Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 58: Bắc thượng thảo nguyên! (length: 9726)

Đại Minh cùng Hùng Sơn mở vò rượu, hai người mang theo vò rượu, tiếp tục đối ẩm.
Kết nghĩa xong, khoảng cách giữa hai người rút ngắn không ít.
"Minh đệ, ngươi đối cái kia Tú Tú cô nương đến tột cùng là thế nào nghĩ?" Hùng Sơn nuốt xuống một ngụm rượu hỏi.
"Ngươi có phải hay không thấy được nàng, trong lòng sẽ có một loại xúc động, muốn ôm chặt nàng, muốn cùng với nàng. . ."
Hùng Sơn trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, ánh mắt lấp lóe.
Đại Minh chưa từng trải chuyện tình cảm, cũng không hiểu biểu lộ của Hùng Sơn.
Hắn lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ mông lung.
Đại Minh tay trái khoác lên vò rượu, giọng có chút buồn bã.
Hắn lẩm bẩm nói: "Ta. . . ta không biết."
"Ta chỉ là nghĩ cùng với nàng."
"Vô luận làm cái gì."
"Dù chỉ là tâm sự, nhìn xem mây. . ."
"Ta liền đủ hài lòng."
"Về phần. . ." Đại Minh mặt đỏ lên, có chút xấu hổ nói: "Về phần ôm nàng, ta là nghĩ cũng không dám nghĩ."
Trong đầu Đại Minh vô ý thức hiện lên dung mạo của Tú Tú cô nương.
Khóe miệng của hắn cong lên một nụ cười, thất thần nhìn chằm chằm mặt bàn, như thể Tú Tú đang ở trước mắt.
Nghe Đại Minh nói, Hùng Sơn sững sờ.
Trong mắt hắn lộ ra vẻ suy tư.
Ánh mắt Hùng Sơn nhìn Đại Minh bỗng nhiên nhiều thêm phần tôn trọng.
"Minh đệ, là vì huynh nghĩ bẩn thỉu."
"Vi huynh tự phạt ba. . . Ba miệng!"
Hùng Sơn vốn muốn nói ba chén, nhưng hai người uống rượu căn bản không dùng chén.
Hắn cầm lên vò rượu, uống liền ba ngụm lớn, xem như chuộc lỗi.
Đại Minh tỉnh táo lại, ảo ảnh trước mắt tan biến.
Trên mặt hắn lộ ra cười khổ, không để ý khoát tay áo.
Bây giờ Tú Tú đã chết rồi.
Nói những lời này thì có ích lợi gì?
Đại Minh cầm vò rượu, tiếp tục uống từng ngụm lớn rượu.
Chỉ có rượu mới có thể giúp hắn tạm quên những phiền não này.
Hùng Sơn nhìn biểu hiện đau khổ của Đại Minh, từng ngụm từng ngụm uống rượu, suy nghĩ một lát.
Hắn trầm giọng nói: "Minh đệ, ta thấy tâm tình ngươi không tốt."
"Ở lại Kinh Châu cũng chỉ là tự tìm phiền não."
"Không bằng cùng vi huynh Bắc thượng, giải sầu một chút thế nào?"
Hùng Sơn biết Đại Minh tính tình thuần phác, việc Tú Tú chết đối với hắn là đả kích rất lớn.
Trong thời gian ngắn, e rằng Đại Minh không thể thoát ra được.
Khuôn mặt đỏ ửng vì say của Đại Minh lộ vẻ mông lung.
"Xa sao?" Đại Minh nhẹ giọng hỏi.
Hùng Sơn cầm miếng thịt kho, nhai ngấu nghiến.
"Ra roi thúc ngựa, hơn tháng là đến."
"Minh đệ, ngươi lớn như vậy còn chưa từng thấy thảo nguyên à?"
"Ngươi cùng vi huynh Bắc thượng, ta sẽ đãi ngộ ngươi long trọng nhất."
"Cảnh sắc thảo nguyên rất đẹp, ngươi chỉ cần thấy một lần, cả đời khó quên!"
Nói rồi, ánh mắt Hùng Sơn trở nên mờ ảo, như đang chìm đắm trong ký ức xưa cũ.
Gió nhẹ lướt qua.
Trên thảo nguyên cỏ non khẽ lay động, mặt đất như cuộn trào một mảnh sóng xanh biếc.
Từng đàn dê bò đi lại giữa các đồng cỏ, thong thả kiếm ăn.
Hùng Sơn kể cho Đại Minh nghe cảnh sắc thảo nguyên, chuyện thú vị.
Nghe Hùng Sơn kể, trong mắt Đại Minh lộ ra vẻ ước ao.
"Minh đệ, thế nào?"
"Vi huynh ở Kinh Châu có thể kiếm được ngựa tốt, chẳng mấy chốc sẽ lên đường Bắc thượng."
Hùng Sơn ồm ồm nói.
Đại Minh lắc đầu: "Quá xa. . ."
"Ta rất muốn đi, nhưng chuyện này ta phải về thương lượng với cha."
"Hơn nữa. . ."
Trong đầu Đại Minh chợt hiện ra hình ảnh Trương Uyển Nhi dịu dàng hiền thục.
"Ta cũng phải xin lỗi Uyển nhi."
Không biết vì sao, Đại Minh hiện tại rất tỉnh táo.
Trong lòng rất thanh tỉnh.
Hắn chợt nhớ ra, lần này mình rời nhà, còn chưa nói một tiếng với Uyển nhi.
Dù sao thì, hắn cũng coi như là vị hôn phu trên danh nghĩa của Uyển nhi.
Trong mắt Đại Minh hiện lên vẻ mờ mịt.
Không biết có phải do rượu hay không, hắn cảm thấy bây giờ mình rất tỉnh táo.
Những chỗ ngơ ngác trước kia không nghĩ ra, hiện tại đã hiểu rõ.
Hùng Sơn nghe thấy cái tên Uyển nhi, khựng lại một chút.
"Uyển nhi là ai?"
Đại Minh kể lại lai lịch của Uyển nhi.
Lúc kể, Đại Minh nhớ tới vẻ dịu dàng của Uyển nhi, trong lời nói vô thức có thêm vài phần ca ngợi.
Nghe xong.
Hùng Sơn sững sờ, sắc mặt cổ quái.
Hắn há hốc miệng, muốn nói gì đó rồi thôi.
Một hồi lâu, Hùng Sơn thở dài: "Minh đệ, ngươi thật là một người kỳ lạ."
Hùng Sơn bây giờ cũng không biết nên đánh giá Đại Minh thế nào.
Đại Minh cười khổ một tiếng, uống rượu vào miệng.
Mặc dù hơi rượu đang lên, nhưng ánh mắt hắn lại càng thêm tỉnh táo.
Hiện tại hắn đã hiểu rõ lúc rời nhà, vì sao Trần Diệp lại hỏi mình:
Nghĩ thế nào về Tú Tú.
Nghĩ thế nào về Uyển nhi.
Đại Minh bây giờ đã biết rõ ý của Trần Diệp.
Hắn rất thích Tú Tú, muốn ở bên cạnh nàng.
Nhưng, trên vai Đại Minh cũng gánh vác trách nhiệm.
Hắn và Uyển nhi có hôn ước. . .
Đại Minh uống rượu, trong lòng đau xót, nhưng đầu óc càng ngày càng tỉnh táo.
Hắn bỗng nhận ra, mình làm như vậy, đối với Uyển nhi mà nói, quá bất công.
"Ừng ực ừng ực. . ."
Tâm trạng Đại Minh có chút phiền muộn, hắn nâng vò rượu, rót vào miệng.
Hùng Sơn nhìn chằm chằm Đại Minh, cau mày.
Con gái người tiều phu. . .
Vị hôn thê.
Đã có hôn ước, đương nhiên không thể phụ người ta.
Nhưng, sau này nếu Đại Minh theo mình chinh chiến sa trường, thân phận này có lẽ không đủ.
Trong mắt Hùng Sơn lóe lên một tia sáng.
"Minh đệ! Không bằng ta cùng ngươi trở về, đợi từ biệt bá phụ, đạt được đồng ý, huynh đệ ta lại Bắc thượng."
"Về thời gian cũng không muộn."
Động tác uống rượu của Đại Minh dừng lại, tươi cười trên mặt: "Như vậy cũng tốt."
Vừa nãy nghe Hùng Sơn miêu tả, trong lòng hắn cũng nảy sinh mong muốn đến thảo nguyên.
Thấy Đại Minh đồng ý, Hùng Sơn mỉm cười, trong mắt ánh lên vẻ tinh quái.
Nếu Trương Uyển Nhi đúng như lời Đại Minh nói, là một cô gái hiền lành.
Mình nhận nàng làm nghĩa muội, sau này lên ngôi hoàng đế.
Muội muội của quốc chủ Đại Liêu, đây chính là thân phận công chúa.
Đến lúc đó, Đại Minh cũng không cần lo lắng thân phận hai người không xứng. . .
Hùng Sơn ánh mắt sáng ngời nhìn Đại Minh, trong lòng suy nghĩ.
Đại Minh uống rượu, tinh thần chán nản.
Hắn không hề hay biết, chỉ qua vài câu nói ngắn ngủi, người đại ca tốt của mình đã tính toán mọi chuyện sau này.
. . .
Kinh Châu, phủ Võ Xương.
Trong một dinh thự nào đó.
"Răng rắc. . ." một tiếng vang giòn.
Chiếc chén trà trên tay Vạn Thanh bị hắn bóp nát.
Chén trà bằng sứ vỡ tan tành, mảnh vỡ sắc bén.
Nước trà chảy từ tay xuống, xuống nền đất.
Vạn Thanh nắm chặt tay trắng nõn như ngọc, lá trà trong chén cũng bị nghiền nát.
Mảnh vỡ sứ sắc nhọn đâm vào tay hắn.
Nhưng tay hắn lại không hề gì.
Mảnh vỡ sắc nhọn không để lại vết xước nào.
"Kẽo kẹt. . ."
Vẻ mặt tuấn tú của Vạn Thanh trở nên dữ tợn, răng nghiến chặt.
Mảnh vỡ chén trà trong tay bị hắn nghiền nát thành bụi, bụi trà trộn lẫn với lá trà, bị nghiền thành một nắm.
Trước mặt Vạn Thanh.
Một võ giả quỳ một chân xuống.
"Bọn chúng bị điên rồi sao!"
"Giữa ban ngày ban mặt, ám sát Bố chính sứ của một tỉnh!"
"Đồ điên!"
"Hai người bọn chúng đúng là đồ điên!"
Vạn Thanh mắng ầm lên, gân xanh trên trán giật giật, vẻ mặt cực kỳ hung dữ.
Hắn vung tay mạnh, nắm tro chén trà vỡ cùng lá trà ném xuống đất, tạo thành một hố nhỏ.
Sắc mặt Vạn Thanh âm trầm, đi qua đi lại trong phòng.
Ngày thường, hắn luôn thể hiện ôn hòa, nho nhã, quý phái, lúc này đã hoàn toàn biến mất.
Vạn Thanh bây giờ bạo ngược giống như một con thú hoang phát cuồng.
Tên võ giả báo tin quỳ rạp xuống đất.
Hắn chờ Vạn Thanh nguôi giận, mới tiếp tục nói: "Theo tin báo, Chẩn Tai Ngân cũng đã bị cướp mất."
"Người Ngọc Diệp Đường không biết từ đâu kiếm được Chẩn Tai Ngân, đã đưa đến Kinh Châu. . ."
Nghe võ giả báo tin, Vạn Thanh suýt nữa phun ra một ngụm máu.
"Đồ vô dụng!"
"Đều là lũ vô dụng!"
Vạn Thanh nghiến răng, ánh mắt đầy phẫn nộ.
Hai kế hoạch của giáo đều thất bại.
Sao có thể như vậy!
Vạn Thanh trong lòng giận dữ, thực sự nghĩ mãi không ra.
Kế hoạch ban đầu vốn là vạn vô nhất thất, đã chi tiết đến từng khâu.
Tại sao vẫn thất bại?
Trương Mậu Tường có thể nói là gặp phải hai kẻ điên.
Vì sao đến Chẩn Tai Ngân cũng sai sót được?
Trong lòng Vạn Thanh dâng lên cảm giác thất bại sâu sắc.
Hai kế hoạch này phải hoàn hảo mới đúng!
Tại sao lại thất bại!
Vì sao!
"A!"
Vạn Thanh ngửa mặt lên trời gào thét, mắt đỏ hoe, như một con thú hoang bị thương.
Hắn thực sự không thể hiểu nổi.
Võ giả quỳ trên đất không nói gì, hắn chờ Vạn Thanh ra lệnh.
Vạn Thanh gào thét mấy tiếng, tâm tình bình ổn, trong mắt hắn ánh lên vẻ lạnh lẽo.
"Bảo người trong giáo đẩy nhanh tiến độ, trong vòng ba ngày triều đình sẽ phản ứng."
"Có thể dụ dỗ được bao nhiêu dân ngu muội, thì dụ dỗ bấy nhiêu!"
Võ giả quỳ dưới đất gật mạnh đầu: "Rõ!"
Mặt Vạn Thanh âm trầm, phất tay ra hiệu hắn ra ngoài.
Nhận lệnh, võ giả đứng dậy, chắp tay cáo lui.
Hắn ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Gió lạnh ẩm ướt thổi qua.
Võ giả khẽ ngẩng đầu, lộ ra mặt.
Mặt hắn rất bình thường, nhưng ở chỗ mắt trái, lại có một miếng bịt mắt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận