Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 144: Kim Ti Nhuyễn Giáp, Tý Ngọ uyên ương việt (length: 8889)

Ba năm trước đây.
Trần Diệp sửa đổi quy tắc của Ngọc Diệp Đường.
Thứ nhất.
Hiện tại Ngọc Diệp Đường lấy huyện làm đơn vị, mỗi huyện đều có một chi nhánh nhỏ của Ngọc Diệp Đường.
Ngoại trừ những vùng ngoài biên ải, Tây Vực và Đông Doanh.
Ngọc Diệp Đường coi như đã lan rộng khắp thiên hạ.
Thứ hai.
Chức năng của Ngọc Diệp Đường ngày càng hoàn thiện.
Ngoài những nhiệm vụ đen tối như giết người, bắt cóc, diệt môn.
Ngọc Diệp Đường cũng bắt đầu nhận những việc lặt vặt như: Tìm chó mèo bị mất, giao bữa ăn khuya, cho thuê phòng, hay đánh người hộ...
Giờ đây, Ngọc Diệp Đường không còn là tổ chức môi giới sát thủ nữa.
Mà giống một "Hội Dong binh" hơn.
Ngọc Diệp Đường ghi danh tất cả thông tin của võ giả nhận nhiệm vụ, dựa theo thực lực của bọn hắn để phân chia, xếp thứ hạng tương ứng.
Chỉ khi có thứ hạng phù hợp mới được nhận nhiệm vụ tương ứng.
Hiện tại không ít kẻ mới bước chân vào giang hồ còn non nớt đều đến Ngọc Diệp Đường đăng ký thông tin, dựa theo thực lực để nhận nhiệm vụ phù hợp.
Sự thay đổi này được giới giang hồ lớn nhỏ vỗ tay khen ngợi.
Bọn hắn không còn phải vì bạc mà làm những nhiệm vụ nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Đối với những võ giả không thích tranh đấu mà vẫn muốn kiếm tiền mà nói, đây tương đương với việc mở ra cho họ một con đường tài lộc.
Mặc dù những nhiệm vụ nhỏ này lợi nhuận rất ít ỏi.
Nhưng võ giả sức lực dồi dào, có nội lực trong người, làm những việc này đơn giản là quá dễ dàng.
Hơn nữa luôn có một số người trẻ tuổi mới vào giang hồ, tràn đầy nhiệt huyết, bất chấp thiệt hơn, chỉ mong người khác khen một tiếng "Đại hiệp".
Tiền bạc là gì?
Không muốn thấp kém như thế, bản công tử/bản tiểu thư vào giang hồ là để hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ chính đạo.
Có một số người trẻ tuổi làm xong nhiệm vụ thậm chí không cần thù lao.
Số tiền này vòng vo một hồi lại về túi của Ngọc Diệp Đường.
Sau khi Ngọc Diệp Đường thay đổi.
Nghe nói có một võ giả am hiểu khinh công chuyên nhận nhiệm vụ giao bữa khuya, một tháng cũng kiếm được ba bốn mươi lượng bạc.
Nên biết, Nhất phẩm bộ đầu của Lục Phiến Môn một tháng lương cũng chỉ khoảng năm mươi lượng bạc mà thôi.
Sự thay đổi này của Ngọc Diệp Đường khiến giang hồ tràn đầy "tình người" hơn.
Thứ ba.
Ngọc Diệp Đường không nhận các nhiệm vụ như: Hộ tống hàng, bảo vệ...
Những lĩnh vực này vốn đã có các nghề truyền thống.
Trần Diệp không muốn làm tuyệt đường của người khác.
Việc Ngọc Diệp Đường thu phí từ những lĩnh vực khác đã đủ giúp hắn giàu nứt đố đổ vách rồi.
Hiện tại, tiền tài đối với Trần Diệp mà nói cũng không khác gì cặn bã.
Trần Diệp lấy danh nghĩa Ngọc Diệp Đường đã xây không ít đường xá, trồng rất nhiều cây cối, đã làm không ít việc tốt có lợi cho bá tánh.
Hiện tại, danh tiếng của Ngọc Diệp Đường trên giang hồ cực kỳ tốt.
Cũng như Thiên Cơ Lâu, nó đã trở thành một phần không thể thiếu của giang hồ.
Ngoài sự thay đổi của Ngọc Diệp Đường, còn có những biến đổi trong hệ thống.
Bốn năm trôi qua.
Không biết tại sao, độ cảm kích của Đại Minh, Tiểu Liên, Trần Nghị, Trần Huỳnh và bốn đứa trẻ còn lại cứ dừng mãi ở mức 99% mà không thể tăng thêm.
Điều này khiến Trần Diệp, vốn đang mong chờ rút thăm danh hiệu Viện trưởng, có chút thất vọng.
Cũng may, chuyện này cũng không ảnh hưởng gì.
Ngoài ra.
Đại Minh và Tôn Thắng không phát động "bồi dưỡng kết toán" giống như Tiểu Liên.
Trong bốn năm này.
Đại Minh mỗi ngày luyện công buổi sáng xong, ăn điểm tâm tại nhà, liền mang búa lên núi.
Sau khi đốn đủ số củi ngày hôm đó, liền vào rừng sâu vật lộn với hổ báo gấu, tìm đá lớn rèn luyện thể phách.
Bốn năm trôi qua, hắn không biết đã đánh bao nhiêu trận với những con thú hoang đó.
Bây giờ đến ngay cả Trần Diệp cũng không biết Đại Minh mạnh đến mức nào.
Nhưng nghĩ đến, có lẽ cũng không quá khác biệt so với cao thủ Nhất phẩm.
Thời gian tuy đơn điệu nhưng cũng đầy niềm vui giản dị.
Còn về Tôn Thắng thì… Thì cứ thế mà làm cho Trần Diệp một chuyện lớn.
Ba năm trước, Trần Diệp từ tình báo của Ngọc Diệp Đường biết được.
Tôn Thắng đã thống nhất tất cả các nhóm hải tặc ở Thái Hồ, đưa ra hình thức gọi là "phí bảo hộ".
Tất cả các thương nhân đi đường thủy vào Thái Hồ chỉ cần nộp một khoản "phí bảo hộ" thì họ sẽ không ra tay làm hại.
Ngược lại, còn phái thuyền đi theo bảo vệ.
Chuyện này còn chưa là gì.
Tôn Thắng không biết kiếm đâu ra mười cái tượng thuyền, rồi cho cải tiến thuyền.
Chế ra mấy chiếc thuyền lớn có gai nhọn.
Năm ngoái, Trần Diệp xem nhật ký hệ thống, phát hiện Tôn Thắng mang người đi thuyền tới một nước nhỏ ở phía nam Đại Vũ.
Hắn mạo danh thánh sứ của Đại Vũ, cướp được một đống lớn trân ngoạn hiếm thấy.
Thậm chí còn mang về mấy người "da đen".
Năm ngoái, hắn mang người da đen có vẻ ngoài xinh đẹp nhất trong số đó về Dục Anh Đường.
Nói muốn hiếu kính cho hắn.
Với một cái danh nghĩa hoàn hảo: "Gà này, gà đen là bổ nhất".
"Tiểu Thắng ta đọc sách không nhiều, nghĩ việc này đổi sang người chắc cũng vậy. . ."
"Người da đen này, hẳn cũng rất bổ".
"Nghĩa phụ, hài nhi mang lễ vật hiếu kính ngài đây!"
Nghe Tôn Thắng ba hoa cái lý luận "người cũng vậy" Trần Diệp suýt chút nữa tức chết.
Không nói nhiều, Tiểu Liên liền cầm gậy đuổi Tôn Thắng chạy năm con phố.
Sau khi trở về, Trần Diệp tự tay cầm cành mận gai đánh hắn nửa canh giờ.
Để thanh trừ những ám thương tích lũy trong người Tôn Thắng.
Nếu như Trần Diệp không xem nhật ký hệ thống, chắc chắn không thể nào ngờ rằng một người điệu thấp như Tôn Thắng lại có thể làm ra chuyện như vậy.
Đánh Tôn Thắng xong, Trần Diệp gọi Tôn Thắng vào phòng, nói chuyện nửa canh giờ.
Sau khi biết Tôn Thắng muốn làm gì tiếp theo, Trần Diệp lộ ra vẻ mặt rất phức tạp.
Chỉ có thể nói rằng, sau một lần trải qua lao ngục, Tôn Thắng đã thật sự trưởng thành.
Dùng một câu: "trong lồng ngực giấu mưu sâu" để đánh giá hắn vẫn là chưa đủ.
Mà nhiệm vụ nghề nghiệp của Tôn Thắng cũng đã hoàn thành từ ba năm trước, Trần Diệp hết lòng thực hiện lời hứa, đem "vật phẩm tâm nguyện" mà hệ thống cho xuống giao cho hắn.
【 vật phẩm: Kim Ti Nhuyễn Giáp 】 【 thuộc tính: Đồ phòng ngự 】 【 hiệu ứng đặc biệt: Không hư hao, tá lực 】 【 Không hư hao: Bộ nhuyễn giáp này vĩnh viễn không bị hư hại 】 【 Tá lực: Bất cứ lực đánh nào vào bộ giáp này đều sẽ bị suy yếu tám phần 】 Nhận được Kim Ti Nhuyễn Giáp, Tôn Thắng vui vẻ khôn xiết, trực tiếp từ Thái Hồ lăn về, mè nheo với Trần Diệp suốt ba ngày.
Sau đó lại quay về Thái Hồ.
Tôn Thắng tuy lâu không có ở trong đường.
Nhưng cứ đến các ngày lễ, ngày tết nhất định sẽ có quà tặng.
Gặp ngày lễ lớn thì lại trở về ở lại mấy ngày.
Hắn dần có mục tiêu cho cuộc sống của riêng mình.
Điều này làm Trần Diệp cảm thấy hơi xúc động.
Những đứa trẻ trong đường này, cuối cùng cũng sẽ có cuộc sống riêng, đi theo con đường của riêng mình.
Không biết cuối cùng trong đường sẽ còn lại ai.
Tiến độ nhiệm vụ bồi dưỡng nghề nghiệp của bốn người Trần Nghị thì không có thay đổi nhiều.
Người duy nhất hoàn thành là Trần Vũ.
Tiểu tử này từ nam chạy tới bắc, vừa mới hoàn thành nhiệm vụ bồi dưỡng.
Trần Diệp đã từng nói với Trần Vũ rằng «Bát Quái Chưởng» hiện tại phát huy ra uy lực chỉ mới đạt năm thành.
«Bát Quái Chưởng» còn có một loại binh khí kỳ môn, tên là "Tử Ngọ Uyên Ương Việt", còn được gọi là "Nhật Nguyệt Càn Khôn Kiếm".
Chỉ khi kết hợp với "Tử Ngọ Uyên Ương Việt" mới có thể phát huy hết uy lực của «Bát Quái Chưởng».
Nhưng đáng tiếc, nguyên liệu để chế tạo binh khí kỳ môn dành cho «Bát Quái Chưởng» lại vô cùng hiếm, rất khó để làm được.
Câu nói này đã khơi dậy khát vọng của Trần Vũ đối với "Binh khí kỳ môn".
Sau khi hệ thống gửi xuống vật phẩm tâm nguyện, không nằm ngoài dự đoán của Trần Diệp.
Chính là Tử Ngọ Uyên Ương Việt!
【 vật phẩm: Tử Ngọ Uyên Ương Việt 】 【 thuộc tính: Binh khí kỳ môn 】 【 hiệu ứng đặc biệt: Phá khí, Nhật Nguyệt Càn Khôn 】 【 Phá khí: Lưỡi đao có thể phá nội gia hộ thể cương khí 】 【 Nhật Nguyệt Càn Khôn: Khi phối hợp với «Bát Quái Chưởng» uy lực tăng lên gấp ba lần 】 Có Tử Ngọ Uyên Ương Việt, với thực lực Nhị phẩm của Trần Vũ, đánh nhau với cao thủ Nhất phẩm e rằng cũng không phải là việc khó.
Trần Diệp gọi Trần Vũ về lần này, chính là để đưa Tử Ngọ Uyên Ương Việt cho hắn.
Sắc trời dần dần tối lại.
Trần Diệp hồi thần lại từ cảnh hoàng hôn.
Trong phòng bếp, mùi thức ăn bay ra ngày càng nồng nặc.
Nghe thôi cũng đủ khiến người ta thèm thuồng, muốn ăn uống thả ga.
Nha hoàn Vân Hương từ phòng bếp đi ra, nói với Tiểu Phúc: "Tiểu Phúc, đừng đứng đó nữa."
"Mau đi rửa tay rồi ăn cơm đi, hôm nay có món cá giấm Tây Hồ mà con thích nhất đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận