Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 36: Hùng Sơn (length: 8306)

Đại Minh tay rơi vào bên hông, lại sờ soạng cái không.
Cửa khách sạn.
Đại hán giống như một con gấu lớn, thò ra một bàn tay thô kệch, từ mấy người ăn xin bên trong túm lấy một cái.
Kẻ ăn xin kia giãy giụa hai lần, đại hán từ trong tay hắn đoạt lấy một túi tiền.
Hùng Sơn tiện tay ném túi tiền lên bàn Đại Minh.
Đại Minh nhìn lại, đúng là túi tiền của mình.
Hùng Sơn buông tên ăn xin xuống, không nói gì thêm.
Mấy đứa trẻ kia như làn khói chạy mất.
Đại Minh kinh ngạc nhìn túi tiền trên bàn, trên mặt lộ ra vẻ cười khổ.
Hùng Sơn cười lớn một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Đại Minh.
"Ngươi đúng là mới ra đời à, bọn ăn xin trên đường này phần lớn đều trộm cắp thành tính."
"Ngươi để bọn chúng lại gần, còn không phòng bị chút nào."
Hùng Sơn mang giọng điệu như quen thân.
Đại Minh thu hồi túi tiền, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Mấy ngày trước hắn vội vàng đi đường, gặp phải ăn xin đều tránh ra thật xa.
Hôm nay hắn thoải mái tinh thần, thấy đám ăn xin đó nhớ đến mình, tốt bụng bố thí một chút, lại bị trộm túi tiền.
Đại Minh vô ý thức sờ lên ngực, may mắn phần lớn ngân lượng đều ở trong ngực hắn.
Trong túi tiền chỉ có chút bạc vụn cùng tiền đồng.
Năm, tiền tài không được để lộ.
Đây là cha đã từng khuyên bảo.
Đại Minh tay trái cầm lấy bánh bao, mắt nhìn Hùng Sơn, cười ngây ngô một tiếng, giọng thành khẩn nói: "Đa tạ."
"Ta mời ngươi ăn cơm."
Mặc dù cha nói, không được tùy tiện kết giao bạn bè xa lạ.
Nhưng đối phương đã giúp mình, về tình về lý, mình nên đáp lại một chút.
Nghe vậy.
Hùng Sơn nhìn về phía mặt bàn, kinh ngạc một tiếng: "Ngươi không uống rượu sao?"
"Chỉ có bánh bao, thịt muối, vậy thì được sao."
Hùng Sơn nhìn về phía quầy, nói một tiếng: "Tiểu nhị, mang rượu lên!"
Điếm tiểu nhị nhanh chân chạy đến.
Hùng Sơn liên tục gọi mấy món thịt, còn có hai vò rượu hoàng.
Đại Minh nghe vậy nhíu chặt mày.
Hùng Sơn gọi xong đồ ăn, tay mò vào trong ngực.
"Bộp!" Một tiếng vang nhỏ.
Hùng Sơn đập một thỏi bạc lên bàn.
Hắn nhìn Đại Minh, trên mặt mang theo nụ cười: "Ta thấy tướng mạo của ngươi có vẻ hơi non nớt, tuổi tác cũng không lớn."
"Ta năm nay đã hai mươi tám, lớn hơn ngươi, bữa cơm này coi như ta mời ngươi!"
Hùng Sơn hào khí ngút trời nói với Đại Minh.
Thấy Hùng Sơn gọi xong đồ ăn, thanh toán tiền, Đại Minh vội lắc đầu nói: "Không được!"
"Không cần!"
"Cảm ơn."
"Ta ăn như này là đủ rồi."
Hùng Sơn thấy Đại Minh tướng mạo chất phác thật thà, thần thái rõ ràng, không nhịn được cười.
Hắn quan sát kỹ Đại Minh.
Đại Minh thân hình cường tráng, bắp thịt toàn thân nổi lên, cánh tay, mu bàn tay, trên cổ đều có gân xanh co lại.
Cả người ngồi trên ghế dài phảng phất như Hổ Xuống Núi ẩn mình, mang lại cho người ta cảm giác hung mãnh tiềm ẩn.
Trong lòng Hùng Sơn không khỏi dâng lên một chút yêu thích, thầm nghĩ: "Người này nếu có thể trở thành thuộc hạ của ta, thì tốt biết bao."
Hùng Sơn nhìn Đại Minh ánh mắt không khỏi thân thiết hơn.
Đại Minh nhìn chằm chằm bánh bao trong tay, trong đầu lại hiện lên lời Trần Diệp khuyên bảo lúc rời nhà.
Hai, không được tùy tiện giao kết bạn bè xa lạ.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ do dự, muốn bưng bánh bao cùng thịt muối đổi bàn khác.
Nhưng Hùng Sơn tốt bụng giúp mình lấy lại túi tiền, mình làm như vậy có phải hơi không tốt không?
Đại Minh trong lòng rối rắm, không biết phải làm sao.
"Gặp nhau chính là hữu duyên, ta tên là Hùng Sơn, huynh đệ ngươi tên là gì?" Hùng Sơn cầm lấy một cái bánh bao Đại Minh mua, nhét vào miệng nhai hai cái.
Đại Minh thấy thế, cũng không tiện bưng bánh bao đổi bàn nữa.
Hắn mắt nhìn Hùng Sơn, cảm thấy đối phương không giống người xấu.
Mình chỉ là cùng hắn nói chuyện phiếm vài câu, không giao kết bạn bè, cũng không tính trái với lời cha dặn.
Đại Minh thầm nghĩ.
Hắn cười ngây ngô một tiếng nói: "Ta tên Trần Đại Minh."
Hùng Sơn miệng vẫn đang nhai bánh bao, khẽ gật đầu: "Đại Minh… Đại Minh, cái tên này hay!"
"Quang minh chính đại mà!"
Nghe Hùng Sơn khen, mặt thật thà của Đại Minh hơi đỏ lên.
Hắn ngượng ngùng gãi đầu một cái.
Cha khi đó đặt tên, chỉ là muốn cho hắn sau này thông minh hơn.
Điếm tiểu nhị lúc này cũng bưng thịt rượu lên, bày đầy cả bàn, toàn là món thịt.
Hùng Sơn gắp mấy miếng đồ ăn, thấy Đại Minh chỉ ăn thịt muối của mình, không động đến đồ ăn hắn gọi.
Hùng Sơn nhíu mày, tay cầm đũa quơ qua quơ lại.
"Ăn đi, đều là đàn ông con trai cả, đừng có rụt rè!"
Nói rồi, Hùng Sơn gắp một miếng thịt dê lớn bỏ vào chén của Đại Minh.
Đại Minh chỉ cảm thấy như ngồi trên bàn chông, không biết nên tiếp nhận hay không.
Hùng Sơn miệng vẫn đang nhai thịt dê, nhìn vào mắt Đại Minh, bỗng nhiên cười nói: "Có phải lúc ra cửa, ngươi bị trưởng bối trong nhà dặn dò?"
"Không nên nói chuyện với người lạ, càng không nên kết giao với người lạ?"
Nghe vậy, Đại Minh lập tức trừng to mắt.
Thấy Đại Minh trừng to mắt, Hùng Sơn thấy buồn cười.
"Lúc ta vừa rời nhà, phụ thân ta cũng nói như vậy."
Hùng Sơn gắp một miếng thức ăn vừa nhai vừa nói.
"Khi đó ta như đi trên băng mỏng, không dám trò chuyện với ai, sau này ta phát hiện, kỳ thực người đều như nhau thôi."
"Nói chuyện phiếm vài câu, tâm đầu ý hợp, kết giao bạn bè cũng chẳng có gì."
Đại Minh cười ngây ngô một tiếng, vẫn im lặng gặm bánh bao, không động vào thịt dê Hùng Sơn gắp cho.
Hùng Sơn thấy thế cũng không ép, ngược lại thấy Đại Minh là một người trung nghĩa.
Ra ngoài đường xá, vẫn nghe lời trưởng bối như vậy, có thể thấy được tâm tính thuần lương.
Hắn ngược lại càng thêm quý mến Đại Minh.
Hai người ngồi chung một bàn, Hùng Sơn ăn miếng thịt lớn uống ngụm rượu lớn, Đại Minh thì ôm một đĩa thịt muối, mười cái bánh bao, hai ấm nước trà, chậm rãi ăn.
Rất nhanh, hai người đã ăn xong bữa.
Hùng Sơn đứng dậy, cảm thán một tiếng: "Sảng khoái!"
"Tấn tấn tấn..."
Đại Minh cũng uống sạch bình trà.
Hắn thở ra một hơi, cảm thấy bụng no căng, trên mặt nở một nụ cười ngây ngô.
Đối với Đại Minh, có thể ăn no bụng đã là rất vui vẻ.
"Tiểu nhị, cho năm phòng!"
Ngoài cửa đột nhiên xông vào mấy người giang hồ, bọn họ mặc áo tơi, đầu đội nón rộng vành, bên hông đeo đao, ồn ào tiến vào trong quán.
Điếm tiểu nhị lên tiếng: "Dạ!"
"Mấy vị khách quan, mời lên lầu."
Điếm tiểu nhị dẫn mấy người giang hồ lên lầu.
Đại Minh cười với Hùng Sơn hai tiếng.
Hắn đi ra ngoài lấy áo tơi và nón rộng vành, cũng chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi.
Điếm tiểu nhị sắp xếp ổn thỏa cho mấy vị khách trên lầu, đi xuống lầu.
Hùng Sơn cũng gọi: "Tiểu nhị, cho ta một phòng!"
Nghe vậy, mặt điếm tiểu nhị lộ vẻ khó xử.
Hắn rụt cổ lại nói: "Khách quan, phòng còn lại đều bị mấy vị khách vừa rồi đặt hết rồi."
Hùng Sơn ngơ ngác một chút.
Hắn mắt nhìn ra ngoài quán, mưa vẫn đang rơi, lại còn có dấu hiệu nặng hạt hơn.
Điếm tiểu nhị cẩn thận nhìn Đại Minh, giọng nghi hoặc nói: "Khách quan, ngài và vị khách kia không phải đi cùng nhau sao?"
Hùng Sơn cười lớn một tiếng, xua tay nói: "Không sao, tiểu nhị, quán trọ gần đây nhất cách đây bao xa?"
Điếm tiểu nhị quơ tay chỉ hướng: "Quán trọ Thái Phong gần nhất ở bên ngoài ba con phố, đi một khắc đồng hồ là tới."
Một khắc đồng hồ?
Hùng Sơn suy nghĩ một chút, khẽ cau mày.
Ngày mưa thế này, đi một khắc đồng hồ, còn chưa biết có phòng hay không… Hùng Sơn nghĩ ngợi, có chút bất đắc dĩ.
Hắn xoay người hướng Đại Minh chắp tay, cười nói: "Huynh đệ, ta đi trước đây."
"Sau này cũng đừng để bọn ăn xin lại gần, nếu không bạc của ngươi đều bị người ta lấy mất đấy."
Nói xong, Hùng Sơn cười ha hả, đội nón rộng vành, chuẩn bị rời đi.
Đại Minh nhìn bóng lưng hắn, trong lòng do dự.
Người này nhìn qua là người tốt.
Hắn giúp mình, bên ngoài mưa lớn thế này, đi một khắc đồng hồ, sợ rằng sẽ bị bệnh… "Hùng huynh…" Đại Minh mấp máy môi gọi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận