Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 244: Đàm thành! Khoái hoạt Sơn trang! (length: 8604)

Ngã xuống sườn núi?
Trần Diệp không khỏi nhìn Lý Tiêu nhiều hơn một chút.
Cũng được đấy.
Vẫn là cái khí vận chi tử.
Ngã xuống sườn núi thứ này, quả thực là tiêu chuẩn thấp nhất của nhân vật chính trong truyện.
"Về sau..."
"Ta học được quyển bí thư da thú kia, luyện xong rồi, liền đốt sách da thú." Lý Tiêu mặt đỏ lên nói.
Người tử tế đi giang hồ, ai lại mang theo bí kíp bên người chứ?
Nếu như bị kẻ thù giết, chẳng phải là làm lợi cho đối phương.
Trần Diệp nghe vậy khẽ gật đầu: "Môn kiếm pháp này có chút vấn đề, tốt nhất vẫn là ít dùng thì hơn."
Lý Tiêu nghe vậy, cười gượng.
Hắn tự nhiên hiểu ý Trần Diệp.
Bất quá, hắn luyện nhiều năm như vậy rồi, sao có thể nói không dùng là không dùng được.
Trần Diệp cũng không nói thêm gì nữa.
Lời hay khó khuyên quỷ chết.
Cứ như vậy, một màn náo kịch liền hạ màn kết thúc.
Trần Diệp uống xong trà trong chén, nhìn tiểu Liên nói: "Đi thôi."
"Ừm." Tiểu Liên nhẹ giọng gật đầu.
Đúng lúc này.
"Lộc cộc lộc cộc..."
"Kẽo kẹt kẽo kẹt..."
Một tiếng bánh xe lọc cọc truyền đến từ trên quan đạo.
Mọi người nhìn theo hướng tiếng động.
Chỉ thấy trên đường chạy tới một chiếc xe ba gác.
Một lão nhân mặc áo vải thô, tóc hoa râm, đang vội vàng kéo một chiếc xe phẳng, hướng quán trà đi tới.
Ông ta chạy đến gần quán trà, thấy rõ tình hình, trong lòng lập tức giật mình.
Bốn cái xác nằm trên mặt đất, máu tươi vương vãi khắp nơi.
Gió nhẹ thổi qua, một mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi, khiến người ta buồn nôn.
Ánh mắt lão nhân đảo qua bốn cái xác, trong lòng kinh hãi.
Sợ đến thân thể run rẩy, suýt nữa không kiềm chế được nỗi sợ hãi trong lòng, bỏ xe chạy trốn.
Trương quản sự mang theo ba cao thủ Đại Long Sơn Trang, đuổi giết đám người Điểm Tinh Sơn Trang.
Vậy mà tất cả đều chết tại quán trà này!
Lão nhân ngẩng đầu nhìn bốn người đứng ở quán trà.
Ông ta liếc mắt một cái liền nhận ra Quách Hồng.
Về phần ba người còn lại, ông ta thì không biết.
Quán trà trở nên im lặng.
Lão nhân nhìn Trần Diệp bốn người.
Trần Diệp bọn họ cũng đang nhìn ông ta.
Qua vài hơi thở, lão nhân kìm nén sợ hãi trong lòng, giọng khàn khàn nói: "Mấy vị khách quan, cần vào thành sao?"
"Lão hán này xe ngựa rất khỏe."
"Vào thành, một người năm mươi đồng."
Nghe vậy, Lý Tiêu nheo mắt, bước lên trước, dò xét hai mắt lão nhân.
"Ông lão này thấy xác chết, mà lại trấn định như vậy..."
"Ông chẳng phải là người của Đại Long Sơn Trang cài vào đấy chứ?"
Lý Tiêu một mặt nghi ngờ nhìn lão nhân.
Thân thể lão nhân cứng đờ, hai chân có chút run rẩy.
Nhưng ông ta vẫn trấn định cười nói: "Công tử nói đùa."
"Lão hán chỉ là hay chở người giang hồ, thấy nhiều chuyện đời mà thôi."
"Còn về Đại Long Sơn Trang công tử nói, lão hán càng không biết."
Lão nhân nịnh nọt cười nói.
Lý Tiêu nhìn chằm chằm lão nhân, truy vấn: "Thường xuyên chở người giang hồ?"
"Vậy ông là xe dù à?"
Nghe vậy, lão nhân trong lòng gào thét, không ngừng kêu khổ.
Mẹ nó!
Mặt hắn lộ vẻ u sầu, thực sự không biết nên trả lời thế nào.
Hắn bất quá chỉ là một Tứ phẩm nho nhỏ, theo Trương quản sự ra hỗ trợ.
Chờ Trương quản sự giết đám người Điểm Tinh Sơn Trang, rồi mang xác họ về giao nộp, kiếm chút tiền thưởng.
Ai ngờ, Trương quản sự bốn người tất cả đều trở thành vong hồn dưới kiếm.
Bây giờ tốt rồi chứ.
Nếu trả lời không đúng, ông ta sợ rằng cũng phải bỏ cái mạng già ở đây mất...
Lão nhân một mặt đau khổ, suýt nữa đã khóc.
Trần Diệp liếc nhìn lão nhân.
Tứ phẩm thực lực.
Lão nhân này vừa tới, trước hết nhìn xuống thi thể dưới đất, trong mắt mang theo vẻ kinh hãi.
Có lẽ thật sự có quan hệ đến cái "Đại Long Sơn Trang" gì đó.
Bất quá...
Đối với Trần Diệp mà nói, không quan trọng.
Đàm Thành cách Tư Dương không xa mấy ngày đường, có thể thong thả đi, tiện thể ngắm cảnh xung quanh.
Có xe ngựa thay vì đi bộ, cũng là tốt.
"Đi thôi, chúng ta ngồi xe đi."
Trần Diệp nói với tiểu Liên.
Tiểu Liên gật đầu, từ trong ngực lấy ra một vụn bạc, ném cho lão nhân.
Lão nhân thấy vậy, vội vàng nhận lấy, cẩn thận cất giữ.
Ông ta nhảy xuống xe ngựa, khom lưng, một mặt nịnh nọt nhìn Trần Diệp.
Từ giờ trở đi, hắn không còn là Lý lão tam "Đại Long Sơn Trang", mà là "phu xe" Lý lão tam.
Muốn giữ mạng sống, chỉ có thể đóng tròn vai này.
Trần Diệp cùng tiểu Liên hai người lên xe.
Lý Tiêu thấy Trần Diệp lên xe ngựa, lắc đầu.
Cảm thấy mình có lẽ đã quá lo lắng.
Lão nhân này chắc không phải là người của Đại Long Sơn Trang.
Lý Tiêu bây giờ tỉnh táo lại, cảm thấy số mệnh của mình quả thực là vô biên vô hạn.
Ở quán trà nhỏ này vậy mà lại có thể gặp được Ngọc Diệp Đường Đế Quân!
Đây là vận khí gì chứ?
Lý lão tam vừa định lên xe, đánh xe rời khỏi đây.
Bước chân ông ta dừng lại, kịp phản ứng.
Đối với một phu xe mà nói, khách càng nhiều càng tốt.
Nếu như ông ta chỉ chở hai người về, chẳng phải là có vấn đề sao?
Nếu như bị thằng nhãi kia nhìn ra, truy tìm gốc gác, một kiếm giết mình.
Vậy thì oan quá.
Lý lão tam hít sâu một hơi, vẫn cố nhìn về phía Lý Tiêu và Quách Hồng: "Hai vị khách quan, các ngươi cũng ngồi xe vào thành đi."
"Nơi này cách Đàm Thành còn đoạn đường, vào thành sớm, có thể sớm nghỉ ngơi chút."
Lý lão tam sống hơn năm mươi năm, một đống tuổi, kiến thức rộng rãi.
Đóng vai phu xe, ngược lại rất sinh động.
Nghe vậy, Quách Hồng từ trong ngực lấy ra một mảnh bạc vụn, ném cho Lý lão tam.
Nàng nhìn Lý Tiêu, một mặt quan tâm nói: "Lý đại ca, vừa rồi huynh bị nôn ra máu, chúng ta cũng ngồi xe vào thành đi."
Thân thể Lý Tiêu rung lên, vội vàng nhìn về phía Trần Diệp.
Trần Diệp liếc nhìn hắn: "Lên đi."
"Đa tạ Đế Quân!" Lý Tiêu hít sâu một hơi, mặt lộ vẻ cung kính.
Một bên Quách Hồng mắt sưng đỏ, dùng tay áo lau đi nước mắt, vẻ mặt có chút quái dị.
Lý đại ca sao lại thực sự coi người đeo mặt nạ kia là "Đế Quân" Đông Hoa...
Mà người kia lại còn thực sự dám nhận.
Không sợ người của Ngọc Diệp Đường tìm tới sao?
Quách Hồng thấy Lý Tiêu một bộ dáng vẻ cung kính, cũng không nói gì.
Dù sao vừa rồi người đeo mặt nạ giúp Lý Tiêu.
Dù sao nàng không tin, mình tùy tiện ở quán trà lại có thể gặp được tông sư đệ nhất thiên hạ danh chấn giang hồ.
Lý Tiêu cắm kiếm gãy lại vào vỏ, có chút câu nệ cùng Quách Hồng ngồi lên xe ngựa.
Hắn vì sao dám tin Trần Diệp chính là Đế Quân, bởi vì « Minh Ngọc Kiếm Quyết » vô cùng huyền diệu.
Tuy luyện lâu sẽ trở nên đa nghi.
Nhưng khi đa nghi, đưa ra phán đoán lại hết sức chính xác.
Đây là điều Lý Tiêu rút ra sau nhiều năm kinh nghiệm luyện kiếm.
Bốn người ngồi trên một chiếc xe ngựa, cùng nhau hướng Đàm Thành mà đi.
...
Ước chừng qua hai nén hương.
Mọi người được xe ngựa chở đến trước cửa thành Đàm Thành.
Trên đường đi, Lý Tiêu biết thân phận Trần Diệp, không dám nói nhiều.
Trần Diệp và tiểu Liên thì lại nhìn cảnh tượng ven đường, thỉnh thoảng trò chuyện, vô cùng tự nhiên.
Quách Hồng thấy Lý Tiêu không nói gì, cho rằng hắn không vui chuyện vừa xảy ra với người đeo mặt nạ, trong lòng có chút không vui, cũng không làm phiền hắn.
Lý lão tam lái xe ngựa, chở bốn người đến trước cửa thành, căng thẳng đổ mồ hôi.
Trên đường đi ông ta đều lo lắng Lý Tiêu nhìn ra sơ hở của mình, một kiếm giết chết.
May mà thuận lợi đến cửa thành.
Chưa để Lý lão tam kịp thở phào.
Chỉ thấy từ trong cửa thành Đàm Thành đột nhiên chạy ra mấy chục tên hán tử, bọn chúng chia thành hai nhóm.
Một nhóm trên tay buộc vải đen, nhóm còn lại không có vải đen.
Bọn có vải đen đang đuổi giết người không có vải đen.
"Khoái Hoạt Sơn Trang làm việc, người không phận sự mau tránh ra!"
Trong đám người tay có vải đen, một gã trung niên râu quai nón quát lớn.
Người không có vải đen, nghe vậy, bước chân càng nhanh hơn.
Một người trong đó chạy thẳng đến chỗ xe ngựa của Trần Diệp.
Hắn muốn cướp ngựa!
"Cút ngay cho ta!"
Người kia lao tới trước mặt Lý lão tam, vung tay đánh ra một chưởng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận