Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 411: Cách nhau cả đời câu trả lời (length: 12336)

Cấp ba, sân trường, sân thượng, học tỷ.
Mấy cái ý tưởng đơn giản, liền có thể trong lòng rất nhiều người tạo thành một khung cảnh đẹp, hoặc một đoạn tình huống, hoặc một hồi hồi ức chôn giấu tận đáy lòng.
Nhưng đối với Lý Lạc lúc này mà nói, lại là chân thực phát sinh ngay tức khắc.
Sân thượng trường phụ trung không giống như trong hoạt hình sân trường, bản thân không hề lắp đặt thiết bị gì, hoàn toàn là mặt xi măng trơ trụi lộ ra.
Lan can xung quanh cũng khá tùy ý, thậm chí nhiều chỗ còn xiêu vẹo.
Chung quy chỗ này bình thường đều bị khóa lại, không cho phép học sinh tự tiện lên.
Nhưng không ai nghĩ đến, ngay trong hoạt động ngày đầu năm náo nhiệt nhất của trường phụ trung, có hai học sinh, không thèm chơi mấy trò chơi nhỏ của lớp, thế nào cũng phải chạy lên sân thượng hóng gió lạnh.
Mà Lý Lạc lúc này lại càng thêm khó chịu, bị học tỷ khơi lên ngọn lửa nhỏ, nàng lại không chịu trách nhiệm dập lửa, thế là làm Lý Lạc rất khó chịu.
Đến khi cởi chiếc khăn quàng của Nhan Trúc Sanh, thổi thổi gió lạnh trên sân thượng, Lý Lạc mới từ từ tỉnh táo lại, ngọn lửa trong lòng cũng dần dần tắt.
Hắn coi như đã nhìn ra, học tỷ căn bản cũng không dám làm thật.
Lần trước ở nhà sinh nhật chơi cờ phi hành, thuần túy là do khi đụng trúng Nhan Trúc Sanh thì bốc hỏa, không khống chế được, mới làm hắn thoải mái một lần.
Bình thường loại tình huống hoàn toàn bị Từ Hữu Ngư dắt mũi dẫn đi như này, lần nào cũng bị Từ Hữu Ngư vung lên lơ lửng, khiến thân thể và gân cốt trẻ tuổi của Lý Lạc chịu khổ.
"Trong trường học vẫn là quá nguy hiểm ha… ta chỉ là trêu ngươi một chút thôi." Từ Hữu Ngư lại tiến sát Lý Lạc, cười hì hì nói, "Chờ về nhà lại thưởng cho ngươi nhé?"
"Thôi vẫn là vậy đi." Lý Lạc vội lắc đầu, không để nàng có cơ hội trêu ghẹo, "Tối nay đến rạng sáng, ta còn phải chuẩn bị chuyện bày biện《Niềm Vui Nhỏ》."
"Đúng rồi, quyển sách đó của ngươi muốn lên kệ." Từ Hữu Ngư chợt hiểu ra gật đầu, "Vậy thành tích thế nào rồi?"
"Bình thường, hơn hai nghìn lượt theo đọc."
"Ngươi gọi hơn hai nghìn lượt theo đọc là bình thường à?" Từ Hữu Ngư vẻ mặt cạn lời, "Quyển sách của ta lúc lên kệ, lượt theo đọc còn không nhiều như vậy đó biết không."
"Thì mức độ tiếp xúc khác nhau mà, không thể so vậy được." Lý Lạc bật cười nói, "Quyển của ta là vừa mở sách liền có mức độ tiếp xúc cao rồi, còn có tài nguyên do thi văn tài trợ, cộng thêm danh tiếng của ta nữa, kết quả cũng chỉ có hai nghìn lượt theo đọc, nói rõ tiềm năng chỉ có vậy thôi."
"Hai chúng ta năm ngoái mới vừa mở sách hồi đó, không có bút danh được biết đến, cũng không có tài nguyên tiếp xúc ưu ái, thuần túy là dựa vào thực lực cứng mà xông vào vòng PK đề cử."
"Đây hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau rồi, học tỷ đừng tự coi nhẹ mình."
"Được rồi được rồi, không nói nữa." Từ Hữu Ngư mất hứng khoát tay, "Vốn muốn an ủi ngươi, ai ngờ tâm thái của ngươi lại tốt thế này, ta còn tưởng thành tích sách mới của ngươi không tốt thì sẽ không vui chứ."
"Chung quy chỉ là một quyển tiểu thuyết đề tài thực tế, ở mảng văn đàn mạng vốn là không được ưa chuộng." Lý Lạc nói, "Quyển《Niềm Vui Nhỏ》này đơn thuần là nhắm đến chuyển thể truyền hình, ít nhất trong miệng độc giả đang theo dõi, đánh giá không tệ."
"Bản quyền truyền hình à." Từ Hữu Ngư nghe thấy cụm từ này, không kìm được than thở.
Đã từng có lúc, khi cô vẫn còn trong nhóm tác giả hợp đồng, thường hay nghe chuyện những đại thần văn đàn mạng bán bản quyền nghìn vạn.
Kết quả không ngờ, mới ngắn ngủi một năm rưỡi trôi qua, tiểu học đệ bên cạnh mình cũng đã lên hàng đại thần, hơn nữa rất có thể sắp bán được bản quyền truyền hình đầu tiên.
Dựa theo tính nết của tập đoàn văn duyệt, luôn nắm trong tay các IP, giá cả đưa ra từ trước đến giờ đều là hướng cao mà hét.
Đối với những tác giả có thiên hướng ở tầng trung thượng thì điểm này lại khá bất lợi.
Vì giá cao nên khả năng bán được bản quyền đại khái rất thấp.
Những người thật sự được ưu ái chỉ có các tác giả đại thần tầng chót cùng tập đoàn văn duyệt dùng giá cao thổi phồng giá IP lên.
Chỉ có Lý Lạc bây giờ, chỉ dùng hơn một năm thời gian, cũng đã vượt lên đến tầng đại thần.
Nói khó nghe một chút, là đã bước vào phạm vi lợi ích của tập đoàn.
So với các tác giả bên dưới, bản quyền truyền hình tự nhiên sẽ dễ bán hơn một chút.
Huống chi lần này còn có danh tiếng do thi văn cùng hợp tác chống lưng của chính phủ.
"Sau này ngươi đúng là đại tác gia rồi, khoảng cách của ta với ngươi càng ngày càng xa." Từ Hữu Ngư cảm khái nói.
"Không xa chút nào." Lý Lạc kéo tay Từ Hữu Ngư, trực tiếp kéo nàng vào lòng, ôm chặt lấy nàng, ghé vào tai nàng nói nhỏ, "Như vậy còn xa sao?"
"A." Từ Hữu Ngư bị hành động trêu ghẹo của hắn làm cho bật cười, sau đó lại hơi cảm động một chút, nhưng cuối cùng lại vỗ vỗ lưng Lý Lạc an ủi, "Ta lại có nói sẽ làm sao đâu? Ta cũng không hề tự ti, vì người bên cạnh trở nên giỏi hơn mà trốn tránh gì đó."
Những lời này, Lý Lạc nhất thời bối rối.
Dù Từ Hữu Ngư nói đều là vô tâm, nhưng câu nào câu nấy lại cứ đâm vào điểm đau của Lý Lạc.
Đời trước, chẳng phải vì khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn, lại do Lý Lạc nợ Từ Hữu Ngư cái "mông nợ", nên càng ngày càng chủ động xa lánh nàng sao?
Nghĩ tới đây, Lý Lạc không kìm được hỏi: "Học tỷ, ta có một vấn đề."
"Sao?"
"Nếu như nói, ngươi gặp một người, hơn nữa thích người đó." Lý Lạc ngập ngừng nói, "Nhưng ngươi càng ngày càng lợi hại, thành tựu ngày càng cao."
"Còn người ngươi thích lại không kiếm được nhiều tiền như vậy, thậm chí khởi nghiệp, đầu tư, thường xuyên mất tiền, còn nợ nần."
"Ngươi vẫn sẽ thích hắn chứ?"
Từ Hữu Ngư nghe thấy câu hỏi này, không khỏi nháy mắt, suy nghĩ một hồi rồi ngẩng đầu nhìn Lý Lạc: "Mặc dù không biết sao ngươi lại hỏi vậy."
"Nhưng ta cảm thấy, nếu như đối phương làm ta mang nợ nhiều như vậy, mẹ ta chắc chắn không thích."
"Cho nên khi đó ta, chắc là sẽ cố gắng tăng lên chính mình, kiếm tiền thật giỏi, để đảm bảo mình có thể không bị ảnh hưởng bởi gia đình, vẫn có thể sống thoải mái dưới tình huống, theo đuổi thứ mình muốn."
"Còn chuyện có thích đối phương nữa không…" Từ Hữu Ngư nói đến đây, không kìm được bật cười, giơ tay lên gõ đầu Lý Lạc một cái.
"Sao tự nhiên hỏi vấn đề ngớ ngẩn thế."
"Nếu ta thích một người, thì sao phải để ý chuyện người ta có kiếm được tiền hay không?"
"Bất kể là khởi nghiệp hay đầu tư, thành công thế nào, thất bại thì sao? Người đó vẫn là người đó thôi."
"Ta cảm thấy thay vì lo lắng ta còn thích người đó không, chi bằng lo cho bản thân hắn thì hơn."
"Người ta thích, chắc chắn là một người trong lòng rất ấm áp, rất biết nghĩ cho người khác."
"Nên điều ta lo lắng hơn là, nhỡ hắn thất bại rồi, lại cảm thấy mình không xứng với ta, ngược lại chủ động rời xa ta thì sao?"
"Thế thì mới nhức đầu đấy."
Nói tới đây, Từ Hữu Ngư không nhịn được cười khì, vỗ vai Lý Lạc nói: "Trả lời xong rồi đó, vậy ngươi hỏi kiểu này làm gì?"
"Không có, không có gì." Lý Lạc lắc đầu, ôm chặt lấy Từ Hữu Ngư, đầu đặt lên vai nàng, hít một hơi thật sâu, cảm giác cơ thể cũng có chút không khống chế được run rẩy.
"Ồ?" Từ Hữu Ngư hình như cảm nhận được tâm trạng lúc này của hắn, không nhịn được bật cười nói, "Sẽ không phải là bị quan điểm tình yêu của ta làm cho cảm động đó chứ?"
"Chỉ là cảm thấy" Lý Lạc thu liễm cảm xúc một chút, nhẹ giọng cười nói, "Học tỷ cũng khó khi có được mặt nghiêm túc thế này."
"Ghét thật, nói thế làm gì." Từ Hữu Ngư tức giận liếc một cái, "Vậy nếu ngươi đối diện với câu hỏi vừa rồi của ta, thì ngươi sẽ thế nào?"
"Ta đương nhiên không để ý."
"Vậy ha." Từ Hữu Ngư gật đầu nói, "Thế gian này thật là kỳ lạ."
"Rõ ràng nói xong nam nữ bình đẳng, nhưng khi thành tựu của con trai cao hơn, hắn có thể không chút gánh nặng mà bao dung những cô gái không bằng mình."
"Nhưng khi thành tựu của con gái cao hơn, dù cho cô ấy có nguyện ý hướng xuống bao dung, thì không ít chàng trai cũng chưa chắc sẽ cam tâm, hoặc là coi như đồng ý thì trong lòng cũng vẫn có khúc mắc."
"Nói trắng ra, trong quan niệm tính cách, khoảng cách tới sự bình đẳng thật sự, chúng ta vẫn còn thiếu một chút."
Dù Lý Lạc rất muốn phản bác nàng, nhưng khi nhớ lại hành động của mình ở kiếp trước, lại có chút chột dạ.
Cảm thấy hình như đều bị Từ Hữu Ngư nói trúng.
Hai người trên sân thượng trò chuyện rất lâu.
Bình thường, Lý Lạc và Từ Hữu Ngư không có nhiều thời gian ở một mình, nói gì đến như bây giờ, không phải trò chuyện phiếm mà còn có chuyện khác có thể làm.
Thế là vô tình, hai người nói rất nhiều chủ đề, đều là những điều bình thường rất ít khi nhắc đến.
Và Lý Lạc cũng từ miệng của Từ Hữu Ngư biết được một vài đáp án cho những câu hỏi mà đời trước chính mình chưa bao giờ dám hỏi.
Dù Từ Hữu Ngư của đời này, so với Từ Hữu Ngư của đời trước, ước chừng cách nhau sáu bảy tuổi.
Nhưng trong những quan niệm và tư tưởng đã định hình cơ bản, chắc đã không khác mấy.
Đến khi thời gian sắp gần giữa trưa mười một giờ.
Lý Lạc và Từ Hữu Ngư cùng nhau từ sân thượng đi xuống, khóa cửa sân thượng lại, trả chìa khóa về chỗ cũ, hai người liền đi xuống dưới lầu.
Lúc này trên mặt Lý Lạc, mang theo chút thư thái, nhưng rất nhanh liền bị hắn thu lại.
Hai người ở lầu hai tìm được Ứng Thiện Khê, dứt khoát cùng nhau từ hành lang trên cao của lầu hai xuất phát, đi thẳng đến nhà ăn lầu hai.
Cũng không lâu lắm, Nhan Trúc Sanh mấy người cũng từ lớp học bên dãy nhà mười một chạy tới, tìm được ba người Lý Lạc đang ngồi bên cửa sổ, rồi cùng nhau ngồi xuống ăn cơm.
"Học tỷ như thế mà cũng ở cùng các ngươi?" Nhan Trúc Sanh nghi ngờ nhìn ba người bọn họ hai cái, sau đó hiếu kỳ hỏi.
"Học tỷ ở bên lớp mười hai một mình, không có tham gia lớp trò chơi nhỏ, ta liền để Lý Lạc đi chơi cùng học tỷ một lát" Ứng Thiện Khê nói đơn giản, sau đó nghiêng đầu hỏi, "Các ngươi rút thưởng chưa?"
"Thời gian không kịp á." Từ Hữu Ngư cười tủm tỉm nói, "Bất quá vẫn cảm ơn nhiều, buổi sáng thật vui vẻ, đúng không?"
Vừa nói, Từ Hữu Ngư đẩy một cái vào tay Lý Lạc, hướng hắn trừng mắt.
"A đúng" Lý Lạc hồi phục tinh thần, gật đầu liên tục, "Rất vui vẻ."
"Buổi chiều chính là hoạt động trải nghiệm hội đoàn." Ứng Thiện Khê nói, "Các ngươi có tính toán gì hay không?"
"Ta phải ở bên câu lạc bộ rock and roll trông coi." Thân là hội trưởng trên thực tế của câu lạc bộ rock and roll, Nhan Trúc Sanh nói, "Chắc là không có thời gian đi chơi rồi."
"Ta cũng phải đi tuần tra, xác nhận tình hình mỗi câu lạc bộ." Ứng Thiện Khê gật đầu nói.
"Ta thì lại không có chuyện gì." Từ Hữu Ngư lúc này đã ăn cơm xong, một tay chống cằm nói, "Bất quá cảm giác mệt quá a, lát nữa ta muốn ở trong lớp học ngủ thêm một chút giấc trưa."
"Vậy buổi chiều lúc đó." Lý Lạc liếc nhìn Từ Hữu Ngư, sau đó lại nhìn về phía Ứng Thiện Khê, "Ta đi tuần tra cùng Khê Khê trước đi, tiện thể đi dạo hết các câu lạc bộ một lượt."
"Được." Ứng Thiện Khê cười gật đầu một cái, sau đó chủ động nói, "Vậy đợi học tỷ ngủ đủ rồi, ngươi lại đi dạo với nàng một chút đi."
Nhan Trúc Sanh ngồi đối diện cũng không có ý kiến phản đối gì, rất tự nhiên gật gật đầu, biểu thị đồng ý.
Hứa Doanh Hoan cùng Kiều Tân Yến ngồi bên cạnh, nhìn trên bàn mọi người trao đổi cùng phân công hòa thuận như vậy, nhất thời rơi vào trầm mặc, không nhịn được hai mắt nhìn nhau một cái, trong đầu nghĩ đây là thế nào?
Luôn cảm thấy bốn người bọn họ gần đây trở nên thân mật hơn một chút rồi à.
Đều bắt đầu hữu hảo phân công thời gian của Lý Lạc?
Bạn cần đăng nhập để bình luận