Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 91: Ngươi chất vấn ta? (length: 8285)

Hơn ngàn tên lính, không sợ chết lao về phía Nam Dật Vân.
Ngay khi Nam Dật Vân song chưởng đẩy ra trong nháy mắt, những tên lính lao đến đều bị một luồng khí kình cực lớn hất tung ra ngoài.
Trong khoảnh khắc, người ngã ngựa đổ, tiếng la hét kinh hãi vang lên không ngớt.
Ngựa của tên thiên tướng hoảng sợ, hai vó câu giơ lên, hất tung chủ nhân xuống đất.
Nam Dật Vân dùng một chiêu Kinh Đào Chưởng, ép lui hơn ngàn binh sĩ.
Sau một chiêu, âm thanh sóng biển dần dần lắng xuống.
Nam Dật Vân tay trái nắm thành quyền, đưa lên miệng ho khan vài tiếng.
Sắc mặt hắn thoáng chốc tái nhợt, nhưng rất nhanh lại hồng hào trở lại.
"Dừng tay đi, lão phu không muốn vô ích gây thêm sát nghiệt."
Những binh lính này thậm chí còn không bằng võ giả.
Nam Dật Vân khinh thường việc bắt nạt người bình thường.
Huống chi hắn còn bị thương trong người, nội lực cũng có hạn.
Những đòn tấn công như vừa rồi, hắn không thể dùng được mấy lần.
Tên thiên tướng mặc áo giáp từ dưới đất bò dậy, mặt dính đầy bùn đất ướt át.
Thiên tướng trừng mắt nhìn Nam Dật Vân nói: "Ngươi là võ đạo Tông Sư?"
Nam Dật Vân khẽ cười một tiếng: "Nếu biết rồi, còn không cần tự tìm đau khổ."
Thiên tướng nắm chặt dây cương ngựa, giọng điệu lạnh lùng: "Ngươi biết mình đang làm gì không?"
"Làm gì? Lão tử chỉ tìm một người truyền đạo mà thôi!"
"Bị các ngươi giết, lão tử đi đâu tìm được đệ tử hợp ý như vậy?"
Yết hầu của Nam Dật Vân hơi động, nhổ ra một bãi nước bọt đặc quánh.
Hắn mặt khinh khỉnh nói: "Lão tử ở đây, cản các ngươi một khắc đồng hồ vẫn không thành vấn đề."
Thiên tướng nghe vậy cười khẩy.
Hắn lộn người lên ngựa, điều khiển ngựa lui về phía sau.
Nhìn thấy cảnh này.
Nam Dật Vân hài lòng gật nhẹ đầu: "Không tệ, ngươi rất thức thời."
Thiên tướng không nói gì, tay phải hắn vung lên, ra mấy thủ thế.
Phía sau hơn ngàn binh lính từ dưới đất bò dậy, thay đổi trận hình.
Bọn họ thu hồi vũ khí, tiện tay lấy xuống nỏ ở bên hông.
"Cùm cụp..."
"Cùm cụp..."
Tiếng lên dây cung đồng loạt vang lên, mơ hồ át cả tiếng mưa rơi.
Hơn ngàn chiếc nỏ mạnh nhắm ngay Nam Dật Vân.
Trong chốc lát, Nam Dật Vân cảm thấy toàn thân mình bị những chiếc kim châm nhọn hoắt bao phủ.
Nam Dật Vân: "..."
Những chiếc nỏ mạnh trong tay đám Kim Ngô Vệ này không phải tầm thường.
Là do Đường Môn chế tạo.
Cơ quan Đường Môn đứng đầu thiên hạ.
Đây là nỏ mạnh mà triều đình Đại Vũ đặc biệt đặt làm của Đường Môn.
Loại nỏ được chế tạo theo quy chuẩn này có cấu trúc tinh xảo, lực sát thương lớn, thích hợp sản xuất hàng loạt.
Điểm duy nhất không đủ là số lượng đạn bổ sung ít.
Nhưng ngay cả như vậy, sử dụng trên chiến trường cũng là một loại lợi khí hạng nhất.
Nam Dật Vân tặc lưỡi, mặt lộ vẻ khó xử: "Ta đâu cần thiết đến mức này chứ?"
Thiên tướng hừ lạnh một tiếng, giơ tay phải lên, chuẩn bị ra lệnh bắn tên.
Đúng lúc này, trong động thành đột nhiên xuất hiện thêm một bóng người.
"Phốc oành..."
"Phốc oành..."
"Phốc oành..."
Khi bóng người vừa xuất hiện, có ba tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên.
Thiên tướng đang giơ tay phải lên dừng lại.
Vẻ mặt hắn ngây dại, trong đáy mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Chỉ thấy trong động thành.
Bên cạnh Nam Dật Vân đứng một người trẻ tuổi mặc trường sam trắng, đeo mặt nạ bạc.
Góc phải bên dưới chiếc mặt nạ khắc hình một chiếc lá trông rất sinh động.
Dưới chân người trẻ tuổi, là ba tên thiên tướng mặc chiến giáp.
Ba tên thiên tướng này ngã trên mặt đất, đã bất tỉnh.
Thấy người trẻ tuổi, Nam Dật Vân khẽ thở ra, vẻ mặt kích động nói: "Lão đệ à, ngươi đến chậm một chút nữa, lão ca coi như chết rồi!"
"Hơn ngàn chiếc nỏ mạnh, vài lượt bắn thì lão ca biến thành con nhím mất."
Thanh niên áo trắng vừa xuất hiện nghe vậy cười cười, nói: "Ta cũng mới đến thôi."
"Ta vừa cản đám Kim Ngô Vệ ở cửa Bắc, cửa Tây và cửa Nam."
Nam Dật Vân nhìn xuống dưới chân Trần Diệp, khóe miệng có chút run rẩy.
Ghê thật.
Các thiên tướng ở những cửa thành khác đều ở chỗ này.
Nhìn thấy thanh niên áo trắng vừa xuất hiện và ba tên thiên tướng dưới chân hắn.
Sắc mặt thiên tướng phụ trách cửa đông trở nên âm trầm.
Hắn lập tức đưa ra quyết định.
Bệ hạ đã nói, hôm nay nếu có người đến cướp đạo trường, nhất định phải để bọn họ có đi mà không có về!
"Bắn tên!"
Thiên tướng trấn thủ cửa Đông ra lệnh.
Không hề do dự.
Kỷ luật vô cùng nghiêm minh!
Binh lính sau lưng hắn đồng loạt bóp cò.
"Vút vút vút..."
Tiếng tên nỏ bắn ra át cả tiếng mưa rơi.
Hơn ngàn đạo bóng đen hướng Trần Diệp và Nam Dật Vân bắn tới tấp.
"Má nó, ngươi chơi thật!"
Vẻ mặt Nam Dật Vân trở nên nghiêm túc, hàng trăm đợt nội lực trong cơ thể chấn động, tiếng oanh thiên hải khiếu vang lên từ trong cơ thể hắn.
Ngay lúc Nam Dật Vân chuẩn bị xuất thủ.
Hắn đột nhiên giật mình.
Chỉ thấy một luồng khí kình vô hình từ trong cơ thể Trần Diệp bắn ra.
Bao phủ lấy Nam Dật Vân và ba tên thiên tướng bất tỉnh dưới chân.
"Vút vút vút..."
Hơn ngàn đạo tên nỏ mạnh mẽ như châu chấu bay phủ trời, đâm vào hộ thể cương khí xung quanh Trần Diệp.
"Cộc cộc cộc!"
"Cộc cộc cộc!"
Hộ thể cương khí vô hình bao phủ phạm vi xung quanh một trượng.
Những chiếc tên nỏ đâm vào hộ thể cương khí thì bị gãy hoặc bị bắn ngược lại.
Trong vài nhịp thở, tên nỏ đã bắn hết.
Dưới chân Trần Diệp vương vãi đầy những chiếc tên nỏ gãy.
Bên trong một trượng xung quanh hắn, sạch trơn, không có bất cứ thứ gì.
Đứng cạnh Trần Diệp, Nam Dật Vân chậm rãi trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh hãi.
"Tiên thiên chi khí của Đạo môn lại có thể lợi hại như vậy?"
Nam Dật Vân hồi tưởng.
Hắn trước đây khi giao thủ với chưởng môn phái Võ Đang, tiên thiên chi khí của ông ta cũng đâu lợi hại đến mức này!
Tuy rằng hộ thể cương khí cấp Tông Sư có thể cản tên nỏ không khó.
Nhưng mỗi khi cản một chiếc tên nỏ, đều cần hao tổn một phần nội lực.
Nếu là Nam Dật Vân xuất thủ, hắn cũng chỉ có thể dùng cách mượn lực đánh lực.
Tông Sư cũng là người, nội lực có hạn.
"Lão đệ, ngươi còn trụ được chứ?"
Nam Dật Vân bỗng hạ giọng hỏi.
Hắn cho rằng, Trần Diệp hiện giờ có lẽ đã cạn nội lực, đang gắng gượng chống đỡ.
Nghe vậy, Trần Diệp quay đầu nhìn Nam Dật Vân.
Cảm nhận được ánh mắt của Trần Diệp, Nam Dật Vân đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái.
Cảm giác như thể, Trần Diệp đang dùng ánh mắt nói: Ngươi đang nghi ngờ ta à?
"Ta không tin ngươi có nhiều nội lực để mà hao tổn đến thế!"
Thiên tướng lạnh giọng mở miệng, hắn lại hô: "Bắn tên!"
Một vòng tên nỏ nữa hướng về phía hai người tấn công.
Kết quả không khác gì so với lúc nãy.
Thay đổi duy nhất là xung quanh Trần Diệp một trượng đầy những chiếc tên nỏ gãy.
Nam Dật Vân nhìn thấy cảnh này có chút kinh hãi.
Hắn thử thăm dò: "Lão đệ, nếu không vòng tiếp theo ta ra tay nhé?"
Từ trước đến giờ, Nam Dật Vân vẫn xưng hô mình là "Lão tử" "Lão phu".
Hiện tại hắn đã bắt đầu xưng hô là ta.
Trần Diệp lần nữa quay đầu nhìn Nam Dật Vân.
Bốn chữ hiện lên trong đầu Nam Dật Vân.
Ngươi nghi ngờ ta à?
Nam Dật Vân: "..."
Sau khi chặn hai vòng tên nỏ, Trần Diệp không muốn lãng phí thời gian thêm nữa.
Tay phải hắn khẽ vung, vẽ một nửa hình tròn.
Vô số tiên thiên chi khí trong cơ thể được hắn điều động.
Trần Diệp dồn tâm thần vào đan điền, tách ra hai luồng tiên thiên chi khí.
Hắn vận chuyển « Thiên Điệp Bách Lãng Quyết » công hưởng pháp, để hai luồng nội lực này va chạm nhau, tạo ra cộng hưởng.
Khi ở Dục Anh Đường, Trần Diệp chỉ dùng hạt đậu nành để luyện tập.
Chưa hề dốc hết sức xuất chiêu.
Chỉ dùng tiên thiên chi khí không thôi mà hắn đã tạo ra một lực phá hoại đáng kinh ngạc.
Nếu hai luồng tiên thiên chi khí cộng hưởng, kết hợp hai loại tinh túy của công pháp cấp Tông Sư.
Vậy sức công phá tạo ra sẽ đến mức nào, Trần Diệp cũng không thể tưởng tượng được.
Hôm nay, vừa hay có thể thử nghiệm thành quả tu luyện của mình.
Hai luồng tiên thiên chi khí dưới sự thả lỏng của Trần Diệp mà va chạm, cộng hưởng.
Trong mơ hồ, một âm thanh ù ù trầm đục phát ra từ đan điền của Trần Diệp.
Nghe thấy âm thanh này, Nam Dật Vân tại chỗ liền mở to hai mắt.
"Cộng hưởng nội lực!"
"Chuyện này không thể nào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận