Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 144: Quân tử không khí!

**Chương 144: Quân tử bất khí!**
Trần Thực nở nụ cười tươi, toàn thân toát lên khí chất ôn hòa.
Mấy nha hoàn và người hầu nhìn thấy bóng lưng Trần Thực.
Một tiểu nha hoàn mặt đỏ bừng nói: "Đại thiếu gia tuy lưu lạc bên ngoài nhiều năm, nhưng khí chất này đúng là phong thái quân tử."
"Đúng vậy, nói chuyện với Đại thiếu gia, ta không hề cảm thấy một chút áp lực nào." Một nha hoàn khác tiếp lời.
"Suỵt, im lặng, sao có thể bàn tán chuyện chủ gia, các ngươi bình thường phải chú ý một chút, nếu để Vương quản gia nghe được, chắc chắn sẽ bị phạt tiền tháng."
Một người hầu khẽ quát.
Lời này vừa nói ra, mấy nha hoàn và người hầu cũng không nán lại, tiếp tục đi vào trong viện, làm việc của mình.
Trần Thực không nghe được những lời bàn tán của đám nha hoàn và người hầu.
Hắn đi thẳng đến phòng của Liễu Phong Bác.
Chưa đợi Trần Thực ra khỏi viện, một thân ảnh trung niên đã chặn hắn lại.
"Đại thiếu gia."
Người nọ mặc áo bào quản gia màu xám, khuôn mặt nho nhã, cung kính thi lễ với hắn.
Trần Thực ngẩng đầu nhìn lại, đối phương là Vương quản gia của Liễu phủ.
"Vương quản gia, có chuyện gì không?" Trần Thực mỉm cười hỏi.
Vương quản gia khẽ gật đầu nói: "Đại thiếu gia, gia chủ cho gọi ngài đến gặp."
"Nói là có việc gấp."
"Có việc gấp?"
Trần Thực suy nghĩ một chút, liền biết hẳn là lúc sáng, Liễu Bất Khí đã đưa chân khí vào trong cơ thể hắn.
Phát hiện kinh mạch của hắn khác hẳn với người thường.
« Hư Giám Quyết » của Liễu gia sẽ dần dần thay đổi hình dạng kinh mạch theo quá trình tu hành.
Kinh mạch của Trần Thực vốn đã bị người kéo dài, phát triển qua, khi Liễu Lập Kỷ truyền « Hư Giám Quyết » cho hắn, kinh mạch của Trần Thực đã phát sinh biến đổi.
Trần Thực hơi suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Ta đợi một lát nữa rồi đi có được không?"
"Ta cũng có việc gấp."
Vương quản gia nghe vậy, không khỏi thở dài: "Đại thiếu gia, gia chủ tìm ngài, dù ngài có việc trời long đất lở, cũng phải đến trước."
"Ngài đừng làm khó tiểu nhân."
Trần Thực suy nghĩ, hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Được, ta đã biết."
"Phòng của gia chủ ở đâu?"
"Ta tự mình đưa ngài qua đó." Vương quản gia cung kính nói.
Trần Thực liếc nhìn về phía phòng của Liễu Phong Bác, đè nén sát ý trong lòng.
Lại cho ngươi sống thêm một thời gian nữa.
Trần Thực thở ra một hơi, đi theo sau lưng Vương quản gia, đến chỗ ở của Liễu Bất Khí.
Xuyên qua mấy tòa nhà, Vương quản gia đưa Trần Thực đến trước một căn phòng.
"Gia chủ, Đại thiếu gia tới."
Vương quản gia đứng ngoài cửa, cung kính nói với người trong phòng.
"Vào đi."
Thanh âm của Liễu Bất Khí từ trong phòng truyền ra.
Vương quản gia nhìn về phía Trần Thực, nhỏ giọng nói: "Đại thiếu gia, ngài vào đi."
Trần Thực khẽ gật đầu, đẩy cửa bước vào.
Liễu Bất Khí ngồi trước bàn, trên bàn đặt một bình trà nóng, hai chén trà.
Một chén đã rót đầy trà, một chén còn trống không.
"Ngồi đi."
Liễu Bất Khí tóc bạc phơ, khuôn mặt già nua, đôi mắt ẩn chứa uy nghiêm của một gia chủ.
Trần Thực đi đến trước bàn, ngồi xuống ghế.
Liễu Bất Khí nhấc ấm trà lên, rót một chén trà vào chiếc cốc trống không.
Hắn đẩy chén trà đến trước mặt Trần Thực.
"Cảm ơn gia gia."
Trần Thực lễ phép nói một câu.
"Ừm."
Liễu Bất Khí khẽ gật đầu.
Hắn bưng chén trà trước mặt mình lên nhấp một ngụm, hỏi: "Vân Hiên, ngươi học « Hư Giám Quyết » từ khi nào?"
"Là ai đã dạy ngươi?"
Ánh mắt Liễu Bất Khí dừng trên mặt Trần Thực, đáy mắt mang theo vẻ bình thản.
Trần Thực đối diện với ánh mắt của Liễu Bất Khí, trong lòng biết, lão gia hỏa này biết mình học từ Nhị gia gia.
Hắn cố tình hỏi lại câu trả lời hắn đã nắm chắc.
Trần Thực nắm chắc tâm lý, giả vờ bứt rứt nói: "Là. . ."
"Là Nhị gia gia truyền cho ta."
Trong mắt Liễu Bất Khí lóe lên một tia hiểu rõ.
Quả nhiên giống như hắn đã đoán.
"Khi nào?" Liễu Bất Khí tiếp tục hỏi.
"Vân Hiên vào Liễu gia ngày thứ hai, buổi tối." Trần Thực thành thật trả lời.
Vậy mà lại sớm như vậy.
Liễu Bất Khí trong lòng suy tư.
Nghe được thời gian này, ánh mắt hắn lập tức trở nên vô cùng phức tạp.
"Lập Kỷ đối với ngươi ngược lại là dụng tâm lương khổ."
Liễu Bất Khí nhìn Trần Thực, ngữ khí có chút cảm thán.
"Nhị gia gia của ngươi hao phí chân khí, khiến kinh mạch của ngươi trở thành hình dạng thích hợp tu hành « Hư Giám Quyết »."
"Đây là đại ân, không thua gì thay người tẩy cân phạt tủy, tái tạo căn cốt."
"Ngươi về sau phải ghi nhớ ân tình của Nhị gia gia. . ."
"Ngươi từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, đối với « Hư Giám Quyết » không hiểu rõ."
Liễu Bất Khí rót đầy trà cho mình, lại uống một ngụm rồi nói: "Con cháu Liễu gia chúng ta, ba tuổi đã bắt đầu ngâm thuốc, mở rộng gân cốt, kéo duỗi kinh mạch, vì « Hư Giám Quyết » mà chuẩn bị."
"Ngươi lưu lạc bên ngoài nhiều năm, bây giờ trở về nếu muốn tập võ, tiến độ khẳng định sẽ chậm hơn đệ đệ ngươi."
"Nhị gia gia ngươi dùng chân khí giúp ngươi tái tạo kinh mạch, để ngươi có thể theo kịp tiến độ tập võ, là đại ân."
"Hơn nữa kinh mạch này đối với việc ngươi luyện tập « Hư Giám Quyết » sau này còn có chỗ tốt cực lớn."
Liễu Bất Khí tâm tình dần dần phức tạp.
Liễu Lập Kỷ mấy chục năm trước bị trục xuất khỏi Liễu gia.
Theo tổ huấn của Liễu gia, « Hư Giám Quyết » chỉ có thể truyền cho đích hệ chủ chi.
Liễu Lập Kỷ trở về vờ cướp địa đồ bảo khố võ lâm, lại giúp Trần Thực tái tạo kinh mạch.
Đối với Liễu gia, thật sự là tận tâm tận lực.
Hắn không nợ Liễu gia.
Ngược lại, Liễu gia thiếu hắn càng nhiều.
Liễu Bất Khí đáy lòng than nhẹ một tiếng.
Trần Thực lẳng lặng nghe, mặt không biểu lộ cảm xúc.
Chuyện kinh mạch, không phải do Liễu Lập Kỷ gây ra.
Điểm này Trần Thực biết rõ.
Trần Thực đối với việc này cũng rất tò mò, không biết có phải là thủ đoạn của Trọng Cửu Nguyên hay không.
Chờ hắn trở lại Dư Hàng, hắn phải hỏi cho rõ.
Liễu Bất Khí cảm thán một hồi, thu hồi tâm tư, nhìn lại Trần Thực.
Hắn biểu lộ hơi nghiêm túc nói: "Vân Hiên, ngươi bây giờ đã học được « Hư Giám Quyết », nên giữ vững bản tâm, không thể cậy có võ lực, làm xằng làm bậy."
"Ngày thường nên đọc nhiều sách thánh hiền, tu thân dưỡng tính."
"Ngươi có hiểu không?"
Trần Thực thuận theo khẽ gật đầu: "Vân Hiên hiểu rõ."
Liễu Bất Khí nhìn Trần Thực một bộ nghe lời, hài lòng gật đầu.
Hắn rất thích tính cách của Trần Thực.
Rất ngoan ngoãn, rất nghe lời.
Tuy lưu lạc bên ngoài những năm này, không có học thức.
Nhưng học thức là thứ có thể học sau này.
Nếu tính cách có vấn đề, vậy sẽ không thể thay đổi.
Liễu Bất Khí nhìn Trần Thực, chau mày suy tư.
Liễu Lập Kỷ đã truyền « Hư Giám Quyết » cho Trần Thực, chân ý của bản thân hắn lĩnh ngộ khẳng định cũng đã dạy cho Trần Thực.
Về sau mình phải quản giáo Vân Hiên nhiều hơn, nếu không Vân Hiên lại đi vào vết xe đổ của Liễu Lập Kỷ thì hỏng bét.
Liễu Bất Khí nghĩ đến dự định sau này, khẽ gật đầu.
Hắn cúi đầu, đưa bàn tay đầy nếp nhăn về phía hông.
Liễu Bất Khí vén vạt áo lên, một viên ngọc bội làm bằng bạch ngọc lộ ra.
Viên ngọc bội kia toàn thân bóng loáng trắng nõn, giống như mỡ dê, nhìn qua liền biết giá trị liên thành.
Liễu Bất Khí lấy viên ngọc bội này xuống, đưa cho Trần Thực, nói: "Vân Hiên, viên ngọc bội này là thái gia gia của ngươi tặng cho ta khi ta đến tuổi cập quan."
"Hôm nay gia gia đưa nó cho ngươi."
"Hi vọng ngươi có thể làm được như chữ viết trên ngọc."
Trần Thực cúi đầu nhìn thoáng qua.
Trên bạch ngọc viết bốn chữ: "**Quân tử bất khí**".
Bạn cần đăng nhập để bình luận