắng vì tiễn đưa ta.
Hắn thật sự rất tốt.
Thật sự rất tốt.
Nhưng ta biết, ta có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Buổi sáng hôm đó, Trần Diệp đưa ta ra khỏi thành, còn đem cả hộp cơm đựng sủi cảo cho ta.
Để ta ăn trên đường.
Một khắc này, ta thật dao động.
Ta muốn từ bỏ...
Ta muốn ở lại.
Ta đứng ngoài cửa thành, cảm nhận được ánh mắt của sư phụ ở phía không xa.
Cảnh tượng nương toàn thân ướt đẫm, nằm ở trong sân cũng lẩn quẩn trong mắt ta.
Ta nhất định phải báo thù!
Ta cắn răng, rời Dư Hàng huyện, theo sư phụ và những sát thủ khác của Phong Vũ Lâu chạy tới tổng bộ.
Đến tổng bộ của Phong Vũ Lâu, ta gặp phải nguy cơ sinh tử lần đầu trong đời.
Ngày đó, ta mới thật sự nhận thức được một võ giả có thực lực Nhất phẩm đáng sợ đến mức nào.
Ám khí của ta đánh ra hoàn toàn vô dụng.
Chúng ta bị người của Vạn Kim Đường và Đường môn bao vây.
Ta biết, ta có thể sẽ chết rồi.
Một khắc này, điều đầu tiên xuất hiện trong lòng ta không phải là thù hận.
Mà là Trần Diệp.
Thật xin lỗi.
Ta không trở về được.
Ta đã nghĩ như vậy trong lòng.
Nhưng, ngay sau đó.
Hắn xuất hiện.
Trần Diệp xuất hiện trước mặt ta, xoa đầu ta.
Hắn lại là người có thực lực Tông Sư, tùy tiện liền giết chết hòa thượng kia.
Người của Vạn Kim Đường và Đường môn cũng không dám động đậy.
Chúng ta sống sót.
Trần Diệp lại là Tông Sư...
Ta có chút khó tin.
Nhưng điều nhiều hơn chính là vui vẻ.
Có thể sống sót, nhìn thấy Trần Diệp, ta thật sự rất vui.
Trần Diệp hợp nhất tàn quân của Phong Vũ Lâu, thành lập Ngọc Diệp Đường.
Sau khi làm xong những việc này, hắn lại trở về Dục Anh Đường, vẫn như trước kia, bộ dạng lười biếng.
Theo lời hắn, cái này gọi là nằm ngửa.
Ta hiểu được một chút, nhưng ta rất cảm kích hắn.
Ta trở thành sát thủ của Ngọc Diệp Đường.
Tiếp tục hành nghề ám sát trên giang hồ, rèn luyện thực lực của mình.
Khi ta vững vàng bước vào cảnh giới Nhị phẩm, ta cảm nhận được rõ rệt sự khác biệt giữa Nhất phẩm và Nhị phẩm.
Đồng thời, ta cũng hiểu được sự khác biệt giữa Tông Sư và Nhất phẩm.
Loại khác biệt này, tựa như hào rộng ngăn cách.
Trần Diệp như phát hiện được tình cảm của ta dành cho hắn, hắn tránh né có vẻ cố ý.
Ta đành phải đem phần tình cảm này dằn xuống đáy lòng.
Ta biết, ta và Trần Diệp cách nhau quá xa.
Ta đem toàn bộ tinh lực của mình đặt vào tu tập ám khí và ám sát.
Hai năm, ta thăng cấp lên cảnh giới Nhị phẩm.
Cũng đã luyện thành chiêu thức "Mãn Thiên Hoa Vũ" của Đường Môn.
Dưới Nhất phẩm, không ai còn là đối thủ của ta.
Nhưng ta biết, với thực lực của ta vẫn không cách nào giết được nam nhân kia.
Cho đến khi Trần Diệp đưa cho ta một bản vẽ ám khí.
Ta đã làm ra loại ám khí tên là "Khổng Tước Linh".
Lúc chế tạo xong nó, ta liền biết.
Việc giết Nhất phẩm không còn là khó khăn nữa.
Thử xong ám khí, Trần Diệp nói với ta, không muốn vọng tạo sát nghiệt.
Hắn còn khuyên ta suy nghĩ nhiều.
Ta có chút mê mang.
Khi ta thật sự có được năng lực có thể giết võ giả Nhất phẩm.
Điều đầu tiên ta cảm nhận được lại là sự mê mang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận