Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 99: Lý Lạc các ngươi người đâu ? (length: 7609)

Quốc khánh trong lúc trường trung học phụ thuộc số một thập phần yên tĩnh.
Đi qua cổng bảo vệ vào trường, Từ Hữu Ngư cùng Nhan Trúc Sanh hiếm khi nhìn thấy Liễu Không, đường Hậu Đức không một bóng người cùng khu giảng dạy.
"Có cảm giác như đang thám hiểm bí mật vậy." Từ Hữu Ngư nhìn quanh một vòng, đầy phấn khởi, "Các ngươi định trực tiếp đi đánh bóng sao?"
"Nếu không thì sao?" Lý Lạc tay ôm bóng, thỉnh thoảng xoay vài vòng, sau đó chuyền cho Triệu Vinh Quân.
Có cô gái ở bên cạnh, Triệu Vinh Quân liền có chút lúng túng, nhận lấy bóng rồi thì cứ ngây ngốc ôm, không nói câu nào.
"Trước đây các ngươi có chơi bóng rổ bao giờ chưa?" Lý Lạc nghiêng đầu hỏi.
"Không có." Từ Hữu Ngư lắc đầu, rồi nhìn về phía Nhan Trúc Sanh, "Còn ngươi? Trúc Sanh trước đây có chơi chưa?"
"Một chút xíu." Nhan Trúc Sanh dùng ngón tay khoa tay múa chân, "Chơi cầu lông nhiều hơn."
Bốn người vừa nói vừa đi, rất nhanh đã đến gần sân bóng rổ lộ thiên.
Từ Hữu Ngư nhìn vào bên trong, phát hiện vẫn có người đang chơi bóng: "Nghỉ lễ Quốc khánh, còn có người như chúng ta chạy tới trường học đánh bóng sao?"
Lý Lạc nhìn theo ánh mắt nàng, đi tới mép sân bóng rổ, lập tức cười: "Toàn người quen cả."
Nói xong, hắn bước nhanh lên, vừa đúng lúc bắt được quả bóng rổ bị nảy ra từ rổ, sau đó một pha lên rổ ba bước đẹp mắt, ném xuống trước mặt mấy người kia: "Khổng lão sư, lễ Quốc khánh mà các ngươi không về nhà sao?"
"Ồ." Khổng Quân Tường nhìn thấy Lý Lạc, nhất thời nhíu mày, rồi cười, "Đã về rồi, chẳng qua trở lại sớm thôi."
"Trở về làm gì chứ." Triệu lão sư lớp ba chậc lưỡi hai tiếng, "Chạy về bị giục cưới sao?"
"Có học sinh ở đây, bớt cãi nhau đi." Tôn lão sư lớp một đẩy gọng kính, nhìn Lý Lạc cùng Triệu Vinh Quân đang theo sau, "Hai ngươi cũng tới à? Vừa khéo 3 chọi 3."
Lý Lạc đang định nhận lời thì Tào lão sư lớp 11 bên cạnh đã kinh ngạc lên tiếng, nhìn học sinh cưng của mình là Từ Hữu Ngư đang chậm rãi đi tới, nhất thời nghi hoặc hỏi: "Sao em lại chạy đến trường?"
"Tào lão sư?" Từ Hữu Ngư cũng có chút kinh ngạc, "Thầy còn biết đánh bóng sao? Bình thường đâu có thấy."
"Nhan Trúc Sanh cũng đến à." Khổng Quân Tường thấy Nhan Trúc Sanh bên cạnh Từ Hữu Ngư, không khỏi cười hỏi, "Các em đây là đội hình gì vậy?"
"À, hiện tại em đang thuê phòng ở nhà hắn." Từ Hữu Ngư chỉ vào Lý Lạc, "Vừa hay Nhan Trúc Sanh đến nhà hắn chơi, rảnh rỗi cũng là rảnh, nên đi theo xem hai người họ đánh bóng."
"Ta nhớ là..." Ánh mắt Khổng Quân Tường nhìn về phía Tôn lão sư lớp một, "Ứng Thiện Khê lớp các anh, cũng ở cùng nhà Lý Lạc đúng không?"
"Toàn bộ hạng nhất hai lớp 10 và 11 đều trong tay ta cả." Lý Lạc cười hắc hắc, "Lát nữa mọi người phải nhường ta chút đó."
"Ta thấy thằng nhóc nhà ngươi đúng là cần ăn đòn." Tôn lão sư chậc một tiếng, nhìn sang Tào lão sư bên cạnh, "Hai ta một đội, thêm cả Tiểu Triệu bên kia nữa, ba người các em một đội, được không?"
"Xem ra hăng máu không nhỏ nha." Triệu lão sư lớp ba cười ha hả xem náo nhiệt, "Vậy thì cứ như vậy đi."
"Tào lão sư cố lên nha!" Từ Hữu Ngư xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, vô cùng phấn khích cổ vũ chủ nhiệm lớp mình.
Nhan Trúc Sanh liếc Từ Hữu Ngư một cái, rồi nhìn sang Khổng Quân Tường, tượng trưng giơ tay lên: "Khổng lão sư cố lên."
"Giọng cổ vũ của ngươi chả có chút nhiệt tình gì cả." Lý Lạc lắc đầu nói, "Cũng không thể thua kém người bên cạnh được, học theo ta này, Khổng lão sư cố lên! ! !"
Khổng Quân Tường bị cái giọng oang oang đột nhiên xuất hiện cuối cùng của hắn làm giật cả mình, bực mình vỗ đầu hắn: "Thằng nhóc nhà ngươi bình tĩnh chút đi, đừng làm hư Nhan Trúc Sanh."
"Khổng lão sư cố lên." So với vừa nãy thì lớn hơn chút, nhưng mà vẫn chỉ có vậy, Nhan Trúc Sanh chớp mắt vài cái, giọng nói trong trẻo khác hẳn khi hát.
"Thôi được rồi được rồi, có ý là được." Khổng Quân Tường khoát tay, ôm bóng rổ trong ngực, đi đến ngoài vạch ba điểm, "Bắt đầu nhé."
Vừa dứt lời, quả bóng trên tay Khổng Quân Tường nhanh chóng chuyền đến tay Lý Lạc.
Tấn công bắt đầu.
Từ Hữu Ngư và Nhan Trúc Sanh đều không hiểu gì về luật bóng rổ, chỉ biết ghi được bóng vào rổ là có điểm.
Trong bốn vị lão sư, ngoại trừ Khổng Quân Tường còn trẻ hơn chút, vóc dáng vẫn duy trì khá ổn, còn lại ba người đều ít nhiều gì có chút bụng phệ.
Tôn lão sư cùng Tào lão sư tạo thành liên minh "báo thù", càng là sự kết hợp của bụng bia và hói đầu.
Bất quá dù gì thì đây cũng chỉ là người thường hẹn nhau đến đánh bóng, dù có béo một chút, di chuyển vẫn khá linh hoạt.
Hai bên chơi rất căng thẳng, Từ Hữu Ngư ở bên ngoài hô hào cổ vũ, Nhan Trúc Sanh thì khẽ vỗ tay, lặng lẽ cổ vũ cho bên Lý Lạc.
Có mục tiêu đánh bại đối phương, lần so tài này, so với lần trước khai giảng càng kịch liệt hơn.
Chỉ tầm một tiếng, cả hai bên đã thở hồng hộc.
Triệu lão sư chống hai đầu gối ngồi xuống ghế dài, vẫy tay thở hổn hển: "Đừng chơi nữa đừng chơi nữa, buổi chiều còn phải bận đi."
Tôn lão sư và Tào lão sư cũng chẳng khá hơn, vịn lưng thở dốc, ai nấy đều như quạt gió phe phẩy liên tục.
"Hôm nay đến đây thôi nhé." Khổng Quân Tường xoa mồ hôi trán, nói với Lý Lạc, "Lát nữa bọn ta còn phải đi ra đề, làm bài kiểm tra giữa kỳ cho các ngươi nữa."
"Vâng." Lý Lạc gật đầu, rồi cười nói, "Vậy ta có thể đi giúp các ngươi nhé."
"Nghĩ đẹp quá nhỉ." Khổng Quân Tường liếc hắn một cái, cười nói, "Thằng nhóc các ngươi tinh lực dồi dào, cứ chơi tiếp đi, bọn ta lui trước đây."
"Tào lão sư tạm biệt ~" Từ Hữu Ngư hướng chủ nhiệm lớp mình tạm biệt.
Tào lão sư bật cười lắc đầu, chỉ hỏi: "Em thuê phòng ở nhà Lý Lạc, ba mẹ em có biết chưa?"
"Biết chứ ạ." Từ Hữu Ngư chớp mắt mấy cái, "Thật ra trước đây chủ nhà không phải nhà họ, chẳng qua là vào kỳ nghỉ hè, nhà Lý Lạc mua căn nhà đó, rồi đổi luôn chủ phòng, mẹ em với mẹ của hắn cũng gặp một lần rồi."
"À, vậy là được rồi." Tào lão sư xác nhận tình hình xong thì yên tâm gật đầu, vẫy tay rồi đi. Nhưng Lý Lạc nghe được hai người đối thoại, nhất thời hiếu kỳ hỏi: "Mẹ ta còn gặp mẹ ngươi nữa à?"
"Gặp rồi chứ sao." Từ Hữu Ngư coi là chuyện đương nhiên, "Hợp đồng thuê nhà phải ký lại mà, nhất định phải gọi mẹ ta đến chứ."
"Thì ra là vậy." Lý Lạc hiểu ra gật đầu, đang định hỏi gì đó thì điện thoại di động trong túi lại rung lên.
Lấy điện thoại di động ra xem, là Ứng Thiện Khê gọi đến.
"Này?"
"Lý Lạc, các người đâu hết cả rồi? Sao đều không thấy?" Ứng Thiện Khê chất vấn từ đầu dây bên kia, "Phòng khách, phòng ngủ, phòng đàn đều không có người, các người ra ngoài hả?"
"À, ta cùng Triệu Vinh Quân đến trường đánh bóng." Lý Lạc nói.
"Vậy còn học tỷ và Trúc Sanh?"
"Hai người đó nhất định đòi đến xem cho náo nhiệt, đi theo qua đây xem bọn ta đánh bóng." Lý Lạc cười đáp lại, "Vừa nãy còn có Tôn lão sư của lớp mấy em nữa, bọn ta đánh bóng chung, bất quá giờ các thầy đi hết rồi."
"À, thì ra là vậy." Giọng Ứng Thiện Khê bình tĩnh lại, "Vậy các người còn đánh không? Tính ra, ta sẽ dẫn Tân Yến cùng qua chơi."
"Được thôi." Lý Lạc gật đầu nói, "Vậy hai người đến đây đi, tiện thể mua cho mấy chai nước."
"Được, cậu chờ đó." Ứng Thiện Khê nói xong, liền cúp điện thoại ngay lập tức...
Bạn cần đăng nhập để bình luận