Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 185: Võ đạo bí ẩn! (length: 7580)

Mấy hơi thở sau.
Tuệ Chân đạo trưởng ngồi ngay ngắn trên ghế, hai tay che lấy hốc mắt phải, thân thể đau đến run rẩy.
Trần Diệp ngồi trên ghế, vẻ mặt bình thản.
"Ai da..."
"Ngươi nói xem ngươi, ngươi luyện cũng là Huyền Môn chính tông, cũng coi như đạo môn một nhánh."
"Sao ra tay nặng thế?"
"Dù sao thì ta cũng là một lão nhân gia..."
"Chỉ xét vai vế, không xét võ đạo, bối phận lão đạo chắc chắn lớn hơn ngươi."
"Ra tay nặng như vậy..."
Tuệ Chân lão đạo nghiêng đầu hít khí lạnh, vừa che hốc mắt vừa oán trách.
Trần Diệp cười cười, nâng chén trà lên, thổi hai hơi, khẽ nhấp một ngụm trà thơm rồi nói: "Tuệ Chân đạo trưởng, đã ngài muốn khảo giáo thực lực của tại hạ."
"Tại hạ đương nhiên phải toàn lực ứng phó."
"Không biết..."
"Thực lực của tại hạ có tạm được không?"
Tuệ Chân trợn mắt gà chọi, u oán liếc nhìn Trần Diệp một cái, trông giống như một cô vợ bé bị coi thường.
Hắn dụi dụi hốc mắt, thả tay xuống.
Chỉ thấy trên mặt hắn hồng hào bóng loáng, vành mắt phải hiện lên màu xanh tím.
Không cần nói nhiều.
Rất rõ ràng, đây là hốc mắt bị một quyền...
Tuệ Chân chớp chớp mắt phải, thấy thị lực của mình không bị ảnh hưởng, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn đi nhiều.
Hắn híp mắt nói: "Ngươi bất quá hai mươi mấy tuổi, vậy mà trong cơ thể tu ra hai luồng tiên thiên chi khí."
"Thật là yêu quái... Kỳ tài, lão đạo bất quá mười mấy năm không xuống núi, trên giang hồ liền thêm ra một nhân vật như ngươi."
"Thật là... Không biết nên nói sao."
Tuệ Chân lão đạo rất đỗi cảm khái.
Chỉ có người tu hành công pháp đạo môn mới biết, tu ra tiên thiên chi khí, luyện thành Tiên Thiên chi thể khó đến mức nào.
Đừng nói là luyện được hai luồng.
Võ Đang truyền thừa ngàn năm, là tổ đình Đạo giáo của thiên hạ.
Đếm kỹ những Tông Sư xuất thân từ Võ Đang, có thể luyện ra hai luồng tiên thiên chi khí, trong cảnh giới Tông Sư lại tiến thêm một bước nhỏ, có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tuệ Chân trông như mặt mày hồng hào, bóng bẩy.
Thực ra tuổi của hắn còn lớn hơn cả phương trượng Thiếu Lâm.
Đếm kỹ số đệ tử bái nhập đạo môn những năm này.
Hắn có thể khẳng định, trong đám đệ tử đó, ngoại trừ kẻ đổi tông ba lần "Thanh Hư Tử" Trương Chi Lăng.
Dù là Võ Đang, Thanh Thành hay Toàn Chân đều không có người nào dung mạo tuyệt diễm.
Cái "Đế Quân" này tựa như từ trong không khí sinh ra vậy.
Không chỉ hai mươi mấy tuổi liền luyện được tiên thiên chi khí, hơn nữa còn là hai luồng!
Thật sự là kỳ tài đương thời!
Lão đạo híp mắt một lát.
Hắn cầm củ cải rễ dính bùn đất trên bàn, nhét vào miệng nhai rau ráu.
Nhai hai lần, Tuệ Chân nuốt miếng củ cải cuối cùng xuống, ho khẽ một tiếng nói: "Lão đạo tìm Đế Quân, là có ba chuyện."
"Thứ nhất chính là khảo giáo một chút thực lực của Đế Quân, xem có thể gánh vác nổi danh hiệu đệ nhất Tông Sư thiên hạ không."
"Thứ hai là..."
Vẻ mặt Tuệ Chân lão đạo nghiêm túc hơn, mắt gà chọi đờ đẫn hơi liếc sang hai bên.
Trông có chút bình thường.
"Thứ hai là, Đại Vũ khí số sắp hết."
"Trong vòng nửa năm, Đại Vũ nếu không có quý nhân tương trợ, sẽ bị lật đổ, diệt vong."
"Đến lúc đó trăm họ sẽ phiêu bạt khắp nơi, lang bạt kỳ hồ, thiên hạ đại loạn."
Tuệ Chân đạo trưởng giọng nghiêm túc: "Chắc hẳn Đế Quân đã từng nghe qua, lời về kiếp nạn của Đại Vũ."
"Trong vòng nửa năm, một kiếp này sẽ ứng nghiệm."
"Nếu cứ bỏ mặc không quan tâm, thiên hạ ắt sẽ đại loạn, không ai có thể tự lo thân."
Trần Diệp bưng chén trà, khẽ nhấp nước trà trong chén.
Chuyện về kiếp nạn của Đại Vũ, hắn từ bốn năm trước đã nghe phương trượng Thiếu Lâm Thiên Bảo đại sư nhắc đến.
Trần Diệp còn nhớ rõ, khi ấy Thiên Bảo đại sư từng nói, kiếp nạn tiếp theo của Đại Vũ có liên quan đến Tam Thần Khí của Đông Doanh.
Nếu không có quý nhân tương trợ, Đại Vũ sẽ diệt vong.
"Bây giờ, một kiếp này đã bắt đầu ứng nghiệm."
Tuệ Chân đạo trưởng nhấm nháp bùn đất còn sót lại trong miệng, nghiêm túc nói: "Kiếm Thánh Đông Doanh Liễu Sinh Nhất Lang đã đến Đại Vũ rồi."
"Một kiếp này có liên quan đến hắn."
"Liễu Sinh Nhất Lang thiên phú dị bẩm, tuổi bốn mươi liền bước một bước kia, đạt đến cảnh giới trên Tông Sư."
"Hơn nữa còn khai sáng một con đường võ đạo mới, thực lực cực mạnh."
"Lão đạo và con lừa trọc Thiên Bảo kia e là đều không phải đối thủ của hắn."
"Cho nên, lão đạo mới đến tìm Đế Quân, dò xét thực lực."
Tuệ Chân đạo trưởng nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, làm trơn yết hầu rồi nói tiếp: "Đế Quân là đệ nhất Tông Sư của Đại Vũ."
"Càng là người đã bước một bước kia."
"Bây giờ Đại Vũ, e là ngoài Đế Quân ra, không ai là đối thủ của Liễu Sinh Nhất Lang."
Trần Diệp đặt chén trà xuống, giọng điệu bình thản nói: "Ta cần phải làm gì?"
"Giết hắn?"
Tuệ Chân đạo trưởng lắc đầu: "Tạm thời không biết."
"Lão đạo chỉ cảm nhận được điều gì đó từ cõi hư vô, nhưng cụ thể sẽ ra sao thì thiên cơ khó dò."
"Trong thiên hạ, e chỉ có lão ô quy môn chủ Thần Cơ Môn là biết."
"Nhưng hắn đã bế quan bốn năm trước rồi, không còn hỏi đến chuyện giang hồ nữa."
"Lão đạo chỉ cầu xin Đế Quân, xét trên mặt an nguy của trăm họ trong thiên hạ, hy vọng đến lúc đó Đế Quân có thể ra tay tương trợ."
Tuệ Chân đạo trưởng thành khẩn nhìn Trần Diệp.
"Ta sinh sống trên mảnh đất Đại Vũ này."
"So với chiến loạn, ta càng thích cuộc sống bình ổn an tĩnh."
"Nếu thực sự có chỗ cần ta ra tay, đến lúc đó ta tự khắc sẽ xuất thủ."
"Đạo trưởng cứ yên tâm."
Trần Diệp thần sắc bình thản nói.
Hắn xuyên không đến Đại Vũ đã hơn sáu năm.
Nói cho cùng, hắn không có tình cảm quá lớn với thế giới khác, đất nước khác này.
Nhưng ở một nơi sinh sống sáu năm, hắn ít nhiều gì cũng có chút tình cảm.
Huống hồ, lũ trẻ ở Dục Anh Đường, cũng cần một môi trường sống bình ổn an tĩnh.
Thấy Trần Diệp đồng ý, Tuệ Chân đạo trưởng nghe vậy mừng rỡ.
Hắn đứng lên, cung kính cúi người thi lễ với Trần Diệp.
"Đa tạ Đế Quân!"
"Ừm." Trần Diệp khẽ gật đầu, hỏi: "Thế còn chuyện thứ ba?"
Tuệ Chân lại ngồi xuống ghế, im lặng, lỗ tai khẽ nhúc nhích, thăm dò xung quanh.
Sau khi cảm thấy không có ai nghe trộm, vẻ mặt hắn nghiêm túc hơn, nói: "Chuyện thứ ba, là một bí ẩn."
"Một bí ẩn mà khắp thiên hạ không quá bốn người biết."
A?
Thấy Tuệ Chân đạo trưởng nghiêm túc như vậy, Trần Diệp có chút hứng thú.
"Trong thiên hạ, người biết chuyện này chỉ có: con lừa trọc Thiên Bảo, lão đạo ta, Tông Sư đại nội Phùng Mạn và Thân Lương, đệ nhất Tông Sư thiên hạ trăm năm trước."
"Hôm nay trở đi, Đế Quân sẽ là người thứ năm biết chuyện này trong thiên hạ."
Trần Diệp nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, hơi nheo mắt lại.
"Bí ẩn gì vậy?"
Tuệ Chân ánh mắt ngưng trọng, chậm rãi nói.
"Việc này liên quan đến hai vị võ đạo cự phách năm trăm năm trước – Huyền Dương đạo nhân, Thiên Manh hòa thượng."
"Hai người bọn họ là Chí Tôn võ lâm thời bấy giờ, một thân thực lực thâm bất khả trắc."
"Tông Sư bình thường dưới tay họ đều không qua nổi mười chiêu."
"Bọn họ là cảnh giới trên Tông Sư?" Trần Diệp lên tiếng hỏi.
"Đúng." Tuệ Chân giải thích: "Hai người họ đã đưa cảnh giới trên Tông Sư một bước kia đến cực hạn."
"Không thể tiến thêm dù chỉ một ly."
"Bọn họ đại diện cho cực điểm võ đạo thế gian, thực lực so với Đạo Tổ, Phật Đà, e cũng không sai biệt mấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận