Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 03: Ích Khí Tán (length: 8129)

Người áo xanh lùi lại mấy bước, mắt lộ ra kinh hãi nhìn về phía Tiết Minh.
Tiết Minh thở dốc vài tiếng, sắc mặt hắn tái nhợt đứng dậy.
"Ngươi..."
"Ngươi có thể giải được Thanh Phong Túy?"
Người áo xanh thân thể run rẩy, vẻ mặt kinh hãi.
Đôi môi đỏ thắm của hắn vốn có, nhanh chóng chuyển sang màu tím mà mắt thường cũng thấy được.
Rõ ràng là trúng kịch độc.
Tiết Minh thở hổn hển mấy cái.
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn người áo xanh, giọng khàn khàn: "Ngươi vẫn còn trẻ quá."
"Ta dù đã dùng hết độc lực của mình, nhưng không có nghĩa là ta không có chuẩn bị gì để phòng thân."
"Chỉ là thuốc mê..."
"Không có gì khó."
Người áo xanh còn muốn nói thêm gì đó, hắn há to miệng, nhưng không phát ra được âm thanh.
"Phốc oành..." Một tiếng.
Hắn ngã trên mặt đất, tay phải run rẩy sờ vào trong ngực.
Chưa kịp lấy giải độc đan, người áo xanh đã co quắp một trận rồi chết ngay tại chỗ.
Tiết Minh nhìn người áo xanh đã mất sự sống, bị hắn hạ độc chết, thở dài một tiếng.
Thì ra.
Việc cổ vương của mình đi ra ngoài, có liên quan lớn đến hắn.
Tiết Minh lộ vẻ buồn khổ và bi thương trên mặt.
Thật là thế sự vô thường.
Hắn nhấc chân, định quay về nha môn chờ chết.
Mới đi được vài bước, thân thể Tiết Minh mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất.
"Thanh Phong Túy..."
"Thứ thuốc mê này quả thật lợi hại."
"Bằng nội lực của ta, thế mà không thể ngăn chặn hoàn toàn!"
Vẻ mặt Tiết Minh hiện lên sự kinh ngạc.
Hắn tiếp xúc với độc vật lâu ngày, nội lực trong cơ thể cũng nhiễm độc một phần.
Vừa nãy, hắn chỉ dùng nội lực mang độc của mình để ép thuốc mê.
Tiết Minh cảm thấy thân thể mình dần dần rệu rã, hắn nghiến răng, cố đi nhanh trên đường.
Đi được hơn mười trượng thì Tiết Minh cũng không còn cách nào áp chế được dược lực của Thanh Phong Túy.
Hắn ngã phịch xuống đường.
Phía trước Tiết Minh là một con hẻm nhỏ.
Trong ngõ nhỏ tụ tập một đám dân tị nạn.
Một người đang ngủ ở cửa ngõ nghe thấy tiếng ngã, Hắn mở mắt lờ đờ, quay đầu nhìn lại.
Thấy Tiết Minh nằm trên mặt đất.
Hắn nhờ ánh trăng đánh giá Tiết Minh một hồi, miệng lẩm bẩm một câu.
Người dân tị nạn lảo đảo đứng dậy, đi đến chỗ Tiết Minh.
Tiết Minh tứ chi rã rời, không thể phản kháng, trong lòng còn cảm thấy buồn ngủ.
Sự bối rối trong lòng hắn càng lúc càng lớn.
Dần dà, mí mắt Tiết Minh bắt đầu khép lại.
Hắn cảm thấy có người nắm lấy mình.
Không đợi Tiết Minh kịp có hành động gì.
Người dân tị nạn giữ chặt Tiết Minh, lén la lén lút nhìn xung quanh mấy lần.
Thấy không có ai, hắn chậm rãi kéo Tiết Minh vào ngõ nhỏ.
Tiết Minh vẫn còn một chút ý thức sót lại.
Hắn cảm giác được người dân tị nạn kia thò tay vào trong ngực hắn, lục lọi một phen.
Lục lọi nửa ngày không thấy đồ ăn hay tiền bạc, hắn lẩm bẩm một câu, rồi đạp vào mông Tiết Minh.
Người dân tị nạn không thèm để ý Tiết Minh nữa, quay lại chỗ cửa ngõ tiếp tục ngủ.
Tiết Minh không thể chống lại dược lực của Thanh Phong Túy, hai mắt nhắm nghiền, ngủ say.
Không biết bao lâu trôi qua.
Bên tai vang lên tiếng ồn ào.
"Đến xem đây, xem đây!"
"Trâm cài mới tỉa, son phấn nước bột tốt nhất..."
"Kẹo hồ lô! Kẹo hồ lô!"
"Giỏ tre! Giỏ tre!"
Tiết Minh nhíu mày.
Quá ồn ào.
Hắn chậm rãi mở mắt.
Ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mắt.
Nhất thời, Tiết Minh nước mắt tuôn rơi.
Hắn thích ứng một hồi lâu mới nhìn rõ.
Tiết Minh nheo mắt, nhìn xung quanh.
Hắn thấy mình nằm ở góc ngõ ven đường, không xa có một đám dân tị nạn nằm ngồi.
Những dân tị nạn này đều bẩn thỉu, quần áo xộc xệch.
Trông Tiết Minh chẳng khác gì bọn họ.
Khi hắn đang đánh giá xung quanh thì bỗng nhiên tay trái ôm đầu, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Đây là di chứng của thuốc mê.
Hắn không biết người sư điệt kia đã dùng bao nhiêu thuốc mê.
Nhưng sau khi tỉnh dậy lại đau đầu như vậy thì chắc chắn thuốc mê dùng không hề ít.
Tiết Minh ôm đầu, một lúc lâu mới hết cơn đau.
Mặt hắn tái nhợt, bò dậy từ dưới đất, nhìn ra đường.
Trên đường người đi lại nhộn nhịp, các tiểu thương rao bán khắp hang cùng ngõ hẻm, vô cùng náo nhiệt.
Xem ra, chắc là giờ Tỵ rồi.
Tiết Minh tính toán sơ qua, mặt sa sầm lại.
Từ canh năm đến giờ Tỵ mới tỉnh, thuốc mê này đủ để mê mười người!
Người sư điệt kia của mình đúng là cẩn thận.
Đáng tiếc, cẩn thận đến đâu cũng có lúc sơ sót.
Tiết Minh dựa vào tường ngồi xuống, kinh ngạc nhìn ra đường, không biết mình nên đi đâu.
Trong lúc hắn ngẩn người thì đột nhiên trước mắt tối sầm lại.
Tiết Minh ngẩng đầu, thấy hai bóng người đứng trước mặt hắn, che hết ánh mặt trời.
Đó là hai đứa trẻ khoảng tám chín tuổi.
Một nam một nữ.
Cậu bé gầy gò, vẻ mặt tái nhợt như người có bệnh.
Trong tay cậu cầm mấy cái bình sứ nhỏ màu nâu.
Bên cạnh là một cô bé, dáng người khá cao, trên mặt có tàn nhang.
Nàng nháy mắt mấy cái, nhìn chằm chằm Tiết Minh.
"Lão bá, cháu thấy sắc mặt của ông kém lắm, là tướng khí huyết suy yếu."
Cậu bé thành thật nói với Tiết Minh.
Cậu mở nắp bình sứ, đổ ra hai viên thuốc hoàn màu đen nhỏ, đưa cho Tiết Minh.
Tiết Minh ngây ra một lúc.
Hắn nhìn viên thuốc màu đen mà cậu bé đưa, liếc mắt một cái đã biết là vật gì.
Ích Khí Tán.
Một loại thuốc tán chế từ bã thuốc.
Mấy đồng một bình, nói là có thể bổ khí huyết, nhưng hiệu quả chẳng đáng là bao.
Đó là sản phẩm phụ khi Dược đường xử lý bã thuốc.
Những bà nội trợ nghèo sau khi sinh thường sẽ mua mấy bình về bồi bổ cơ thể.
Lần cuối Tiết Minh thấy Ích Khí Tán là khi mình còn làm học trò ở Thần Y Cốc.
"Lão bá, đây là Ích Khí Tán."
Thấy Tiết Minh chậm chạp không nhận, cậu bé lên tiếng giải thích.
Ánh mắt Tiết Minh phức tạp nhìn cậu bé.
Hắn không ngờ rằng mình lại rơi vào cảnh bị một đứa trẻ cho Ích Khí Tán!
Cậu bé thấy Tiết Minh không nhận thì cũng không ép.
Cậu cầm bình Ích Khí Tán, dọc theo ngõ nhỏ đi phát cho dân tị nạn.
Tiết Minh ngạc nhiên nhìn bóng lưng hai đứa trẻ.
Hắn không khỏi cười khẽ hai tiếng.
Ích Khí Tán này chỉ là đồ lừa đảo của Dược đường, hiệu quả không đáng kể.
Hai đứa bé này lại mang đi phát thuốc bên đường.
Thật là quá ngây thơ.
Tiết Minh ngồi dựa vào tường trong ngõ.
Hắn kinh ngạc nhìn người qua lại trên đường.
Điều đó khiến hắn nhớ đến chuyện mấy chục năm trước.
Ký ức đã chết trỗi dậy như thủy triều từ sâu trong đầu.
Hồi mình còn là học trò ở Thần Y Cốc, cũng đã làm những việc tương tự.
Chỉ có điều, khi đó không phải phát Ích Khí Tán mà là thuốc tán trị ôn dịch.
Nghĩ đến ký ức quá khứ, lòng Tiết Minh quặn thắt.
Đã từng, bên cạnh hắn cũng có một cô gái nhỏ.
Tiết Minh vội nhắm mắt, hơi thở trở nên nặng nề.
Không dám nghĩ nữa.
Nhưng đôi khi, hồi ức lại là thứ mà càng cố không nghĩ thì nó càng nhảy nhót trong đầu, thu hút sự chú ý.
Hắn tưởng rằng ký ức đã bị lãng quên lại sống dậy và tấn công hắn.
Ký ức quá khứ càng lúc càng rõ ràng.
Sắc mặt Tiết Minh trở nên thống khổ.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên, đánh gãy dòng hồi ức của Tiết Minh.
"Tiểu Nghị, Tiểu Huỳnh?"
"Hai con ở đâu?"
Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ đâu đó không xa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận