Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 78: Ca từ chân ý (length: 10019)

Hơn chín giờ tối.
Từ Hữu Ngư cùng Ứng Thiện Khê rửa sạch bát đĩa trong phòng bếp, sau đó mỗi người trở về phòng ngủ.
Sau khi tắm qua loa, Từ Hữu Ngư ngồi vào trước máy vi tính, trước khi gõ chữ liền mở QQ Group chính thức của nhóm tác giả hợp đồng thể loại đô thị trên Qidian, lướt xem một chút lịch sử trò chuyện của mọi người.
Lúc này nàng mới nhớ ra, hôm nay hình như là ngày công bố tiền nhuận bút tháng trước.
Vì vậy nàng vội vàng mở trang quản lý tác giả, kiểm tra lại thu nhập tiền nhuận bút của mình.
—— 1408.97 tệ. Lấy tiêu chuẩn 1200 tệ của nàng mà nói, lên kệ mười ngày có thể đạt được mức thu nhập này, xem như là mức bình thường.
Suy cho cùng, nàng không biến thái như Niên Luân, sau khi lên kệ cho đến cuối tháng, ngày nào cũng cập nhật hơn mười ngàn chữ.
Từ Hữu Ngư ngoại trừ ngày đầu tiên lên kệ đã cắn răng cập nhật 10 ngàn chữ bản thảo có sẵn, sau đó liền lập tức trở về trạng thái bốn ngàn chữ mỗi ngày.
Nàng rất sợ nếu không cẩn thận, sẽ dùng hết hơn hai mươi ngàn chữ bản thảo mà mình đã vất vả tích trữ được.
Sau khi tựu trường sẽ dần bận rộn lên, bản thảo có sẵn vẫn nên được lên kế hoạch cẩn thận thì tốt hơn.
Dựa theo mức thu nhập này để tính toán, chỉ cần nàng có thể duy trì cập nhật 4000 chữ mỗi ngày, thì một tháng kiếm được ba, bốn ngàn thu nhập vẫn là chuyện ổn thỏa.
Một học sinh trung học, nghiệp dư viết tiểu thuyết, mỗi tháng kiếm ba, bốn ngàn.
Con số này đối với người làm công ăn lương bình thường mà nói, có lẽ chỉ là thu nhập đi làm rất bình thường.
Thế nhưng đặt lên người một học sinh cấp ba như Từ Hữu Ngư, đó lại là một chuyện rất khoa trương rồi.
Trong tình huống học sinh cấp ba phổ biến mỗi tháng chỉ được chu cấp tiền ăn uống, tiền tiêu vặt còn chưa chắc có, Từ Hữu Ngư mỗi tháng lại có thêm ba, bốn ngàn tài chính để chi tiêu.
Người bình thường nghĩ đến thôi cũng cảm thấy đắc ý.
Nhưng Từ Hữu Ngư từ nhỏ điều kiện gia đình đã không tệ, nên ngược lại không có cảm giác quá lớn đối với việc này, chỉ đơn giản là rất vui mừng vì có thể nhận được tiền nhuận bút.
Đáng tiếc trong hiện thực không có ai để chia sẻ niềm vui này, vì vậy Từ Hữu Ngư chỉ có thể tìm đối tượng chia sẻ trên mạng.
( ngủ sớm sẽ cao lên ): Đại lão ngươi xem! Tiền nhuận bút tháng trước của ta nè, tháng trước của ngươi là bao nhiêu?
Lý Lạc ở phòng ngủ chính lúc này đang gõ chữ, nhận được một tin nhắn như vậy.
( Niên Luân ): Hơn bảy ngàn.
Xì… Từ Hữu Ngư có chút hâm mộ.
Vừa nghĩ đến người đối diện này lại chính là Lý Lạc, Từ Hữu Ngư vẫn có chút không thể tin nổi.
Một tháng kiếm bảy ngàn đấy.
Mọi người đều là học sinh cấp ba, ngươi không thể tỏ ra vui mừng một chút sao?
Thời buổi này, người bình thường muốn tìm một công việc thu nhập bảy ngàn một tháng, cũng rất khó tìm được.
( ngủ sớm sẽ cao lên ): Đại lão định dùng số tiền này làm gì vậy? Mua máy tính mới? Đổi điện thoại mới?
( Niên Luân ): Trả tiền vay mua nhà chứ, còn có thể làm gì.
Nhìn thấy những lời này, Từ Hữu Ngư sửng sốt một chút.
Nàng biết đại khái rằng ba mẹ Lý Lạc mua căn nhà này là vay tiền, cho nên nhất định phải có khoản vay mua nhà.
Nhưng trong tiềm thức, nàng luôn cảm thấy trả tiền vay mua nhà là chuyện của cha mẹ, hoàn toàn chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Vậy mà Lý Lạc lại nói ra điều đó một cách rất tự nhiên, cảm giác không hề đau lòng chút nào.
Rõ ràng ngày thường nói chuyện cà lơ phất phơ như vậy cơ mà... Từ Hữu Ngư mím môi, rất khó liên hệ Lý Lạc với cái kẻ vừa nói muốn trả tiền vay mua nhà này.
Ngươi như vậy, chẳng phải làm lộ ra là nàng rất không hiểu chuyện sao.
Từ Hữu Ngư lắc lắc đầu, định tìm mấy tác giả khác để chia sẻ niềm vui nhận được tiền nhuận bút.
Nhưng sau khi mở lại QQ Group của tác giả hợp đồng, nàng lại phát hiện rất nhiều người cũng đang thảo luận về cuốn sách 《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》 này.
( Các ngươi xem chương mới nhất của cuốn sách này chưa? Lão Đại làm một pha xử lý ảo thật a ) ( Có phải là bài hát mới kia không? Trong nhóm độc giả của ta cũng có người đang truyền tay nhau ) ( Cái gì thế? Bài hát mới gì cơ? ) ( Chính là bài trong truyện 《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》 mà Niên Luân viết ấy ) ( Trước đó hắn có viết một bài hát trong sách, tên là 《 Niên Luân 》, hình như là bài hát gốc của tác giả. Ban đầu rất nhiều người cho rằng chỉ là tự sáng tác mấy câu lời bài hát cho có vẻ văn vẻ thôi, không ngờ hắn thật sự làm ra một bài hát mới ) ( Đăng lên trang chủ âm nhạc rồi, trên QQ Music có đấy ) ( Ngọa Tào, nghe cũng hay thật nhỉ? ) ( Bình thường thôi chứ? Chỉ có thể nói việc tự sáng tác là thật lợi hại, nhưng bài hát này chỉ có thể nói là nghe được ) ( Có thể tự sáng tác đã là lợi hại lắm rồi, cơ mà bây giờ viết truyện giải trí yêu cầu cao thế rồi sao ha ha ) Nhìn nội dung trò chuyện trong nhóm, Từ Hữu Ngư cũng lộ vẻ hiếu kỳ.
Trước đó Lý Lạc bọn họ tham gia quân huấn, nàng ở nhà điên cuồng gõ chữ tích trữ bản thảo, kể cả bây giờ sau khi tựu trường, cũng không có thời gian để theo dõi truyện của Lý Lạc.
Bây giờ thấy tin tức này, Từ Hữu Ngư lập tức mở truyện của Lý Lạc ra, lướt qua nội dung cuối chương mới nhất, phát hiện đúng là thật.
Vì vậy nàng tìm kiếm 《 Niên Luân 》 trên QQ Music rồi nhấn vào để nghe.
Ca sĩ: Sanh Sanh Bất Tức Viết lời: Niên Luân Soạn nhạc: Niên Luân Biên khúc: Lạc Phi Sanh Sanh Bất Tức… lẽ nào chính là Nhan Trúc Sanh sao?
Từ Hữu Ngư thầm suy đoán như vậy, bên tai cũng đã vang lên giai điệu của bài hát này.
"Vòng tròn phác họa thành vân tay~ "
"In trên bờ môi ta~ "
Nhìn lời bài hát, chăm chú lắng nghe ca khúc này, Từ Hữu Ngư rất nhanh đã bị cuốn hút.
Nghe xong một lượt, nàng lại mở truyện của Lý Lạc ra lần nữa, tìm đến chương mà bài hát 《 Niên Luân 》 này xuất hiện, cẩn thận lật xem một hồi.
Sau hơn mười phút, Từ Hữu Ngư thở phào một hơi, ánh mắt trở nên càng thêm phức tạp.
Nàng liếc nhìn về hướng phòng ngủ chính, trong đầu nghĩ về người này, Lý Lạc, còn có điều gì mà nàng không biết đây?
Trên đời thật sự có nam sinh lợi hại như vậy sao?
Sao cứ cảm giác Lý Lạc làm chuyện gì cũng đều rất giỏi thế nhỉ?
( ngủ sớm sẽ cao lên ): Bài hát gốc kia của ngươi ta vừa mới nghe, cảm giác ngươi giỏi thật đấy, rất dễ nghe.
( Niên Luân ): Cảm ơn, ngươi thích là tốt rồi.
( ngủ sớm sẽ cao lên ): Nhắc mới nhớ, ta biết một người bạn, hắn cũng biết viết nhạc, có điều phong cách viết không giống ngươi lắm.
( Niên Luân ): Thật sao, vậy cũng thật lợi hại.
Nhìn người này, Lý Lạc, trả lời, Từ Hữu Ngư cũng cảm thấy thật kỳ lạ, luôn cảm giác con người này trên mạng và ngoài đời hoàn toàn không giống một người.
Biết nói thế nào đây… trên mạng phần lớn thời gian Lý Lạc đều cho cảm giác khá chín chắn, rất phù hợp với phỏng đoán trước đây của nàng rằng "Niên Luân là một đại thúc".
So với phong cách nói chuyện hài hước lại hay cà lơ phất phơ ngoài đời thực của hắn thì cứ như hai người khác nhau.
( ngủ sớm sẽ cao lên ): Mà này, Sanh Sanh Bất Tức này là ai vậy? Giọng hát rất êm tai, cảm giác chất giọng cũng hơi quen quen.
( Niên Luân ): Ừm, là một người bạn của ta, bài hát này cũng là nhờ đối phương thu âm giúp.
Xem ra chính là Nhan Trúc Sanh rồi?
Từ Hữu Ngư nhớ lại tối hôm qua, Lý Lạc nói Nhan Trúc Sanh gọi điện cho hắn, đối phương còn đặc biệt xin nghỉ về nhà, đoán chừng chính là đi thu âm bài hát này rồi.
Từ Hữu Ngư phát hiện ra chân tướng vẫn còn đang dương dương tự đắc, mà Lý Lạc ở phòng ngủ chính đã có chút toát mồ hôi lạnh rồi.
Bị Từ Hữu Ngư hỏi một loạt vấn đề như vậy, hắn đều sợ Từ Hữu Ngư sẽ nhận ra thân phận thật của hắn.
Có điều Lý Lạc nghĩ lại, người bình thường trong tình huống không có bằng chứng xác thực, có lẽ trước hết là không tài nào nghĩ ra được, người có thể viết ra loại truyện như 《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》, lại có thể là một học sinh cấp ba mười lăm, mười sáu tuổi.
Nghĩ thông suốt điểm này xong, Lý Lạc hơi yên tâm một chút.
Có điều bị Từ Hữu Ngư làm phiền như vậy, mạch gõ chữ bị cắt đứt, Lý Lạc liền cũng mở truyện của mình ra, liếc nhìn khu bình luận.
( Ngọa Tào? Không phải chứ, ngươi làm thật à? ) ( 666, thật sự là bài hát gốc à? ) ( Lần trước cái người nói tác giả mà biết viết nhạc gốc thì còn viết tiểu thuyết làm gì ấy, ra đây cho ta! Ta chỉ hỏi một chút, bài 《 Niên Luân 》 này là cái gì! ) ( Rất hay, lợi hại nha, đời ta vậy mà còn có thể đọc tiểu thuyết giải trí mà thấy được bài hát gốc mới do tác giả viết ) ( Xem lại đoạn tình tiết đó lần nữa, đột nhiên phát hiện lời bài hát về rễ cây nè, Niên Luân nè, cũng có thể liên hệ với nội dung bộ phim truyền hình hư cấu có liên quan trong truyện, tác giả có tâm thật ) ( Sao cứ cảm giác là viết bài hát trước, cưỡng ép dùng mấy từ như rễ cây để gieo vần, sau đó mới bịa ra bộ phim truyền hình về thụ yêu yêu đương với hoa cốt đóa thế nhỉ? ) ( Không không không, rễ cây, Niên Luân, vân tay, mấy từ này dụng ý rất không tồi, về mặt hình tượng đều có liên hệ với nhau, ta cảm giác là có chiều sâu đấy ) ( Rễ cây sẽ cho người ta cảm giác cay đắng, nhất là khi bị chặt ngang thân, mới có thể nhìn thấy Niên Luân bên trên, mà đường vân của Niên Luân lại rất giống vân tay trên ngón tay người, xác thực rất có ý tứ ) ( Người trên lầu nói chặt ngang thân, ta đột nhiên nghĩ đến, bộ phim về thụ yêu được nhắc tới trong truyện, kết cục hình như chính là thụ yêu tự chặt yêu thân, lấy ra toàn bộ tinh hoa, cứu sống nữ chính, nhưng bản thân thì lại chết đi ) ( Sau đó nữ chính mỗi ngày dựa vào gốc cây đếm Niên Luân, nhớ lại vân tay từng chạm vào môi mình đúng không? Ngọa Tào, còn có thể liên hệ như thế được à? ) Nhìn khu bình luận càng thảo luận càng kịch liệt, Lý Lạc nhất thời rơi vào trầm tư.
Hóa ra lời bài hát trong 《 Niên Luân 》 có ý này à?
Hắn cũng là bây giờ mới biết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận