Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 109: Di nương (length: 8046)

"Cộc cộc cộc..."
Ngoài cửa phòng vọng vào một tràng tiếng gõ cửa.
Tiểu Liên một thân đồ đen, khoanh chân ngồi trên giường, rèn luyện nội lực trong cơ thể.
Mặc dù nàng hiện tại có Khổng Tước Linh, có thể tùy tiện giết chết Nhất phẩm cao thủ.
Nhưng trong lòng tiểu Liên hiểu rõ, đó là ngoại lực.
Không phải thực lực của bản thân nàng.
Nếu muốn đặt chân vững chắc trên giang hồ, vẫn là phải không ngừng rèn luyện thực lực bản thân.
Đó mới là thứ sức mạnh không ai có thể cướp đoạt đi.
Nghe được tiếng động trước cửa phòng, nàng mở hai mắt ra.
Tiếng bước chân người đến nặng nề, có chút giống bộ pháp Đại Minh.
Tiểu Liên đứng dậy xuống giường.
Nàng tiến tới trước cửa, mở cửa phòng ra.
Đại Minh đứng ở ngoài cửa, thấy tiểu Liên, hắn gãi đầu một cái, cười ngây ngô nói: "Tiểu Liên."
Thấy đúng là Đại Minh, gương mặt xinh đẹp của tiểu Liên vẫn bình tĩnh, khẽ gật đầu.
"Sao vậy?"
"Có chuyện gì không?" Tiểu Liên nhẹ giọng hỏi.
Đôi mắt linh động của nàng đánh giá Đại Minh.
So với Tôn Thắng, Đại Minh trong mắt tiểu Liên dễ nhìn hơn nhiều.
Đại Minh ngập ngừng một chút, có chút do dự.
Hắn chậm rãi mở miệng nói: "Cha không phải đã tiêu diệt Kỳ Lân Các rồi à."
"Trong đó có một người tên là Vạn Thanh đúng không?"
Tiểu Liên nhẹ nhàng gật đầu.
"Đúng vậy."
Sau bữa cơm chiều, đường khẩu Biện Lương truyền đến tin tức.
Nói Vạn Thanh cùng tả sứ Kỳ Lân Các đều bị Lục Phiến Môn bắt đi, nhốt vào trong ngục.
Còn các chủ Kỳ Lân Các thì bị Trần Diệp một chiêu đánh chết.
Hiện giờ chỉ đợi sáng sớm ngày mai, tiểu Liên dẫn người đi hợp nhất Kỳ Lân Các.
Hôm nay qua đi, trên giang hồ sẽ không còn Kỳ Lân Các nữa.
Địa bàn phía Tây Bắc của Kỳ Lân Các trên giang hồ Đại Vũ sẽ toàn bộ thuộc về Ngọc Diệp Đường.
Đến lúc đó, cũng chỉ còn Đường Môn đóng quân ở vùng Tây Nam không thuộc phạm vi thế lực của Ngọc Diệp Đường.
Nghe tiểu Liên trả lời chắc chắn.
Thanh âm Đại Minh có chút khẩn trương: "Hắn... Hắn còn sống không?"
Hắn nắm chặt song quyền, thần sắc co quắp.
Tiểu Liên có chút không rõ.
Đại Minh đã trễ thế này rồi còn tới, hỏi chuyện Vạn Thanh làm gì?
Hai người bọn họ quen nhau sao?
"Còn sống, hắn là Viện trưởng để lại cho Lục Phiến Môn làm tù nhân sống."
Giọng Tiểu Liên lạnh lùng, như lời thật nói.
Nghe vậy, Đại Minh như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra.
Trong đáy mắt hắn hiện lên vẻ kích động và băng lãnh.
Quá tốt rồi!
Tên cẩu tạp toái Vạn Thanh này còn sống.
Đại Minh nghiến răng.
Hắn vừa mới hỏi rõ sự tình đã xảy ra từ Tôn Thắng.
Chính là Vạn Thanh hạ lệnh, để người Kỳ Lân Các tiêu diệt cả nhà Tú Tú.
Vạn Thanh còn sống, quả thật là quá tốt!
Trong mắt hắn toát ra hận ý nồng đậm.
"Ken két..."
Đại Minh cắn chặt răng, trong kẽ răng phát ra tiếng nghiến răng đầy sức mạnh.
Thấy Đại Minh lộ vẻ mặt này, Tiểu Liên ngơ ngác một chút.
Đại Minh cùng Vạn Thanh có thù sao?
Chuyện gì xảy ra...
Hai người bọn họ không có quan hệ gì mới đúng.
Tiểu Liên im lặng đánh giá Đại Minh, trong mắt Đại Minh, nàng thấy được một vòng cừu hận quen thuộc.
Loại ánh mắt cừu hận này, nàng đã từng có.
Đại Minh nắm chặt hai nắm đấm, hắn lấy lại tinh thần, vẻ mặt thành thật nhìn tiểu Liên.
"Tiểu Liên..."
"Ngươi... Ngươi có thể giúp ta một chuyện không?"
Trong mắt Đại Minh nhìn về phía Tiểu Liên mang theo mong chờ.
Giúp đỡ?
Giết người sao?
Tiểu Liên phát hiện sự khác thường của Đại Minh, nàng không vội trả lời.
"Có chuyện gì?"
"Ta... Ta muốn tự tay giết Vạn Thanh, ta muốn báo thù cho một người bạn của ta!"
Khi nói những lời này, Đại Minh nghiến răng, thân thể run rẩy, hai mắt đỏ ngầu.
Tiểu Liên liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Vạn Thanh bây giờ bị giam trong nhà ngục của Lục Phiến Môn."
"Bộ khoái Lục Phiến Môn không phải ăn chay."
"Không có lệnh của Viện trưởng, Ngọc Diệp Đường sẽ không dễ dàng ra tay."
Tiểu Liên làm ra vẻ như giải quyết việc chung.
Nghe vậy, Đại Minh dùng sức lắc đầu.
"Không..."
Đại Minh ánh mắt có thần, nhìn chăm chú vào Tiểu Liên.
Mặt hắn hơi đỏ lên, giống như hạ quyết tâm gì đó.
Đại Minh đột nhiên gọi ba chữ.
"Tiểu Liên tỷ..."
Nghe ba chữ Tiểu Liên tỷ, Tiểu Liên đầu tiên là sửng sốt một chút.
Sau đó, trong đôi mắt linh động thoáng hiện lên một tia ý cười khó phát giác.
Nàng nhìn Đại Minh cao sáu bảy thước, ánh mắt mang thêm chút nhu hòa.
Tại Dục Anh Đường hơn hai năm, Đại Minh chưa từng gọi nàng là tỷ tỷ.
Không ngờ, hôm nay Đại Minh lại gọi nàng là tỷ tỷ!
Trong lòng Tiểu Liên dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Đồ ngốc đệ đệ vậy mà gọi mình là tỷ tỷ!
Cảm giác này rất kỳ diệu.
Nhưng không hiểu sao, vừa nghe thấy xưng hô này.
Trong lòng Tiểu Liên lại có chút vui, lại có chút không thoải mái.
Có chút khó chịu không giải thích được.
Đại Minh vừa hô xong liền nói tiếp: "Tiểu Liên tỷ, ta không cần Ngọc Diệp Đường ra tay giúp ta."
"Ngươi có thể giết Nhất phẩm, thực lực cao cường."
"Ta muốn nhờ ngươi giúp ta một chút..."
Đại Minh một mặt chờ mong nhìn Tiểu Liên.
Tiểu Liên dò xét Đại Minh vài lần, nàng không nói gì, mà đi vào trong phòng.
Thấy Tiểu Liên đi vào trong, Đại Minh cho là nàng cự tuyệt mình.
Vẻ do dự hiện lên trên mặt Đại Minh.
Trước khi tới, Tôn Thắng có nói, nếu gọi tỷ tỷ không được.
Thì gọi câu kia, chắc là sẽ hữu dụng.
Đại Minh há to miệng, nhưng không phát ra âm thanh.
Hắn thực sự không dám gọi như vậy.
Đại Minh nắm chặt hai tay, trong lòng giằng co một lúc.
Cuối cùng, hắn vẫn quyết định.
Đại Minh hé miệng, khẽ gọi: "Di... Di nương..."
Tiểu Liên vừa đi đến bên giường, chuẩn bị lấy khăn che mặt màu đen.
Nàng nghe Đại Minh gọi, lập tức suýt vấp ngã.
"Ngươi!"
"Ngươi đang nói chuyện quỷ quái gì vậy!"
Tiểu Liên lập tức quay người lại, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng.
Nàng khẽ cắn răng ngà, vẻ mặt tức giận.
Nghe ra sự tức giận trong giọng nói của Tiểu Liên, trong lòng Đại Minh có chút thấp thỏm.
Xong rồi.
Hình như chọc Tiểu Liên tỷ tức giận rồi.
Đại Minh có chút ảo não.
Quả nhiên, chủ ý của Tiểu Thắng không dùng được.
"Không! Ta không có ý đó..."
Đại Minh khoát tay, vẻ mặt bối rối, vội vàng giải thích.
Hắn tìm Tiểu Liên chính là muốn tìm sự giúp đỡ.
Nếu chọc giận Tiểu Liên, còn ai có thể giúp hắn?
Nhà ngục của Lục Phiến Môn không dễ dàng gì mà vào được.
Mặt Tiểu Liên đỏ ửng, trừng mắt nhìn Đại Minh.
Nàng cầm chiếc khăn lụa mỏng đặt ở bên giường, che kín mặt.
Tiểu Liên liếc Đại Minh một cái, giọng nói mang theo chút lạnh lùng.
"Ai bảo ngươi nói vậy?"
"Có phải là Tôn Thắng không?"
Đại Minh vội lắc đầu: "Không phải!"
Tiểu Liên hít sâu một hơi, vẻ đỏ ửng trên mặt biến mất.
Tâm trạng nàng lại bình tĩnh.
Là một sát thủ, nếu không thể khống chế cảm xúc của mình, thì không phải là một sát thủ hợp cách.
"Đi thôi." Giọng Tiểu Liên lạnh lùng nói.
Nàng đi ra khỏi cửa phòng, rồi đóng cửa lại.
Đại Minh ngẩn ra, hắn bỗng nhiên hoàn hồn: "Tiểu... Tiểu Liên tỷ, ngươi đồng ý rồi sao?"
Tiểu Liên liếc nhìn Đại Minh một cái, trong mắt nàng mang theo ý cười.
"Ngươi đã gọi ta một tiếng tỷ tỷ, đều là người một nhà cả."
"Chút chuyện nhỏ này, tự nhiên không tính là gì."
Nghe vậy, Đại Minh lộ vẻ vui mừng.
Hắn gãi đầu một cái, mặt cười ngây ngô.
"Bất quá..."
Tiểu Liên nhìn về phía phòng khách bên cạnh, nàng giọng lạnh như băng nói: "Trước khi đi, phải thu dọn một chút những kẻ không biết lớn nhỏ."
"Ngày càng không biết điều."
Đại Minh nghe ra ý của Tiểu Liên, hắn cúi đầu, muốn cứu Tôn Thắng một chút.
"Chuyện này không liên quan đến Tiểu Thắng."
Tiểu Liên không nói gì, nàng trực tiếp đi về phía phòng khách của Tôn Thắng và Quỳnh Ngạo Hải.
"Bịch!"
Nàng đá văng cửa phòng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận