Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 151: Công tử áo trắng (length: 7492)

Mười một tháng ba.
Bóng đêm dần dần chìm, đèn hoa mới lên.
Túy Xuân Lâu.
Biện Lương xa hoa nhất, lớn nhất thanh lâu.
Không phải quan to hiển quý, phú thương cự giả, võ lâm cao thủ không thể đi vào.
Lúc này, Túy Xuân Lâu bên trong âm thanh huyên náo.
Nam tử chạm cốc uống rượu, nữ tử tiếng cười duyên không dứt.
Màn đêm vừa đến, chính là thời điểm tốt để tìm vui mua say.
Thế nhưng là.
Căn phòng số một trên bảng xếp hạng, lại an tĩnh dọa người.
Bài trí tinh xảo, lộng lẫy trong phòng chỉ có hai người.
Một người mặc y phục màu sắc sặc sỡ, quanh thân tỏa ra mùi thơm mỹ miều đứng sau lưng một công tử áo trắng.
Nàng duỗi ra một đôi tay trắng nõn thon dài véo nhẹ lấy vai công tử áo trắng.
Vân Vi Dao.
Đệ nhất hoa khôi của Túy Xuân Lâu, bán nghệ không bán thân.
Dung mạo xinh đẹp, giọng nói trong trẻo.
Trông như yếu đuối, nhưng thực chất lại có một thân võ công không tầm thường.
Nàng còn trẻ tuổi, liền có thực lực Tam phẩm, am hiểu điểm huyệt pháp.
Năm trước được Thiên Cơ Lâu thu vào bảng Mỹ Nhân giang hồ, đứng đầu bảng xếp hạng.
Người xưng "Ngọc Kiều nương."
Nếu muốn ở Túy Xuân Lâu cùng nàng chung phòng, vuốt ve an ủi một lát.
Ít nhất cũng phải tốn hai ngàn lượng bạc trắng.
Đêm nay, Vân Vi Dao cảm thấy rất mộng ảo.
Giang Nam đại hiệp "Khoái Phong Đao" Tiêu Tự Tại, phú thương giàu có Trương Khiếu Lâm, Hình bộ thị lang Tam phẩm đều muốn chọn nàng rót rượu, dâng khúc.
Giá cả đã bị Trương Khiếu Lâm đẩy lên năm ngàn lượng bạc trắng.
Ngay lúc này, vị công tử áo trắng này đột nhiên xuất hiện.
Trực tiếp hô lên cái giá cao một vạn lượng bạc trắng.
Trương Khiếu Lâm tức giận, liền nâng lên ba vạn lượng bạc trắng.
Vị công tử áo trắng này vung tay lên liền hét lên năm vạn lượng.
Sau đó, hắn từ trong ngực móc ra một viên dạ minh châu mẹ con.
Như đang thị uy, để lên bàn.
Ánh sáng hoa mỹ của dạ minh châu, chiếu sáng bốn phía.
Trương Khiếu Lâm thấy thế tức giận đến phẩy tay áo bỏ đi.
Giang Nam đại hiệp "Khoái Phong Đao" và vị thị lang Tam phẩm kia cũng đều bất đắc dĩ rời đi.
Còn nàng, thì trở thành "vật phụ thuộc" một canh giờ của công tử áo trắng này.
Vân Vi Dao cho rằng vị công tử áo trắng này sau khi vào phòng, sẽ động tay động chân.
Trong lòng nàng âm thầm đề phòng.
Kết quả nửa canh giờ trôi qua, công tử áo trắng không làm gì cả, chỉ để nàng nắn vai.
Bóp nửa canh giờ, Vân Vi Dao hiện tại có chút sợ hãi.
Bởi vì nàng phát hiện vị công tử áo trắng này môi đỏ răng trắng, khuôn mặt so với nàng còn tuấn tú hơn mấy phần.
Vân Vi Dao phán đoán từ xúc cảm trên tay truyền về.
Vị công tử áo trắng này rất có thể là nữ tử...
Một nữ tử vậy mà bỏ ra năm vạn lượng, mua mình một canh giờ?
Vân Vi Dao nghĩ lại đều thấy mộng ảo.
Năm vạn lượng đã có thể mở một cửa hàng ở Biện Lương.
Hơn nữa còn là cửa hàng ở khu vực tốt.
Vân Vi Dao trong lòng vừa nghĩ, vừa thả tay xuống, hơi hoạt động các ngón tay đang bủn rủn.
Không biết vị "công tử" này rốt cuộc muốn làm gì.
Vân Vi Dao nhẹ hít một hơi, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người công tử áo trắng.
Trong lòng nàng khẽ thở dài, trên mặt lại lộ ra một nụ cười ngọt ngào: "Nguyệt công tử."
"Bóp lâu như vậy, ngài có khát không?"
"Thiếp thân hầu ngài uống rượu được không?"
Đôi mắt khép hờ của công tử áo trắng nghe thấy thế, liền mở hai mắt ra.
Nàng chớp đôi mắt cong như vành trăng khuyết, ngữ khí có chút bình thản nói: "Mỹ nhân đệ nhất giang hồ, hóa ra cũng chỉ có thế này thôi..."
Nghe thấy vậy, biểu cảm trên mặt Vân Vi Dao cứng đờ.
Tâm trạng của nàng cũng không nhịn được có chút trùng xuống.
"Công tử ngài nói đùa."
"Những cái trên bảng mỹ nhân này, đều là hư danh thôi."
"Thật tình mà nói, cái bảng này thà không có còn hơn."
Vân Vi Dao bưng lên một bầu rượu mạ vàng, rót một chén rượu cho công tử áo trắng.
"Ta nhớ bốn năm trước, mỹ nhân đệ nhất giang hồ không phải là Thượng Quan Tiểu Thiến sao?"
"Nàng đi đâu rồi?"
Công tử áo trắng thanh âm trong trẻo hỏi.
"Thượng Quan Tiểu Thiến ở Vọng Nguyệt Lâu?"
"Nàng chết hai năm trước rồi."
Vân Vi Dao nhẹ nói.
"Chết rồi?"
"Chết thế nào?"
Công tử áo trắng lấy làm kinh hãi.
Vân Vi Dao lại tự rót cho mình một chén rượu, sau đó động tác dịu dàng đưa chén rượu đến bên môi công tử áo trắng.
"Công tử, mời ngài uống rượu."
Công tử áo trắng liếc chén rượu bên môi, nàng đưa tay nhận lấy, uống cạn một hơi.
Rượu này khi uống vào thuần hậu, không cay nồng.
Sau khi nuốt xuống, ngược lại còn chút dư vị.
Công tử áo trắng cảm nhận chút rượu, đôi mắt hơi sáng lên.
Chính Vân Vi Dao cũng khẽ nhấp một chút, thần sắc có chút cô đơn nói ra: "Nàng bị một vị quan viên Nhị phẩm thu vào trong nhà, làm thiếp."
"Nửa năm sau, bị một tên 'Xuyên Hoa Lang' trộm hoa chui vào phòng, sau khi vũ nhục, liền chết."
Công tử áo trắng nghe vậy hơi sững sờ.
"Lại có chuyện này..."
Vân Vi Dao liếc nhìn yết hầu công tử áo trắng.
Nàng cười lắc đầu.
Vân Vi Dao đã xác định vị công tử áo trắng này là nữ giả nam trang.
Lòng nàng cũng yên tâm, thần thái tự nhiên nói ra: "Đối với chúng ta mà nói."
"Chuyện như thế này quá bình thường."
"Những hoa khôi chúng ta đây, mặc dù được nam nhân theo đuổi."
"Nhưng cũng chỉ là dựa vào tuổi xuân..."
"Một ngày nào đó, tuổi già sức yếu, lựa chọn chỉ có vài con đường."
"Hoặc là bị người chuộc thân gả vào nhà làm thiếp, hoặc là tự mình tích cóp đủ tiền chuộc thân."
"Nếu như tích cóp đủ tiền chuộc thân, tìm được người lương thiện để gả còn tốt."
"Nếu như không có mắt nhìn, uỷ thân cho kẻ ác, cuộc đời này cũng xong..."
Vân Vi Dao xem công tử áo trắng là nữ, không nhịn được bộc bạch tiếng lòng.
Công tử áo trắng cầm lấy bầu rượu, lại rót đầy một chén, hỏi: "Ngươi thân là hoa khôi Túy Xuân Lâu."
"Một canh giờ đã cần đến hai ngàn lượng."
"Tiền chuộc thân của ngươi, còn chưa tích góp đủ sao?"
Vân Vi Dao lắc đầu: "Tiền chuộc thân mặc dù sớm đã đủ, nhưng Túy Xuân Lâu này, không phải có tiền là có thể ra đi."
Nói rồi, Vân Vi Dao không kìm được thở dài một tiếng.
Nàng dung mạo tinh xảo xinh đẹp, một tiếng thở dài nhẹ cũng đầy vẻ yếu đuối của nữ nhi.
Nếu là để nam nhân nhìn thấy, nhất định sẽ khơi dậy ý muốn bảo vệ từ đáy lòng.
Công tử áo trắng nghe ra sự than thở trong giọng nói của Vân Vi Dao.
Nàng khẽ nhíu mày, đặt chén rượu xuống.
"Ngươi có muốn rời khỏi nơi này không?"
Vân Vi Dao ngước mắt, liếc nhìn công tử áo trắng.
"Nơi này là chốn hỗn độn, nếu có thể rời đi, thiếp thân đương nhiên là muốn rời đi rồi."
"Nhưng có một số chuyện, không phải cứ có tiền là làm được."
Vân Vi Dao âm thầm nhắc khéo công tử áo trắng một chút.
"Phía sau Túy Xuân Lâu là Vạn Kim Đường."
Vân Vi Dao giơ cổ tay trắng lên, uống cạn rượu trong chén.
Nàng đổi chủ đề, trên mặt nhiều thêm vài phần ngượng ngùng, hỏi: "Công tử, ngài có muốn xem thiếp thân khiêu vũ không?"
Vân Vi Dao đứng lên, đôi tay ngọc nhẹ nhàng giơ lên, thân hình mềm mại, làm ra vài động tác múa.
Công tử áo trắng hơi híp mắt lại.
Nàng đặt chén rượu xuống, trên mặt trắng nõn có thêm chút men say.
Càng làm lộ rõ vẻ đẹp động lòng người của nàng dưới ánh đỏ ửng.
Ngay cả Vân Vi Dao vốn là nữ nhân cũng có chút thất thần.
"Ngươi..."
"Có muốn rời khỏi nơi này không?"
Công tử áo trắng đứng dậy, đôi mắt lấp lánh hỏi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận