Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 193: (1) Mùi thơm của nữ nhân (hai hợp một: Là hơn bốn nghìn chữ! Không tốt phân chương, không giữ quy tắc cùng n (length: 8106)

Gặp ba người mà lại đến cướp ngục, Trần Vũ trợn mắt há hốc mồm.
"Các ngươi..."
Tưởng Vân Tuyết thả người nhảy lên, nhảy đến trước nhà tù, trường đao trong tay nhất chuyển.
"Bành" một tiếng.
Một đao chém đứt xiềng xích.
"Cái gì mà nói nhảm nhiều thế, nhanh lên theo chúng ta đi."
"Chúng ta đi đạo quán Đông Doanh dò xét qua, sự tình có kỳ quặc."
"Điền Sở Ưu Thái là sau khi trở lại đạo quán, thì chết trong phòng."
"Khi đó ngươi ở cùng chúng ta, thời gian căn bản không khớp."
Nói rồi, Tưởng Vân Tuyết kéo Trần Vũ lại, liền chạy ra ngoài.
"Không được, ta nếu mà đi, việc này coi như không phải ta làm, ta cũng thành người bỏ trốn."
Trần Vũ lắc đầu.
Một thân y phục dạ hành Toàn Thành trầm giọng nói: "Diệp huynh, ngươi bị người dùng cùng một chiêu pháp vu hãm, chuyện này chỉ có thể tự ngươi đi điều tra."
"Nếu như ngươi bị giam trong phòng giam, thì cái gì cũng không tra được."
"Năm đó 'Vô Song Thần Chưởng' Quỳnh Ngạo Hải cũng bị Ma giáo hãm hại, rơi vào đường cùng cùng 'Lãng Lý Bạch Điều' cùng nhau tra án, rửa sạch oan khuất."
"Lão trang chủ Thần Quyền Sơn Trang tổ chức đại hội võ lâm, các loại ngưu quỷ xà thần đều sẽ nhảy ra nhốn nháo."
"Nói không chừng chuyện này liên quan đến ân oán sư môn của ngươi."
"Ngươi mà thúc thủ chịu trói, mới là hành động không khôn ngoan."
Ngụy Hoài cũng gật đầu nói: "Toàn huynh nói cực phải."
"Đi mau đi, chậm chân, Trương Thiết Đản trở về, chúng ta đánh không lại hắn." Tưởng Vân Tuyết thúc giục nói.
Trần Vũ nghĩ nghĩ, trong lòng có quyết định.
Hắn cùng ba người chạy ra nhà tù.
Nhà tù Thương Sơn huyện cách nha môn không xa.
Nhưng lúc này đang là ban đêm, Tưởng Vân Tuyết bọn họ ra tay lại rất nhanh, không gây sự chú ý cho nha môn.
"Đi bên này." Tưởng Vân Tuyết phân biệt phương hướng một chút, hướng một lối đi chạy đi.
Toàn Thành, Ngụy Hoài theo ở sau lưng nàng.
Trần Vũ vừa bước ra mấy bước, trong lòng có cảm giác, quay đầu liếc qua nóc nhà lao Thương Sơn huyện.
Phát giác được điều gì đó.
Hắn như có điều suy nghĩ, không do dự nữa, đuổi theo bước chân ba người.
Bốn người phi nước đại trong đêm tối mịt mùng.
Thân pháp thi triển, mấy hơi đã mất bóng dáng.
Cách đó không xa.
'Thiết thủ tiên vượn' Trương Thiết Đản cùng một người đàn ông trung niên đeo đại đao đứng trên nóc nhà lao Thương Sơn huyện.
Trương Thiết Đản nhìn về phía bốn người bỏ trốn, cười nói: "Dẫn đầu là Tuyết Nhi sao?"
"Không ngờ nhiều năm không gặp, Tuyết Nhi đã lớn như vậy."
"Mười sáu năm trước, lần đầu tiên ta gặp nàng, nàng còn trong tã lót."
Trương Thiết Đản tán thán nói: "Thân pháp mạnh mẽ, đao pháp hỏa hầu cũng rất đúng chỗ."
"Thật sự là được chân truyền của Tưởng huynh!"
Tưởng Kình đứng ở một bên, nhịn không được lắc đầu cười khổ nói: "Thân là nữ nhi võ công cao quá cũng không phải chuyện tốt."
"Bá Vương Đao của ta ngược lại bị nàng học tinh túy."
"Hiện tại ngôn hành cử chỉ lại đều như một thằng con trai."
"Ai..."
Tưởng Kình lộ vẻ mặt buồn rầu.
Trương Thiết Đản nhịn không được cười lớn: "Con gái mà, sau này gả cho người thì tốt thôi."
"Hi vọng như thế đi..." Tưởng Kình thở dài một tiếng.
Điều khiến hắn lo lắng nhất bây giờ chính là hôn sự của con gái.
"Trong ba người bên cạnh Tuyết Nhi, có ai được Tưởng huynh vừa ý không?" Trương Thiết Đản trêu ghẹo nói.
Tưởng Kình nhếch mép cười một tiếng: "Có một cái."
"Bất quá, không biết tiểu tử kia nghĩ thế nào."
"Ta thấy Tuyết Nhi hình như cũng không ghét hắn."
Trương Thiết Đản cười nói: "Con cháu tự có phúc con cháu, chuyện này duyên phận tới thì cản cũng không được."
"Đi thôi, Tưởng huynh, lâu rồi không gặp, ngươi trở về Trung Nguyên, ta mở tiệc chiêu đãi ngươi."
"Đợi đến khi Tuyết Nhi đại hôn, mấy huynh đệ chúng ta đều phải đi uống một chén rượu mừng."
Nghe nói như thế, lòng Tưởng Kình hơi động: "Các huynh đệ khác còn làm ở Lục Phiến Môn?"
"Năm đó mấy người chúng ta, chỉ còn ta và lão Tề còn ở Lục Phiến Môn." Trương Thiết Đản than thở nói.
"Ai, nói ra đều là chuyện phiền lòng, cái Lục Phiến Môn này ngày càng xuống dốc."
"Không ít người đã vào Đông xưởng."
"Chắc không quá mấy năm nữa, đến lúc đó Lục Phiến Môn chắc chỉ còn là cái vỏ rỗng thôi."
Nghe thấy lời này, Tưởng Kình cũng lộ vẻ buồn bã.
Năm đó khi còn là tam phẩm, ông cũng từng làm bộ khoái ở Lục Phiến Môn.
Làm quen với Trương Thiết Đản, Tề Bằng Long bọn người.
Khoảng thời gian làm bộ khoái đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời ông.
"Đi thôi, rượu Sơn Đông thế nhưng là tuyệt nhất." Trương Thiết Đản khoác vai Tưởng Kình.
Hai người nhảy xuống nóc nhà, đi trên đường phố vắng vẻ, dường như lại trở về cái thời từng làm tiểu bộ khoái.
"À đúng rồi, Tưởng huynh, ta nghe nói chỗ quan ngoại của các ngươi gần đây cũng không yên ổn."
"Có một cái cái gì đó 'sắt cuốc đường', làm việc vô cùng ngông cuồng, danh tiếng còn truyền đến cả trong quan nội."
"Có chuyện đó, nhưng quan ngoại ngọa hổ tàng long, cao thủ Nhất phẩm, Nhị phẩm không phải là ít, không ít cao thủ võ lâm đều chọn quy ẩn, chăn cừu thả ngựa ở quan ngoại."
"'Sắt cuốc đường' sớm muộn gì cũng đá trúng thiết bản thôi."
"Có lý, đi đi đi, quán rượu hẳn là còn chưa đóng cửa."
"Tốt!"
"... "
...
Đồng Phúc khách sạn, phòng Địa số 2.
Trần Vũ bốn người tiến vào phòng khách sạn.
Tưởng Vân Tuyết gỡ khăn đen trên mặt xuống, để lộ khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo.
Hai người còn lại cũng đều gỡ khăn che mặt.
Tưởng Vân Tuyết sắc mặt ửng hồng, có chút kích động nói: "Cướp ngục á!"
"Vậy mà thành công thật."
Toàn Thành cười khổ lắc đầu: "Nếu như không tìm ra được kẻ vu hãm Diệp huynh và chứng cứ, sợ là chúng ta cũng phải lên Lục Phiến Môn bị truy nã."
Tưởng Vân Tuyết không quan tâm nói: "Bị thì bị thôi, bản cô nương không sợ."
Nàng đi đến bàn gỗ trong khách phòng, nhấc ấm trà lên, rót chén nước.
Toàn Thành nhìn Trần Vũ nói: "Diệp huynh, việc này có chút kỳ quặc."
"Trên đời này ngoại trừ ngươi, còn ai biết Vịnh Xuân Quyền nữa chứ?"
Trần Vũ lắc đầu: "Ngoại trừ sư phụ ta và sư muội, không còn ai biết cả."
Sau đó, Trần Vũ nói ra suy đoán của mình về «Vô Tướng Ma Công» của Ma giáo.
Toàn Thành cau mày suy tư: "Ngươi nói vậy là, ngươi nghi ngờ là người của Ma giáo hãm hại ngươi."
"Không sai." Trần Vũ gật đầu.
Một bên Ngụy Hoài nghi ngờ nói: "Người của Ma giáo?"
"Diệp huynh, ngươi có phải đã đắc tội với ai không?"
"Bây giờ Ngọc Diệp Đường còn đang treo thưởng người của Ma giáo, dùng da xăm đổi lấy giảm tiền khoán."
"Trong giang hồ người của Ma giáo cơ hồ mai danh ẩn tích, rất ít khi thấy."
Trần Vũ ngồi xuống ghế, Tưởng Vân Tuyết tiện tay rót cho hắn một chén trà.
Trần Vũ nâng chung trà lên, uống một hơi cạn sạch, nói: "Tại hạ hành tẩu giang hồ cẩn trọng, chưa từng gây thù kết oán với ai."
"Cũng không có đắc tội với người khác."
Vừa nói, Trần Vũ bỗng cau mày.
Suy xét như vậy, vậy chỉ có một khả năng.
Thân phận của hắn đã bại lộ.
Ma giáo và Ngọc Diệp Đường mâu thuẫn gay gắt.
Cho nên Ma giáo đang hãm hại hắn.
Thân phận bị bại lộ...
Vậy là khi nào thì bị lộ?
Trần Vũ nhìn chằm chằm lên mặt bàn, cau mày.
Toàn Thành thấy cảnh này, như có điều suy nghĩ.
"Nghĩ nhiều làm gì, đã có tiểu nhân hãm hại thì cứ đi tìm hắn mà tính sổ."
"Ban ngày chúng ta không dám vào đạo quán Đông Doanh, giờ bốn người chúng ta cùng đi thì sao?" Tưởng Vân Tuyết mở to đôi mắt đẹp, giọng nói thanh thúy nói.
Toàn Thành hoàn hồn, gật đầu nói: "Ta thấy có thể."
"Chủ trì đạo quán Đông Doanh Điền Sở Thành Thụ vừa mới đến Túy Tinh Lâu."
"Túy Tinh Lâu? Đó là quán rượu nào vậy, sao ta chưa nghe nói qua?" Tưởng Vân Tuyết hiếu kỳ hỏi.
Ngụy Hoài ở bên giải thích: "Đó là thanh lâu nổi tiếng nhất Thương Sơn huyện."
"Điền Sở Thành Thụ thường xuyên tới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận