Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 112: Ai là Tú Tú? (length: 7890)

Nhìn thấy Lỗ Nặc, tiểu Liên nhẹ nhàng gật đầu, xem như đáp lại.
Lỗ Nặc cái mặt ngựa vàng như nến kia nở nụ cười.
Ánh mắt của hắn rơi vào mặt nạ màu bạc, cười nói: "Trần cô nương, không biết ngươi lần này tới Lục Phiến Môn."
"Là vâng theo vị kia mệnh lệnh sao?"
Tiểu Liên chắc nịch nói: "Đúng!"
Đại Minh muốn giết Vạn Thanh, chuyện này Trần Diệp là cảm kích.
Tiểu Liên dứt khoát mượn gió bẻ măng một phen, có thể tiết kiệm không ít lời.
Nghe vậy, Lỗ Nặc nói với các bộ khoái xung quanh: "Các ngươi lui ra đi."
"Ta dẫn Trần cô nương đi nhà giam."
Hồng Anh nghe vậy liền gấp: "Lỗ Bộ đầu, cái này không hợp quy củ."
Lỗ Nặc nhìn Hồng Anh một cái, nói: "Khẩu cung của Vạn Thanh, ngươi đã hỏi rõ ràng rồi?"
"Đã hỏi rõ ràng, nhưng trên người hắn vẫn còn có thể khai thác giá trị khác!" Hồng Anh chân thành nói.
"Đã hỏi rõ ràng, vậy hắn liền vô dụng." Lỗ Nặc giọng điệu kiên quyết.
Hồng Anh còn muốn nói gì đó, Lỗ Nặc ra lệnh: "Ngươi cùng ta cùng đưa Trần cô nương đi."
"Vạn Thanh người sống này là do Đông Hoa Tông Sư giữ lại."
"Tông Sư hiện tại muốn lấy mạng Vạn Thanh, có gì không thể?"
Hồng Anh cắn môi, không nói gì.
Xác thực.
Lỗ Nặc nói có lý.
Nhưng làm vậy, chẳng phải là xem chế độ của Lục Phiến Môn không ra gì?
"Vậy thì đa tạ Lỗ Bộ đầu."
Tiểu Liên cũng chắp tay, cho Lỗ Nặc đủ mặt mũi.
Lỗ Nặc vội vàng cười đáp lễ.
Hắn sai bảo các bộ khoái xung quanh, tự mình dẫn tiểu Liên cùng Đại Minh đến nhà giam của Lục Phiến Môn.
Đại Minh đi trên đường, vừa nghĩ sắp giết được Vạn Thanh, báo thù cho Tú Tú.
Thân thể liền không tự chủ được nóng lên, huyết dịch trong mạch máu chảy nhanh.
Đại Minh theo sau lưng tiểu Liên, siết chặt nắm đấm, mắt lộ vẻ hung ác.
Đường xá không dài.
Rất nhanh, Lỗ Nặc liền dẫn hai người tới trước cửa nhà giam.
Các bộ khoái phụ trách trông coi nhìn thấy Lỗ Nặc, cùng nhau hô một tiếng bộ đầu.
Lỗ Nặc lên tiếng, ra hiệu hai người mở cửa.
Các bộ khoái mở đại môn nhà giam, đám người đi vào.
Một mùi ẩm ướt lẫn lộn mùi hôi thối từ trong nhà giam xông ra.
Mấy người nín thở, đi trên hành lang.
Tiếng cười cợt phóng túng từ trong các phòng giam hai bên hành lang truyền ra.
"Ha ha ha ha, đường đường thế tập nhất đẳng hầu mà rơi vào cảnh như chúng ta."
"Vạn Thanh, ngươi thật đúng là đáng đời!"
"Được phong hầu không thích, cứ phải câu kết với Ma giáo, ta nhổ vào!"
"Trương Thuận với Quỳnh Ngạo Hải làm thì tốt hơn!"
Đám người nhìn về phía các nhà tù hai bên.
Chỉ thấy một đám tù nhân tóc tai bù xù, mặc áo tù bẩn thỉu đang chế giễu, sỉ nhục một tù nhân mới tới.
Tù nhân mới tới kia sắc mặt tái xanh, căm tức nhìn xung quanh.
Nhị đương gia "Hạ Sơn Hổ" Đồng Lâm của Hắc Phong trại Thái Hành Sơn, hai tay hắn nắm chặt song sắt, hít sâu một hơi.
Sau đó.
"Phì!" một tiếng vang nhỏ.
Đồng Lâm nhắm ngay Vạn Thanh nhổ một bãi nước bọt lớn.
Vạn Thanh bị phế võ công, lại thêm không phòng bị, tại chỗ bị nhổ vào đầu.
Hắn giận dữ đứng dậy, mắng: "Thô tục!"
"Các ngươi những kẻ thô lỗ này, có biết cái gì gọi là lễ nghi không!"
Thấy Vạn Thanh nổi giận, đám tù nhân nhao nhao cười to.
Khi mới vào, Vạn Thanh luôn tỏ ra kiêu ngạo, không muốn nói chuyện với đám người này.
Dù là thành tù nhân, Vạn Thanh vẫn giữ phong thái và thái độ của Hầu gia.
Hành vi của hắn trong mắt đám tù nhân hết sức buồn cười.
Đều là tù nhân, ngươi làm ra vẻ cái gì!
Còn tưởng mình ở bên ngoài chắc?
Ngươi ở bên ngoài thì dù là Thiên Vương lão tử, vào đây, thân phận mọi người đều như nhau, ngươi là rồng cũng phải cuộn mình, là hổ cũng phải nằm xuống!
Thế là, đám tù nhân liền bắt đầu công kích bằng lời nói.
Vạn Thanh từ nhỏ thân phận cao quý, được nuông chiều từ bé, đâu từng nghe qua những lời lẽ chợ búa thô tục này.
Tại chỗ hắn bị chửi mặt mày xanh xám, toàn thân run rẩy.
Lỗ Nặc, Hồng Anh, tiểu Liên, Đại Minh cùng hai tên bộ khoái trông coi nhà tù đều thấy hết sự việc vừa rồi.
Đường đường thế tập nhất đẳng hầu mà rơi vào kết cục như vậy.
Thật khiến người ta thở dài.
Nhưng đáng thương ắt có chỗ đáng giận, Vạn Thanh là tự làm tự chịu.
Chỉ là nhân quả tuần hoàn thôi.
Trong nhà giam, đám tù nhân nghe thấy tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân, họ đều ngậm miệng im lặng.
Vạn Thanh không hiểu quy củ, vẫn phản kích bằng lời nói.
Mà vốn từ thô tục chợ búa hắn nắm không nhiều, cứ đi đi lại lại cũng chỉ vài câu đó.
"Đến đi!"
"Bọn cẩu tạp chủng các ngươi!"
Vạn Thanh phẫn nộ gào lên, hắn còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Mãi đến khi Lỗ Nặc đi đến gần nhà tù, Vạn Thanh mới chú ý tới hắn.
"Lỗ Bộ đầu?"
"Hồng Bộ đầu?"
"Hai người tới đây làm gì? Ta biết gì đã khai báo hết rồi."
Vạn Thanh nhìn thấy hai người xuất hiện, có chút kinh ngạc.
Thẩm vấn cả buổi, hắn biết gì đã đều nói hết.
Sao còn đến tìm hắn?
Đám tù nhân cũng đều nhìn về phía Lỗ Nặc và Hồng Anh.
Một vài ánh mắt rơi trên người tiểu Liên và Đại Minh.
Một tên đạo tặc mắt cú vọ để ý thấy hoa văn lá cây được thêu trên góc áo của tiểu Liên.
Lòng hắn chấn động, mắt lộ vẻ kinh hãi, nhớ ra cái gì đó.
Lỗ Nặc quay đầu ra hiệu bộ khoái trông coi nhà giam mở cửa lao.
Hai tên bộ khoái vội vàng tiến lên, dùng chìa khóa mở cửa lao.
"Két két..."
Cùng với tiếng cửa lao mở ra.
Lỗ Nặc lùi sang bên một bước, nói với tiểu Liên và Đại Minh: "Hắn chính là Vạn Thanh."
"Chuyện kế tiếp, chúng ta đều coi như không thấy."
Vẻ khéo léo của Lỗ Nặc khiến đám tù nhân trong nhà giam kinh hãi.
Hai người này đến tột cùng là lai lịch gì.
Đường đường Nhất phẩm bộ đầu của Lục Phiến Môn, lại có thể nói ra những lời như "Chúng ta đều coi như không thấy"?
Đại Minh vượt qua tiểu Liên, một bước chân xông vào nhà tù.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, thẳng đến Vạn Thanh.
Vạn Thanh đang ngồi trên đống rơm rạ giật mình, hắn nhìn Đại Minh đang hằm hè, có chút khó hiểu.
Hắn hình như không biết tráng hán này.
Đại Minh túm lấy cổ áo Vạn Thanh, hai tay dùng sức, trực tiếp nhấc bổng hắn lên, ấn mạnh vào tường.
Vạn Thanh lập tức luống cuống.
Gương mặt tuấn tú của hắn lộ vẻ bối rối.
"Vị huynh đệ kia, có chuyện gì thì nói, ngươi làm cái gì vậy?"
Hai tay Vạn Thanh cố lôi tay Đại Minh ra, muốn hắn buông mình xuống.
Lúc này võ công Vạn Thanh đã bị phế, lại bị nhốt vào nhà giam, một chút sức phản kháng cũng không có.
Đại Minh ra sức đè Vạn Thanh vào tường, mắt hắn đầy tơ máu, hơi thở có chút nặng nề.
"Ngươi là Vạn Thanh?"
Đại Minh khàn khàn hỏi.
Thân thể Vạn Thanh lơ lửng, hai chân giãy dụa, mặt hắn lộ vẻ hoảng sợ.
Lúc này, hắn còn đâu cái dáng vẻ y phục trắng như tuyết, tư thái hiên ngang của thế tập nhất đẳng hầu ngày trước.
"Ta... Ta chính là..."
Vạn Thanh nuốt nước bọt, trong lòng sợ hãi tột độ.
Nghe Vạn Thanh thừa nhận, Đại Minh tiếp tục hỏi: "Tú Tú một nhà có phải ngươi hạ lệnh phái người giết?"
"Tú Tú?"
"Ai là Tú Tú?"
Vạn Thanh cảm nhận được ánh mắt như dã thú của Đại Minh, giọng nói cũng run rẩy.
"Chính là Kinh Châu Tri phủ!"
"Con gái hắn tên là Tú Tú!"
Đại Minh đột ngột hét lên, gầm vào mặt Vạn Thanh.
Vạn Thanh bị dáng vẻ của Đại Minh dọa cho tái mặt.
Tráng hán cao hơn hai mét này hình như muốn giết hắn...
Vạn Thanh nhìn Đại Minh, trong lòng thoáng có một dự cảm chẳng lành...
Bạn cần đăng nhập để bình luận