Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 77: Giao thủ! Đạo môn Tông Sư! ! ! (length: 8342)

Trần Diệp cười nhạt một tiếng, trên tay cầm lấy ngọn đèn, ngồi xuống đối diện Nam Dật Vân.
"Giao dịch có thể."
"Bất quá, ta muốn « Thiên Điệp Bách Lãng Quyết »."
Nam Dật Vân trên mặt lộ ra cười lạnh, đặt trên ghế dài chân lại buông xuống.
"Tiểu tử, ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao?"
Trần Diệp thản nhiên nói: "Tiểu Thắng trong tay kia vài trang, chỉ có tâm pháp, không có cụ thể phương pháp luyện nội lực."
Nam Dật Vân trên mặt lộ ra một vòng nghiêm túc: "Ngươi chính là nghĩa phụ của Tôn Thắng?"
"Không sai."
Nam Dật Vân trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.
Mụ nội nó, thằng nhãi ranh, từ chỗ lão tử vừa mới lấy được tâm pháp, quay tay liền tặng người.
Nam Dật Vân lập tức trong lòng không cân bằng.
Trong lòng hắn bốc lửa, hạ giọng nói: "Tiểu tử, quy củ của lão tử ngươi cũng biết."
"Đánh nhau với lão tử một trận, chỉ cần ngươi thắng lão tử, cái « Thiên Điệp Bách Lãng Quyết » này lão tử liền cho ngươi."
"Một lời đã định?" Trần Diệp một mặt bình tĩnh nhìn chăm chú lên Nam Dật Vân.
Hắn cũng muốn thử một chút thực lực Tông Sư.
Có đủ tư cách cho hắn xách giày hay không.
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
Nam Dật Vân nói xong, thân thể nhoáng một cái, tay phải liền muốn đánh ra.
"Chờ một chút."
Trần Diệp nhàn nhạt mở miệng.
Nam Dật Vân nhíu mày: "Sao? Tiểu tử, hiện tại ngươi hối hận nhưng không còn kịp rồi!"
"Ra ngoài đánh, đánh bên trong đừng có làm hỏng đồ đạc nhà ta." Trần Diệp cười nhạt nói.
Nam Dật Vân cười lạnh: "Tiểu tử, ngươi có phải quá tự tin rồi không?"
Trần Diệp không nói gì, trên tay cầm lấy ngọn đèn, thẳng rời đi.
Nam Dật Vân thấy Trần Diệp một mặt bình tĩnh, phảng phất nắm chắc phần thắng trong tay, không khỏi nhíu mày.
Tiểu tử này lai lịch thế nào.
Trẻ tuổi như vậy, thực lực Nhất phẩm lại ẩn cư trong cái Dục Anh Đường nhỏ bé này.
Thực lực Nhất phẩm đặt ở trong đại phái đều có thể làm chưởng môn!
Nam Dật Vân cười lạnh hai tiếng: "Lão tử còn sợ ngươi chắc?"
Hai người rời khỏi Dục Anh Đường, đi ra ngoài đường lớn.
Bóng đêm sâu thẳm.
Trên bầu trời đêm đen kịt chỉ còn lại một vầng trăng tàn.
Ánh trăng lạnh lẽo vẩy xuống trên đường, chiếu xuống mặt đất ánh bạc lập lòe.
Trần Diệp không nhanh không chậm đem ngọn đèn trong tay đặt xuống một bên trên mặt đất.
Gió đêm thổi qua, ngọn đèn dầu lung lay theo gió.
"Gâu gâu..."
Trong nhà dân ở phía xa truyền đến vài tiếng chó sủa.
Trần Diệp đứng thẳng người lên, bóng lưng của hắn dưới ánh trăng bị kéo dài và in nghiêng xuống mặt đất.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm, đưa tay phải ra, lòng bàn tay hướng mặt trăng.
Bốn ngón tay hơi cong lại, ra hiệu Nam Dật Vân xuất chiêu.
Thấy cảnh này, Nam Dật Vân trực tiếp tức cười.
"Tiểu tử, làm ra vẻ cũng vừa thôi, một lát nữa bị lão tử đánh cho nằm bẹp dưới đất gọi ông nội, hy vọng ngươi vẫn có thể giữ cái vẻ mặt này."
Dứt lời, ánh mắt Nam Dật Vân trở nên tĩnh mịch, như đáy biển sâu không thấy đáy.
Hắn trầm người xuống tấn, hai đầu gối hơi cong, trong cơ thể mơ hồ có tiếng sóng biển cuồn cuộn.
Tiếp theo đó, Nam Dật Vân đột nhiên xuất hiện ở bên trái Trần Diệp, tay phải từ dưới hướng nghiêng lên đánh tới, tiếng gió vỗ tay gào thét, ẩn ẩn có tiếng sóng dữ gầm thét. Nghe như thể đang ở bên bờ biển.
Đôi mắt Trần Diệp hơi liếc, thân hình bất động, bàn tay trái khẽ vỗ ra bên trái.
"Đinh!"
Hai người song chưởng va vào nhau, phát ra một tiếng kim loại va chạm.
Nam Dật Vân kinh ngạc nói: "Thập Tam Thái Bảo Khổ Luyện!"
Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trên tay hắn không hề chậm.
Ngay khi bàn tay phải bị Trần Diệp chặn lại, Nam Dật Vân tay trái chụp về phía ngực Trần Diệp.
Nội lực cuồn cuộn, chưởng phong gào thét.
Tiếng sóng biển va vào đá ngầm càng trở nên rõ ràng hơn.
Chưởng phong phất qua, mang theo hơi thở gió biển nhàn nhạt.
Trong màn đêm thâm trầm, một áng mây mỏng lướt qua, che khuất ánh trăng tàn.
Con đường lập tức tối đen như mực.
Chưởng phong gào thét dường như đã rơi xuống bên tai, tiếng sóng dữ trào dâng, khiến người kinh hồn bạt vía.
Trần Diệp không hề đổi sắc.
Xoay người.
Tay phải vẩy ra.
Động tác nhẹ nhàng.
"Đinh!"
Tay phải Trần Diệp chạm vào tay trái của Nam Dật Vân.
Nam Dật Vân chân chạm nhẹ xuống đất, lùi ra sau mấy trượng, hắn vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Trần Diệp.
"Đây là chưởng pháp gì?"
Vừa rồi hai người đấu chiêu hai lần, chân Trần Diệp thậm chí không nhúc nhích.
Hơn nữa, hai chưởng Kinh Đào của Nam Dật Vân đều bị Trần Diệp đỡ được.
Với ánh mắt chinh chiến giang hồ nhiều năm của Nam Dật Vân, mà lại không nhìn ra Trần Diệp dùng chưởng pháp gì.
"Ta không dùng chưởng pháp." Trần Diệp thản nhiên nói.
Hắn căn bản không hề học chưởng pháp.
Vừa rồi Trần Diệp chỉ là thúc đẩy tiên thiên chi khí, khi vận chuyển nội lực, phản ứng của hắn sẽ cực kỳ tăng cường.
Hắn chỉ là dựa vào phản ứng cùng 【 Kim Cương Bất Hoại 】 tiếp hai chưởng mà thôi.
Ánh mắt Nam Dật Vân lộ ra vẻ tán thưởng, hô lên: "Tốt!"
"Vô chiêu thắng hữu chiêu, thế hệ trẻ tuổi có thể luyện chưởng pháp đến trình độ này, ngươi là người đầu tiên!"
Trần Diệp: "..."
Trần Diệp hít sâu một hơi, ngữ khí bình tĩnh nói: "Xuất toàn lực đi, ta muốn xem thử Tông Sư rốt cuộc mạnh cỡ nào."
Dứt lời.
Trần Diệp toàn lực vận chuyển tiên thiên chi khí trong cơ thể.
Từng dòng tiên thiên chi khí tinh thuần ấm áp theo lộ tuyến nội công, vận chuyển trong cơ thể hắn.
Một cỗ khí thế vô hình từ trên người Trần Diệp tỏa ra.
Đúng lúc này, áng mây mỏng che khuất trăng tàn dời đi.
Ánh trăng lạnh lẽo lần nữa hạ xuống, chiếu rọi con đường.
Dưới ánh trăng, Trần Diệp đứng thẳng người, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt tĩnh mịch.
Trên người hắn tản mát ra một vòng cương khí vô hình, bao phủ xung quanh hai mét.
Ánh trăng chiếu xuống.
Do ảnh hưởng của cương khí, tia sáng bị khúc xạ.
Người ngoài có thể nhìn rõ, xung quanh Trần Diệp trong vòng hai mét được bao phủ bởi một vòng cương khí nội gia.
Trần Diệp đứng dưới ánh trăng, như tiên nhân giáng trần.
Ánh mắt hắn lạnh nhạt, nhìn vào người Nam Dật Vân.
"Ra tay đi." Trần Diệp thản nhiên nói.
Nam Dật Vân nhìn thấy cảnh này thì trợn tròn mắt, kinh hãi đến cực điểm.
"Đạo môn Tông Sư!"
"Không thể nào!"
Nam Dật Vân một mặt chấn kinh, kinh ngạc kêu lên: "Đạo môn ngoài Võ Đang kia còn có Tông Sư sao?"
Đột nhiên, Nam Dật Vân dường như nhớ ra điều gì.
"Ngươi là Đông Hoa?"
Hắn một mặt nghiêm túc nhìn Trần Diệp.
"Không sai." Trần Diệp thản nhiên nói.
"Mẹ kiếp, nhìn lầm rồi."
Nam Dật Vân nghiến răng, trong lòng hối hận.
Hắn đã đáp ứng Trần Diệp, hai người tỉ thí, nếu Nam Dật Vân thua, liền phải giao ra « Thiên Điệp Bách Lãng Quyết ».
Thứ này nếu rơi vào tay Tông Sư, ý nghĩa sẽ khác.
Trong mắt Nam Dật Vân lộ ra một vòng nghiêm nghị.
"Nếu đã là Tông Sư, vậy lão phu cũng sẽ không nương tay!"
Dứt lời, khóe miệng hắn cong lên, hít một hơi thật sâu.
Gió nổi lên.
Cây cối xung quanh run rẩy.
Đất bụi trên mặt đất cuốn lên.
Tiếng chó sủa trong nhà dân gần đó đột ngột dừng lại, chỉ còn lại vài tiếng rên rỉ.
Trần Diệp thấy động tĩnh này, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn không ngờ Tông Sư ra tay lại có động tĩnh lớn như vậy.
Điều làm Trần Diệp kinh ngạc hơn là, theo Nam Dật Vân hít một hơi thật sâu, hắn cảm giác tiên thiên cương khí mà mình tỏa ra xung quanh có xu hướng lan tràn về phía Nam Dật Vân.
Nhưng tiên thiên chi khí trong người Trần Diệp tất cả đều không thiếu hụt, hoàn toàn như một khối, không thể bị Nam Dật Vân lay chuyển.
"Thú vị." Trên khuôn mặt anh tuấn của Trần Diệp lộ ra một vòng cười nhạt.
Tiếng gió dần chậm lại.
Dưới ánh trăng.
Nam Dật Vân, người đang mặc trang phục rách rưới như ăn mày, trong đôi mắt lộ ra uy nghiêm và sâu thẳm.
"Ào ào..."
Từng đợt tiếng sóng biển rõ ràng từ trong cơ thể hắn truyền ra.
Trần Diệp mặc áo trắng, vẻ mặt bình tĩnh, duỗi tay phải, bốn ngón tay hơi cong.
Ngay sau đó.
"Oanh!"
Sóng lớn xung kích đá ngầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận