Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 67: Bốn người hoàn thành (length: 8096)

Ngày 1 tháng 9, trường phụ nhất khai giảng.
Thiệu Hạ Kì từ trên giường tỉnh lại, sau khi rửa mặt, đeo cặp sách lên lưng rồi ra ngoài đi học.
Hắn không trực tiếp xuống lầu, mà là đi tới cửa đối diện gõ cửa một cái.
Mở cửa là một học sinh gần bằng tuổi hắn, mặc trên người đồng phục học sinh của trường phụ nhất, phía sau có số "201 3", đại diện hắn là học trưởng lớp 11.
"Đi thôi." Anh họ Thiệu Hữu Bằng của Thiệu Hạ Kì cười nói, "Năm nay có kiểm tra đầu năm đấy, có thể cố gắng thể hiện tốt một chút rồi."
"Ừm." Thiệu Hạ Kì ra sức gật đầu, trong mắt là ánh mắt kiên định.
Hai anh em xuống lầu, tại tiệm ăn sáng ở cửa khu dân cư ăn điểm tâm.
Người nhà hai nhà bọn họ dưới sự chỉ dẫn của ba Thiệu Hạ Kì, đều tự mua một căn hộ ở trong khu dân cư bên cạnh trường phụ nhất.
Chỉ là lo lắng hai đứa trẻ không tự quản được bản thân, nhà tuy mua nhưng bình thường vẫn là nội trú.
Chỉ có những dịp cuối tuần hoặc là ngày nghỉ của trường học giống hôm qua, Thiệu Hạ Kì mới có thể về đây ở một chút.
Trong lúc ăn điểm tâm, hai người liền trò chuyện với nhau.
"Ngươi vừa mới tới trường phụ nhất, rất nhiều chuyện còn chưa biết, có vấn đề gì đều có thể hỏi ta." Thiệu Hữu Bằng vừa ăn sủi cảo vừa nói, "Ta bình thường đều ở lớp một khối 11, tòa nhà học phía sau các ngươi là lầu bốn, có chuyện gì cứ đến tìm ta."
"Biết rồi ca." Thiệu Hạ Kì gật đầu, chỉ là trong lòng còn có chút ưu tư, "Ca lợi hại hơn ta nhiều, ta còn không vào được lớp 1."
"Ngươi đây là đang tiếc nuối không vào được lớp 1 sao?" Thiệu Hữu Bằng liếc nhìn hắn một cái, biết rõ đức hạnh của em họ mình, "Hay là đang nghĩ về cô gái tên Ứng Thiện Khê kia?"
"Ca, ngươi nói nhỏ chút đi." Thiệu Hạ Kì nhìn trái nhìn phải, có chút ngượng ngùng, "Ca chưa thấy Ứng Thiện Khê đâu, nếu ca mà thấy rồi, chắc chắn ca cũng sẽ thích."
"Ta cảm thấy ngươi vẫn còn nông cạn lắm." Thiệu Hữu Bằng lắc đầu liên tục, "Ngươi biết Từ Hữu Ngư không? Cô ấy lúc trước cũng học trường trung học bồi dưỡng nhân tài các ngươi đấy, ngươi gặp qua chưa?"
"Hình như đã từng nghe qua." Thiệu Hạ Kì nhớ lại một hồi, "Nhưng hình như chưa gặp bao giờ."
"Cho nên mới nói ngươi thiếu kiến thức đó." Thiệu Hữu Bằng cười ha hả hai tiếng, "Từ Hữu Ngư là tiểu đội trưởng lớp 1 khối 11, phó hội trưởng hội văn học, còn là phó chủ tịch hội học sinh, bây giờ lên lớp 11, rất có thể sẽ chuyển thành chính thức ngay."
"Hơn nữa, cô ấy là người đứng đầu khóa trước của cấp 3, mấy lần thi cuối kỳ đều chưa từng tụt hạng."
"Bản thân cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa…"
Thiệu Hữu Bằng hạ giọng nói, "Vóc dáng cũng rất được."
Thiệu Hạ Kì nghe mà ngẩn cả người, sau đó có chút không phục nói: "Ứng Thiện Khê cũng không kém đâu, cô ấy cũng là người đứng đầu khối, hơn nữa cũng là tiểu đội trưởng, nói không chừng sau này cũng làm hội học sinh đấy."
"Xí, cứ chờ xem đi." Thiệu Hữu Bằng khoát tay ra vẻ coi thường, "Ăn cơm trưa ngươi tìm ta, ta dẫn ngươi đi xem thử Từ Hữu Ngư thế nào, ngươi sẽ biết."
"Vậy ta cũng dẫn ngươi đi gặp Ứng Thiện Khê." Thiệu Hạ Kì nói, trong lòng vẫn còn chút không cam chịu, cuối cùng còn bổ sung, "Hơn nữa trong lớp chúng ta cũng có một bạn nữ, hát cực hay, tướng mạo cũng không kém gì Ứng Thiện Khê."
"Ừ?" Thiệu Hữu Bằng kinh ngạc nhìn hắn một cái, "Ngươi đây là đã thay lòng đổi dạ rồi?"
"Ta, ta chỉ nói vậy thôi! Rất, rất xinh đẹp."
Trong lúc hai anh em vừa ăn điểm tâm vừa tán gẫu, cửa tiệm ăn sáng lại nghênh đón ba vị khách.
"Lão bản, mười cái sủi cảo, hai cái bánh bao, một bát hoành thánh, một phần bánh bao hấp, một chén đậu ngọt hủ não, một chén đậu mặn hủ não."
Giọng nói của Lý Lạc vang lên trong tiệm ăn sáng, "Học tỷ ăn gì?"
"Tôi lấy phần mì tương thịt băm là được, thêm một ly sữa đậu nành nữa." Từ Hữu Ngư nói.
"Để tôi trả tiền." Giọng của Ứng Thiện Khê cũng truyền vào, "Lão bản, bao nhiêu tiền? Tính chung luôn."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thiệu Hạ Kì và Thiệu Hữu Bằng đều vô thức dừng đũa, hướng ra cửa tiệm ăn sáng nhìn.
Ngay sau đó, cả hai đều lộ vẻ kinh ngạc, nhìn nhau, sau đó không chờ được mà nói —— "Nhìn kìa, đó là Ứng Thiện Khê!"
"Nhìn kìa, đó là Từ Hữu Ngư!"
Vừa dứt lời, hai anh em nhất thời mắt lớn trừng mắt nhỏ, ngây ra tại chỗ, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn lại bên kia.
Lúc này, Ứng Thiện Khê đã trả tiền, cùng với Từ Hữu Ngư đi vào tiệm tìm chỗ ngồi, Lý Lạc thì phụ trách ở tại chỗ chờ lấy đồ ăn.
Nhìn hai cô gái như tiên nữ bước vào trong tiệm, Thiệu Hạ Kì và Thiệu Hữu Bằng đều suýt nữa ngừng thở.
Ánh mắt Thiệu Hạ Kì dừng ở trước ngực Từ Hữu Ngư, đột nhiên hiểu rõ ý nghĩa câu "vóc dáng rất được" mà anh họ vừa nói.
Còn Thiệu Hữu Bằng thì nhìn về phía Ứng Thiện Khê, lập tức bị khuôn mặt thanh thuần ngọt ngào kia thu hút, nhất thời không nói nên lời.
"Ca, Từ Hữu Ngư quả thật rất xinh đẹp."
"Tiểu Kì, Ứng Thiện Khê cũng không kém mà, ta đột nhiên có chút hiểu được ngươi rồi."
Hai người vừa nói như vậy, thì Lý Lạc đã bưng đồ ăn đi tới bàn bên cạnh, ngồi xuống cạnh Ứng Thiện Khê.
Lúc này, Thiệu Hữu Bằng mới chú ý đến nam sinh chướng mắt bên cạnh, không nhịn được hỏi: "Cậu con trai đó là ai vậy? Sao lại ngồi cùng bàn với hai người bọn họ?"
"Cậu ấy à…" Sắc mặt Thiệu Hạ Kì có chút lúng túng và bất đắc dĩ, "Là hàng xóm của Ứng Thiện Khê, bây giờ là tiểu đội trưởng lớp 8 chúng ta."
"Quan hệ hai người bọn họ tốt lắm sao?" Thiệu Hữu Bằng nhíu mày.
"Cũng coi là vậy đi…"
"Xem ra con đường của ngươi còn xa xôi lắm." Thiệu Hữu Bằng vỗ vai em họ một cái.
Nhưng một giây sau đó, hắn đã nhìn thấy Từ Hữu Ngư đột nhiên đưa đũa ra, cười hì hì gắp một miếng sủi cảo trong khay của Lý Lạc.
"Mì tương thịt băm không ngon bằng món mì xào của cậu."
"Đồ ăn ở nhà hết rồi, nếu không đã không đến đây ăn sáng."
"Ca." Ánh mắt Thiệu Hạ Kì nhìn Thiệu Hữu Bằng đầy sâu xa, "Hình như tình huống của ca cũng không khá hơn bao nhiêu."
Thẳng thắn mà nói, đây là lần đầu tiên trong hai đời, Lý Lạc thấy Từ Hữu Ngư mặc đồng phục học sinh.
Vóc dáng của Từ Hữu Ngư rất tốt, dù bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình màu xanh lam trắng mặc trên người, cũng không che được thân hình yểu điệu của nàng.
Bình thường ở nhà, Từ Hữu Ngư ăn mặc tương đối thanh tân và hợp thời, trông chín chắn hơn nhiều.
Hiện giờ thay đồng phục học sinh vào, ngược lại có thêm vài phần vẻ thanh thuần.
Sau khi ăn sáng xong, ba người cùng nhau đến trường.
Vừa hay Nhan Trúc Sanh cũng vừa đến cổng trường, nhìn thấy Lý Lạc từ xa liền đi thẳng đến chỗ Lý Lạc, nói với hắn: "Ý tưởng soạn nhạc có rồi, thứ bảy cứ đến nhà tôi là được."
"Là bài hát Lý Lạc viết sao?" Ứng Thiện Khê cách Lý Lạc, thò đầu ra hỏi Nhan Trúc Sanh một cách tò mò.
"Đúng vậy." Nhan Trúc Sanh gật đầu, "Nhưng cậu ấy chỉ cho nhạc nền và lời bài hát, nên còn phải soạn nhạc và thu âm lại."
"Vậy à." Ứng Thiện Khê chớp mắt mấy cái, lại hỏi, "Thứ bảy hôm đó tôi có thể đi cùng không? Tôi vẫn chưa thấy dáng vẻ thu âm trực tiếp ca khúc bao giờ."
"Được chứ." Nhan Trúc Sanh không chút nghĩ ngợi gật đầu đồng ý.
"Tôi nữa, tôi nữa!" Từ Hữu Ngư không nhịn được hỏi, "Tôi cũng chưa từng thấy thu âm trực tiếp bao giờ."
Vốn dĩ Từ Hữu Ngư viết tiểu thuyết web, có cơ hội mở mang kiến thức như vậy, đương nhiên không muốn bỏ qua.
Chỉ là Nhan Trúc Sanh nghi ngờ nhìn cô, rồi lại nhìn Lý Lạc, hỏi: "Cô ấy là ai vậy?"
"Học tỷ lớp 11, coi như là bạn của tôi và Ứng Thiện Khê."
"À." Nhan Trúc Sanh gật đầu, "Nếu đúng là bạn của các cậu thì cứ đến."
Thế là kế hoạch cho cuối tuần đã được định xong, cả bốn người cùng nhau bước vào cổng trường.
Trên đường đi, thu hút vô số ánh mắt của các bạn học...
Bạn cần đăng nhập để bình luận