Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 154: Đạo môn truyền nhân Sở Quân cuồng!

**Chương 154: Đạo môn truyền nhân Sở Quân Cuồng!**
"Đinh đinh. . ."
Bên trong Duyệt Lai khách sạn.
Tiếng đàn dần dần ngưng bặt.
Nữ tử họ Lục ngồi ngay ngắn trên ghế, chầm chậm dừng tay.
Cách nàng không xa, trước mặt nàng, có bốn người đang nằm.
Tưởng Vân Tuyết, Ngụy Hoài, Vương Thành, Tưởng Kình.
Bốn người nằm ngửa trên mặt đất, tinh thần uể oải, miệng phun máu tươi.
Vách tường khách phòng, cửa gỗ, trải rộng những vết tích của đao bổ kiếm chém.
Điều kỳ lạ là: trên thân bốn người lại không có vết thương rõ ràng nào.
Khóe miệng bọn họ vương máu, đầu óc choáng váng, hoa mắt, nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Nữ tử họ Lục dừng tiếng đàn, khóe miệng cong lên, thản nhiên nói: "Đây chính là bản lĩnh của các ngươi sao?"
"Quan ngoại lục hiệp, cũng chỉ có vậy..."
Nói đến đây, nữ tử họ Lục dường như chợt nhớ ra điều gì, kinh ngạc thốt lên.
"Một, hai, ba, bốn."
"Quan ngoại lục hiệp, các ngươi ở đây chỉ có bốn người."
"Hai người khác ở đâu?"
. .
Ngày 31 tháng 7.
Sáng sớm.
Dư Hàng, Dục Anh Đường.
Hai bóng người đột nhiên xuất hiện trên con phố trống trải, không một bóng người.
Ám tử của Ngọc Diệp Đường ẩn nấp trong bóng tối giật mình, hai tay nắm chặt ám khí, chuẩn bị phóng ra.
Sau khi nhìn thấy bóng áo trắng trong đó, ám tử nhóm mang vẻ mặt tôn kính, thu hồi ám khí.
Trần Thực, hai mắt bị một dải lụa đen che kín.
Trần Diệp nắm tay hắn, hướng về phía Dục Anh Đường mà đi tới.
Đi vài bước, hai người đã tới trước cửa Dục Anh Đường.
Từ bên trong Dục Anh Đường, vọng ra thanh âm đùa nghịch ầm ĩ của mấy đứa trẻ.
Nghe được thanh âm này, bước chân Trần Thực khựng lại.
Một hơi thở sau.
Dải lụa đen quấn quanh trước mắt hắn ướt át.
Hắn cảm nhận được khí tức của nhà.
"Cha, chúng ta về đến nhà rồi đúng không?"
Trần Thực ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trần Diệp bên cạnh.
Trần Diệp gật đầu, khẽ nói: "Đúng, chúng ta về đến nhà rồi."
Nói xong, Trần Diệp bước nhanh về phía trước, nhẹ nhàng gõ cửa lớn Dục Anh Đường.
"Thùng thùng. . ."
"Tới rồi đây!"
Một thanh âm mơ hồ từ bên trong đường truyền ra.
Nghe được thanh âm kia, trên mặt Trần Thực toát ra vẻ kích động.
Là Cửu ca!
"Kẹt kẹt. . ." Một tiếng.
Cánh cửa lớn từ bên trong mở ra.
Trần Cửu Ca đứng ở trước cửa.
Hắn nhìn thấy Trần Diệp và Trần Thực, đầu tiên là ngẩn người, sau đó lộ vẻ vui mừng.
"Tiểu Thập!"
Trần Cửu Ca tiến lên, ôm lấy Trần Thực.
"Cửu ca!"
Trần Thực ôm chặt Trần Cửu Ca, giọng nói nghẹn ngào.
Trần Cửu Ca vô cùng kích động.
Hai hơi sau.
Trần Cửu Ca và Trần Thực tách ra, hắn chú ý tới miếng vải đen trên mắt Trần Thực.
"Cái này. . ." Trần Cửu Ca biến sắc, hỏi: "Tiểu Thập, mắt của đệ làm sao vậy?"
Trần Diệp mở miệng nói: "Trong khoảng thời gian Tiểu Thập trở về, mắt bị tổn thương một chút."
"Đã bôi thuốc, tịnh dưỡng mấy ngày là khỏi."
Nghe được Trần Diệp nói như vậy, Trần Cửu Ca thở phào nhẹ nhõm.
Hắn rất tinh ý, không hỏi vì sao mắt Trần Thực lại bị thương sau khi trở về.
"Trở về là tốt, trở về là tốt rồi."
"Tiểu Thập, đi thôi!"
"Cửu ca mang đệ về nhà, hôm nay Cửu ca làm cho đệ ăn ngon!"
Trần Cửu Ca nâng cao bụng phệ, kéo tay Trần Thực.
Trần Diệp buông tay, để Trần Cửu Ca dẫn Trần Thực vào cửa.
Trần Diệp đi vào trong viện.
Tiểu Liên đang cùng đám trẻ rửa mặt ngẩng đầu, ánh mắt ân cần nhìn về phía Trần Diệp.
Trần Diệp cảm nhận được sự lo lắng trong mắt Tiểu Liên, mỉm cười.
Đám trẻ trong viện nhìn thấy Trần Diệp trở về, vội vàng reo lên: "Cha!"
"Cha. . ."
Trần Diệp lần lượt đáp lại, cười đi vào phòng.
Hắn vừa vào phòng, Tiểu Liên theo sát phía sau, cũng đi tới.
"Trong đường có tin tức gì truyền đến không?"
Trần Diệp ngồi ở chủ vị hỏi.
"Có."
Tiểu Liên từ trong ngực móc ra một phong thư còn vương hơi ấm và mùi thơm cơ thể: "Đây là Tiểu Linh nhờ người trong đường mang về."
"Nói là, kết quả Tiểu Vũ tra Hồng Y Môn."
Tiểu Liên đưa thư cho Trần Diệp.
Trần Diệp mở thư, đọc.
Tiểu Liên đứng ở bên cạnh, dừng một chút rồi nói: "Mặt khác. . ."
"Theo tin tức trong đường, Tiểu Vũ đã đi tòng quân."
Trần Diệp vừa đọc thư, vừa trả lời: "Cũng được."
"Nhân sinh nên tự do một chút, muốn làm gì thì làm, luôn đi theo sau người khác, có ý nghĩa gì?"
Tiểu Liên do dự một chút nói: "Vấn đề là. . ."
"Tiểu Linh cũng đi theo."
Trần Diệp đặt thư trong tay xuống, nhíu mày.
Nghĩ ngợi, Trần Diệp nói: "Cứ để nó đi."
Trên người Trần Linh có Quán Đỉnh Châu mà Trần Diệp đưa cho nàng.
Dù thế nào, mỗi ngày xem sao sẽ biểu thị cát hung.
Cùng lắm thì, lão phụ thân lại đi thêm một chuyến là được.
Nghe Trần Diệp quyết đoán, Tiểu Liên ừ một tiếng, không nói gì.
Trần Diệp xem hết thư Trần Vũ gửi về, tiện tay đưa cho Tiểu Liên.
"Hôm nay Tiểu Thập trở về, chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút, tẩy trần cho nó."
"Vâng."
. .
Khi hoàng hôn đến.
Trong huyện Dư Hàng, từng làn khói bếp dâng lên.
Hương thơm thức ăn tràn ngập Dục Anh Đường.
Mấy đứa trẻ ngửi mùi thức ăn, cuống quýt nuốt nước bọt.
Trần Thực ngồi ở ngoài viện, vui vẻ nói chuyện phiếm với Tiểu Thập Nhất và mấy đứa trẻ khác.
Trần Thực trở về, Dục Anh Đường lại náo nhiệt.
Bọn trẻ thấy Trần Thực về nhà một chuyến, trở về mắt liền bị thương.
Bọn chúng từ nhỏ đã sớm trưởng thành, rất tế nhị, không hề hỏi han.
Thời gian không lâu.
Trần Cửu Ca cùng mấy nha hoàn bưng thức ăn đã làm xong, mang vào phòng ăn.
Bữa tối bắt đầu trong không khí ấm cúng, náo nhiệt của Dục Anh Đường.
Di Hồng viện cách đó hơn mười trượng cũng bắt đầu việc buôn bán hôm nay.
Trời chiều xế tà, huyện Dư Hàng tắm mình trong một mảnh sắc cam.
Bầu không khí tường hòa yên ổn.
Sau bữa ăn.
Trần Diệp ngồi trên ghế chủ phòng, tiện tay cầm một cuốn cổ võ bí tịch Liễu Hồng Yến đưa tới xem.
"Cộc cộc. . ."
Bên ngoài thính đường, một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Trần Diệp ngẩng đầu.
Chỉ thấy Tiểu Liên vận bước, một bước vượt qua khoảng cách mấy trượng, trực tiếp từ trong viện nhảy vào thính đường.
"Viện trưởng, Ngọc Diệp Đường cấp báo!"
Tiểu Liên dừng bước trước mặt Trần Diệp.
Trong tay nàng cầm một phong thư và một bức tranh cuộn tròn được bọc kỹ.
Cấp báo?
Trần Diệp buông cổ võ bí tịch xuống, nhận thư tín, nhanh chóng đọc qua.
Hơn mười hơi thở sau.
Trần Diệp đưa thư cho Tiểu Liên, thản nhiên nói: "Ta đã biết."
Thư là do phân đường chủ Ngọc Điền huyện truyền về.
Nói là một người bạn của Trần Vũ, một trong quan ngoại lục hiệp, mang tới một bức tranh.
Người kia tự xưng Vệ Ánh Thu, nói bức tranh này cực kỳ quan trọng, đặc biệt nhờ Ngọc Diệp Đường đưa tới.
Trần Diệp ánh mắt rơi vào bức tranh trong tay Tiểu Liên.
Hắn chưa từng nghe Trần Vũ nói qua chuyện này.
Tiểu Liên đưa bức tranh trong tay cho Trần Diệp.
Trần Diệp nhận lấy, mở dây buộc buộc trên bức tranh.
"Xoạt!" Một tiếng vang nhỏ.
Trần Diệp mở bức tranh.
Nội dung bên trong bức tranh lọt vào trong mắt hắn.
Nhìn thấy nội dung phía trên, Trần Diệp liền giật mình.
Cái này. . .
Trong mắt hắn hiện lên một vòng kinh ngạc.
Tiểu Liên ở bên cạnh phát giác ánh mắt Trần Diệp, vô thức đến gần, nghiêng đầu nhìn về phía bức tranh.
Chỉ thấy trên bức tranh viết một hàng chữ xiêu vẹo:
"Đa tạ đã tặng, Sở mỗ không thắng thụ cảm kích —— Đạo Môn truyền nhân Sở Quân Cuồng lưu."
Nhìn thấy hàng chữ này, Tiểu Liên cũng sửng sốt.
Một hơi sau, Tiểu Liên kịp phản ứng.
Nàng đưa tay sờ lên hàng chữ kia, rồi rụt tay lại.
Tiểu Liên cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên đầu ngón tay có một vệt mực.
"Viện trưởng, nét mực này còn chưa khô."
Trần Diệp khép bức tranh lại, nhếch miệng cười.
"Có chút ý tứ."
Trần Diệp đặt bức tranh sang một bên, nhìn ra ngoài viện.
Bầu trời bên ngoài viện đã nửa xanh, mặt trời lặn về phía tây, hơn phân nửa đã rơi vào cuối chân trời, chỉ còn lại một phần nhỏ dư huy nhuộm đỏ tầng mây.
Trần Diệp gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.
Vài hơi sau.
Hắn nói với Tiểu Liên: "Bảo Cơ Vô Mệnh trở về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận