Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 106: Nghĩa phụ , ta muốn. . . (length: 8160)

Tôn Thắng hốc mắt đỏ lên, hít hà một chút mũi.
Hắn đưa đũa về phía món vịt quay Bắc Kinh, nội lực lan tỏa đến đầu đũa, một gắp xuống hiện ra chân vịt bóng loáng, béo ngậy vàng giòn.
Tôn Thắng gắp chân vịt bỏ vào bát của Trần Diệp.
Đại Minh cùng Tiểu Liên cũng nhao nhao gắp thức ăn trên bàn vào bát cho Trần Diệp.
Chỉ một lát, bát của Trần Diệp đã đầy ắp thức ăn như một ngọn núi nhỏ.
Ba người không dừng tay, còn muốn tiếp tục gắp thức ăn cho Trần Diệp.
"Được rồi được rồi!"
"Gắp nữa là không buông được đấy!"
Trần Diệp có chút dở khóc dở cười ngăn ba người lại.
Ba người lúc này mới dừng tay, trên mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười vui vẻ.
"Nhanh ăn đi."
Trần Diệp cười nói.
Tôn Thắng và Đại Minh ra sức gặm đùi gà.
Tiểu Liên ăn uống thì có vẻ thục nữ hơn.
Trần Diệp cầm bát lên, nhìn thấy thức ăn trong bát sắp tràn ra ngoài, khóe miệng hơi nhếch lên.
Ở thế giới song song này.
Những đứa trẻ này đều là người nhà của hắn.
Tôn Thắng vừa gặm đùi gà vừa nói lơ mơ: "Nghĩa phụ, hôm nay ngài thật là quá ngầu rồi!"
"Một chiêu giải quyết mấy ngàn binh sĩ."
"Sau này danh hiệu Tông Sư số một thiên hạ chắc chắn không ai ngoài ngài!"
Trần Diệp nghe Tôn Thắng khen ngợi, có chút ý vị sâu xa nhìn hắn một cái.
Đại Minh vừa ăn vừa gật đầu, mặt cười ngây ngô.
Vẻ mặt tán đồng.
Trần Diệp cười nhạt không nói gì thêm.
Tôn Thắng gặm xong đùi gà, thấy thức ăn trong bát Trần Diệp vơi đi một chút, vội vàng lại chủ động lấy lòng, gắp thức ăn cho Trần Diệp.
"Nghĩa phụ, món này ngon lắm."
"Ngài ăn thử đi!"
"Cái này cũng ngon, rất nổi tiếng đó!"
Thấy Tôn Thắng lấy lòng, Đại Minh và Tiểu Liên nhìn nhau, ý thức được điều gì.
Vẻ mặt hai người có chút kỳ quái.
Thằng nhóc này. . .
Chắc là đang có chủ ý gì đây.
Trần Diệp không từ chối, hắn mỉm cười nhìn Tôn Thắng.
Muốn xem hắn còn giở trò gì nữa.
Sau đó, Tôn Thắng nói ra một câu.
Sắc mặt Tiểu Liên lập tức thay đổi.
Tôn Thắng nuốt thức ăn trong miệng, khẽ hắng giọng nói: "Nghĩa phụ, ta ở Thái Hồ gặp được một cô nương rất xinh đẹp."
"Ngài một mình bôn ba tứ xứ, sinh hoạt thường ngày cũng không ai chăm sóc."
"Ta thấy nàng có thể làm nha hoàn cho ngài."
Tiểu Liên đang nhai thịt cá thì dừng động tác, cô ném cho Tôn Thắng ánh mắt như muốn giết người.
Tôn Thắng vừa dứt lời, hắn trợn to mắt, nhìn thẳng Tiểu Liên, còn nhẹ nhàng gật đầu với nàng.
Tiểu Liên: "???"
Đứa trẻ này hôm nay bị điên rồi sao!
Tôn Thắng biểu thị, hắn đã xem nhẹ chuyện sống chết!
Trần Diệp cười cười, nhìn sâu vào mắt Tôn Thắng.
"Được rồi được rồi."
"Nói đi, muốn gì?"
"Ngươi tính toán hết cả rồi đấy."
Trần Diệp cười nói.
Tôn Thắng hơi đỏ mặt, hắn cười ngượng ngùng: "Không... Không rõ ràng vậy chứ?"
Trần Diệp không nói, chỉ mỉm cười nhìn hắn.
Mỗi lần muốn nhờ Trần Diệp chuyện gì, Tôn Thắng đều sẽ ân cần trên bàn ăn.
Tôn Thắng đặt đũa xuống, có chút ngượng ngùng nói: "Vậy... thì..."
"Anh Đại Minh có búa, tỷ Tiểu Liên có ám khí..."
"Ta, ta cũng muốn một cái."
Tôn Thắng mong chờ nhìn về phía Trần Diệp.
Kỳ Lân Phủ của Đại Minh nhìn đã biết không phải là đồ vật tầm thường.
Khổng Tước Linh của Tiểu Liên càng có thể giết cả cao thủ Nhất phẩm!
Trần Diệp gắp thức ăn, chậm rãi nhai nuốt.
Hắn cười hỏi: "Ngươi muốn gì?"
Tôn Thắng có chút chần chờ: "Gì cũng được?"
Trần Diệp gật đầu nhẹ: "Gì cũng được."
Dù sao vật phẩm hệ thống cho đều là vật phẩm theo tâm nguyện của bọn nhỏ.
Tôn Thắng nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, trầm tư.
Thấy Tôn Thắng như vậy, Trần Diệp không khỏi mỉm cười.
Vẫn còn tính trẻ con.
Đại Minh mang vẻ mặt ngây ngô, đũa gắp thức ăn không ngừng, ăn đầy mồm đầy miệng.
Thật là quá tốt.
Nếu cha mà cho Tiểu Thắng một cây búa nữa, sau này Tiểu Thắng đánh nhau sẽ không bị thiệt.
Tiểu Liên liếc nhìn Tôn Thắng, tiếp tục ăn cơm.
Tôn Thắng suy nghĩ gần nửa ngày, hắn mới mở miệng nói: "Nghĩa phụ."
"Ta... Ta muốn một bộ nhuyễn giáp bảo mệnh."
Nghe được ý nghĩ của Tôn Thắng, Trần Diệp hơi sững sờ.
Hắn cứ tưởng Tôn Thắng cũng muốn vũ khí lợi hại.
Không ngờ, lại là nhuyễn giáp.
Trần Diệp gật đầu nói: "Được."
"Nhưng ta có một yêu cầu."
Tôn Thắng thấy Trần Diệp đồng ý thì vô cùng vui mừng.
Hắn liên tục gật đầu: "Nghĩa phụ ngài cứ nói!"
Trần Diệp đặt bát xuống, thản nhiên nói: "Ngươi cùng Quỳnh Ngạo Hải giết Bố Chính Sứ, đây là hành động nghĩa hiệp vì dân lành."
"Ta vốn không nên trách ngươi."
"Nhưng, lúc ngươi làm việc, không cân nhắc hậu quả."
Vẻ mặt Trần Diệp có chút nghiêm túc.
"Ngươi có nghĩ, nếu ta chỉ là người bình thường?"
"Thì giờ ngươi đã chết rồi."
"Ngươi có nghĩ đến cảm xúc của ta, Đại Minh, Tiểu Liên, Tiểu Phúc, và những đứa trẻ khác không?"
Trần Diệp vừa dứt lời, mặt Tôn Thắng có chút tái mét.
Hắn cúi đầu, lộ vẻ xấu hổ.
Đúng vậy.
Lúc đó trong đầu hắn chỉ nghĩ đến nghĩa hiệp, còn nghĩ đến người nhà gì nữa.
Tôn Thắng mím môi lúng túng, nhỏ giọng nói: "Nghĩa phụ, ta sai rồi."
Thấy Tôn Thắng có vẻ hối lỗi.
Trần Diệp cười nhạt một tiếng, lời nói xoay chuyển.
"Nhưng mà, đã làm thì cứ làm đi!"
"Ta không trách ngươi, ngươi có con đường của riêng mình."
"Ngươi làm mọi quyết định, hậu quả đều do ngươi gánh chịu."
Trần Diệp gắp một miếng thịt, bỏ vào bát Tôn Thắng.
"Lần sau gặp chuyện tương tự, phải suy nghĩ nhiều hơn."
"Đã muốn làm thì phải nghĩ toàn diện, nghĩ cách xử lý hậu quả."
"Đừng chỉ dựa vào một chút nhiệt huyết, hiểu chưa?"
Tôn Thắng ngẩng đầu, hốc mắt đỏ hoe, cười một tiếng.
Hắn cố sức gật đầu: "Dạ!"
"Hài nhi nhớ rồi."
Trần Diệp gật đầu nói: "Ngươi tuổi còn nhỏ, cần rèn luyện tâm tính."
"Nhuyễn giáp không thể làm tốt trong chốc lát được."
"Đợi chuyện ở đây xong, ngươi trở lại Thái Hồ, giữ vững bản tâm mà làm việc."
"Đến lúc đó, nghĩa phụ tặng cho ngươi một bộ nhuyễn giáp tuyệt phẩm thiên hạ."
Nghe vậy, Tôn Thắng mừng rỡ.
"Tuyệt phẩm thiên hạ?"
Trần Diệp cười gật đầu: "Tuyệt phẩm thiên hạ!"
"Đa tạ nghĩa phụ!"
Tôn Thắng vô cùng kích động, phấn khởi không thôi.
Đại Minh cũng cười ngây ngô.
Nhuyễn giáp cũng không tệ, dù không tốt bằng búa.
Tiểu Liên lạnh lùng nhìn Tôn Thắng, vẫn còn chút bực mình về chuyện vừa nãy của Tôn Thắng.
"Mau ăn cơm đi, không thì bị Đại Minh ăn hết đấy."
Trần Diệp gắp cho Tôn Thắng mấy đũa thức ăn.
Tôn Thắng nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, phát hiện đã bị Đại Minh ăn hết hơn nửa.
Hắn vội vàng ăn ngấu nghiến.
Chỉ chốc lát, gia yến kết thúc.
Tôn Thắng ăn no căng bụng.
Ba ngày trong ngục tối kia, hắn thật sự là chịu khổ rồi.
Tiểu Liên ăn ít, không ăn quá nhiều.
Đa phần thức ăn trên bàn đều vào bụng Đại Minh và Tôn Thắng.
Tiểu Liên đứng dậy, chuẩn bị mở cửa gọi tiểu nhị đến dọn dẹp.
Vừa mở cửa, Nam Dật Vân đã xách một vò rượu lảo đảo, lách mình từ khe cửa tiến vào.
Thân pháp linh hoạt đến mức cực hạn.
Mặt hắn đỏ rần, đầy men rượu, đầu mũi cũng đỏ ửng.
Mặc dù mặt đầy rượu đỏ, ánh mắt hắn vẫn còn tỉnh táo.
Hắn nhìn Trần Diệp, nuốt một ngụm nước bọt nói: "Ngươi đã diệt Kỳ Lân Các?"
Trần Diệp cầm khăn tay bên cạnh, nhẹ nhàng lau miệng.
"Không có."
"Ta chỉ diệt đám cao tầng, rồi để đám võ giả cấp thấp còn lại chờ người của Ngọc Diệp Đường đến."
Khóe miệng Nam Dật Vân giật giật, hỏi: "Kỳ Lân Tử đâu?"
"Chết rồi." Trần Diệp thản nhiên nói.
Nghe vậy, Nam Dật Vân thở dài một tiếng: "Ai..."
"Trần lão đệ, ngươi không nên giết hắn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận