Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 109: Có bản lĩnh ngươi liền đánh chết ta! (length: 10592)

"Hả?"
"Thả bọn chúng?"
Tống Triệu Hổ bên cạnh giật mình cả người.
Tiểu Phúc liếc xéo hắn, hỏi: "Sao vậy?"
"Ngươi có ý kiến?"
"Ngươi là bộ khoái, chẳng lẽ không nên nghe bộ đầu sao?"
Tiểu Phúc vẻ mặt thành thật hỏi.
Tống Triệu Hổ nghĩ ngợi, lắc đầu nói: "Không đúng, bộ đầu, không phải như vậy."
"Bọn chúng trộm đồ vật, là người xấu, sao có thể thả được?"
"Ta là bộ đầu, ngươi là bộ đầu?"
Tiểu Phúc mày lá liễu nhướng lên, giống như uy hiếp bằng que kẹo hồ lô trong tay.
Thấy vậy, sắc mặt Tống Triệu Hổ từ đen chuyển sang đỏ.
"Không được..."
"Bộ đầu, không phải làm như vậy."
"Bọn chúng là người xấu."
Tống Triệu Hổ muốn ngăn Tiểu Phúc lại, nhưng Tiểu Phúc lại lấy que kẹo hồ lô ra uy hiếp hắn.
Ngay lập tức, Tống Triệu Hổ rơi vào thế khó xử.
Mấy đứa trẻ khác cũng nhìn nhau ngơ ngác.
Người xấu sao có thể thả chứ?
Tiểu Phúc nhìn Tống Triệu Hổ hỏi: "Bọn chúng chỉ muốn ăn kẹo hồ lô."
"Sao ngươi có thể nói bọn chúng là người xấu?"
"Ngươi muốn ăn kẹo hồ lô không?"
Tống Triệu Hổ vô thức gật đầu nhẹ: "Muốn."
"Vậy ngươi là người xấu sao?"
"Ta... Ta không phải."
"Đúng đó, ngươi cũng giống bọn họ đều muốn ăn kẹo hồ lô, vì sao ngươi là người tốt, còn bọn họ là người xấu?"
Tiểu Phúc vẻ mặt ngây thơ hỏi.
Nghe xong câu này, Tống Triệu Hổ ngẩn người tại chỗ.
Hắn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng không biết nói như thế nào.
Tống Triệu Hổ bị Tiểu Phúc hỏi đến mặt đỏ bừng, ấp úng không nói được.
"Ngươi xem, ngươi cũng nói không ra."
"Thả bọn chúng."
Tiểu Phúc vung tay, ra hiệu thả người.
Hai đứa bé đang bị áp giải, "Thư hùng đạo tặc", liếc nhìn nhau rồi thả tay ra.
Bọn chúng là bộ khoái, phải nghe bộ đầu.
Tiểu Phúc hài lòng gật đầu nhẹ: "Tốt lắm."
"Hai đứa các ngươi sau này phải sống cho tốt, đã nghe chưa?"
"Cảm ơn bộ đầu!"
"Sau này bọn con không dám nữa."
Hai đứa bé sụt sịt mũi cảm tạ.
Tống Triệu Hổ bên cạnh ngơ ngác cả mặt.
Không phải làm như vậy mà...
Thả người rồi, sau đó còn chơi cái gì nữa?
Đúng lúc Tống Triệu Hổ đang mờ mịt thì Tiểu Phúc đột nhiên nhìn về phía hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghiêm túc: "Tống Triệu Hổ, ngươi có biết tội của mình không?"
"Hả?"
Tống Triệu Hổ giật mình, vẻ mặt mờ mịt.
"Ngươi cấu kết với Trương viên ngoại, hãm hại dân chúng vô tội, tội không thể tha."
"Người đâu, bắt hắn lại cho ta."
Tiểu Phúc nghiêm giọng nói.
Bốn người khác ngơ ngác một chút, sau đó kịp phản ứng ấn vào cánh tay Tống Triệu Hổ.
Tống Triệu Hổ: "???"
"Ấn xuống đi, diễu phố thị chúng, chém đầu ở Thái Thị Khẩu."
Tiểu Phúc cầm lấy que kẹo hồ lô, lại ăn một viên, miệng lẩm bẩm nói.
"Rõ!"
Bốn đứa trẻ còn lại đồng thanh đáp lời rồi ấn Tống Triệu Hổ chuẩn bị lên đường.
Tiểu Phúc hài lòng gật đầu nhẹ.
Ngay lúc nàng chuẩn bị hạ lệnh tiếp theo.
Tiểu Phúc bỗng cảm thấy gáy mình bị một bàn tay mềm mại nắm lấy.
Trong chớp mắt tiếp theo.
Nàng bị người nhấc lên.
Tiểu Phúc cứng đờ cả người, trong lòng cảm thấy bất an.
Không ổn rồi!
Cảm giác quen thuộc này...
Tiểu Phúc trấn tĩnh lại, từ từ quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một thiếu nữ mặc áo xanh nhạt đứng sau lưng nàng, đang nhìn nàng với vẻ mặt lạnh tanh.
"Tiểu... Tiểu Liên tỷ..."
Tiểu Phúc nhận ra Tiểu Liên, khuôn mặt nhỏ nhắn cứng đờ lại ngay lập tức, trong lòng chột dạ.
Ánh mắt Tiểu Liên lướt qua năm đứa trẻ, trong đó có Tống Triệu Hổ.
Năm đứa trẻ vô thức run rẩy, cảm thấy sợ hãi không rõ đối với Tiểu Liên.
Tiểu Liên thu ánh mắt lại, tập trung vào Tiểu Phúc, cười lạnh nói: "Tốt, quá tốt rồi."
"Lại dám trộm đi ra ngoài."
"Ngươi không sợ bị người què ngoặt bắt đi à?"
Giọng Tiểu Liên lạnh như băng, vừa cất lời như tỏa ra hơi lạnh.
Tiểu Phúc nghển cổ lên, nghiêng đầu cắn một viên kẹo hồ lô.
Nàng nói không rõ: "Tống Triệu Hổ."
"Cái này cho các ngươi."
Nói rồi, Tiểu Phúc đưa nửa chuỗi kẹo hồ lô ra sau.
Tống Triệu Hổ nuốt nước bọt, nhìn Tiểu Liên, có chút không dám lên nhận.
Chỉ có đứa bé sụt sịt mũi đóng vai "Mạnh trộm" tiến lên một bước nhận lấy kẹo hồ lô.
Sau khi chuyền kẹo hồ lô đi, Tiểu Phúc hít sâu một hơi, đối diện với Tiểu Liên.
"Tiểu Liên tỷ, dù sao ta cũng đã ra ngoài rồi."
"Có giỏi thì ngươi đánh chết ta đi."
Tiểu Phúc ưỡn cổ lên, không hề sợ hãi.
Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Liên chỉ cảm thấy huyết áp dâng cao, mạch máu ở thái dương giật liên hồi.
"Tốt, tốt, tốt..."
"Hôm nay ta liền đánh chết ngươi!"
Tiểu Liên giận đến toàn thân run rẩy.
Cái đứa xui xẻo này.
Mình vừa nãy đều đã muốn chết rồi.
Nó lại còn cái kiểu thái độ "Ngươi đánh chết ta đi" này nữa.
Tiểu Liên túm cổ áo Tiểu Phúc, tay phải giơ lên đánh vào mông Tiểu Phúc.
"Ai da!"
"Ô ô ô..."
Một bàn tay giáng xuống, Tiểu Phúc tại chỗ liền khóc.
Khóe mắt nàng trào nước, khóc nức nở.
Bàn tay Tiểu Liên vừa rồi có dùng thêm một chút nội lực, đủ làm Tiểu Phúc đau điếng một trận.
Tống Triệu Hổ bọn người nhìn thấy cảnh này, sợ hãi đến ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Hoàn toàn không để ý đến an nguy của "Bộ đầu".
Tiểu Liên thấy Tiểu Phúc khóc đến đau lòng, trong lòng mềm nhũn.
Nàng không cần nội lực, vỗ mấy cái vào mông Tiểu Phúc.
"Lá gan thật là lớn."
"Viện trưởng vừa đi, ngươi liền gây cho ta họa lớn như vậy."
"Chờ Viện trưởng trở về, xem ta thu thập ngươi thế nào!"
Tiểu Liên xách Tiểu Phúc lên, đi trở về.
Núp ở một góc chăm sóc Tiền Thất, thấy tiểu Liên, nhẹ gật đầu chào hỏi.
Tiểu Liên cũng gật đầu đáp lại.
Thấy tiểu Liên dắt Tiểu Phúc rời đi, Tiền Thất nhẹ nhàng thở ra.
"Thật là một tiểu tổ tông. . ."
Chỉ trong chốc lát, lưng Tiền Thất đã ướt đẫm mồ hôi.
"Lần này chuyện không liên quan đến ta."
Tiền Thất lẩm bẩm một câu, thấy xung quanh vắng vẻ, liền nhảy lên, thân ảnh biến mất không thấy.
Trên đường về Dục Anh Đường.
Tiểu Phúc thút thít, ngắt quãng nói: "Tiểu Liên tỷ tỷ, ngươi thật xấu. . ."
"Ngươi đánh ta đau quá. . ."
"Ô ô ô. . ."
"Chờ cha về, ta sẽ mách tội ngươi."
Tiểu Liên dẫn theo Tiểu Phúc, nghe vậy, bước chân dừng lại, đôi mắt nhắm lại.
"Ngươi còn muốn trước mặt viện trưởng mách tội ta?"
"Được."
"Tốt lắm."
Nói rồi, Tiểu Liên lại vỗ hai cái vào mông Tiểu Phúc.
Tiểu Phúc khóc càng lớn hơn.
Chờ về đến cổng Dục Anh Đường, Tiểu Phúc mắt còn đọng nước, bĩu môi nhỏ nói: "Tiểu Liên tỷ tỷ đánh ta."
"Chờ sau này ta làm bộ đầu."
"Ta sẽ dẫn một đám bộ khoái, bắt ngươi nhốt vào đại lao."
Nghe vậy, tiểu Liên không nói lời nào, lại hung hăng đánh thêm hai cái.
"Oa. . ."
"Không có lý lẽ mà!"
"Ô ô ô. . ."
"Cha ơi, Tiểu Liên tỷ tỷ bắt nạt con, cha có quản không đấy. . ."
"Sau này con nhất định sẽ làm bộ đầu, bắt ngươi nhốt vào trong lao."
Mặt Tiểu Liên như băng, không chút chiều chuộng, lại thêm hai cái vào mông Tiểu Phúc.
"Ô ô, ta sai rồi Tiểu Liên tỷ, đừng đánh nữa."
Bên trong Dục Anh Đường vang lên tiếng khóc lớn của Tiểu Phúc.
Cùng lúc đó.
Trần Diệp vừa đến An Huy đột nhiên dừng bước.
【 Đinh! 】 【 Cô nhi: Trần An An sớm xác định phương hướng phát triển sự nghiệp 】 【 Chúc mừng túc chủ nhận được ban thưởng: 1000 điểm tích lũy, một lần rút thưởng cô nhi 】 【 Số điểm tích lũy hiện tại: 2785 】 【 Cơ hội rút thưởng cô nhi còn lại: 1 】 Trần Diệp: "? ? ?"
...
PS:
Thấy trong khu bình luận có độc giả rất muốn xem tổng kết các tình tiết.
Lão Ngưu ta liền tranh thủ trong chính văn tóm tắt lại (không chiếm số lượng chữ của chính văn, thiên địa chứng giám!).
Nhân vật từ đầu:
Đại Minh:
【thể phách cường kiện: Lực lượng tăng trưởng tăng tốc, nhưng chỉ có thể sử dụng binh khí nặng】 【đại trí nhược ngu: Biên độ nhỏ tăng lên trí lực, tăng lên trên diện rộng ngộ tính; nhưng bề ngoài nhìn sẽ càng thêm chất phác trung thực】 【phát triển toàn diện: Đương nào đó hạng năng lực tăng lên lúc, năng lực khác cũng đem yếu ớt tăng lên; nhưng không cách nào tu tập các loại bí tịch】 Tiểu Liên:
【người nhẹ như yến: Thân thể nhẹ nhàng, tính linh hoạt tăng cường; tốc độ di chuyển, khinh công tu tập thiên phú tăng cường rất nhiều】 【khéo tay: Nấu cơm, may vá quần áo chờ sinh hoạt kỹ năng thiên phú tăng cường; cơ quan, trên tay kỹ pháp thiên phú tăng cường rất nhiều】 【thợ khéo: Chế tạo tinh tế vật phẩm có thể lực lớn bức tăng lên; nhưng đối vật liệu phẩm chất sẽ phá lệ bắt bẻ】 Tôn Thắng:
【Thủy Quỷ: Thuỷ tính, dưới nước sức chiến đấu tăng lên trên diện rộng; nhưng đối dòng sông, hải dương sinh lòng hướng tới】 【nạp khí: Mỗi lần hô hấp đều sẽ yếu ớt cường hóa phổi cơ năng cùng lượng hô hấp】 【khí phách: Dũng khí, quyết đoán lực tăng lên; trong lòng không sợ trong thời gian lực uy lực tăng lên】 Tiểu Phúc:
【phúc duyên: Cả đời vô bệnh vô tai, bình an; nhưng tao ngộ kỳ ngộ khả năng gia tăng】 【hạo nhiên: Thụ chính khí che chở, chư tà tránh dễ, phúc vận tăng lên; trong lòng tinh thần trọng nghĩa sẽ tăng cường】 Trần Nghị: Y sư 【cất rượu: Cất rượu thiên phú tăng cường; đối dược liệu, độc vật thiên phú trên diện rộng tăng cường】 【độc y: Y học thiên phú tăng cường; độc học thiên phú tăng cường rất nhiều】 Trần Huỳnh: Thuốc thương 【tướng ngựa: Đối mã thớt cảm giác lực tăng cường; ngựa đối độ thiện cảm tăng lên tăng tốc】 【điểu ngữ: Có thể nghe hiểu điểu ngữ; lại càng dễ thu hoạch được loài chim hảo cảm】 【dị thú kỳ duyên: Lại càng dễ cùng quý hiếm dị thú sinh ra kỳ ngộ; quý hiếm dị thú đối độ thiện cảm tăng lên tăng tốc】 Trần Vũ:
【Tử Ngọ Uyên Ương Việt: Kỳ Môn binh khí Tử Ngọ Uyên Ương Việt thiên phú tăng lên rất nhiều; những binh khí khác thiên phú trên diện rộng hạ xuống】 【quyền cước tinh thông: Hai tay, hai chân lực lượng tăng trưởng tăng tốc; học tập quyền pháp, chưởng pháp, thối pháp tốc độ tăng tốc, uy lực tăng cường】 Trần Linh:
【cục gạch: Kỳ Môn binh khí cục gạch thiên phú tăng lên rất nhiều; những binh khí khác thiên phú trên diện rộng hạ xuống】 【khoái thủ: Làm việc lúc, hai tay linh xảo nhanh nhẹn; ra chiêu lúc, tốc độ xuất thủ thật to tăng tốc】 Trần Cửu Ca:
【kiếm tâm: Kiếm đạo thiên phú tăng cường rất nhiều; có thể hóa thế gian vạn vật làm kiếm hàm ý trong lòng】
Bạn cần đăng nhập để bình luận