Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 147: Bốn ngàn phía dưới (length: 7803)

Hồng nhan tri kỷ?
Trần Vũ nhíu mày trầm tư một chút.
Hắn lắc đầu nói: "Thế thì không có."
"Bất quá, ta trên đường gặp không ít nữ hài tử."
Trần Linh có chút cắn môi.
Trần Vũ giống như là nhớ tới cái gì, trong mắt của hắn chớp động ánh sáng, mặt mày hớn hở nói ra: "Ta đi ngang qua Giang Tây thời điểm, gặp được một cái vì chuyện lễ hỏi mà bị nhà chồng từ hôn nữ tử."
"Giống như gọi Hoàng Thiên Thiên, hay cái gì đó, ta không nhớ rõ lắm."
Trần Linh bỗng nhiên xen vào hỏi: "Nàng trông được không?"
"Trông được không?" Trần Vũ nhíu mày suy tư một chút, lắc đầu nói: "Ta có chút quên."
"Tóm lại chân của nàng rất giỏi, cùng ta giao thủ, vậy mà có thể đánh tới mười hiệp."
"Mặc dù cuối cùng nàng vẫn thua, nhưng nàng có thể trong số các nữ tử đã giao thủ với ta, đứng hàng đầu."
Trần Vũ nhắc tới "Hoàng Thiên Thiên" này, trong mắt chớp động ánh sáng, một mặt khâm phục.
Thấy Trần Vũ bộ dạng này, Trần Linh hơi cảm thấy không vui.
"Đúng rồi, còn có."
Trần Vũ không phát giác được vẻ mặt của Trần Linh thay đổi, hắn tự nói tiếp: "Ta đi ngang qua Hà Nam, có một phụ nhân bị đàn ông phụ bạc vứt bỏ, con mới hai tuổi."
"Công phu của nàng cũng không tệ, nhất là cận thân quẳng kỹ, cầm nã pháp, dùng tương đối thuần thục."
"Sơn Tây bên kia ta cũng gặp một người..."
Trần Vũ giống như mở máy hát, thao thao bất tuyệt nhớ lại.
Hắn không chú ý tới mặt Trần Linh dần dần tái nhợt.
Một lúc lâu.
Trần Linh cắt ngang dòng hồi ức của Trần Vũ.
Nàng giọng hơi yếu đuối hỏi: "Tiểu Vũ ca..."
"Chơi trên giang hồ có vui không?"
Trần Vũ sửng sốt một chút, hắn cẩn thận nghĩ rồi cười nói: "Nói chung, vẫn là chơi rất vui."
"Ta đi Lư Sơn, Thiếu Lâm tự, Thái Sơn..."
Nghe Trần Vũ kể chuyện cảnh sắc giang hồ, tin tức thú vị.
Đôi mắt trong veo của Trần Linh dần ảm đạm.
"Đúng rồi, mùng sáu tháng sáu, lão trang chủ Thần Quyền Sơn Trang tổ chức võ lâm đại hội, rộng mời thiên hạ hào kiệt."
"Hắn mời tất cả các thế lực trong thiên hạ, ai đến cũng không cự tuyệt."
"Ta dự định đi xem một chút, võ lâm đại hội, chắc chắn có không ít cao thủ tham gia."
Mắt Trần Vũ sáng lên, vô thức siết chặt nắm đấm.
Hắn tuy đi từ nam tới bắc, nhưng có câu "cao thủ ở dân gian".
Ngoài các đệ tử môn phái, còn có không ít người trong dân gian có các loại truyền thừa giang hồ.
Trận võ lâm đại hội này, hắn nhất định phải đến xem.
Lão trang chủ Thần Quyền Sơn Trang cũng là người nổi danh thiên hạ.
Tu vi võ đạo là Nhất phẩm đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là tới cảnh giới Tông Sư.
Hắn cùng chưởng môn Võ Đang càng là bạn chí giao.
Bối phận rất cao trên giang hồ.
Hắn rộng mời hào kiệt thiên hạ, mở võ lâm đại hội, nhất định sẽ có rất nhiều người tham gia.
Trần Linh yên lặng nghe Trần Vũ nói hết.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng trở nên rất tiều tụy.
"Tiểu Vũ ca, thân thể ta có chút không thoải mái."
"Ta về trước."
Nói xong, Trần Linh đứng dậy.
Trần Vũ hồi phục tinh thần, vội vàng hỏi: "Có nghiêm trọng không?"
"Có cần tìm đại phu không?"
"Không sao." Trần Linh bình tĩnh nói.
"Được, vậy ngươi về nghỉ ngơi nhiều, uống nhiều nước nóng."
Trần Vũ ân cần nói.
"Ừm." Trần Linh lên tiếng rồi đẩy cửa rời đi.
Nàng vừa đi, trong phòng lập tức trở nên rất yên tĩnh.
Trần Vũ thở dài ra một hơi, lại ngồi xuống giường, cúi đầu nhìn xuống đất ngẩn ngơ.
Nửa ngày.
Trần Vũ cười khổ lắc đầu.
...
"Cộc cộc cộc..."
Trần Nghị đứng ngoài cửa phòng Trần Diệp, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
"Vào đi."
Trong phòng vọng ra tiếng của Trần Diệp.
Trần Nghị đẩy cửa bước vào, đi đến trước mặt Trần Diệp, đầu tiên cung kính hành lễ, rồi mở miệng nói: "Cha, con muốn ra ngoài tìm thuốc."
Trần Diệp lúc này đang ngồi trên ghế, tay trái cầm một cuốn tiểu thuyết, tay phải để một tách trà thơm.
Nghe Trần Nghị nói, ông buông cuốn sách trên tay, ngẩng đầu nhìn thoáng Trần Nghị.
"Tìm thuốc?"
"Con muốn đi đâu?"
Trần Diệp hơi nhíu mày.
Trần Nghị năm nay mới mười ba tuổi.
Bản thân võ đạo lại không đủ.
Ra ngoài tìm thuốc, không phải chuyện dễ dàng.
"Quan ngoại." Trần Nghị cung kính đáp.
Quan ngoại?
Trần Diệp ngồi thẳng người, thản nhiên nói: "Con có biết từ Dư Hàng đến Quan ngoại xa bao nhiêu không?"
"Sách nói bốn ngàn dặm." Trần Nghị bình tĩnh đáp.
Trần Diệp nhấp một ngụm trà.
"Không đi không được?"
Trần Nghị ngẩng đầu, nhìn Trần Diệp, kiên quyết gật đầu: "Không đi không được."
Trần Diệp im lặng một lát.
"Chuẩn bị khi nào xuất phát?"
"Ba ngày nữa con lên đường."
"Được, trước khi đi, đến chỗ cha, cha cho con chút bảo vật hộ thân." Trần Diệp đặt chén trà xuống, cười nhạt.
Khuôn mặt có chút tái nhợt của Trần Nghị cũng có chút tươi tỉnh.
Cậu chắp tay hành lễ: "Tạ ơn cha."
"Không có gì, trên đường chú ý an toàn, nhớ viết thư về nhà."
Trần Diệp cười nhạt nói.
Tuy Trần Nghị thực lực yếu, nhưng Ngọc Diệp Đường còn có người mà.
Bốn năm qua, dù Hoàng Tam bọn họ không đột phá tới Nhất phẩm.
Nhưng thực lực của bọn họ cũng có tiến bộ.
Bọn họ vốn là sát thủ đỉnh cấp, tinh thông sát nhân chi đạo.
Sau bốn năm rèn luyện, thực lực còn hơn xưa.
Dùng câu "Nhất phẩm phía dưới vô địch thủ" đánh giá cũng không đủ.
"Dạ." Trần Nghị nhìn về phía Trần Diệp, trong mắt mang chút thâm ý.
Lúc này.
Ngoài cửa bỗng vọng đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Trần Diệp và Trần Nghị đồng thời quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Tiểu Phúc mặc váy đỏ, tay trái cầm dao phay xông vào phòng.
Hốc mắt cô bé sưng đỏ, mặt đỏ bừng.
"Choang" một tiếng.
Tiểu Phúc ném mạnh dao phay xuống đất, giọng nghẹn ngào nói: "Nửa canh giờ."
"Ba ngàn sáu trăm nhát."
"Con nhiều hơn bốn trăm nhát, tổng cộng bốn ngàn nhát."
"Con làm được."
Nói xong, cô bé quật cường ngẩng đầu, mắt ngấn lệ, bĩu môi nhìn về phía Trần Diệp.
Trần Diệp nhìn đôi mắt mông lung của Tiểu Phúc, trong lòng thở dài.
Tiểu Phúc xác thực làm được.
Đúng như lời cô bé nói, tuyệt đối đủ nửa canh giờ.
Trần Diệp nhìn cánh tay phải đang rũ xuống của Tiểu Phúc, trong mắt thoáng đau lòng.
Ông đứng dậy, hơi khom người một tay bế Tiểu Phúc lên.
Khí tiên thiên ôn hòa rót vào người Tiểu Phúc.
Khí tiên thiên chạy trong kinh mạch, ngăn ngừa lưu lại ám thương.
Tiểu Phúc được Trần Diệp ôm, cô bé cắn môi, không thể nhịn được nữa uất ức trong lòng.
"Oa" một tiếng khóc nấc.
Tiểu Phúc dụi vào vai Trần Diệp, tay nhỏ nắm chặt lấy áo Trần Diệp, khóc không ra tiếng.
Trần Diệp nhẹ giọng dỗ dành, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
"Được rồi, được rồi, đừng khóc."
"Tiểu Phúc ngoan."
"Con ghét tiểu Liên tỷ tỷ đến vậy sao?"
"Muốn làm bộ khoái bắt cô ấy vào ngục à?"
Trần Diệp vừa dỗ vừa hỏi.
Dụi vào vai Trần Diệp, Tiểu Phúc ra sức lắc đầu.
Cô bé ngẩng đầu, giọng nghẹn ngào nói: "Không... Không... Không ghét."
"Vậy vì sao con muốn làm bộ khoái như vậy?"
Trần Diệp rất khó hiểu.
"Con... Con chỉ là giận tiểu Liên tỷ tỷ, con không ghét cô ấy."
"Con làm bộ khoái là muốn sau này bắt kẻ xấu."
"Con bắt hết người xấu trên đời, sau này sẽ không có người như Tư Độc tỷ tỷ bị đánh chết..."
"Ô ô ô..."
Tiểu Phúc được Trần Diệp ôm trong ngực, nói ra lòng mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận