Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 48: Khổ sở chờ đợi đầu này học tỷ (length: 7808)

Vào lúc chuông tan học tiết tự học buổi tối thứ hai vang lên, bộ phim 《 Tuyết Quốc Đoàn Xe 》 trong phòng học cũng phát đến đoạn cuối.
Lý Lạc là học sinh ngoại trú, không ở trọ tại trường, nên chỉ cần học hai tiết tự học buổi tối ở trường.
Thu dọn cặp sách một chút, hắn nhìn ra hành lang bên ngoài phòng học, thấy Ứng Thiện Khê còn chưa tới nên cũng không vội vã ra ngoài.
"Ngươi là học sinh nội trú à?" Lý Lạc liếc nhìn Nhan Trúc Sanh, thấy nàng không có ý định thu dọn cặp sách, không khỏi tò mò hỏi.
Trong ấn tượng của hắn, nhà Nhan Trúc Sanh không thiếu tiền, theo lý thì việc thuê nhà ở gần đây hẳn là rất dễ dàng mới phải.
"Ta ở nội trú." Nhan Trúc Sanh thành thật nói, trong mắt còn có chút mong đợi, "Trường học cách nhà khá xa, nên nội trú luôn."
Lý Lạc nhìn ra sự mong đợi trong mắt nàng, hợp lý nghi ngờ rằng Nhan Trúc Sanh trước đây chưa từng ở nội trú, cho nên mới có chút hưng phấn nhỏ đối với việc ở ký túc xá kiểu này.
Thật ra nếu không phải nhà đã mua nhà cho, Lý Lạc ngược lại càng muốn ở trong trường hơn.
Mặc dù điều kiện ký túc xá bình thường thôi, nhưng ở cùng bạn học với nhau vẫn rất thú vị.
Trong lúc Lý Lạc đang nghĩ vậy, học sinh ngoại trú trong lớp đã lần lượt rời phòng học.
Chẳng bao lâu sau, một bóng dáng xinh đẹp đã xuất hiện ở cửa sau lớp Tám.
Ứng Thiện Khê hơi ngượng ngùng đứng ở hành lang, ló đầu nhìn vào trong phòng học.
Nàng còn không biết Lý Lạc ngồi ở đâu, liếc mắt một cái mà không thấy người.
Trương Quốc Hoàng ngồi gần cửa nghiêng đầu liếc thấy bóng dáng Ứng Thiện Khê, theo bản năng sững sờ, rồi lập tức phản ứng lại, vỗ vai bạn cùng bàn Trúc Vũ Phi: "Ui chao, kia là Ứng Thiện Khê phải không? Thật sự tìm tới rồi kìa."
"Hả?" Trúc Vũ Phi quay đầu nhìn lại, sau đó lập tức hô về phía Lý Lạc, "Tiểu đội trưởng! Biểu muội ngươi tới tìm ngươi kìa!"
Lời này vừa nói ra, phòng học vốn đang hơi ồn ào vì tan học, trong nháy mắt liền im lặng hẳn.
Các bạn học đều mang vẻ mặt tò mò nhìn về phía cửa sau, thấy gương mặt xinh đẹp của Ứng Thiện Khê.
Mà Ứng Thiện Khê ở cửa cũng hơi ngẩn người, không phản ứng kịp.
Mãi cho đến khi Lý Lạc đeo cặp sách đi ra cửa, vẫy tay với nàng, nàng mới muộn màng nhận ra mà đuổi theo.
Lúc xuống lầu, Ứng Thiện Khê mặt đầy nghi ngờ hỏi: "Biểu muội gì chứ? Ta thành biểu muội của ngươi từ lúc nào vậy?"
"Bạn trong lớp nói bừa đấy mà." Lý Lạc giả ngốc, trực tiếp lảng qua chủ đề này.
Ứng Thiện Khê cũng không nghĩ nhiều, ngược lại càng chú ý nhiều hơn đến người bạn cùng bàn của Lý Lạc.
Trên đường về nhà, Ứng Thiện Khê liền hỏi dò: "Ủy viên thể dục lớp các ngươi ấy, trông xinh thật nhỉ, đúng không?"
"Ngươi nói bạn nữ kia à?"
"Chẳng lẽ ta lại nói bạn nam kia xinh đẹp sao?" Ứng Thiện Khê nheo mắt nói, "Hình như nàng còn là bạn cùng bàn của ngươi?"
"Tạm thời thôi." Lý Lạc xua xua tay, "Lão sư bọn ta còn chưa xếp chỗ ngồi, chắc phải đợi sau khi kết thúc quân huấn mới đổi lại."
"Ta lại chẳng quan tâm cái này, chỉ tò mò sao nàng lại ngồi cạnh ngươi thế?"
"Dáng nàng tương đối cao, nên chọn chỗ trống ở dãy cuối cùng ngồi thôi." Lý Lạc nói vậy, lại sờ mặt mình, "Nhưng nếu ngươi cảm thấy là mị lực của ta hấp dẫn nàng ngồi cạnh ta, ta cảm thấy cũng có phần đúng đấy."
"Ngươi đúng là đồ rắm thối." Ứng Thiện Khê nghe vậy, nhất thời bĩu môi, "Nàng xinh đẹp như vậy, sao có thể cố ý tìm ngồi cạnh ngươi được."
"Sao lại không thể." Nghe lời này, Lý Lạc coi như không phục, "Lúc họp tối nay, còn có một bạn nữ cực kỳ xinh đẹp yêu cầu ta ngồi cạnh nàng đấy, không biết ngươi còn nhớ không?"
"Ngươi cút đi!" Ứng Thiện Khê bị hắn nói cho mặt đỏ bừng, giơ tay định đánh hắn, nhưng nghĩ đến vẫn chưa ra khỏi cổng trường, xung quanh đều là bạn học tan học đi về, lại ấm ức thu tay về, chỉ lẩm bẩm: "Không biết xấu hổ."
Trường học ban đêm, ánh đèn cũng không sáng lắm, trên đường không có bao nhiêu người chú ý tới Lý Lạc và Ứng Thiện Khê.
Hai người ra khỏi cổng trường thì rẽ phải, qua ngã tư đường, liền đi vào cổng chính tiểu khu Bích Hải Lan đình.
Cái cảnh tan học cùng nhau về nhà thế này, vốn tưởng sau kỳ thi Trung khảo sẽ không còn nữa, Ứng Thiện Khê cũng không ngờ rằng, bây giờ vẫn có thể cùng Lý Lạc tan học về nhà.
Vào thang máy, Ứng Thiện Khê nghiêng đầu nhìn gò má Lý Lạc một chút, rồi nói: "Mai là quân huấn rồi, ta mua cho ngươi lọ kem chống nắng, mai ngươi mang theo đi."
"À?" Lý Lạc ngớ ra một chút, "Ta dùng cái đó làm gì? Con trai có sợ phơi nắng đâu."
"Chống nắng chứ có phải trang điểm đâu." Ứng Thiện Khê dặn dò, "Thoa một chút không có hại gì."
Nói xong, cửa thang máy đã mở.
Ứng Thiện Khê lấy chìa khóa ra, đi ra trước mở cửa.
Lý Lạc liền theo sau, không nói lời từ chối nữa, cùng đi vào cửa căn 1502.
Kết quả vừa mới vào, liền thấy Từ Hữu Ngư đang nằm trên ghế sô pha ngước mắt nhìn ra cửa.
"Học tỷ đang làm gì vậy?" Lý Lạc bị ánh mắt nàng nhìn chằm chằm làm giật cả mình, còn tưởng là bút danh viết tiểu thuyết mạng của mình bị phát hiện hay sao rồi.
Nhưng Từ Hữu Ngư chỉ nhìn hắn sâu kín, rồi nói: "Ta muốn ăn cơm chiên."
Lý Lạc: "..."
"Ngươi chưa ăn tối hả?"
"Nói đúng hơn là..." Từ Hữu Ngư nằm vật ra ghế sô pha, sờ cái bụng lép kẹp của mình, "Ta cơm trưa cũng chưa ăn."
Từ sáng nay sau khi Ứng Thiện Khê cách cửa nói với nàng đi nhập học báo danh, Từ Hữu Ngư vẫn ngủ đến một hai giờ chiều mới dậy.
Tỉnh lại xong thì gõ chữ một hồi, bất tri bất giác đã đến chiều tối, quên cả ăn trưa.
Lúc này bụng đã kêu ọt ọt, Từ Hữu Ngư liền định ăn gì đó, theo bản năng đi vào bếp, mới nhớ hôm nay Lý Lạc không có ở nhà, không ai nấu cơm cho nàng.
Vừa nghĩ tới mình lại phải xuống lầu ăn cơm, mà cơm tiệm làm còn không ngon bằng Lý Lạc nấu, Từ Hữu Ngư liền có chút mất hứng.
Sau đó nàng lại nghĩ, dù sao cũng đã năm sáu giờ tối rồi, bọn Lý Lạc 8 giờ 30 học sinh ngoại trú sẽ tan học, dứt khoát ráng nhịn thêm một chút.
Thế là Từ Hữu Ngư lại quay về bàn đọc sách.
Nhưng bụng đói quá, gõ chữ không nổi, đành phải đọc tiểu thuyết một lát, đọc say mê rồi sẽ không thấy đói nữa.
Cứ như vậy đọc mãi đến hơn tám giờ, Từ Hữu Ngư nhìn đồng hồ, phát hiện sắp tan học rồi, thế là vội vàng ra phòng khách chờ.
Sau đó là hơn 20 phút chờ đợi dài đằng đẵng, bây giờ cuối cùng cũng chờ được Lý Lạc về.
"Học tỷ, ngươi nên điều chỉnh lại giờ giấc sinh hoạt đi." Lý Lạc vừa nói với vẻ mặt cạn lời, vừa thay dép đi vào bếp, "Sắp đi học rồi, cũng không thể ngày nào cũng ngủ nướng thế chứ?"
"Sau khi khai giảng đồng hồ sinh học sẽ tự động về vị trí cũ, không cần ta chủ động điều chỉnh." Từ Hữu Ngư nằm trên sô pha rên rỉ khe khẽ, "Học đệ nhanh lên một chút, ta sắp chịu hết nổi rồi."
"Ngay đây." Lý Lạc bật cười lắc đầu, sau đó nhìn về phía Ứng Thiện Khê, "Còn ngươi? Có muốn một ít không?"
"A... cho ta một chén nhỏ nhé?" Ứng Thiện Khê nghĩ một chút, cũng có hơi thèm cơm chiên của Lý Lạc, "Nhưng đừng nhiều quá, ta ăn tối rồi."
"Được, chờ chút."
"Vậy ta đi tắm trước."
Ứng Thiện Khê đi tắm, Lý Lạc ở bếp chiên cơm, Từ Hữu Ngư nằm trên sô pha chờ được cho ăn.
Hơn nửa tiếng sau.
Ăn uống no nê, Từ Hữu Ngư lại nằm dài ra ghế sô pha, thỏa mãn xoa bụng, còn ợ một cái.
"Xong đời rồi, miệng bị ngươi nuôi cho kén ăn rồi, mấy ngày tới các ngươi đi quân huấn, ta biết phải làm sao đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận