Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 128: Ngươi yêu thích ta ? (length: 8040)

Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Lạc đúng sáu giờ thức dậy, gõ cửa phòng ngủ của Ứng Thiện Khê một tiếng, sau đó liền bắt đầu rửa mặt.
Chẳng bao lâu, Ứng Thiện Khê mặc đồ ngủ đi vào phòng ngủ của Lý Lạc, đi tới phòng vệ sinh của hắn, đưa ra bàn chải đánh răng của mình.
"Ngươi làm gì vậy?"
"Kem đánh răng hết rồi, ngươi cho ta một ít."
"Ừm." Lý Lạc nặn kem đánh răng lên bàn chải của nàng, sau đó nói, "Tối về nhớ đi siêu thị mua mới."
"Biết rồi." Ứng Thiện Khê nhét bàn chải đánh răng vào miệng, cũng không có ý định rời đi, vừa đánh răng, vừa nhìn Lý Lạc rửa mặt.
"Ngươi bình thường rửa mặt cứ như vậy à?" Nhìn Lý Lạc trực tiếp lấy tay hứng nước, xoa lên mặt vài cái rồi dùng khăn lông lau khô, Ứng Thiện Khê cạn lời hỏi.
"Nếu không thì sao?"
"Ngươi không dùng sữa rửa mặt à?" Ứng Thiện Khê liếc nhìn mặt bàn rửa tay, ngoài một chai nước rửa tay, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, cốc súc miệng, thì có vẻ thật sự không có gì khác.
"Không hay dùng."
"Vậy ta mua cho ngươi một chai nhé, sữa rửa mặt của ba ta đều là do ta mua."
"Cho nên ta là của ngươi..."
"Đi chết đi!"
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Lý Lạc ra ban công lấy đồng phục học sinh sạch sẽ thay.
Tuy ba người bọn họ đồng phục học sinh đều cùng một kiểu dáng, nhưng nhận ra cũng đơn giản thôi.
Cỡ lớn nhất chắc chắn là của Lý Lạc.
Quần áo của Ứng Thiện Khê và Từ Hữu Ngư không khác nhau nhiều lắm, nhưng quần áo của Từ Hữu Ngư do mặc lâu ngày, nhất là tay áo ngắn, phần ngực có nếp nhăn rất rõ.
Còn Ứng Thiện Khê thì không có.
"Đi thôi." Ứng Thiện Khê thay giày xong ở cửa, đeo cặp lên lưng, gọi Lý Lạc.
Lý Lạc đáp một tiếng, theo Ứng Thiện Khê đi ra khỏi cửa.
Hai người kết bạn cùng nhau đi về phía cổng trường.
Lúc cả hai đi đến cổng trường thì thấy Nhan Trúc Sanh đang im lặng chờ ở ven đường.
Lúc này Nhan Trúc Sanh đang đeo tai nghe Bluetooth mà Ứng Thiện Khê tặng cho cô, nhìn thấy Lý Lạc và Ứng Thiện Khê đi cùng nhau tới thì hơi ngạc nhiên một chút, sau đó vẫy tay với cả hai.
"Trúc Sanh, sao cậu lại ở đây vậy?" Ứng Thiện Khê chạy chậm lại, tò mò hỏi, "Đang đợi ai à?"
"Đợi các cậu." Nhan Trúc Sanh nháy mắt mấy cái, "Đi chạy bộ buổi sáng cùng nhau."
"Ối chao?" Ứng Thiện Khê ngớ người, rồi dần hiểu ra, nheo mắt nhìn Lý Lạc, "Hôm qua sao ngươi không nói với ta, Trúc Sanh cũng sẽ cùng đi chạy bộ buổi sáng?"
"Ta không nói sao? Chắc là quên nói thôi." Lý Lạc hóa thân thành cao thủ giả vờ ngốc, khoát tay dẫn đầu đi vào cổng trường, "Đi thôi, chạy xong sớm còn đi ăn sáng."
"Khê Khê, cho cậu này." Nhan Trúc Sanh tháo một bên tai nghe, nhìn Lý Lạc, rồi nhìn sang Ứng Thiện Khê, đưa tai nghe cho Ứng Thiện Khê, "Tai nghe cậu tặng, mình thích lắm, rất tiện."
"A, cảm ơn." Ứng Thiện Khê vui vẻ nhận lấy tai nghe, đeo vào tai, "Trúc Sanh thích là tốt rồi, mình còn lo loại tai nghe Bluetooth này khó dùng cơ."
Hai người cùng nhau đi, đi theo sau Lý Lạc, vừa nghe nhạc vừa đi về phía sân vận động.
Lý Lạc liếc mắt thấy cảnh này, nhất là nhìn chiếc tai nghe trên tai Ứng Thiện Khê, cứ có cảm giác mình mới là người thừa.
Ba người rất nhanh đã đến sân vận động.
Tính theo sân vận động của Nhất Trung dài 400 mét một vòng, Ứng Thiện Khê chạy 1500 mét, sẽ phải chạy chưa tới bốn vòng.
Còn Lý Lạc chạy 3000 mét, sẽ phải chạy khoảng bảy vòng rưỡi.
Trước khi đi luyện tập chạy chậm với Nhan Trúc Sanh vào buổi tối, thì chỉ chạy qua hai ba vòng cho có lệ.
Bảy vòng rưỡi, hắn thật sự chưa chạy bao giờ.
"Hôm nay mục tiêu là chạy chậm năm vòng thôi nhé." Lý Lạc nói, "Không cần tốc độ, cứ chạy từ từ, thích ứng cường độ trước đã."
Sáng sớm ở sân vận động không có ai cả.
Ngoài một vài học sinh đội thể thao đang tập thể dục buổi sáng theo thường lệ, chỉ có trên con đường Hậu Đức bên cạnh, có vài học sinh đang đi học.
Ba người an tĩnh chạy vòng, so sánh mà nói thì Ứng Thiện Khê thể lực yếu nhất, đến vòng thứ ba thì đã rất mệt rồi.
Nhưng thấy Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh vẫn giữ tốc độ đều đặn, Ứng Thiện Khê liền cắn răng cố gắng đuổi theo, cuối cùng cũng hoàn thành được năm vòng chạy bộ buổi sáng.
"Chờ một chút để cho ta nghỉ ngơi, mệt chết mất" Sau khi chạy xong, Ứng Thiện Khê cảm giác hai chân nhũn ra, theo bản năng vịn vào vai Lý Lạc, cả người gần như dựa vào người hắn.
Lý Lạc nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Lúc này Ứng Thiện Khê miệng nhỏ hé ra, thở dốc, gò má đã ửng hồng, mấy sợi tóc trên trán dính mồ hôi, trông có một vẻ đặc biệt.
Nhan Trúc Sanh lẳng lặng quan sát ở một bên, rồi tiến đến bên cạnh Ứng Thiện Khê, giúp cô tháo tai nghe ra: "Đến phòng ăn thì không được đeo nữa đâu."
"Đỡ hơn chưa?" Lý Lạc dìu nàng đi về phía phòng ăn, "Với tình trạng này của ngươi, đến lúc đó chạy 1500 lại còn phải chạy hết sức, chạy xong không chừng lại ngã vật ra đất không đứng lên được mất?"
"Ngươi lo cho bản thân đi đã" Ứng Thiện Khê một tay chống nạnh, một tay khoác lên vai Lý Lạc, thở dốc một lát, cuối cùng cũng khá hơn chút, "Ta chỉ chạy 1500, còn ngươi phải chạy 3000 mét đấy."
"Ta cũng chỉ đăng ký mỗi 3000 mét thôi." Lý Lạc cười ha ha nói, "Còn ngươi đăng ký chạy 100 mét tốc độ đấy, đến lúc đó còn đối đầu với Nhan Trúc Sanh."
"Trúc Sanh chạy 100 mét à?" Ứng Thiện Khê kinh ngạc nhìn sang Nhan Trúc Sanh, chợt lại thoải mái, "Cũng đúng, cảm giác cậu chạy năm vòng như người không hề gì ấy, chạy bộ chắc giỏi lắm."
"Cô ấy hồi cấp hai còn phá kỷ lục của trường đấy." Lý Lạc nói, "Còn về ngươi, cứ cầu nguyện qua được vòng loại đã rồi tính."
Một khối lớp 16, mỗi lớp hai người tham gia.
Tổng cộng 32 người, muốn vào chung kết thì phải vào top tám.
Tức là ít nhất phải đứng nhì tổ, hi vọng vào chung kết mới tương đối lớn.
"Ngươi đừng xem thường ta." Ứng Thiện Khê hừ một tiếng, "Đừng quên, hồi cấp hai ta chạy 100 mét cũng có giải đó."
"Ừ ừ ừ, là ta xem thường ngươi."
Ba người đến phòng ăn, sau khi ăn sáng xong thì ai về lớp nấy, chuẩn bị tự học buổi sáng.
Kết quả là còn chưa tới giờ tự học, Lý Lạc đi vệ sinh, vừa đi ra thì đã bị một bóng dáng quen thuộc chặn đường.
"Lý Lạc, tao hỏi người lớp mày rồi." Lô Nguy chặn trước mặt hắn, cười ha ha nói, "Hội thao mày chỉ đăng ký mỗi 3000 mét đúng không? Lần này tao cũng báo 3000 mét, đến lúc đó xem ai đứng cao hơn."
Lý Lạc cạn lời nhìn Lô Nguy, thật sự không nghĩ ra, tại sao ở Nhất Trung lại có người kỳ lạ như vậy, "Đại ca, mày đừng ngây thơ vậy được không?"
"Mày có phải là đàn ông không hả? Đừng có trốn tránh không muốn so với tao." Lô Nguy chỉ chỉ trỏ trỏ vào Lý Lạc, "Lần này mày mà thua, sau này có dám nói chuyện với Cao Ngọc Cầm không?"
"Ta vốn có tìm cô ta nói chuyện đâu."
"Vậy tại sao cô ta nói, mày cố ý nói với cô ta rằng mình vẫn còn độc thân?"
Lý Lạc: "?"
Con Cao Ngọc Cầm này sao trà thế hả?
Ở trường học thả lưới đã đành, còn cứ coi hắn là cá trê, nhồi vào đám cá mòi này là có ý gì?
Còn nhỏ tuổi mà ý thức quản lý bầy cá mạnh thế hả?
Cạn lời trở về lớp học, Lý Lạc thở dài.
Nhan Trúc Sanh bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của hắn thì tò mò hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy, nữ sinh như tính cách của ngươi vẫn là tốt nhất."
"Ngươi thích ta à?"
" logic của ngươi là kiểu gì mà cho ra kết luận đó thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận