Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 78: Ca từ chân ý (length: 10019)

Chín giờ tối.
Từ Hữu Ngư cùng Ứng Thiện Khê ở trong phòng bếp rửa sạch chén, liền mỗi người trở về phòng ngủ.
Đơn giản tắm qua, Từ Hữu Ngư ngồi vào trước máy vi tính, mở phần mềm gõ chữ, sau đó mở nhóm QQ của các tác giả ký hợp đồng mảng đô thị, lặn xuống xem mọi người đang trò chuyện những gì.
Sau đó nàng mới nhớ, hôm nay hình như là ngày công bố tiền nhuận bút tháng trước.
Vì vậy nàng vội vàng mở trang nhà văn, kiểm tra tiền nhuận bút của mình.
—— 1408.97, tính nàng là 1200, đặt tiêu chuẩn cho mười ngày thì có thu nhập này, xem như ở mức bình thường.
Suy cho cùng nàng không giống Niên Luân biến thái, cứ đăng truyện là đến cuối tháng, ngày nào cũng đăng mới hơn mười ngàn chữ.
Từ Hữu Ngư trừ ngày đăng đầu tiên cắn răng đăng mới 10 ngàn chữ bản thảo, sau đó liền lập tức quay về trạng thái bốn ngàn chữ.
Rất sợ không cẩn thận, liền đem bản thảo mình vất vả tồn hơn hai chục ngàn chữ dùng hết.
Sau khi nhập học thì sẽ dần bận bịu lên, bản thảo vẫn là nên có kế hoạch từ trước thì tốt hơn.
Tính theo thu nhập này, chỉ cần nàng có thể duy trì mỗi ngày 4000 chữ, thì một tháng kiếm được ba, bốn ngàn vẫn là ổn.
Một học sinh trung học, nghiệp dư viết tiểu thuyết, mỗi tháng kiếm ba, bốn ngàn.
Đối với người đi làm bình thường mà nói, con số này có lẽ là thu nhập rất bình thường.
Nhưng đặt vào người một học sinh cấp ba như Từ Hữu Ngư, đây chính là một chuyện rất khoa trương rồi.
Ở tình huống mà học sinh cấp ba phần lớn mỗi tháng chỉ có tiền ăn uống, tiền tiêu vặt còn chưa chắc có, Từ Hữu Ngư mỗi tháng lại có hơn ba, bốn ngàn để chi tiêu.
Người bình thường nghĩ đến cũng thấy đắc ý.
Nhưng điều kiện gia đình Từ Hữu Ngư từ nhỏ đã không tệ, nên đối với chuyện này ngược lại không có cảm giác quá lớn, chỉ là rất vui có thể kiếm được tiền nhuận bút.
Đáng tiếc trong hiện thực không có ai có thể chia sẻ niềm vui này, vì vậy Từ Hữu Ngư chỉ có thể tìm đối tượng chia sẻ trên mạng.
(ngủ sớm sẽ cao lớn): Đại lão xem này! Tiền nhuận bút tháng trước của ta đấy, tháng trước của ngươi bao nhiêu?
Lý Lạc ở phòng ngủ chính lúc này đang gõ chữ, nhận được một tin như vậy.
(Niên Luân): Hơn bảy ngàn.
Tê, Từ Hữu Ngư có chút hâm mộ.
Vừa nghĩ tới đối diện người này lại là Lý Lạc, Từ Hữu Ngư vẫn có chút không nghĩ ra.
Một tháng kiếm bảy ngàn ôi chao.
Mọi người đều là học sinh cấp ba, ngươi lại không thể hiện chút cao hứng sao?
Năm nay, người bình thường muốn tìm một công việc thu nhập một tháng bảy ngàn cũng rất khó.
(ngủ sớm sẽ cao lớn): Đại lão định dùng khoản tiền này làm gì vậy? Mua máy vi tính mới? Đổi điện thoại mới?
(Niên Luân): Còn trả tiền vay mua nhà chứ, còn làm gì được.
Nhìn đến những lời này, Từ Hữu Ngư sửng sốt một chút.
Nàng biết đại khái, ba mẹ Lý Lạc mua căn nhà này, hẳn là vay tiền mua, nên chắc chắn là có tiền vay mua nhà.
Nhưng nàng vô thức cảm thấy, trả tiền vay mua nhà là chuyện của ba mẹ, hoàn toàn chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Nhưng Lý Lạc lại rất tự nhiên nói ra, cảm giác không hề đau lòng gì cả.
Rõ ràng ngày thường nói chuyện rất không nghiêm chỉnh, khiến Từ Hữu Ngư mím môi, rất khó liên tưởng Lý Lạc với cái người vừa nói muốn trả tiền vay mua nhà kia.
Ngươi như vậy, chẳng phải lộ ra nàng rất không hiểu chuyện sao.
Từ Hữu Ngư lắc đầu, dự định lại tìm vài tác giả khác chia sẻ niềm vui có tiền nhuận bút.
Nhưng mở lại nhóm QQ của các tác giả đã ký hợp đồng, lại phát hiện rất nhiều người đang thảo luận về quyển 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》.
(các người xem chương mới nhất của quyển sách này chưa? Đốt đại xử lý một tay rối loạn rồi kìa)
(có phải là bài hát mới đó không? Trong nhóm độc giả của chúng ta cũng có người đang lan truyền kìa)
(cái gì cơ? Bài hát mới nào?)
(chính là cái quyển 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》 kia, Niên Luân viết trong đó đó)
(trước hắn viết một ca khúc trong sách, kêu là 《Niên Luân》, giống như ca khúc gốc của tác giả, vốn là rất nhiều người cho rằng chỉ là tác giả bịa một chút lời ca cho có văn chương thôi, không ngờ hắn lại thực sự làm ra một bài hát mới)
(đăng lên trang nhạc rồi kìa, trên QQ Music có đó)
(Má ơi, nghe hay thế?)
(Bình thường thôi mà? Chỉ có thể nói là gốc hay, chứ bài hát này chỉ có thể gọi là nghe được)
(gốc hay thì là rất hay rồi, nhưng mà bây giờ viết văn giải trí còn yêu cầu cao như thế này rồi sao haha)
Nhìn nội dung trò chuyện trong nhóm, Từ Hữu Ngư cũng lộ ra vẻ hiếu kỳ.
Trước khi Lý Lạc và bọn họ tham gia quân huấn, nàng ở nhà điên cuồng gõ chữ, kể cả bây giờ nhập học, đều không có thời gian theo dõi truyện của Lý Lạc.
Bây giờ thấy tin tức này, Từ Hữu Ngư lập tức mở truyện của Lý Lạc, liếc mắt nhìn nội dung cuối chương mới nhất, phát hiện quả đúng là như vậy.
Vì vậy nàng mở QQ Music, tìm kiếm bài 《Niên Luân》, rồi ấn phát.
Ca sĩ: Sanh Sanh Bất Tức
Viết lời: Niên Luân
Soạn nhạc: Niên Luân
Hòa âm: Lạc Phi
Sanh Sanh Bất Tức này chẳng lẽ là Nhan Trúc Sanh?
Từ Hữu Ngư thầm suy đoán, bên tai cũng đã vang lên giai điệu của bài hát.
"Vòng tròn phác họa thành vân tay~"
"In trên môi của ta~"
Xem lời bài hát, lắng nghe ca khúc, Từ Hữu Ngư rất nhanh bị cuốn hút vào.
Nghe xong một lần, nàng lại mở lại truyện của Lý Lạc, tìm đến chương có bài 《Niên Luân》 xuất hiện, cẩn thận đọc một hồi.
Sau hơn mười phút, Từ Hữu Ngư thở một hơi dài nhẹ nhõm, ánh mắt trở nên phức tạp hơn.
Nàng nhìn về hướng phòng ngủ chính, trong đầu nghĩ, Lý Lạc rốt cuộc còn chuyện gì nàng chưa biết đây?
Trên thế giới này thật có người lợi hại như vậy sao?
Cảm giác Lý Lạc làm chuyện gì cũng rất giỏi ấy?
(ngủ sớm sẽ cao lớn): Cái bài hát gốc của ngươi ta vừa mới nghe xong, cảm giác ngươi lợi hại ghê, hay cực kỳ.
(Niên Luân): Cảm ơn, ngươi thích là tốt rồi.
(ngủ sớm sẽ cao lớn): Mà nói, ta quen một người bạn, cậu ấy cũng biết viết ca khúc, nhưng phong cách viết không giống của ngươi lắm.
(Niên Luân): Thật sao, vậy cũng hay đó.
Nhìn tin nhắn trả lời của Lý Lạc, Từ Hữu Ngư cũng cảm thấy thần kỳ, luôn cảm thấy con người này trên mạng với ngoài đời hoàn toàn không giống nhau.
Nói sao nhỉ, đa phần thời gian trên mạng Lý Lạc có vẻ tương đối chín chắn, rất hợp với suy đoán của nàng trước đây "Niên Luân là một ông chú".
Còn ngoài đời, cách nói chuyện hài hước lại không hề nghiêm chỉnh của hắn lại cứ như hai người vậy.
(ngủ sớm sẽ cao lớn): Mà nói, cái Sanh Sanh Bất Tức kia là ai vậy? Giọng nghe hay ghê, mà thấy giọng có hơi quen quen.
(Niên Luân): Ừ là một người bạn của ta, bài hát này cũng nhờ người ta thu âm hộ.
Chắc chắn là Nhan Trúc Sanh rồi còn gì?
Từ Hữu Ngư nhớ tới tối qua, Lý Lạc nói Nhan Trúc Sanh gọi điện thoại cho hắn, đối phương còn đặc biệt xin nghỉ về nhà, phỏng chừng là để thu âm bài hát này.
Phát hiện ra chân tướng, Từ Hữu Ngư vẫn còn đang đắc ý, còn Lý Lạc ở phòng ngủ chính thì đã mồ hôi đầm đìa.
Bị Từ Hữu Ngư hỏi một tràng như vậy, hắn sợ Từ Hữu Ngư sẽ nhận ra thân phận thật của hắn.
Bất quá Lý Lạc nghĩ lại, người bình thường trong tình huống không có bằng chứng xác thực, đại khái là không thể nghĩ ra, người có thể viết ra loại truyện như 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》, vậy mà lại là một học sinh cấp ba mười lăm, mười sáu tuổi.
Nghĩ thông suốt điểm này, Lý Lạc hơi an tâm một chút.
Nhưng bị Từ Hữu Ngư quấy rầy, trạng thái gõ chữ bị gián đoạn, Lý Lạc cũng mở truyện của mình, lướt qua khu bình luận.
(má ơi? Không phải ngươi ra bài thật chứ?)
(666, đúng là bài gốc luôn?)
(Cái người lần trước nói tác giả nếu biết viết nhạc, còn viết tiểu thuyết làm gì kia, ra đây cho ta! Ta hỏi ngươi một câu, bài 《Niên Luân》 này là cái gì!)
(hay quá, giỏi ghê, đời này ta, lại còn có thể nghe bài gốc của tác giả trong tiểu thuyết giải trí)
(lại đọc lại cái đoạn cốt truyện đó, bỗng dưng thấy cái rễ cây với cái Niên Luân trong lời bài hát, lại có thể liên quan tới cái bộ phim truyền hình giả tưởng kia, tác giả dụng tâm thật)
(cảm giác hình như là cố tình viết bài hát, gượng ép dựa vào vần điệu với từ rễ cây rồi tạo ra bộ phim truyền hình tình yêu giữa yêu quái cây và hoa gì đó?)
(Không không không, rễ cây, Niên Luân, vân tay, mấy từ này cố tình dùng hay thật đấy, chúng đều có sự liên quan ở một vài mặt, ta cảm thấy có hàm ý đấy)
(rễ cây cho người một cảm giác đắng chát, lại còn bị chém ngang lưng, mới thấy được Niên Luân ở phía trên, mà đường nét của Niên Luân thì lại rất giống vân tay trên ngón tay của con người, thật sự có ý nghĩa)
(ở trên nói chém ngang lưng, tự nhiên làm ta nghĩ tới cái bộ phim yêu quái cây, kết thúc hình như chính là yêu quái cây tự chặt đứt yêu thân, lấy một thân tinh hoa cứu sống nữ chính, nhưng mình thì chết)
(sau đó nữ chính mỗi ngày dựa vào rễ cây đếm Niên Luân, nhớ lại vân tay từng rơi trên môi mình đúng không? Má ơi có thể liên hệ tới luôn cơ đấy?)
Nhìn khu bình luận càng thảo luận càng sôi nổi, Lý Lạc trong nhất thời trầm tư.
Thì ra lời trong bài 《Niên Luân》 lại mang ý này à?
Hắn cũng chỉ mới biết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận