Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 25: Các hạ là ai? Cũng coi như đến mình có thể sống? (length: 12115)

Trên chiếc xe lừa, vốn đang ngồi cạnh lão phu xe áo tím đạo nhân tay phải đột nhiên xuất hiện một thanh đoản thương màu bạc.
Đầu thương dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng lạnh, đâm thẳng vào một trong ba người kia.
Tốc độ nhanh đến mức cực hạn, bốn người còn lại trên xe lừa chỉ thấy một vệt ngân quang lóe lên.
Nhưng ngay khi áo tím đạo nhân sắp đâm trúng, người đang cưỡi trên lưng ngựa dường như có mắt sau lưng, nghiêng người né tránh, cực kỳ nguy hiểm thoát được công kích.
Sắc mặt áo tím đạo nhân biến đổi, không còn vẻ ôn hòa như ban nãy.
Khí chất trên người hắn đột nhiên thay đổi, trong vẻ lạnh lùng lộ ra sát khí nồng đậm.
Dưới sự bao phủ của luồng sát khí này, con lừa kéo xe dừng bước, tứ chi run rẩy, dưới háng thải ra một vũng chất lỏng màu vàng tanh tưởi.
Con lừa sợ tè ra quần.
Áo tím đạo nhân không do dự, một cước đạp lên xe lừa, thân thể nhảy lên, hai chân vững vàng đáp xuống lưng ngựa, ngân sắc đoản thương trong tay liên tục đâm tới.
Người đàn ông tránh được một kích, đạp mạnh lên không trung, bỏ ngựa nhảy tới trước mặt người trên lưng ngựa.
Hai người còn lại đồng thời từ trên ngựa nhảy lên, trong tay xuất hiện một thanh cương đao sáng như tuyết, cùng nhau hướng về phía áo tím đạo nhân.
Biến cố bất ngờ khiến bốn người trên xe lừa đều giật mình.
Ngân thương trong tay áo tím đạo nhân liên tục vung, ngăn cản công kích của hai người, thân hình rung động, trên lưng ngựa trằn trọc xê dịch.
Cái lưng ngựa xóc nảy dưới chân đạo nhân lại vững như trên đất bằng.
"Keng keng!"
Ngân thương và cương đao va vào nhau, giao chiến giữa lóe ra lửa.
"Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra? Có người đánh nhau?" Người mù nhỏ nghe thấy tiếng binh khí giao nhau liền vội vàng hỏi.
Những người có mặt ở đó không ai trả lời hắn.
Lão phu xe lừa bị dọa đến mặt trắng bệch, hai bước làm một nhảy xuống xe lừa, lui lại mấy bước.
Vừa đi được vài bước, hắn nghĩ đến xe lừa của mình, lại quay đầu lại.
Người thứ ba trên lưng ngựa thấy áo tím đạo nhân chặn được công kích của đồng bọn, trên tay rung liên hồi, mấy viên châu chấu đá bắn ra.
Áo tím đạo nhân liếc thấy bóng đen đánh tới, tay trái đột ngột móc từ dưới đạo bào ra một thanh ngân sắc đoản thương khác, liên tiếp vài lần ngăn chặn, chặn hết châu chấu đá.
Một viên châu chấu đá bị bắn ra trúng đầu con lừa, con lừa kêu lên một tiếng "a", ngã xuống đất, run rẩy một chút rồi bất động.
Chỉ trong mấy nhịp thở ngắn ngủi, bốn người đã giao thủ mấy lần.
Người mù nhỏ ngồi trên xe lừa lo lắng hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Bọn họ dùng binh khí gì?"
Nữ tử áo xanh và đại hán áo vàng đều im lặng, ngay khi bốn người giao chiến, họ đã nhảy xuống xe lừa, đứng cách xa năm mét.
Trên xe lừa chỉ còn lại người mù nhỏ và gã trai trẻ đeo mặt nạ bạc.
Gã trai trẻ đeo mặt nạ bạc lên tiếng: "Áo tím đạo nhân dùng hai thanh ngân sắc đoản thương."
"Trong ba người còn lại, hai người dùng đao, một người dùng ám khí."
Nghe được tình hình trên sân, sắc mặt người mù nhỏ kịch biến, hắn lẩm bẩm nhỏ giọng: "Hai thanh ngân thương... Hai thanh ngân thương..."
"Là sát thủ kim bài của Phong Vũ Lâu - ngân thương Triệu Ngũ!"
Nữ tử áo xanh và đại hán áo vàng trên xe lừa nghe được cái tên này liền không do dự, không ngoảnh đầu lại, bỏ chạy về phía huyện Giang Ninh.
Vừa đi được vài bước, giày của hai người đã dính đầy bùn đất.
Nữ tử áo xanh giờ phút này cũng chẳng quan tâm đến giày mình còn sạch hay không.
Dường như bốn chữ "ngân thương Triệu Ngũ" là Diêm La đoạt mệnh, ác quỷ lấy hồn.
Gã trai trẻ đeo mặt nạ bạc nhìn hai người đang chạy trốn một chút, nói thêm: "Ba người còn lại mặc quần áo màu vàng hạt, ngực đều thêu hình đồng tiền."
"Tê... Là người của Vạn Kim Đường!" Người mù nhỏ một hơi nói ra lai lịch của ba người.
Ngay lúc hai người nói chuyện, một thân áo tím đạo bào ngân thương Triệu Ngũ mấy lần lên xuống, thân pháp nhanh chóng đến cực hạn.
Vượt qua đầu hai tên nam nhân tay cầm trường đao.
Hai người đồng thời hét lớn một tiếng, cương đao trong tay thế lớn lực nặng đón đỡ.
Trên không, ngân thương Triệu Ngũ hai chân vung loạn, đạp lên hai thanh cương đao, không hề bị thương, ngược lại mượn lực của hai người, thân thể lao về phía trước một khoảng.
Người đàn ông đang ngồi trên lưng ngựa nhìn thấy cảnh này trong lòng kinh hãi, sinh ra sợ hãi.
Ngân thương Triệu Ngũ dùng sức, ném hai cây ngân thương ra ngoài.
Hai cây ngân thương như tên bắn về phía người phóng ám khí.
Người đàn ông kinh hô một tiếng, không kịp tránh né liền bị ngân thương xuyên qua ngực bụng, biến thành thi thể.
Con tuấn mã hí vang phi nhanh, thi thể trên lưng lăn xuống đất.
Triệu Ngũ hai chân chạm hờ mặt đất, một nhào xuống rơi bên cạnh thi thể người kia, rút ngân thương ra.
Thi thể người đàn ông run rẩy hai lần, hai dòng máu nóng phun ra, nhuộm đỏ đạo bào màu tím của Triệu Ngũ.
Trong không khí thoảng mùi máu tươi, ngân thương Triệu Ngũ mặt không đổi sắc, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hai người còn lại của Vạn Kim Đường.
Hai gã cầm đao sắc mặt biến đổi, đứng im tại chỗ, kinh nghi bất định nhìn Triệu Ngũ.
Ngồi trên xe ngựa, gã mù nhỏ nghe thấy mùi máu trong không khí, mặt tái mét hỏi: "Có người chết sao?"
"Ai chết?"
"Kẻ bắn ám khí của Vạn Kim Đường." Giọng nam của gã mặt nạ bạc mang theo vẻ hưng phấn, như thể nhìn người khác giao đấu thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình.
Gã mù nhỏ thở dài: "May là ba người của Vạn Kim Đường không cao lắm."
"Sao? Ngươi xem trọng Triệu Ngũ sao?" Gã mặt nạ bạc tò mò hỏi.
Gã mù nhỏ lắc đầu: "Không phải xem trọng, mà là Vạn Kim Đường chết chưa hết tội."
Hai tên còn sống trừng mắt nhìn gã mù nhỏ.
Một tên hét lớn: "Ngươi còn không ra tay sao?"
Gã mù nhỏ ngồi trên xe ngựa run lên, vẻ mặt kinh hãi "nhìn" về phía gã mặt nạ bạc.
Gã mặt nạ bạc định sờ mũi, ngón tay lại chạm vào mặt nạ: "Không phải ta."
Triệu Ngũ đứng cạnh thi thể cau mày, nhìn mọi người.
Gã mặt nạ bạc quay sang nhìn lão hán đứng bên cạnh, không rời đi.
Mặt lão hán trắng bệch, hai chân run rẩy, lắc đầu: "... Không phải lão hán ta..."
Không khí giữa sân đột nhiên im lặng.
Đám người nhìn nhau.
Đúng lúc này, Triệu Ngũ thân thể lao về phía trước, như diều đứt dây bay ra ngoài.
Hắn lăn lộn vài vòng trên đất, liền dừng lại, kéo giãn khoảng cách, "oa" một tiếng phun ra ngụm máu tươi.
Triệu Ngũ vừa đứng thẳng, một người nữa xuất hiện.
Đối phương dáng người vạm vỡ, mặc áo ngắn vải bố màu vàng, để lộ bộ ngực lông lá, một mặt tươi cười nhìn đám người.
Gã mù nhỏ không nhìn thấy, vội hỏi: "Tình hình thế nào?"
"Hán tử mà ngươi bảo xem bói hình như là viện binh của Vạn Kim Đường, đi không tiếng động, chớp mắt đánh Triệu Ngũ thổ huyết."
Gã mặt nạ bạc giải thích, báo cho gã mù nhỏ tình hình.
"Đi không tiếng động... một kích thổ huyết..." Gã mù nhỏ suy tư, đột nhiên thân thể rung lên trầm giọng hỏi: "Kẻ kia có phải là cởi trần khoe ngực, hình thể vạm vỡ, luôn cười?"
"Đúng vậy."
"Hỏng rồi, là một trong mười hai đường chủ của Vạn Kim Đường, tiếu miêu Hứa Khiếu Lâm, Triệu Ngũ chết chắc."
Gã mù nhỏ chắc chắn nói, xong sắc mặt đen sì, miệng lẩm bẩm: "Xui xẻo, xui xẻo, sao vừa ra khỏi núi đã gặp phải gia hỏa này..."
Gã mù nhỏ đưa tay sờ vào ngực, lấy ra ba đồng tiền, khép tay lại nhanh chóng lắc, vừa di chuyển miệng vừa lẩm bẩm.
Bị một chưởng đánh thổ huyết, Triệu Ngũ mặt trắng bệch như giấy, nghe gã mù nhỏ nói tên tiếu miêu Hứa Khiếu Lâm, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng.
"Không thể nào, sao ngươi lại ở đây?"
Hứa Khiếu Lâm vẫn cười mỉm: "Ta vì sao không thể ở đây?"
"Thanh Hư Tử chọn truyền nhân y bát, cũng không có nói ta không được đến."
Triệu Ngũ nhìn chằm chằm Hứa Khiếu Lâm, liên tưởng đến những chuyện bất thường vừa nãy, cú đánh lén vạn vô nhất thất của mình, sao lại bị một võ giả Tam phẩm tránh thoát.
Thêm cả Hứa Khiếu Lâm, đối phương là đã sớm chuẩn bị.
Triệu Ngũ giật mình, mắt lộ vẻ kinh hãi: "Ngươi tới giết ta?"
"Ồ? Cũng thông minh đấy chứ! Xem ra đám sát thủ Phong Vũ Lâu các ngươi cũng đã nhận ra rồi."
Lồng ngực Triệu Ngũ phập phồng mấy lần, sắc mặt biến đổi, cắn răng hỏi: "Quả nhiên..."
"Vì sao?"
Tiếu miêu Hứa Khiếu Lâm cười tủm tỉm: "Muốn trách, thì trách Phong Vũ Lâu các ngươi quá khoa trương đi."
Nói xong, Hứa Khiếu Lâm nhìn về gã mù nhỏ, giọng trêu ngươi: "Mù nhỏ, tính xong chưa?"
"Hôm nay ngươi có sống được không?"
So với Triệu Ngũ chỉ còn nửa cái mạng vì ăn một chưởng của mình, Hứa Khiếu Lâm hứng thú với gã mù nhỏ hơn.
Không nhìn thấy, lại có thể nói ra lai lịch của mình, gã mù nhỏ này tuyệt đối không đơn giản.
Gã mù nhỏ vừa gieo xong đồng tiền cuối cùng, sờ vào đồ án trên đồng tiền, biết được biến hóa cuối cùng.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng: "May quá may quá, tuyệt xử phùng sinh!"
Hứa Khiếu Lâm nghe gã mù nhỏ nói nhảm nhí thì bật cười: "Vậy là xong rồi, ta không nói cho ngươi quẻ phải nhìn ngược lại sao?"
"Đây là thập tử vô sinh đó!"
Nghe vậy, mặt gã mù nhỏ tái mét.
Gã mặt nạ bạc vẫn ngồi trên xe ngựa tò mò hỏi: "Thực lực của Triệu Ngũ là mấy phẩm?"
Gã mù nhỏ "nhìn" đối phương rồi nói: "Nhị phẩm trung kỳ."
"Vậy... Vậy tên tiếu miêu Hứa Khiếu Lâm kia thì sao?"
"Nhị phẩm đỉnh phong."
"Cách biệt nhiều không?"
Mặt nạ màu bạc nam dường như không hiểu chuyện thường thức trong võ lâm, nghi hoặc hỏi.
Nhỏ mù lòa khóe miệng giật giật mấy lần: "Nếu như là người khác, Triệu Ngũ còn có thể sống."
"Nhưng đối phương là tiếu miêu Hứa Khiếu Lâm, hắn lấy khinh công nổi danh trên đời, Nhất phẩm trở xuống không ai khinh công cao hơn hắn."
"Hắn đi trên đường, không có âm thanh, là bởi vì hắn đem một môn tà môn Nhị phẩm khinh công luyện đến viên mãn, luyện đến không thể luyện!"
"Ngoại trừ Nhất phẩm cao thủ có thể phát giác được động tĩnh của hắn, Nhất phẩm trở xuống đối đầu hắn, tuyệt đối chạy không thoát."
Nói đến đây, nhỏ mù lòa trong lòng cảm thấy nặng nề: "Nếu như không phải chuyên tu khinh công Nhất phẩm cao thủ, muốn đuổi theo hắn cũng khó khăn."
"Ồ? Lợi hại như vậy?" Mặt nạ màu bạc nam lộ vẻ kinh ngạc, hắn hứng thú hỏi: "Vậy môn khinh công tà môn kia tên gọi là gì?"
"Liền gọi « Miêu Bộ », là một vị Lạt Ma ở Tây Vực sáng tạo ra. Hứa Khiếu Lâm có biệt hiệu tiếu miêu cũng là vì « Miêu Bộ »."
Trên xe lừa, nhỏ mù lòa cùng mặt nạ màu bạc nam hai người không coi ai ra gì trò chuyện.
Hai người đều tỏ vẻ không có gì sợ, hoàn toàn xem thường Hứa Khiếu Lâm.
Sắc mặt Hứa Khiếu Lâm trầm xuống, lộ ra nụ cười lạnh: "Biết đến còn không ít."
Mặt nạ màu bạc nam thấy Hứa Khiếu Lâm luôn giữ nụ cười trên mặt, giật mình nói: "Ta biết tại sao hắn cười rồi, có phải vì hắn luôn cười không?"
"Cũng có thể." Nhỏ mù lòa vẻ thản nhiên đáp một câu.
Câu này vừa dứt, da mặt Hứa Khiếu Lâm co rút mấy lần, cười cũng không được, không cười cũng không xong.
Hắn lạnh lùng nhìn mặt nạ màu bạc nam: "Các hạ là ai?"
"Chẳng lẽ các hạ cũng tính một quẻ, rằng mình có thể sống sót?"
Mặt nạ màu bạc nam cười cười, hơi chắp tay nói: "Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta là Đông Hoa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận