Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 330: Tim đập thình thịch Khê Khê (length: 23454)

Xe taxi đến Cẩm Giang tửu điếm phụ cận đều là tửu điếm.
Lý Lạc đưa bọn họ ba người vào tửu điếm làm thủ tục nhận phòng, mang theo hành lý đi tới phòng.
Lý Quốc Hồng cùng Lâm Tú Hồng hai vợ chồng ở một gian giường lớn, Ứng Thiện Khê thì một mình một phòng.
Lý Lạc đi vào phòng Ứng Thiện Khê, nhìn nàng vừa để hành lý xuống liền có ý muốn đi ra ngoài, lập tức kéo nàng lại nói: "Ngươi đi nhanh như vậy làm gì?"
"Đi bên chỗ ngươi xem chút đã chứ." Ứng Thiện Khê nói, "Giờ là bảy giờ rưỡi, qua bên chỗ ngươi một chút, chúng ta có thể xuất phát đi chơi rồi."
"Được, được rồi." Lý Lạc đi theo Ứng Thiện Khê ra khỏi phòng, gọi hai người ở phòng bên cạnh rồi, cả nhóm bốn người xuất phát hướng Cẩm Giang tửu điếm.
Hai tửu điếm cách nhau một con đường, Lý Lạc dẫn họ đi vài phút liền vào tới sảnh của tửu điếm.
Đứng ở sảnh, nhà văn Sa Long bày poster quảng cáo công khai, Lý Lạc dừng lại ở đó, giới thiệu với ba người: "Mọi người xem, chính là cái này, trên đó còn có chữ ký của ta đây."
Lâm Tú Hồng ba người dừng chân, hiếu kỳ quan sát một hồi.
Ứng Thiện Khê nhìn thoáng qua, ban đầu không có gì, nhưng đang định dời mắt thì sắc mặt đột nhiên cứng lại, nghi ngờ hỏi: "Cái này 'ngủ sớm hội trưởng cao', ta nhớ ngươi biết người này mà?"
Nghe Ứng Thiện Khê đột nhiên nhắc tới bút danh Từ Hữu Ngư, Lý Lạc nhất thời lông mày giật giật, có chút dự cảm không lành.
Quả nhiên, Ứng Thiện Khê lại nói thêm: "Ta nhớ người này còn thưởng cho ngươi Bạch Ngân minh, trị giá 1 vạn tệ mà."
"Ồ, nhiều vậy sao?" Lâm Tú Hồng ngạc nhiên, "Hai đứa quan hệ thế nào à? Người ta thưởng cho con tận 1 vạn tệ?"
"Tụi con xem như là cùng thời phát hành sách mới, hơn nữa cùng viết một thể loại đề tài, nên biết nhau từ sớm." Lý Lạc ho khan hai tiếng, cố gắng giải thích, "Sau đó thành tích của con không phải khá hơn một chút sao, liền tự mình đề cử sách của hắn cho độc giả trong sách của con."
"Vì nhiều độc giả đi đọc sách của hắn, thành tích của hắn cũng khá lên."
"Nên để cảm ơn con, mới thưởng một Bạch Ngân."
"Vậy người này tính tình cũng tốt đấy." Lý Quốc Hồng gật gật đầu, hài lòng nói, "Rất biết điều nha con."
"Vâng, đúng vậy." Lý Lạc miễn cưỡng cười, rồi dẫn họ vào thang máy, dừng ở lầu bốn.
Dẫn họ đến phòng hội nghị số 1 nhìn qua một chút, Lý Lạc chia sẻ tình hình tham gia hội nghị chiều hôm qua.
Để kéo dài thời gian, hắn dĩ nhiên đã điều động Ký Ức Cung Điện, chọn ra một số nội dung có thể giới thiệu về buổi họp báo để trò chuyện, thậm chí còn nhắc tới việc mình cũng có ý định thử loại đề tài hiện thực này.
Ví dụ như nội dung hôm qua tán gẫu với Từ Hữu Ngư, cũng đem kể cho Ứng Thiện Khê ba người nghe một lượt.
"Vậy cái này nếu viết xong, còn có thể chuyển thể thành phim truyền hình nữa sao?" Ứng Thiện Khê hiếu kỳ hỏi.
"Đương nhiên có thể." Lý Lạc gật gật đầu, sau đó bật cười nói, "Nhưng mà cũng phải có người mua bản quyền mới được chứ, nên vẫn là chất lượng phải vượt qua kiểm định."
"Có thể để cha con mua mà." Ứng Thiện Khê vô cùng chắc chắn nói, "Công ty của họ không phải làm cái này sao? Dù sao con thấy mấy phim truyền hình của công ty họ đều không hay lắm, cảm giác không đẹp bằng sách của anh viết."
"Khụ khụ, mấy lời này cũng không nên nói bừa bãi vậy." Lý Lạc nhìn thời gian, đã sắp tám giờ sáng.
Vì thế không tiếp tục trì hoãn ở chỗ này, lại đưa họ vào thang máy lên lầu.
Trên đường, thỉnh thoảng có thể gặp một vài tác giả quen biết, thấy Lý Lạc liền chủ động chào hỏi.
Ứng Thiện Khê hiếu kỳ quan sát những người này, khi thấy một vài nữ tác giả có vẻ lớn tuổi hơn, nàng liền gật gù.
Nói thật, trong tình huống bình thường, người có tư cách tham gia nhà văn Sa Long dạng này, cơ bản đều là hai ba chục tuổi.
Dưới hai mươi tuổi cực kỳ hiếm thấy, đừng nói đến trẻ vị thành niên như Lý Lạc và Từ Hữu Ngư.
Cho nên chỉ cần Ứng Thiện Khê để ý một chút, tự nhiên rất dễ phát hiện, nữ tác giả tới tham gia hoạt động đều lớn tuổi hơn Lý Lạc rất nhiều.
Hơn nữa khẳng định không ai xinh đẹp bằng nàng.
Sau khi an tâm, Ứng Thiện Khê ngược lại không còn gấp gáp muốn xem phòng của Lý Lạc.
Đi theo Lý Lạc một đường lên tới lầu tám, Lý Lạc lấy thẻ phòng ra mở cửa phòng mình.
Lúc này, phòng đã sạch sẽ gọn gàng, ga giường và vỏ chăn đã được nhân viên vệ sinh thay mới, căn phòng cũng đã được quét dọn sạch sẽ.
Thấy vậy, Lý Lạc thở phào nhẹ nhõm.
Mà Ứng Thiện Khê thì vào phòng nhìn qua một chút, không nói gì nhiều.
"Đắt quả nhiên có cái lý của nó." Lâm Tú Hồng nhìn xung quanh một vòng, sau đó gật đầu nói, "Nhìn cũng đẹp mắt đấy, bàn làm việc này cũng lớn, nếu như là tửu điếm của chúng ta, cái máy tính này của Lý Lạc không đặt vừa mất."
"Con mua cái laptop phiên bản ký tên này khi nào vậy?" Lý Quốc Hồng nhìn laptop trên bàn làm việc của Lý Lạc, tò mò hỏi.
"À, cái này là của Khê Khê."
"Thằng nhóc này..." Lý Quốc Hồng nhất thời không nói gì, "Kiếm được bao nhiêu tiền rồi mà máy tính còn dùng của người ta, không thấy xấu hổ sao?"
"Không có, không sao đâu bác Lý." Ứng Thiện Khê nghe vậy liền vội nói, "Con cũng đâu có dùng tới cái này, để cho anh ấy dùng là vừa, không để trong nhà phủ bụi."
"Khê Khê con nuông chiều nó quá đấy." Lâm Tú Hồng cười lắc đầu, "Phòng có máy tính cũng là của con, laptop cũng là của con, quần áo cũng là con mua cho chứ? Ta thấy nó sắp bị con nuôi hư luôn rồi."
"Ê ê ê." Lý Lạc ở một bên bất mãn chen vào nói, "Mẹ nói vậy, giống như nàng nuôi sủng vật không bằng, con cũng mua đồ cho nàng có được không."
Ứng Thiện Khê bị nói thì mặt nhỏ đỏ bừng, vội nói: "Chúng ta bên này cũng xem qua rồi, nếu không xuất phát đi chơi đi?"
"Đi thôi."
Bốn người đơn giản chuẩn bị một chút, liền xuất phát từ Cẩm Giang tửu điếm.
Lâm Tú Hồng cùng Ứng Thiện Khê đã chuẩn bị sẵn lịch trình du lịch, trực tiếp đón xe hướng điểm đến mà đi.
Lý Lạc và Lý Quốc Hồng hai người thì biến thành người đi theo chơi, theo hai vị phụ nữ phía sau.
Khi tham quan phong cảnh thì làm máy chụp hình, khi đến cửa hàng mua sắm thì làm túi đựng đồ.
Khi cả hai đều không có việc gì làm, Lý Lạc đi phía sau, nhỏ giọng nói với Lý Quốc Hồng: "Ba, khó khăn lắm mới đi ra ngoài một chuyến, ba có muốn lãng mạn một chút không?"
"Ý gì?" Lý Quốc Hồng liếc hắn một cái, có chút không hiểu ý người này là gì.
"Con có một ý tưởng" Lý Lạc tiến lại gần tai Lý Quốc Hồng, thừa dịp Lâm Tú Hồng cùng Ứng Thiện Khê đang đi ở phía trước, thì thầm nhỏ tiếng.
Đến gần trưa, Lý Lạc trước tiên một mình đón xe trở về tửu điếm.
Gửi tin nhắn cho Từ Hữu Ngư, không thấy trả lời.
Thế là Lý Lạc đi thang máy lên lại lầu tám, tới gõ cửa phòng của Từ Hữu Ngư.
Không bao lâu sau, Từ Hữu Ngư mắt nhắm mắt mở, dụi dụi mắt buồn ngủ mở cửa, liếc nhìn người ngoài cửa, xác định là Lý Lạc, liền quay người đi vào trong, mặc cho hắn tự vào.
Lý Lạc đi vào đóng cửa lại, nhìn nàng lại nhào lên giường lần nữa, nhất thời không biết nói gì: "Ngươi lại ngủ cho tới trưa sao?"
"Ngươi còn không thấy ngại nói hả?" Từ Hữu Ngư nằm sấp trên giường ngáp một cái, "Vốn dĩ sau khi ngươi đi ta đã sắp ngủ thiếp đi rồi, kết quả ngươi lại nhắn tin đến, nói Khê Khê muốn đến tham quan, làm ta tỉnh cả ngủ."
"Ta đâu biết bọn họ nhất định phải tới xem một chút." Lý Lạc bất đắc dĩ nói, "Cũng may dì dọn dẹp ở đây làm việc có hiệu quả."
"Đây còn không phải ta giục." Từ Hữu Ngư liếc hắn một cái, rồi lại nói, "Biết vậy, hôm qua không bằng ngủ luôn ở chỗ của ta đi, ngươi cũng không biết tự giác chút, chủ động sang chỗ ta."
"Biện pháp tốt nhất không phải là cả hai cùng ngủ luôn sao?" Lý Lạc khóe miệng giật giật, "Ngủ đủ giấc chưa? Xuống lầu ăn cơm đi, biên tập cũng tới rồi."
"Biết rồi ~" Từ Hữu Ngư leo xuống khỏi giường, thở dài một hơi, "Buổi sáng chơi với Khê Khê vui không?"
"Rất vui."
"Cảnh ở thành phố Trường Ninh này, ta cũng chưa được đi dạo qua nữa."
"Ý của ngươi là?"
"Sau này có cơ hội, dẫn ta đi dạo một chút nhé." Từ Hữu Ngư cười một tiếng, khoác lấy cánh tay hắn nói, "Lần này coi như xong, các ngươi chơi vui là được, cả ngày hôm qua ta đã rất vui rồi."
"Ừm." Lý Lạc mím môi một cái, gật đầu đồng ý, "Vậy đi ăn cơm trước đi."
"Ừ."
Hai người đi thang máy đến lầu hai nhà hàng.
Lúc này, Thiên Châu đã đợi ở cửa thang máy, thấy hai người đi ra thì cười phất tay một cái: "Tôi đến ăn chùa rồi."
"Đi." Lý Lạc cười ha hả khoác vai biên tập, dẫn hắn đi vào nhà ăn, "Lần này muốn ăn gì anh cứ gọi tùy ý, tôi mời anh."
"Vậy tôi sẽ không khách sáo đâu đó."
Đang nói thì Thiên Châu lại đột nhiên nhận được điện thoại.
Vừa nghe máy, Thiên Châu nói vài câu gì đó, sau đó lông mày hơi nhíu lại, đợi cúp máy thì bất đắc dĩ nói: "Trong công ty đột nhiên có việc gấp, phải về một chuyến."
"Hả?" Lý Lạc ngẩn người, "Đây không phải thứ bảy sao, trong công ty còn có việc?"
"Biết sao giờ." Thiên Châu thở dài, khoát tay nói, "Hôm nay coi như là không có duyên phận ăn bữa cơm của cậu rồi ha, lần sau đi, tôi đi trước đây."
Nhìn bóng lưng Thiên Châu rời đi, Lý Lạc suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Vậy buổi tối thì sao? Tôi ăn tối với người khác, nhưng vẫn có thể ăn một bữa khuya được."
"Ăn khuya à?" Thiên Châu ấn nút thang máy, suy nghĩ một chút, "Vậy cũng được, là hôm nay luôn nha?"
"Hôm nay đi, đến lúc đó cả nàng cũng cùng."
Lý Lạc chỉ vào Từ Hữu Ngư bên cạnh, "Ba chúng ta khó có dịp gặp nhau, dù sao cũng phải giao lưu một chút."
Tòa nhà văn phòng của tập đoàn Văn duyệt ở đối diện, đi bộ cũng chỉ hơn mười phút là tới.
Thiên Châu giơ ngón tay cái với hai người, rồi vội vã đi vào thang máy rời đi.
Lý Lạc cùng Từ Hữu Ngư vào nhà hàng, hai người tìm chỗ ngồi xuống, sau khi gọi món xong, Lý Lạc nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, thoáng thấy bóng lưng Thiên Châu đang chạy trên đường, không khỏi thở dài.
"Sao vậy ngươi?" Từ Hữu Ngư chống cằm, kỳ quái hỏi.
"Chỉ là chợt nghĩ đến." Lý Lạc bất đắc dĩ cười, "Nếu không phải viết sách, ta có lẽ cũng sẽ giống biên tập, sau khi tốt nghiệp trở thành một con ốc vít của xã hội, nỗ lực vì kiếm tiền nuôi sống bản thân, nhưng thật ra tiền kiếm được cũng chẳng nhiều hơn người khác bao nhiêu."
Từ Hữu Ngư nhấp một ngụm đồ uống, liếc Lý Lạc, không nhịn được cười nói: "Ý tưởng của ngươi còn nhiều thật, còn chưa lên đại học mà đã huyễn tưởng đến cảnh tốt nghiệp rồi à?"
Bị Từ Hữu Ngư nói vậy, Lý Lạc ngược lại có chút kịp phản ứng.
Thật sự, với những đứa trẻ tuổi như Lý Lạc, nếu không phải gia đình nghèo khó từ nhỏ, chắc chắn ít khi nghĩ đến cuộc sống tương lai ở thời điểm này.
Trong trí nhớ của Lý Lạc, hồi 16 tuổi, mình còn đang học thì trốn ngủ, tan học thì cùng bạn bè đi chơi bóng rổ, hoặc đến quán net phá game.
Làm gì nghĩ đến tương lai mình sẽ ra sao.
Điều này trong mắt Từ Hữu Ngư, đã có chút khác lạ.
Chỉ là Lý Lạc bây giờ, không cần lo những chuyện này, chỉ là đột nhiên thấy Thiên Châu bị một cuộc điện thoại gọi đi, không khỏi hơi xúc động vì không thể tiếp tục cùng mình ăn cơm thôi.
Một khi đã mang gánh nặng cuộc sống trên lưng, rất nhiều lúc sẽ rất dễ thân bất do kỷ.
Dù là với thu nhập hiện tại của Lý Lạc, cũng vẫn phải chăm chỉ gõ chữ. Chẳng qua đúng lúc, hắn còn rất thích chuyện viết tiểu thuyết, có thể tận hưởng niềm vui sáng tạo nội dung cốt truyện, khiến cho nghề nghiệp này của hắn có vẻ thập phần thoải mái.
Sau khi ăn trưa cùng Từ Hữu Ngư, Lý Lạc cùng nàng lên tầng bốn, phòng hội nghị số 1 hôm qua, bây giờ đã được bố trí thành địa điểm tổ chức Sa Long nhà văn.
So với ngày hôm qua, không khí chính thức và trang trọng, thì Sa Long hôm nay nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đến hơn một giờ chiều, khi mọi người đã đến đông đủ, khoảng gần trăm tác giả được mời tề tựu, tổng tài tập đoàn Văn duyệt cũng lên sân khấu, nói vài câu đơn giản, rồi mời các tác giả đại thần nổi tiếng trong ngành lên phát biểu, chia sẻ kinh nghiệm và những câu chuyện nhỏ của bản thân.
Trong lúc đó, người phụ trách bên Văn duyệt cũng nhắc đi nhắc lại mấy lần về cuộc thi viết theo đề tài thực tế mới được công bố hôm qua, đề cử với các tác giả đang có mặt.
Không thể không nói, phía tập đoàn Văn duyệt có vẻ rất coi trọng cuộc thi viết lần này.
Nhưng Lý Lạc vẫn thấy hứng thú hơn với những chuyện bí mật, những bát quái nhỏ mà các tác giả chia sẻ.
Sau khi buổi chia sẻ kết thúc, chính là thời gian tự do trò chuyện.
Mọi người thoải mái đi lại, làm quen, trò chuyện, bên cạnh cũng có trà chiều, không khí rất thoải mái.
Lý Lạc ban đầu còn định xem có thể về sớm không, không ngờ người đến bắt chuyện với hắn còn rất nhiều.
Thậm chí có người đang đọc tác phẩm của Từ Hữu Ngư, khiến cô bé có chút ngạc nhiên và vui vẻ.
Lý Lạc ban đầu còn tưởng mọi người muốn nói chuyện gì với mình, kết quả mấy đại tác giả chạy tới, lại thúc giục hắn thêm chương. Lý Lạc cũng không chút do dự phản bác, thầm nghĩ mấy người các ngươi một người còn kéo chương hơn một người, mà vẫn không biết ngại mà đến thúc ta.
Cùng lúc Lý Lạc và Từ Hữu Ngư tham gia Sa Long nhà văn, Ứng Thiện Khê cũng đi theo Lâm Tú Hồng và Lý Quốc Hồng đến đường phố Dự viên ở thành phố Trường Ninh.
Khi đi ngang qua một tiệm trâm cài tóc hoa, Lý Quốc Hồng nhìn tiệm này vài lần, kết quả nhân viên bên trong vui vẻ mời chào: "Mời đến trải nghiệm một lần trâm hoa và hán phục ạ?"
"Vào xem thử?" Lý Quốc Hồng đề nghị.
Trâm hoa là một loại trang sức của phụ nữ, đủ loại trâm hoa được bày bán trong cửa hàng, Ứng Thiện Khê và Lâm Tú Hồng chỉ nhìn kỹ thôi đã không nỡ rời bước.
Vậy là dưới đề nghị của Lý Quốc Hồng, ba người đi vào tiệm, thử đồ một chút.
Lâm Tú Hồng tuổi có phần lớn hơn, nhân viên phục vụ chọn cho bà chiếc trâm hoa điểm xuyết ngọc trai trên đỉnh đầu, có hoa mai màu tím nhạt, trông bà càng thêm trang nhã.
Y phục chọn chiếc áo lót màu trắng tay bồng, phối với váy mã diện màu xanh nhạt, trông sạch sẽ, thoải mái, cả người trẻ ra vài tuổi.
Ứng Thiện Khê thì chọn chiếc trâm cài tóc hoa đào màu hồng, xung quanh đính thêm chút hoa nhỏ màu vàng và đỏ nhạt, trông rất tươi tắn, đáng yêu.
Về trang phục, mặc một bộ váy áo hai màu xanh và hồng kết hợp làm nổi bật tề ngực, phối hợp với chiếc trâm cài trên đầu, càng thêm hoạt bát, thu hút.
Còn Lý Quốc Hồng, đổi một bộ bào tròn cổ màu xanh đậm, soi gương thì thấy có chút uy nghiêm như quan lớn.
Ban đầu Lâm Tú Hồng và Ứng Thiện Khê chỉ định trải nghiệm thử một chút, vậy mà Lý Quốc Hồng lại trực tiếp khoát tay, mua luôn mấy bộ này.
"Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?" Lâm Tú Hồng ngạc nhiên nhìn ông, nhưng trong lòng lại rất vui.
Dù sao sau khi kết hôn, Lý Quốc Hồng rất ít khi chủ động mua cho bà quần áo mới, huống chi lại là hán phục và trâm hoa mang tính giải trí này.
"Đi du lịch thì vui vẻ là chính." Lý Quốc Hồng ho khan hai tiếng, rồi dẫn hai người mua vé vào cửa, vào Dự viên.
Phải nói, mặc quần áo hiện đại và mặc hán phục, đi dạo ở kiểu sân vườn cổ này, cảm giác thực sự rất khác.
Đi trên hành lang và con đường nhỏ của Dự viên, thỉnh thoảng có người muốn xin chụp ảnh chung, còn nhầm tưởng bọn họ là nhân viên trong khu, đang đóng vai người cổ.
Ứng Thiện Khê và Lâm Tú Hồng thì đặc biệt thích thú, vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng thấy cảnh đẹp, lại dừng lại một chút, chụp vài tấm hình xinh đẹp.
Vốn ba tiếng là đi hết Dự viên, ba người đi dạo cả buổi chiều mới không nỡ rời đi.
"Tiếc quá." Ứng Thiện Khê nhìn ảnh trong điện thoại, khẽ thở dài.
"Tiếc gì chứ?" Lâm Tú Hồng nghi ngờ hỏi.
"Tiếc là Lý Lạc không tới thôi." Ứng Thiện Khê nhỏ giọng nói, "Nếu như anh ấy cũng mặc đồ giống chú Lý, chụp ảnh chung chắc chắn sẽ rất đẹp."
"Đúng là thế." Lâm Tú Hồng gật đầu, rồi cười nói, "Nhưng chúng ta mua hết cả bộ này rồi mà, mai có thể mặc tiếp mà."
"Cũng phải." Ứng Thiện Khê hài lòng cười, có chút mong chờ.
Không biết Lý Lạc sẽ có vẻ mặt thế nào khi thấy mình mặc bộ đồ này vào buổi tối.
"Buổi tối còn có một chuyến du thuyền ngắm cảnh." Lý Quốc Hồng liếc thời gian, rồi nói, "Đi du thuyền xong thì vừa vặn bảy giờ, có thể cùng Chí Thành đi ăn tối."
"Được, đi thôi." Lâm Tú Hồng chỉnh chiếc trâm hoa trên đầu, rất hài lòng với lịch trình ngày hôm nay.
Tuy con trai mình có việc không đến cùng, nhưng còn có Ứng Thiện Khê, người còn như con gái hơn cả con gái của mình.
Ứng Thiện Khê lại còn rất biết chụp ảnh, còn hữu dụng hơn cả Lý Lạc.
Nghĩ vậy, ba người đến bến Phượng Hoàng Phổ Giang, tranh thủ vài phút cuối cùng, vừa kịp lên chiếc du thuyền ngắm cảnh xuất phát vào buổi tối.
Khi tiếng động cơ du thuyền vang lên, Ứng Thiện Khê cùng Lâm Tú Hồng và Lý Quốc Hồng ngồi ở chỗ ngồi ngoài trời trên boong tầng một, ngắm cảnh hai bên bờ sông.
Lý Quốc Hồng nhìn những tòa nhà cao tầng hai bên, không khỏi cảm thán: "Nơi này so với Ân Giang của chúng ta quả thực phồn hoa hơn nhiều, cũng chỉ có hai bên bờ sông Tiền Giang trong nội thành Ngọc Hàng là có thể so được thôi."
"Cảm thán nhiều vậy có ích gì." Lâm Tú Hồng liếc ông, rồi kéo Ứng Thiện Khê đứng ở lan can thuyền, tạo mấy dáng, nhờ Lý Quốc Hồng chụp ảnh.
Còn Lý Quốc Hồng thì vừa làm thợ ảnh, vừa nhìn ngang nhìn dọc, vẻ mặt nghi hoặc.
Khi du thuyền chạy chậm trên sông, trời ở Trường Ninh cũng dần tối lại.
Vầng thái dương đỏ ối ở cuối chân trời dần dần lặn xuống, ánh chiều tà đỏ thẫm trải trên mặt sông, như vảy rồng màu đỏ vàng, chiếu dòng Phượng Hoàng Phổ Giang uốn lượn trông như một con rồng dài.
Ứng Thiện Khê đội mũ, đứng ở lan can, nhìn bọt nước trắng xóa do thuyền chạy để lại dưới ánh tà dương, trông như những mảnh vụn vàng rơi vãi.
Cô hơi tiếc nuối khi nhìn cảnh đẹp như vậy, chỉ tiếc bên cạnh không có người mình muốn đi cùng.
Nhưng ngay giây sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô.
"Có thể giúp tôi chụp chung một tấm ảnh với cô gái xinh đẹp này không?"
Vừa nói, Ứng Thiện Khê cảm thấy vai mình bị ôm.
Trong khoảnh khắc đó, cô đột ngột quay đầu, khi thấy gương mặt đang cười của Lý Lạc, vẻ kinh ngạc và vui sướng trong mắt không thể kìm nén: "Anh, anh đến khi nào vậy?"
"Ừ?"
Lý Lạc nghiêng người cúi đầu, mặt lộ vẻ nghi hoặc, "Trước tiên có thể cùng ta chụp chung sao? Hay là nói không muốn chứ?"
"Nguyện ý, đương nhiên nguyện ý!" Ứng Thiện Khê gật đầu liên tục, lập tức tựa vào ngực Lý Lạc, giơ lên ngón tay hình cây kéo đáng yêu của mình.
Lý Lạc cũng ôm vai nàng, hướng phía Lý Quốc Hồng giơ ngón cái thật to.
Lý Quốc Hồng cười ha hả chụp ảnh cho hai người, Lâm Tú Hồng bên cạnh nhìn vẻ mặt không kinh ngạc của hắn, lại nhìn một chút Lý Lạc lúc này đang mặc một thân trang phục phong cách cổ xưa màu đen, nhất thời hồ nghi nói: "Ngươi có phải hay không sớm đã thương lượng xong với hắn rồi?"
"Bất ngờ không?" Lý Quốc Hồng ha ha cười một tiếng, "Đây không phải Khê Khê cũng rất vui sao?"
"Hai người các ngươi đúng là." Lâm Tú Hồng bất đắc dĩ cười cười, nhưng nhìn thấy trên mặt Ứng Thiện Khê tràn đầy vẻ mặt tươi vui, ngược lại cũng cảm thấy đáng giá.
"Ngươi lấy bộ quần áo này ở đâu vậy?" Ứng Thiện Khê sờ một chút chất liệu vải, thấy bên hông hắn còn đeo một thanh kiếm, nhất thời hiếu kỳ rút ra xem thử, "Đây là kiếm thật sao?"
"Giả, giả, không có mở lưỡi." Lý Lạc nhét kiếm trở lại, ho khan hai tiếng nói, "Chủ yếu là phối hợp tạo hình thôi, không có tác dụng khác."
"Hừ, ngươi lén lút thay loại quần áo này theo đuôi chúng ta đúng không? Còn không nói cho ta." Ứng Thiện Khê nhẹ nhàng đánh một quyền vào ngực hắn.
"Nói cho ngươi thì còn gì là bất ngờ nữa? Ngươi thử nói xem vừa rồi có phải có cảm giác tim đập thình thịch không?"
"Mới không có." Ứng Thiện Khê mạnh miệng nói, nhưng tim đập của nàng vẫn cho đến giờ phút này cũng còn chưa có dấu hiệu chậm lại, cả mặt cũng chưa từng hết đỏ.
"A." Lý Lạc sờ đầu nàng, lại ghé lại gần xem trâm hoa, "Ừm, bộ này phối hợp rất hợp với ngươi, rất đẹp."
"Vậy là buổi sáng ta đẹp, hay bây giờ mặc bộ này ta đẹp?"
"Lúc buổi sáng thấy đã là đẹp nhất rồi, chỉ là theo thời gian trôi qua, mỗi giây một nhanh hơn một chút, cho nên bây giờ hẳn là xinh đẹp hơn một chút." Lý Lạc nhéo mặt nàng một cái, sau đó vươn tay ra, "Chỗ này cứ để ba mẹ ta trước đi, chỗ ngồi của ta ở trên boong lầu hai, vị tiểu thư này có bằng lòng nể mặt, theo ta xuống đó hóng gió một chút không?"
Ứng Thiện Khê liếc nhìn Lý Quốc Hồng và Lâm Tú Hồng, thấy hai người bọn họ cũng đang đứng ở bên lan can ngắm cảnh, không để ý đến bên này.
Thế là liền kéo tóc mai xuống tai, hơi ngượng ngùng đưa tay nhỏ của mình, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay Lý Lạc: "Vậy thì cố mà đi với ngươi một chút vậy."
Lý Lạc cười một tiếng, liền nắm tay nhỏ mềm mại như ngọc của Ứng Thiện Khê, dẫn nàng đi đến boong tàu lầu hai, đi về phía có thể nhìn thấy cảnh quan tàu luân, đứng ở một vị trí mà Từ Hữu Ngư có lẽ rất quen thuộc.
"Lý Lạc."
"Ừ?"
"Hôm nay ta rất vui." Ứng Thiện Khê nắm chặt tay Lý Lạc, dưới ánh chiều tà, mím môi cười một tiếng, "Đặc biệt đặc biệt hài lòng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận