Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 26: Sóng gió nổi lên (length: 8022)

Dục Anh Đường.
Trần Diệp tùy ý ngồi, cánh tay khoác lên trên bàn gỗ.
Trên bàn bày biện một bình trà nước cùng một bàn điểm tâm.
Tiểu Liên đứng ở bên cạnh, ánh mắt phức tạp nhìn xem Trần Diệp.
Nàng chậm rãi mở miệng: "Viện trưởng, Tiểu Thắng gặp Quỳnh Ngạo Hải."
"Hắn ủy thác Ngọc Diệp Đường, tra tin tức của hai người."
Tiểu Liên xuất ra một cái sách mỏng nhỏ, đưa cho Trần Diệp.
Trần Diệp bình tĩnh tiếp nhận, tay trái cầm khối điểm tâm, đặt ở miệng bên trong, một bên nhai một bên nhìn.
Thời gian không dài.
Trần Diệp đem nội dung trên sách nhỏ xem hết.
Hắn thản nhiên nói: "Để Tần Nhất bọn hắn đi thôi."
"Ta để ngươi tra Giáng Châu công chúa, ngươi tra được chưa?"
Tiểu Liên nhẹ gật đầu, thanh âm lạnh lùng nói: "Tra được."
"Bất quá, nàng đã chết."
"Nghe nói hai năm trước, Phong Vũ Lâu lâu chủ giết vào Biện Lương, đem Thái tử cùng tất cả công chúa toàn bộ giết chết."
"Nếu như không phải tiền triều Hoàng đế bên ngoài có lưu long chủng, chỉ sợ Đại Vũ đã lật úp."
Nghe được Tiểu Liên báo cáo, Trần Diệp hơi híp mắt lại.
Giáng Châu công chúa hai năm trước liền chết?
Không đúng.
Nàng còn sống.
Nữ hài mà Đại Minh gặp phải là Giáng Châu công chúa.
Hệ thống sẽ không sai.
Trần Diệp bỗng nhiên phát giác được một tia quái dị.
Đại Vũ đối ngoại tuyên bố Thái tử cùng tất cả công chúa đều bị Phong Vũ Lâu chủ giết chết.
Vì sao bây giờ lại thêm ra một Giáng Châu công chúa?
Đại Vũ tại sao muốn giấu diếm sự tồn tại của Giáng Châu công chúa?
Trần Diệp đôi mắt nhắm lại, gõ nhẹ mặt bàn.
Tiểu Liên thấy Trần Diệp lộ ra bộ dáng này, biết hắn đang trầm tư, lẳng lặng chờ ở một bên.
Trần Diệp suy tư một lát, hỏi: "Tình báo liên quan đến Giáng Châu công chúa còn có gì?"
Tiểu Liên nhớ lại một chút rồi nói: "Mẹ đẻ của Giáng Châu công chúa chỉ là một tài tử bình thường, nghe nói quê ở Dư Hàng."
"Giáng Châu công chúa còn có một bào tỷ, gọi Ngọc Châu công chúa."
Trần Diệp nghe xong, hai mắt nhắm lại, như có điều suy nghĩ.
Rất lâu, trong mắt của hắn hiện lên một đạo tinh quang.
"Ta đã biết."
Tiểu Liên nhìn Trần Diệp, mở miệng nói: "Viện trưởng, ta muốn rời đi mấy ngày."
"Khổng Tước Linh vật liệu còn thiếu mấy thứ, người của Đường môn ở quan ngoại phát hiện một khối hoàng kim mềm sắt, nghe nói đó là một trong những vật liệu chế tạo Long Tu Châm."
"Bọn hắn ủy thác Hải Kình Bang đi đường thủy, đưa về Đường Môn."
"Ta muốn..."
Trần Diệp nhẹ gật đầu, xua tay nói: "Đi đi, chú ý an toàn."
"Vâng." Tiểu Liên cung kính thi lễ, sau đó lui ra.
Hai năm qua đi.
Mặc dù trong lòng Tiểu Liên vẫn như cũ đối với Trần Diệp có một chút hảo cảm không nói rõ được, cũng không tả rõ được.
Nhưng cuộc sống của một sát thủ lạnh lùng đã tiêu hao hết tình cảm của nàng.
Trong lòng nàng hiện tại suy nghĩ chỉ là sớm ngày tấn thăng Nhất phẩm, hoặc là làm ra Khổng Tước Linh, giết chết nam nhân kia.
Còn lại tình cảm, Tiểu Liên đã không suy nghĩ nhiều.
Huống chi, Trần Diệp là Tông Sư.
Càng là dốc sức làm trên giang hồ, càng biết được sự đáng sợ của Tông Sư.
Chênh lệch giữa hai người thực sự quá lớn.
Trần Diệp nhìn chăm chú Tiểu Liên đi ra khỏi đại sảnh Dục Anh Đường, hắn nâng chung trà lên, nhấp một ngụm.
Hương trà thanh u thấm vào ruột gan.
Ánh mắt Trần Diệp tĩnh mịch, hắn dường như vừa phát hiện ra chuyện gì đó ghê gớm.
"Thái tử, công chúa chết hết, chỉ để lại hai người."
"Một người trong đó mai danh ẩn tích, ở tại Dư Hàng."
"Sau đó lại thêm một Nhị hoàng tử."
"Chậc chậc..."
Trần Diệp ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú.
Hắn duỗi lưng mỏi, chợt nhớ ra gì đó.
Trần Diệp lẩm bẩm nói: "Còn một tháng nữa lại đến lũ xuân..."
"Hi vọng tân đế lên ngôi, triều đình có thể đáng tin cậy một chút."
Ngoài viện truyền đến tiếng vui đùa ầm ĩ.
Trần Diệp đứng dậy, nhìn về phía ngoài viện.
Chỉ thấy Đại Minh toàn thân ướt đẫm trở về, trên mặt cười ngây ngô, trông có vẻ tâm tình không tệ.
Tiểu Phúc thấy Đại Minh trở về, chạy chậm tới, kéo vạt áo Đại Minh, nhỏ nhẹ nói: "Đại Minh ca, ta còn muốn ăn điểm tâm tỷ tỷ làm."
Đại Minh ngu ngơ cười một tiếng, nói với Tiểu Phúc: "Cái đó là cho cha cầm."
Trong đại sảnh, Trần Diệp nghe thấy tiếng của Tiểu Phúc, cười gọi: "Tiểu Phúc, cha ở đây vẫn còn mấy cái."
Tiểu Phúc nghe thấy vậy, đôi mắt to đen trắng rõ ràng lập tức sáng lên.
"Ta đến rồi! Ta đến rồi!"
Tiểu Phúc chạy chậm vào đại sảnh, Trần Diệp đưa bàn điểm tâm cho Tiểu Phúc.
Tiểu Phúc nhìn kỹ một chút, chu miệng: "Ta không muốn ăn cái màu trắng này, ta muốn ăn cái có chút đỏ kia."
"Cái có chút đỏ bên trong có thêm mật đường."
Đại Minh đang chuẩn bị trở về phòng thay quần áo nghe thấy vậy, ngẩn người.
...
Gió nổi lên.
Gió thổi qua rừng trúc.
Lá trúc xanh tươi phát ra tiếng xào xạc.
Gió qua.
Cả rừng trúc đều lắc lư theo.
Rừng trúc có một khoảng đất trống, trên đất trống có một căn trúc thất bình thường.
Trúc thất không lớn, bên trong có một người trẻ tuổi đang ngồi.
Hắn khoanh chân ngồi trên đệm, trước mặt bày một chiếc bàn trà nhỏ.
Trên bàn trà đặt một cái ấm tử sa lớn cỡ bàn tay, trên ấm bốc lên hơi trắng mờ ảo.
Trong phòng trúc, tràn ngập hương trà thoang thoảng.
Nếu là người am hiểu trà, nhất định có thể nhận ra đây là trà đại hồng bào của Vũ Di Sơn.
Hàng năm sản xuất rất ít, giá cả đắt đỏ, chỉ có người có danh vọng trên giang hồ mới có thể uống được.
"Cộc cộc cộc..."
Ngoài trúc thất, truyền đến tiếng bước chân.
Người trẻ tuổi theo tiếng "Nhìn" tới, hai mắt của hắn quấn vải lụa đen, không nhìn thấy gì.
Một ông lão mặc áo xám đi tới, ông đi đến bên người người trẻ tuổi, giữ tay người trẻ tuổi.
Dùng ngón tay viết mấy chữ lên trên.
Người trẻ tuổi tĩnh tâm cảm thụ.
Đợi lão nhân viết xong, hắn nhẹ nhàng gật đầu, thanh âm bình tĩnh: "Ta đã biết."
"Khi cần thiết có thể tiếp tục cho Quỳnh Ngạo Hải truyền tin tức."
"Tuồng vui này vừa mới bắt đầu, hắn là trọng tâm, không thể sai sót."
Nói rồi, người trẻ tuổi dừng lại một chút, hắn suy tư một lát rồi nói tiếp: "Trương Thuận đứng sau lưng Nam Dật Vân theo tính cách của Nam Dật Vân, sẽ không quản những chuyện này."
"Có thể yên tâm mà làm."
Lão nhân áo xám nghe xong, khẽ cười một tiếng.
Ông nhẹ gật đầu, vỗ nhẹ tay người trẻ tuổi, rời đi.
Xung quanh trúc thất lại khôi phục yên tĩnh.
Chỉ còn lại tiếng gió thổi qua, lá trúc xào xạc.
Người trẻ tuổi trầm mặc, nâng chung trà lên, nhấp một ngụm.
...
Biện Lương hoàng cung.
Ngự thư phòng.
Trên long ỷ ngồi một người trẻ tuổi có khuôn mặt thanh tú, thân hình hơi gầy gò.
Hắn mặc long bào màu vàng sáng, trên đó thêu Ngũ Trảo Kim Long.
Người trẻ tuổi đang ngồi trên long ỷ này, chính là đương kim Hoàng đế Đại Vũ Vương Triều — Triệu Tru.
Hắn ngồi đó, trên người có một cỗ khí chất lãnh nhược băng sương.
Đôi mắt có chút nữ tính, khi liếc động lại mang theo sự băng lãnh thấu xương.
Trong tay Triệu Tru cầm một mật hàm, Phùng Mạn, cao thủ Tông Sư cấp duy nhất trong cung, bảo vệ bên cạnh hắn.
Xem hết nội dung trên mật hàm, Triệu Tru cất giọng lạnh lùng, như hàn băng vạn năm: "Thân phận của Giáng Châu đã bại lộ."
"Truyền tin khẩn cấp, để nàng ngày mai lên đường hồi cung."
"Bây giờ triều đình đã nằm trong tay ta, nàng cũng nên trở về."
Phùng Mạn bên cạnh cung kính gật đầu nói: "Vâng."
Triệu Tru dường như nhớ ra gì đó, thản nhiên nói: "Còn một tháng nữa lại đến lũ xuân."
"Để Hộ bộ dựa trên cơ sở cứu trợ thiên tai năm trước, tăng thêm một hai phần mười."
"Vâng."
Triệu Tru nhẹ nhàng gật đầu, hắn buông mật hàm trong tay.
Nhìn ra ngoài ngự thư phòng, bầu trời trong xanh và mái ngói lưu ly vàng son lộng lẫy của hoàng cung.
Ánh mắt hắn thâm thúy, trên người đã có thêm khí chất của một vị thiên tử thiếu niên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận