Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 33: Trâu chiến sĩ ngay tại sáng tác bất hủ thiên chương (length: 7588)

Võ giả một chưởng vỗ trên bàn, trên bàn gỗ ấm trà, chén trà rung lên, nhảy lên hai lần.
Chủ quán trà thấy vậy, vội vàng kinh sợ nói: "Vị đại gia này, trà này có chỗ nào không hợp khẩu vị của ngài sao?"
Ngồi ở bàn bên cạnh Tôn Thắng nhíu mày, liếc nhìn người võ giả kia.
Tên kia võ giả vạm vỡ đứng lên, giận dữ nói: "Đây là trà gì?"
Chủ quán trà khom lưng, nơm nớp lo sợ nói: "Là...là...Trà Long Tỉnh Tây Hồ."
"Long Tỉnh? Cái thứ trà vớ vẩn gì!"
"Khó uống chết!"
Không đợi chủ quán trà lên tiếng.
Tôn Thắng cười nhạo một tiếng, cười lạnh nói: "Trà Long Tỉnh Tây Hồ cũng chưa từng nghe qua?"
Hắn nâng chén trà lên nhấp một miếng nói: "Chê trà này khó uống?"
"Trà quán ven đường có trà này đã là tốt lắm rồi."
"Có bản lĩnh, sao không đi Tây Tử Lâu, Lâu Ngoại Lâu, uống thứ danh trà tốt nhất kia?"
"Chạy đến trà quán ven đường làm ra vẻ, không thấy xấu hổ sao."
"Nói thẳng ra, chẳng phải là không có tiền sao?"
"Không có tiền, ngươi giả bộ làm sói già vẫy đuôi cái gì!" Tôn Thắng cười lạnh nói.
"Ngươi!"
Võ giả vạm vỡ lập tức trợn mắt nhìn Tôn Thắng, một đôi nắm đấm to như cối xay nắm lại "rắc rắc" vang lên.
Tôn Thắng không sợ chút nào, cười lạnh nghiêng người, nhìn thẳng đại hán.
Ngay sau đó.
"Bốp!" một tiếng.
Chỉ thấy tại bàn đối diện, một nữ võ giả đột nhiên đứng lên, một tay tát thẳng vào mặt đại hán.
Đại hán ăn một tát, hoảng sợ run rẩy.
Khí thế trên người hắn yếu đi không ít, nhìn nữ nhân, lắp bắp nói: "Sao...sao...nàng?"
"Đánh...đánh ta làm gì?"
Nữ nhân kia trông có vẻ đã trưởng thành, chừng ba mươi mấy tuổi.
Nàng đưa tay nắm lấy tai đại hán, mắng: "Nếu không phải vì ngươi đem hết tiền vào sòng bạc."
"Chúng ta có phải chạy đến trà quán ven đường uống trà không?"
"Ngươi còn làm ra vẻ oai phong?"
"Ngươi cùng một lão già bày ra cái uy phong gì?"
"Ngươi có bản lĩnh đi lấy tiền từ sòng bạc về đây cho ta!"
"Thật là làm càn!"
Nữ nhân vừa xoắn tai đại hán, tay còn lại không ngừng đập đầu hắn.
Đại hán nghiêng đầu, tai bị xoắn đến đỏ bừng.
"Bốp bốp bốp!" Mấy cái bàn tay giáng lên đầu hắn.
Đại hán vừa tránh né, vừa cầu xin tha thứ: "Nàng ta sai rồi..."
"Đừng đánh nữa, nhiều người nhìn như vậy."
"Để ta giữ chút thể diện."
Nữ nhân vặn tai đại hán, tức giận đến đỏ mặt, không ngừng đánh vào đầu hắn.
Hai nam một nữ còn lại ở bàn kia vội vàng đứng dậy khuyên can.
"Đại tẩu bỏ qua đi, đại ca ta cũng hối hận rồi mà..."
"Đại ca, ngươi mau xin lỗi đại tẩu đi."
"Đại ca ơi là đại ca, cái này không trách đại tẩu được, nhiều bạc như vậy, ngươi đều nướng vào sòng bạc, thật là không nên..."
Ba người kéo nữ nhân lại, khuyên nhủ.
Nữ tử mặt đỏ bừng, thu dọn xong đại hán, lúc này mới buông tay đang véo tai hắn ra, vẻ mặt tức giận ngồi xuống.
Nàng mạnh tay đập lên bàn gỗ.
"Ngươi cho ta đứng đó!"
"Trà này không muốn uống thì đừng uống nữa!"
Nói xong, nữ tử trực tiếp ném chén trà của đại hán xuống đất.
"Bốp!" một tiếng.
Chén trà vỡ tan tành.
Đại hán xoa xoa vành tai đỏ lên, nhăn nhó cả mặt mày.
Hắn tủi thân nhìn lão bà, không dám nói gì.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Diệp, Hoa Tịch Nguyệt, Tôn Thắng mấy người không nhịn được bật cười.
Đại hán này thân hình vạm vỡ, thực lực nhìn cũng phải đạt đến Tam phẩm.
Lại là một kẻ sợ vợ.
Tôn Thắng không nhịn được cười thành tiếng.
Hắn vốn còn định động tay với đại hán kia.
Bị một màn này làm cho bực mình, Tôn Thắng chỉ thấy đối phương thật đáng thương.
Tôn Thông ăn xong một miếng bánh ngọt, nhìn bàn bên cạnh.
Đại hán kia thành thật đứng bên cạnh bàn, giống như trái cà bị sương đánh, ỉu xìu rũ đầu.
Ngược lại ba người kia đều đang thuyết phục nữ tử.
"Đại tẩu, đại ca ta chỉ là nhất thời hồ đồ."
"Trước mặt bao nhiêu người, ngài vẫn là cho hắn ngồi xuống đi."
"Đàn ông ra ngoài, cũng cần có chút mặt mũi."
Nữ tử tức giận đến mặt đỏ bừng, giận dữ liếc nhìn đại hán một cái.
Đại hán lập tức rụt cổ lại, không dám nói gì.
Nữ tử đập bàn một cái, giận dữ nói: "Còn muốn ngồi?"
"Ta dọc đường nhẫn nhịn không phát tác, cũng đủ cho hắn thể diện rồi."
"Hai trăm lượng đó!"
"Đây là hai trăm lượng đấy!"
"Ngươi coi là gió thổi tới chắc?"
"Ngươi dám đem hai trăm lượng đó cược cho Đế Quân với Liễu Sinh Nhất Lang đánh nhau?"
"Nếu thua thì sao?"
Nữ tử tức giận đến ngực phập phồng.
Đại hán cứng cổ nói: "Thua thì ta chịu!"
"Thiên hạ đệ nhất đấu với Tông Sư, dạng giao đấu này, hai trăm năm cũng không có được một lần!"
"Thắng thì ăn ngon uống sướng, thua thì làm lại thôi."
"Ngươi!"
Nghe thấy vậy, nữ tử giơ tay lên, làm bộ muốn đánh.
Đại hán vội rụt cổ.
Trong ba người kia, có người lên tiếng: "Đại ca, ngươi bớt nói một câu đi."
"Hai trăm lượng đâu phải là ít."
"Ngươi nếu cược cho Liễu Sinh Nhất Lang ta còn có thể hiểu được, nhưng sao lại đi cược Đế Quân?"
"Tuy nói Đế Quân bốn năm trước đến Thiếu Lâm Tự, nhưng hắn cũng có giao thủ với phương trượng Thiếu Lâm đâu, hai người thực lực cũng ngang nhau thôi."
"Còn nhìn Liễu Sinh Nhất Lang đi, hắn đánh cả Thiếu Lâm, một mình chấp ba, Thiên Cơ Lâu nói hai con sư tử ngọc trắng kia không hề đơn giản, cũng phải nửa bước Tông Sư."
"Nếu không phải Liễu Sinh Nhất Lang hết khí lực, Thiếu Lâm cũng bị đồ rồi!"
Đại hán trợn mắt, chỉ thẳng em trai mình nói: "Bớt xả với ta!"
"Lão tử là người Đại Vũ, sao lại đi cược cho người Đông Doanh được?"
"Coi như thua, ta cũng chịu."
Nữ tử tức giận đến không nói lên lời, cánh mũi run run, hốc mắt hơi đỏ, trong mắt có chút ướt át.
Đại hán thấy lão bà sắp tức khóc, vội vàng hạ giọng.
"Nàng dâu, nàng cứ yên tâm, Đế Quân nhất định sẽ thắng."
"Coi như thua, hai trăm lượng này, ta đi làm bảo tiêu, nhiều nhất một hai năm liền kiếm lại được."
Nữ tử không để ý tới đại hán, chỉ hít mũi một cái, trong mắt rơm rớm, bắt đầu khóc không thành tiếng.
Thấy nữ tử khóc, ba người còn lại đồng loạt dùng ánh mắt trách cứ nhìn đại hán.
Đại hán vội vàng quay người lại, dỗ dành nàng.
Trần Diệp bên bàn này, cũng nghe lóm được hết câu chuyện từ bọn họ.
Tôn Thắng mắt sáng lên, cười nói: "Huynh đệ!"
"Ngươi cứ yên tâm, chắc chắn thắng!"
"Nếu mà thua thật, hai trăm lượng đó ta chịu hết!"
Tôn Thắng nghe thấy đại hán cược Trần Diệp thắng, lập tức thấy tên này cũng không đến nỗi nào.
Đại hán đang dỗ nữ nhân thì nghe Tôn Thắng nói, quay lại cười với hắn.
"Không cần!"
"Ta đã dám cược, tức là có lòng tin!"
Đáp lại Tôn Thắng vài câu, đại hán lại vội tiếp tục dỗ dành lão bà.
Tôn Thắng cười cười, quay sang nói với phân đường chủ Tây Hồ Ngọc Diệp Đường: "Ngươi đi lấy hai vò rượu ngon tới."
"Ta muốn cùng gã kia uống vài chén."
Phân đường chủ Tây Hồ liếc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, vụng trộm xem xét Trần Diệp một cái.
"Đi đi." Trần Diệp cười nhạt nói.
"Vâng."
Phân đường chủ Tây Hồ bước nhanh rời đi.
Tôn Thắng nhìn chằm chằm bóng lưng đối phương, tặc lưỡi hai tiếng.
Thằng nhãi này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận