Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại
Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 337: Vậy ngươi đem Lý Lạc nhường cho ta thế nào ? (length: 22840)
Buổi chiều.
Ứng Thiện Khê vừa chuẩn bị đến trường học lớp thi đua, thì Hứa Doanh Hoan đã đeo cặp sách đi tới Bích Hải Lan đình 1502.
Theo lịch trình bình thường, chiều hôm nay vẫn là thời gian Lý Lạc dạy kèm cho Hứa Doanh Hoan và Nhan Trúc Sanh.
Nhưng sau khi Ứng Thiện Khê nhìn thấy Hứa Doanh Hoan, liền rất vui vẻ kéo nàng qua, chia sẻ quà nhỏ cho nàng ở chỗ bàn trà nhỏ bên kia, vừa đưa vừa nhấn mạnh là mua cùng Lý Lạc ở Trưởng Ninh.
Hứa Doanh Hoan cười nói cảm ơn, vui vẻ nhận lấy, sau đó liếc nhìn Nhan Trúc Sanh một cái.
Mặc dù Khê Khê cùng Lý Lạc đi Trưởng Ninh du lịch, nhưng chắc là không ngờ tới, hồi đi chơi trước khi phân ban, Trúc Sanh đã lén lút vào phòng Lý Lạc qua đêm rồi chứ?
Nhưng vừa nghĩ tới việc cả Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh, hai cô gái này, đều có hảo cảm với Lý Lạc, Hứa Doanh Hoan lại không khỏi thầm than trong lòng.
Hơn nữa, Hứa Doanh Hoan liếc nhìn Từ Hữu Ngư đang ngồi trên ghế sô pha, vắt chân ăn bánh pudding nhỏ, lướt điện thoại di động, trong lòng cũng là một trận lẩm bẩm.
Cuốn sách《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》này, sau chuyến đi chơi phân ban đó, Hứa Doanh Hoan mỗi ngày đều đọc một chút, đọc đến bây giờ, về cơ bản đã sắp theo kịp nội dung mới nhất.
Đọc hết toàn bộ, Hứa Doanh Hoan cũng xem như đã nhìn ra được dụng tâm hiểm ác của Lý Lạc người này.
Tuy không biết rốt cuộc bản thân hắn nghĩ thế nào, nhưng trong sách, nhân vật chính Lý Dương lại thật sự muốn chân đạp ba cái thuyền a!
Bị Mặc Khinh Hàm hôn trộm, lấy cớ thử vai diễn để tiếp cận Khương Minh Nguyệt trong phòng khách sạn, lại có một cảnh hôn giả với Thẩm Đông Đông lúc quay phim truyền hình.
Mặc dù ngoại trừ ba lần này, những tương tác thường ngày còn lại đều tương đối điểm đến thì ngưng, nhưng vẫn khiến Hứa Doanh Hoan đọc mà không nhịn được cảm thấy ngọt ngào.
Nhưng sau cảm giác ngọt ngào đó, Hứa Doanh Hoan lại càng ngày càng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Dù sao độc giả khác không nhìn ra, nàng ngày ngày ở cùng Lý Lạc và bọn họ, lẽ nào lại không nhìn ra rất nhiều tình tiết trong sách này đều rất giống với tình huống thực tế sao?
Nhất là một số tương tác thường ngày giữa nam nữ chính, hoàn toàn chính là dáng vẻ tương tác bình thường của Lý Lạc và ba người Ứng Thiện Khê các nàng sao!
Nhưng nếu nói Lý Lạc thật sự có ý đồ xấu xa gì, Hứa Doanh Hoan lại có chút phân vân khó quyết.
Dù sao theo Hứa Doanh Hoan thấy, Lý Lạc dường như rất ít khi chủ động làm gì, bất kể là Khê Khê hay Trúc Sanh, đều chủ động đến gần hắn.
Nghĩ như vậy, Hứa Doanh Hoan cũng chỉ biết bất đắc dĩ thở dài, không biết rốt cuộc trong lòng Lý Lạc người này nghĩ thế nào.
Trong tiểu thuyết viết như vậy thì thôi đi, chẳng lẽ thật sự muốn chân đạp ba cái thuyền ở ngoài đời thực chứ?
Vậy thì, vậy thì cũng quá quá kích thích rồi!
Hứa Doanh Hoan lén lút liếc nhìn Khê Khê, lại liếc nhìn học tỷ, sau đó chuyển ánh mắt sang Nhan Trúc Sanh, cuối cùng lấy điện thoại di động ra, lướt đến một bình luận của độc giả tên là "Tỷ tỷ đạp ta".
Sau khi đọc xong một phen lý luận dễ hiểu "Tất cả đều muốn" của đối phương, chẳng hiểu sao, lại cảm thấy lời nói đó rất có mấy phần đạo lý.
Nếu đổi lại là người khác, Hứa Doanh Hoan kiên quyết phản đối loại tình huống phách chân này.
Nhưng mối quan hệ vi diệu giữa Lý Lạc và ba người Ứng Thiện Khê các nàng, Hứa Doanh Hoan lại không cảm thấy có quá nhiều mùi vị tranh phong đối lập, ngược lại khắp nơi đều là mùi vị ngọt ngào.
Cho dù là lúc Ứng Thiện Khê tặng quà cho nàng, có chút ý tứ khoe khoang nho nhỏ việc mình và Lý Lạc đi du lịch, Hứa Doanh Hoan cũng cảm thấy Khê Khê thật đáng yêu, hoàn toàn không cảm giác được nàng có uy hiếp gì đối với Trúc Sanh.
Nghĩ đến đây, Hứa Doanh Hoan cũng không nhịn được mà có sắc mặt cổ quái, luôn cảm thấy sau khi đọc 《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》, suy nghĩ của chính mình cũng có điểm không bình thường, lại có thể cảm thấy nếu bọn họ bốn người ở cùng nhau thì hình như cũng không tệ.
Nhưng đợi sau khi đầu óc tỉnh táo lại, Hứa Doanh Hoan liền lập tức lắc đầu, kiên định lại một chút tín niệm của mình thân là nhan đảng.
Sau khi Ứng Thiện Khê ra cửa đi học lớp thi đua, Hứa Doanh Hoan liền ôm cánh tay Nhan Trúc Sanh, thì thầm hỏi: "Ngươi có biết Khê Khê đi Trưởng Ninh chơi gì với Lý Lạc không?"
"Bọn họ đi ngồi luân thuyền rồi." Nhan Trúc Sanh nói.
"Ngươi thật sự biết à? Khê Khê nói cho ngươi?"
Nhan Trúc Sanh lắc đầu: "Bởi vì ta cũng đi."
Hứa Doanh Hoan: "?"
"Ngươi không phải đi thu âm tiết mục với dì Viên ở đài truyền hình Hồ Lam sao?"
"Đúng vậy, nhưng tiết mục tối ngày 14 là xong rồi." Nhan Trúc Sanh gật đầu nói, "Sau đó ta cùng mẫu thân đến Trưởng Ninh tham gia hoạt động, vừa hay có thời gian rảnh đi tìm Lý Lạc chơi."
"…" Hứa Doanh Hoan nhất thời im lặng, sau đó không nhịn được hỏi, "Ngươi tìm Lý Lạc chơi cái gì?"
"Hắn dẫn ta đi ngồi luân thuyền."
"Cùng với Khê Khê?"
"Không phải." Nhan Trúc Sanh lắc đầu, "Hắn dẫn Khê Khê đi hôm trước, sau đó lại dẫn riêng ta đi một lần nữa."
Nghe xong lời này, Hứa Doanh Hoan lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
"Vậy Khê Khê có biết ngươi đi Trưởng Ninh không?"
"Không biết nha."
"Cũng đúng…" Hứa Doanh Hoan nhớ lại dáng vẻ Ứng Thiện Khê vừa rồi tặng quà cho mình với chút tâm tư nhỏ, cũng không giống như là biết chuyện Nhan Trúc Sanh đã đến Trưởng Ninh.
"Hai ngươi đang thì thầm với nhau cái gì đấy?" Lý Lạc lúc này đã chuẩn bị xong giáo trình cho buổi chiều hôm nay, kéo tấm bảng trắng phía sau bàn đọc sách ra, chuẩn bị bắt đầu dạy học cho hai nàng, liền nói với hai người đang ở bên bàn trà nhỏ, "Đến giờ học rồi."
"A."
"Tới đây."
Nhìn hai người ngồi xuống trước bàn sách, Lý Lạc liếc nhìn Hứa Doanh Hoan, sau đó sờ mặt mình, nghi ngờ hỏi: "Hứa Doanh Hoan, trên mặt ta có dính gì sao?"
"Không có không có."
"Vậy ngươi cứ nhìn chằm chằm ta làm gì? Nhìn bảng đi chứ."
"Đây là ánh mắt kính ngưỡng của ta đối với Lý lão sư."
"Trúc Sanh, nàng đang phát thần kinh gì vậy?"
"Ngọa Tào! Ta phát điên chỗ nào chứ?" Hứa Doanh Hoan nghe vậy, nhất thời không nói nên lời, "Còn không phải là bởi vì a a a!"
Nhan Trúc Sanh nghe vậy, lập tức đưa tay che miệng Hứa Doanh Hoan, ngắt lời nàng: "Hoan Hoan nàng ngủ không ngon, cho nên hôm nay có chút ngốc."
Lý Lạc cũng không biết hai người này lại đang bày trò gì, nhưng giữa các cô gái có chút bí mật nhỏ cũng là bình thường, Lý Lạc cũng không truy cứu, gõ gõ lên bảng trắng, ra hiệu hai nàng mau chóng vào trạng thái học tập.
Hơn ba giờ chiều, Lý Lạc đang dạy kèm vật lý và địa lý cho hai cô gái.
Lâm Tú Hồng và Thôi Tố Linh vừa mới từ chợ rau trở về, mua một ít thức ăn, xách vào nhà bếp, chuẩn bị bắt đầu nấu nướng.
Vừa vào nhà, Thôi Tố Linh liền liếc nhìn Từ Hữu Ngư vẫn đang ngồi nghịch điện thoại di động trên ghế sô pha, sau khi để đồ vào bếp, liền hùng hổ đi ra.
Kết quả nàng liền thấy Từ Hữu Ngư đã ngồi vào bàn đọc sách, thỉnh thoảng còn xen vào một câu, cùng Lý Lạc dạy kèm cho Nhan Trúc Sanh và Hứa Doanh Hoan.
Cảnh này khiến Thôi Tố Linh cũng hết lời để nói, lại không tiện đi quấy rầy bên kia, chỉ có thể cách không dùng ngón tay chỉ trỏ về phía con gái mình, rồi khoát tay trở về phòng bếp.
"Con nhóc nhà chúng ta ấy, thật không biết nên nói nó thế nào nữa." Vừa vào bếp, Thôi Tố Linh liền nói chuyện phiếm với Lâm Tú Hồng, "Bảo nó học hành nghiêm túc thì không chịu, lười biếng giả vờ giả vịt thì lại là số một."
"Ngươi cũng bớt nói Hữu Ngư một chút đi." Lâm Tú Hồng bật cười nói, "Con gái ngươi đứng nhất khối, còn cả ngày nói nó như vậy, biết đâu nó chỉ đang kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi thôi thì sao? Lúc Hữu Ngư học hành nghiêm túc có lẽ ngươi không chú ý tới."
Về mặt này, Lâm Tú Hồng vẫn rất có quyền phát ngôn.
Dù sao ban đầu Lý Lạc thi vào cấp ba vượt xa phát huy bình thường, cũng là dưới tình huống vợ chồng bọn họ hoàn toàn không biết, cậu ấy đã nghiêm túc học tập mà có được kết quả.
Cho nên theo Lâm Tú Hồng thấy, Từ Hữu Ngư mặc dù ở nhà tỏ ra có chút lười biếng, nhưng lúc ở trường nhất định là học hành vô cùng tập trung, nếu không cũng không thể nào có thành tích học tập luôn duy trì tốt như vậy.
"Con nhóc này về nhà một lần là như biến thành người khác vậy." Thôi Tố Linh lắc đầu thở dài, "Giống hệt lão Từ nhà ta, cũng chỉ khi ở bên ngoài mới có thể nghiêm chỉnh một chút."
"Con gái giống ba mà." Lâm Tú Hồng cười ha hả, sau đó lại hỏi, "Mà này, nghỉ hè khoảng thời gian này, ngươi ngày nào cũng tới giúp nấu cơm, bạn đời nhà ngươi giải quyết bữa ăn thế nào?"
"Còn có thể giải quyết thế nào?" Thôi Tố Linh bật cười nói, "Trong đại học Tiền Giang có bao nhiêu nhà ăn thế kia, còn không đủ cho hắn ăn à?"
Nghe vậy, Lâm Tú Hồng cũng bật cười, sau đó đề nghị, "Vậy hay là buổi tối ngươi gọi hắn qua ăn cơm cùng đi, dù sao đông người cũng náo nhiệt, chỗ này cách Đại học Tiền Giang cũng không xa, ăn xong hai ngươi còn có thể cùng nhau về nhà."
"Thôi bỏ đi, hắn ăn ở nhà ăn cũng không tệ, bên này có hai chúng ta là đủ rồi."
"Đây không phải là còn có nhà ta cái kia cũng phải tới sao." Lâm Tú Hồng nói, "Hôm trước hắn sang lại một quán lẩu bên Tây Nhai, khoảng thời gian này cả ngày chạy tới chỗ đó, cơm tối cũng phải qua bên này ăn, ngươi gọi bạn đời nhà ngươi qua đây, hai người bọn họ là đàn ông cũng có bạn nói chuyện."
"Vậy cũng được." Thôi Tố Linh thấy Lý Quốc Hồng cũng phải tới ăn cơm, suy nghĩ một chút, liền gật đầu nói, "Vậy ta nói với hắn một tiếng, xem hắn buổi tối có tới không."
Trong phòng học của Phụ nhất trung.
Buổi học bắt đầu lúc một giờ rưỡi chiều, 40 phút một tiết nhỏ, tổng cộng phải học ba tiết.
Tiết đầu tiên là giảng bài mẫu, tiết thứ hai làm bài tập, tiết thứ ba phân tích đề bài.
Độ khó của đề thi tương đối lớn, có khi chỉ một bài lớn cũng phải mất mười mấy hai mươi phút mới giải xong.
Chỉ cần hơi vướng một chút, là hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua.
Cho nên không ít người trong lớp thi đua, lúc làm bài tiết thứ hai đều vã mồ hôi đầu, rất nhiều lúc Tôn lão sư chỉ giao hai bài lớn, cũng chưa chắc đã làm xong.
Nhưng Ứng Thiện Khê bình thường nhiều nhất cũng chỉ mất nửa giờ, viết xong liền kiểm tra lại một chút, xác định không có vấn đề gì sau đó, liền lấy điện thoại di động ra xem.
Tôn lão sư đối với việc này mắt thấy tai ngơ, cũng không nói gì.
Chỉ là nhìn bộ dáng ngoan ngoãn thông minh này của Ứng Thiện Khê, đáy lòng vẫn âm thầm tiếc nuối.
Nếu như Ứng Thiện Khê chịu đi thi nước rút vào Thanh Bắc, suất này đối với nàng mà nói chính là chuyện ván đã đóng thuyền.
Tôn lão sư cũng nhất định sẽ cố gắng tranh giành khi phân ban.
Nhưng Ứng Thiện Khê đã nói rõ chỉ muốn vào Đại học Tiền Giang, Tôn lão sư mặc dù không đồng ý với lựa chọn như vậy, nhưng vẫn tỏ ra thấu hiểu và tôn trọng.
Cho nên về vấn đề phân ban, cũng không tranh giành với Khổng Quân Tường, vẫn lựa chọn ở lại làm chủ nhiệm lớp một.
Dù sao lớp thi đua toán học vẫn là do hắn phụ trách, chỉ cần Ứng Thiện Khê có thể đạt thành tích, lợi ích đối với hắn cũng không nhỏ.
Nghĩ như vậy, hắn cũng thấy thỏa mãn.
Chỉ hy vọng, sau này khi Ứng Thiện Khê nhớ lại lựa chọn của mình, sẽ không vì từ bỏ Thanh Bắc mà hối hận.
Ứng Thiện Khê ngồi dưới bục giảng hiển nhiên không biết Tôn lão sư đang nghĩ gì, chỉ lén lút lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra, cúi đầu mở màn hình.
Nhìn thấy tấm hình trên đó, mình đang tựa vào ngực Lý Lạc đứng ở lan can luân thuyền, đưa tay chỉ lên mặt trăng và hoa trên bầu trời đêm, Ứng Thiện Khê liền tủm tỉm cười.
Sau đó nàng cứ lặp đi lặp lại động tác mở màn hình bảo vệ điện thoại, tắt đi, rồi lại mở ra, trong lòng liền vui rạo rực.
Tôn lão sư chỉ biết Ứng Thiện Khê đang nghịch điện thoại, cũng tuyệt đối không tưởng tượng nổi, nàng chỉ đang mãi ngắm nhìn hình ảnh trên màn hình bảo vệ điện thoại.
Chờ đến khi tiết học thứ hai tan, Ứng Thiện Khê kéo Kiều Tân Yến vừa làm xong đề bài, cùng đi nhà vệ sinh.
Khi trở lại phòng học, vẫn còn một vài bạn học đang vắt óc suy nghĩ về đề bài, Ứng Thiện Khê thì lấy một hộp quà nhỏ từ trong cặp sách ra đưa cho Kiều Tân Yến, làm quà mang về từ chuyến du lịch lần này.
"Cảm ơn ~" Kiều Tân Yến có chút ngạc nhiên vui mừng nhận lấy món quà, mở ra xem, phát hiện là một chiếc kẹp tóc rất tinh xảo, nàng liền lập tức tháo chiếc kẹp trên đầu mình xuống, đeo cái này lên.
Kết quả là lúc nàng đang đeo kẹp tóc, vì phải cúi đầu, vừa vặn liền liếc thấy động tác lật xem màn hình bảo vệ điện thoại theo bản năng của Ứng Thiện Khê, một giây tiếp theo, Kiều Tân Yến liền sửng sốt một chút.
Sau đó nàng dừng động tác đeo kẹp tóc lại, tiến tới gần điện thoại của Ứng Thiện Khê tò mò nhìn một cái, làm Ứng Thiện Khê sợ đến vội vàng tắt điện thoại đi.
"Ngươi tắt đi làm gì?" Kiều Tân Yến nghi ngờ hỏi, "Tấm hình này của ngươi đẹp thật đấy, người ở trên là ai vậy… không lẽ là…"
"Không phải!"
Nhìn bộ dạng phủ nhận của Ứng Thiện Khê, Kiều Tân Yến nhất thời lộ vẻ mặt không nói nên lời: "Ta vốn chỉ đoán bừa một chút thôi, phản ứng này của ngươi, không phải cũng là thừa nhận rồi sao."
Lúc này, gò má Ứng Thiện Khê nhất thời ửng hồng, rất ngại ngùng, ngượng ngập nói: "Tân Yến ngươi đừng nói bừa."
"Vậy ngươi lại cho ta xem một chút đi."
"Không cho."
"Yên tâm, ta đảm bảo không nói cho người khác biết." Kiều Tân Yến thì thầm nói, "Chúng ta có phải là khuê mật tốt không? Chuyện này có gì đáng phải giấu giếm chứ."
Nghe nàng nói như vậy, Ứng Thiện Khê cũng có chút động lòng, cuối cùng vẫn không chịu nổi, mở điện thoại ra cho nàng xem một chút.
"Oa ~" Kiều Tân Yến lần này cẩn thận ngắm nghía một phen, mới phát hiện ra điểm đặc biệt của tấm hình này, "Nguyên lai là ở trên luân thuyền sao?"
"Ừm, luân thuyền ngắm cảnh Phượng Hoàng Phổ Giang bên Trưởng Ninh." Ứng Thiện Khê nhỏ giọng nói.
"Các ngươi đang mặc quần áo gì vậy?" Kiều Tân Yến tò mò hỏi, "Hán phục sao?"
"Đúng vậy, bộ ta mặc là Tề hung nhũ quần đời Đường." Ứng Thiện Khê hứng thú giới thiệu với bạn, "Bộ Lý Lạc mặc hình như không có triều đại cụ thể, thuộc loại trang phục phong cách cổ xưa trong phim võ hiệp ấy, rất đẹp trai."
"Xác thực." Kiều Tân Yến cẩn thận nhìn một chút, đáng tiếc tấm hình này là bóng lưng, không nhìn thấy mặt chính diện của hai người, vì vậy nàng lại hỏi, "Chỉ có một tấm hình này thôi sao? Hai người khó khăn lắm mới thay một bộ Hán phục, chẳng lẽ không chụp thêm mấy tấm?"
"Có nha." Đã cho Kiều Tân Yến xem rồi, Ứng Thiện Khê lập tức mở album ảnh trong điện thoại lên, lật cho nàng xem mười mấy tấm hình còn lại.
Khi nhìn thấy Ứng Thiện Khê hoàn toàn dựa vào lòng Lý Lạc, cười vô cùng vui vẻ, Kiều Tân Yến nhất thời cũng bật cười lên: "Hai người thật đúng là thân mật nha."
"Đâu, đâu có…" Ứng Thiện Khê lúc này mới ý thức được vấn đề, vội vàng cất điện thoại đi, đỏ mặt nhỏ giọng nói, "Chỉ là chụp hình bình thường tạo dáng thôi mà."
Hơn một năm chung sống, Kiều Tân Yến xem như đã nắm được tính tình của khuê mật mình, lúc này cũng lười trêu chọc nàng, chỉ tò mò hỏi: "Cho nên các ngươi đến thành phố Trưởng Ninh, ngồi cái luân thuyền đó thôi à?"
"Còn nhiều thứ khác nữa nha." Ứng Thiện Khê thấy nàng hỏi vậy, nhất thời không nhịn được chia sẻ những chuyện vui vẻ trong chuyến du lịch này với bạn.
Đương nhiên, những chuyện như qua đêm trong phòng Lý Lạc, mặc quần áo ngủ của hắn, còn hôn trộm mặt hắn, Ứng Thiện Khê dĩ nhiên là chắc chắn sẽ không nói ra.
Chỉ là dù vậy, khi nghe Ứng Thiện Khê kể rằng, Lý Lạc mặc trang phục, eo đeo trường kiếm, đột nhiên xuất hiện trên boong luân thuyền, Kiều Tân Yến vẫn tưởng tượng ra khung cảnh đó trong đầu, không nhịn được thở dài nói: "Lý Lạc này cũng quá biết cách đi, không biết sau này ta có thể tìm được bạn trai như vậy không."
"Hắn, hắn cũng không phải là bạn trai của ta." Ứng Thiện Khê nhỏ giọng sửa lại, "Tân Yến ngươi đừng nói linh tinh."
"Vậy ngươi nhường Lý Lạc cho ta thì thế nào?"
"Không được!"
"Ngươi xem, ngươi xem." Kiều Tân Yến che miệng bật cười, "Ta chỉ đùa một chút thôi, ngươi liền nóng nảy, còn nói không phải sao."
"Ta, ta ý là…" Ứng Thiện Khê gấp đến nỗi mặt đỏ bừng, "Bây giờ vẫn còn là học sinh cấp ba mà, ít nhất phải chờ lên đại học, mới có thể nói chuyện yêu đương."
Kiều Tân Yến cứ nghe nàng nói bừa, lười phản bác, cười ha hả nhìn bộ dáng ngụy biện đáng yêu này của nàng, đã cảm thấy rất thú vị.
Lúc này thời gian nghỉ giữa giờ kết thúc, tiết học thứ ba bắt đầu, hai người liền thu lại vẻ mặt, dưới sự nhắc nhở của Tôn lão sư, tiến vào trạng thái học tập.
Chạng vạng tối.
Ứng Thiện Khê, Kiều Tân Yến cùng với Triệu Vinh Quân, ba người từ Phụ nhất trung học xong trở về, Lý Quốc Hồng từ quán lẩu trở lại, Từ Dung Sinh thì từ Đại học Tiền Giang đi bộ tới, một đám người tụ tập tại Bích Hải Lan đình 1502.
Nhìn thấy Từ Dung Sinh cũng tới, Lý Lạc hơi có chút kinh ngạc, chào hỏi hắn: "Từ thúc thúc, hoan nghênh."
"Lý Lạc." Từ Dung Sinh cười với cậu một tiếng, sau đó hỏi, "Điền Lệ đi cùng ngươi đến Trưởng Ninh à? Nói chuyện thế nào rồi?"
"Rất tốt, may nhờ có luật sư Điền, tiến triển rất thuận lợi." Lý Lạc cười một tiếng, "Nhưng bây giờ hợp đồng thuộc giai đoạn bảo mật, thúc thúc ngươi biết mà."
"Ồ, bảo mật đúng không." Từ Dung Sinh gật gật đầu, liền không hỏi nhiều nữa, nửa năm gần đây, hắn đối với mảng văn học mạng này cũng coi như rất có hiểu biết, đối với hệ sinh thái của Khải Điểm, ông lớn đứng đầu văn học mạng này, tự nhiên cũng có nghe qua đôi chút.
Vì vậy sau khi gật đầu, hắn liền chủ động chuyển đề tài, ngồi xuống ghế sô pha, cười nói với Lý Lạc: "Bài luận văn hôm trước, đã viết gần xong rồi."
"Bởi vì có sự chỉ điểm và giúp đỡ trước đó của ngươi, cho nên ta nghĩ, có thể ghi tên ngươi làm đồng tác giả thứ hai."
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
Lý Lạc nghe vậy, không những không vui mừng bao nhiêu, ngược lại sắc mặt liền biến đổi, vội vàng hỏi: "Chẳng lẽ còn ghi tên thật chứ?"
"Nếu không thì sao?" Từ Dung Sinh lộ vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía cậu, "Ngươi chẳng lẽ còn muốn dùng bút danh? Chuyện luận văn này vẫn tương đối nghiêm túc, chỉ có thể ghi tên thật."
"Ngạch…" Lý Lạc nghe lời này, nhất thời do dự, "Vậy hay là cứ như vậy đi?"
Việc ký tên vào bài luận văn này, đối với cậu mà nói có cũng được không có cũng không sao, ngược lại không thành vấn đề.
Nhưng lúc này, Từ Hữu Ngư ở chỗ bàn đọc sách bên cạnh nghe thấy, lại cười hì hì xúi giục: "Chỉ ghi cái tên thôi mà, ngươi sợ cái gì nha…"
"Bài luận văn này đăng ra ngoài, cơ bản sẽ không có quá nhiều người xem, huống chi là đi chú ý tên của một tác giả thứ hai chứ, ngươi không phải sợ lộ thân phận sao."
"Ngươi bây giờ cùng giáo sư liên hợp phát biểu luận văn, sau này vào đại học, lợi ích cũng không ít, ít nhất có thể kiếm được tín chỉ không phải sao…"
"Ho khan… Về phần tín chỉ, phải chọn chuyên ngành loại văn học mới được." Từ Dung Sinh ho khan hai tiếng bổ sung nói, "Bài luận văn này chắc có thể đăng lên tạp chí khoa học, sẽ có chút tiền nhuận bút, trong học viện cũng có khen thưởng, nhưng ta đoán ngươi cũng coi thường chút đó."
"Cho nên có muốn ký tên hay không, vẫn là xem chính ngươi, ta thì cảm thấy có thể làm một lần…"
"Ngược lại không phải nói muốn thế nào, chỉ là bài luận văn này quả thật có chỗ ngươi góp sức, chỉ viết tên một mình ta, ít nhiều có chút áy náy."
Từ Dung Sinh đã nói như vậy, Lý Lạc suy đi nghĩ lại, liền đồng ý.
Dù sao cũng đã bị bạn học cùng lớp biết rồi, Lý Lạc bây giờ cũng coi như có chút cảm giác vò đã mẻ lại sứt, thêm một vài người không quan trọng nữa, thì có quan hệ gì đâu?
Rận quá nhiều rồi không ngứa sao.
Lý Lạc trải qua khoảng thời gian này rèn luyện, da mặt vẫn dày lên không ít.
Trò chuyện xong chuyện này, Lý Lạc liền ngồi cùng Lý Quốc Hồng và Từ Dung Sinh, trò chuyện ở bên ghế sô pha.
Ứng Thiện Khê thì lấy những món đồ mua ở Trưởng Ninh ra, chia cho mọi người.
Hai vị mẫu thân đang nấu cơm trong bếp, chờ đến năm rưỡi chiều, một bàn lớn thức ăn thịnh soạn liền thuận lợi được dọn ra.
Tivi trong phòng khách đang bật, vừa lúc phát lại tập thứ năm của chương trình 《 Ta Là Ca Sĩ 》.
Lý Quốc Hồng nhìn thấy cái này, nhất thời nhớ ra, hỏi Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh: "Mà này, mẹ của Trúc Sanh, có phải là muốn tham gia tập thứ sáu của chương trình này không? Ta nhớ lần họp phụ huynh trước có nhắc tới."
"Ân ân." Nhan Trúc Sanh gật đầu một cái, "Đã thu âm xong rồi, thứ sáu tuần này sẽ phát sóng."
"Đúng ha, chương trình này đều thu âm trước." Lý Quốc Hồng kịp phản ứng, "Vậy chẳng phải là đã có kết quả thi đấu rồi sao?"
"Đúng vậy." Lý Lạc nói, "Ngài muốn biết không? Dì Viên nhưng là…"
"Dừng!" Lý Quốc Hồng lập tức ngắt lời nói, "Ngươi mà nói kết quả ra, lúc đó ta xem chương trình còn có ý nghĩa gì nữa, câm miệng cho ta."
"Được rồi." Lý Lạc cười ha hả, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi Nhan Trúc Sanh, "Mà dì Viên được hạng mấy vậy, hình như ngươi chưa nói với ta."
"Cái này à." Nhan Trúc Sanh chớp mắt mấy cái, nhìn Lý Quốc Hồng đang ngồi đối diện, sau đó lại nhìn về phía Lý Lạc, dưới ánh mắt của mọi người, chủ động ghé sát vào tai Lý Lạc, thì thầm nói cho cậu câu trả lời.
Hành động này, làm Lý Quốc Hồng có chút khó chịu: "Các ngươi nói bí mật thì không được sao? Cứ phải làm ngay trước mặt ta à? Còn bốn ngày nữa mới đến thứ sáu đấy!"
"Tự ngài nói không muốn biết mà." Lý Lạc cười hì hì nói.
Trên bàn cơm rộn ràng vui vẻ.
Chỉ có Ứng Thiện Khê ngồi bên cạnh Lý Lạc, nhìn thấy Nhan Trúc Sanh kề sát Lý Lạc nói thầm như vậy, nhất thời chu cái miệng nhỏ nhắn, dùng đũa trong tay chọc vài cái vào bát cơm: "Lý Lạc, bên kia có sườn, giúp ta gắp một miếng với, ta gắp không tới."
"Ồ." Lý Lạc cũng không nghĩ nhiều, đưa đũa ra giúp nàng gắp một miếng sườn tới.
Ứng Thiện Khê ăn miếng sườn trong bát, tâm tình cuối cùng lại tốt lên mấy phần...
Ứng Thiện Khê vừa chuẩn bị đến trường học lớp thi đua, thì Hứa Doanh Hoan đã đeo cặp sách đi tới Bích Hải Lan đình 1502.
Theo lịch trình bình thường, chiều hôm nay vẫn là thời gian Lý Lạc dạy kèm cho Hứa Doanh Hoan và Nhan Trúc Sanh.
Nhưng sau khi Ứng Thiện Khê nhìn thấy Hứa Doanh Hoan, liền rất vui vẻ kéo nàng qua, chia sẻ quà nhỏ cho nàng ở chỗ bàn trà nhỏ bên kia, vừa đưa vừa nhấn mạnh là mua cùng Lý Lạc ở Trưởng Ninh.
Hứa Doanh Hoan cười nói cảm ơn, vui vẻ nhận lấy, sau đó liếc nhìn Nhan Trúc Sanh một cái.
Mặc dù Khê Khê cùng Lý Lạc đi Trưởng Ninh du lịch, nhưng chắc là không ngờ tới, hồi đi chơi trước khi phân ban, Trúc Sanh đã lén lút vào phòng Lý Lạc qua đêm rồi chứ?
Nhưng vừa nghĩ tới việc cả Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh, hai cô gái này, đều có hảo cảm với Lý Lạc, Hứa Doanh Hoan lại không khỏi thầm than trong lòng.
Hơn nữa, Hứa Doanh Hoan liếc nhìn Từ Hữu Ngư đang ngồi trên ghế sô pha, vắt chân ăn bánh pudding nhỏ, lướt điện thoại di động, trong lòng cũng là một trận lẩm bẩm.
Cuốn sách《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》này, sau chuyến đi chơi phân ban đó, Hứa Doanh Hoan mỗi ngày đều đọc một chút, đọc đến bây giờ, về cơ bản đã sắp theo kịp nội dung mới nhất.
Đọc hết toàn bộ, Hứa Doanh Hoan cũng xem như đã nhìn ra được dụng tâm hiểm ác của Lý Lạc người này.
Tuy không biết rốt cuộc bản thân hắn nghĩ thế nào, nhưng trong sách, nhân vật chính Lý Dương lại thật sự muốn chân đạp ba cái thuyền a!
Bị Mặc Khinh Hàm hôn trộm, lấy cớ thử vai diễn để tiếp cận Khương Minh Nguyệt trong phòng khách sạn, lại có một cảnh hôn giả với Thẩm Đông Đông lúc quay phim truyền hình.
Mặc dù ngoại trừ ba lần này, những tương tác thường ngày còn lại đều tương đối điểm đến thì ngưng, nhưng vẫn khiến Hứa Doanh Hoan đọc mà không nhịn được cảm thấy ngọt ngào.
Nhưng sau cảm giác ngọt ngào đó, Hứa Doanh Hoan lại càng ngày càng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Dù sao độc giả khác không nhìn ra, nàng ngày ngày ở cùng Lý Lạc và bọn họ, lẽ nào lại không nhìn ra rất nhiều tình tiết trong sách này đều rất giống với tình huống thực tế sao?
Nhất là một số tương tác thường ngày giữa nam nữ chính, hoàn toàn chính là dáng vẻ tương tác bình thường của Lý Lạc và ba người Ứng Thiện Khê các nàng sao!
Nhưng nếu nói Lý Lạc thật sự có ý đồ xấu xa gì, Hứa Doanh Hoan lại có chút phân vân khó quyết.
Dù sao theo Hứa Doanh Hoan thấy, Lý Lạc dường như rất ít khi chủ động làm gì, bất kể là Khê Khê hay Trúc Sanh, đều chủ động đến gần hắn.
Nghĩ như vậy, Hứa Doanh Hoan cũng chỉ biết bất đắc dĩ thở dài, không biết rốt cuộc trong lòng Lý Lạc người này nghĩ thế nào.
Trong tiểu thuyết viết như vậy thì thôi đi, chẳng lẽ thật sự muốn chân đạp ba cái thuyền ở ngoài đời thực chứ?
Vậy thì, vậy thì cũng quá quá kích thích rồi!
Hứa Doanh Hoan lén lút liếc nhìn Khê Khê, lại liếc nhìn học tỷ, sau đó chuyển ánh mắt sang Nhan Trúc Sanh, cuối cùng lấy điện thoại di động ra, lướt đến một bình luận của độc giả tên là "Tỷ tỷ đạp ta".
Sau khi đọc xong một phen lý luận dễ hiểu "Tất cả đều muốn" của đối phương, chẳng hiểu sao, lại cảm thấy lời nói đó rất có mấy phần đạo lý.
Nếu đổi lại là người khác, Hứa Doanh Hoan kiên quyết phản đối loại tình huống phách chân này.
Nhưng mối quan hệ vi diệu giữa Lý Lạc và ba người Ứng Thiện Khê các nàng, Hứa Doanh Hoan lại không cảm thấy có quá nhiều mùi vị tranh phong đối lập, ngược lại khắp nơi đều là mùi vị ngọt ngào.
Cho dù là lúc Ứng Thiện Khê tặng quà cho nàng, có chút ý tứ khoe khoang nho nhỏ việc mình và Lý Lạc đi du lịch, Hứa Doanh Hoan cũng cảm thấy Khê Khê thật đáng yêu, hoàn toàn không cảm giác được nàng có uy hiếp gì đối với Trúc Sanh.
Nghĩ đến đây, Hứa Doanh Hoan cũng không nhịn được mà có sắc mặt cổ quái, luôn cảm thấy sau khi đọc 《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》, suy nghĩ của chính mình cũng có điểm không bình thường, lại có thể cảm thấy nếu bọn họ bốn người ở cùng nhau thì hình như cũng không tệ.
Nhưng đợi sau khi đầu óc tỉnh táo lại, Hứa Doanh Hoan liền lập tức lắc đầu, kiên định lại một chút tín niệm của mình thân là nhan đảng.
Sau khi Ứng Thiện Khê ra cửa đi học lớp thi đua, Hứa Doanh Hoan liền ôm cánh tay Nhan Trúc Sanh, thì thầm hỏi: "Ngươi có biết Khê Khê đi Trưởng Ninh chơi gì với Lý Lạc không?"
"Bọn họ đi ngồi luân thuyền rồi." Nhan Trúc Sanh nói.
"Ngươi thật sự biết à? Khê Khê nói cho ngươi?"
Nhan Trúc Sanh lắc đầu: "Bởi vì ta cũng đi."
Hứa Doanh Hoan: "?"
"Ngươi không phải đi thu âm tiết mục với dì Viên ở đài truyền hình Hồ Lam sao?"
"Đúng vậy, nhưng tiết mục tối ngày 14 là xong rồi." Nhan Trúc Sanh gật đầu nói, "Sau đó ta cùng mẫu thân đến Trưởng Ninh tham gia hoạt động, vừa hay có thời gian rảnh đi tìm Lý Lạc chơi."
"…" Hứa Doanh Hoan nhất thời im lặng, sau đó không nhịn được hỏi, "Ngươi tìm Lý Lạc chơi cái gì?"
"Hắn dẫn ta đi ngồi luân thuyền."
"Cùng với Khê Khê?"
"Không phải." Nhan Trúc Sanh lắc đầu, "Hắn dẫn Khê Khê đi hôm trước, sau đó lại dẫn riêng ta đi một lần nữa."
Nghe xong lời này, Hứa Doanh Hoan lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
"Vậy Khê Khê có biết ngươi đi Trưởng Ninh không?"
"Không biết nha."
"Cũng đúng…" Hứa Doanh Hoan nhớ lại dáng vẻ Ứng Thiện Khê vừa rồi tặng quà cho mình với chút tâm tư nhỏ, cũng không giống như là biết chuyện Nhan Trúc Sanh đã đến Trưởng Ninh.
"Hai ngươi đang thì thầm với nhau cái gì đấy?" Lý Lạc lúc này đã chuẩn bị xong giáo trình cho buổi chiều hôm nay, kéo tấm bảng trắng phía sau bàn đọc sách ra, chuẩn bị bắt đầu dạy học cho hai nàng, liền nói với hai người đang ở bên bàn trà nhỏ, "Đến giờ học rồi."
"A."
"Tới đây."
Nhìn hai người ngồi xuống trước bàn sách, Lý Lạc liếc nhìn Hứa Doanh Hoan, sau đó sờ mặt mình, nghi ngờ hỏi: "Hứa Doanh Hoan, trên mặt ta có dính gì sao?"
"Không có không có."
"Vậy ngươi cứ nhìn chằm chằm ta làm gì? Nhìn bảng đi chứ."
"Đây là ánh mắt kính ngưỡng của ta đối với Lý lão sư."
"Trúc Sanh, nàng đang phát thần kinh gì vậy?"
"Ngọa Tào! Ta phát điên chỗ nào chứ?" Hứa Doanh Hoan nghe vậy, nhất thời không nói nên lời, "Còn không phải là bởi vì a a a!"
Nhan Trúc Sanh nghe vậy, lập tức đưa tay che miệng Hứa Doanh Hoan, ngắt lời nàng: "Hoan Hoan nàng ngủ không ngon, cho nên hôm nay có chút ngốc."
Lý Lạc cũng không biết hai người này lại đang bày trò gì, nhưng giữa các cô gái có chút bí mật nhỏ cũng là bình thường, Lý Lạc cũng không truy cứu, gõ gõ lên bảng trắng, ra hiệu hai nàng mau chóng vào trạng thái học tập.
Hơn ba giờ chiều, Lý Lạc đang dạy kèm vật lý và địa lý cho hai cô gái.
Lâm Tú Hồng và Thôi Tố Linh vừa mới từ chợ rau trở về, mua một ít thức ăn, xách vào nhà bếp, chuẩn bị bắt đầu nấu nướng.
Vừa vào nhà, Thôi Tố Linh liền liếc nhìn Từ Hữu Ngư vẫn đang ngồi nghịch điện thoại di động trên ghế sô pha, sau khi để đồ vào bếp, liền hùng hổ đi ra.
Kết quả nàng liền thấy Từ Hữu Ngư đã ngồi vào bàn đọc sách, thỉnh thoảng còn xen vào một câu, cùng Lý Lạc dạy kèm cho Nhan Trúc Sanh và Hứa Doanh Hoan.
Cảnh này khiến Thôi Tố Linh cũng hết lời để nói, lại không tiện đi quấy rầy bên kia, chỉ có thể cách không dùng ngón tay chỉ trỏ về phía con gái mình, rồi khoát tay trở về phòng bếp.
"Con nhóc nhà chúng ta ấy, thật không biết nên nói nó thế nào nữa." Vừa vào bếp, Thôi Tố Linh liền nói chuyện phiếm với Lâm Tú Hồng, "Bảo nó học hành nghiêm túc thì không chịu, lười biếng giả vờ giả vịt thì lại là số một."
"Ngươi cũng bớt nói Hữu Ngư một chút đi." Lâm Tú Hồng bật cười nói, "Con gái ngươi đứng nhất khối, còn cả ngày nói nó như vậy, biết đâu nó chỉ đang kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi thôi thì sao? Lúc Hữu Ngư học hành nghiêm túc có lẽ ngươi không chú ý tới."
Về mặt này, Lâm Tú Hồng vẫn rất có quyền phát ngôn.
Dù sao ban đầu Lý Lạc thi vào cấp ba vượt xa phát huy bình thường, cũng là dưới tình huống vợ chồng bọn họ hoàn toàn không biết, cậu ấy đã nghiêm túc học tập mà có được kết quả.
Cho nên theo Lâm Tú Hồng thấy, Từ Hữu Ngư mặc dù ở nhà tỏ ra có chút lười biếng, nhưng lúc ở trường nhất định là học hành vô cùng tập trung, nếu không cũng không thể nào có thành tích học tập luôn duy trì tốt như vậy.
"Con nhóc này về nhà một lần là như biến thành người khác vậy." Thôi Tố Linh lắc đầu thở dài, "Giống hệt lão Từ nhà ta, cũng chỉ khi ở bên ngoài mới có thể nghiêm chỉnh một chút."
"Con gái giống ba mà." Lâm Tú Hồng cười ha hả, sau đó lại hỏi, "Mà này, nghỉ hè khoảng thời gian này, ngươi ngày nào cũng tới giúp nấu cơm, bạn đời nhà ngươi giải quyết bữa ăn thế nào?"
"Còn có thể giải quyết thế nào?" Thôi Tố Linh bật cười nói, "Trong đại học Tiền Giang có bao nhiêu nhà ăn thế kia, còn không đủ cho hắn ăn à?"
Nghe vậy, Lâm Tú Hồng cũng bật cười, sau đó đề nghị, "Vậy hay là buổi tối ngươi gọi hắn qua ăn cơm cùng đi, dù sao đông người cũng náo nhiệt, chỗ này cách Đại học Tiền Giang cũng không xa, ăn xong hai ngươi còn có thể cùng nhau về nhà."
"Thôi bỏ đi, hắn ăn ở nhà ăn cũng không tệ, bên này có hai chúng ta là đủ rồi."
"Đây không phải là còn có nhà ta cái kia cũng phải tới sao." Lâm Tú Hồng nói, "Hôm trước hắn sang lại một quán lẩu bên Tây Nhai, khoảng thời gian này cả ngày chạy tới chỗ đó, cơm tối cũng phải qua bên này ăn, ngươi gọi bạn đời nhà ngươi qua đây, hai người bọn họ là đàn ông cũng có bạn nói chuyện."
"Vậy cũng được." Thôi Tố Linh thấy Lý Quốc Hồng cũng phải tới ăn cơm, suy nghĩ một chút, liền gật đầu nói, "Vậy ta nói với hắn một tiếng, xem hắn buổi tối có tới không."
Trong phòng học của Phụ nhất trung.
Buổi học bắt đầu lúc một giờ rưỡi chiều, 40 phút một tiết nhỏ, tổng cộng phải học ba tiết.
Tiết đầu tiên là giảng bài mẫu, tiết thứ hai làm bài tập, tiết thứ ba phân tích đề bài.
Độ khó của đề thi tương đối lớn, có khi chỉ một bài lớn cũng phải mất mười mấy hai mươi phút mới giải xong.
Chỉ cần hơi vướng một chút, là hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua.
Cho nên không ít người trong lớp thi đua, lúc làm bài tiết thứ hai đều vã mồ hôi đầu, rất nhiều lúc Tôn lão sư chỉ giao hai bài lớn, cũng chưa chắc đã làm xong.
Nhưng Ứng Thiện Khê bình thường nhiều nhất cũng chỉ mất nửa giờ, viết xong liền kiểm tra lại một chút, xác định không có vấn đề gì sau đó, liền lấy điện thoại di động ra xem.
Tôn lão sư đối với việc này mắt thấy tai ngơ, cũng không nói gì.
Chỉ là nhìn bộ dáng ngoan ngoãn thông minh này của Ứng Thiện Khê, đáy lòng vẫn âm thầm tiếc nuối.
Nếu như Ứng Thiện Khê chịu đi thi nước rút vào Thanh Bắc, suất này đối với nàng mà nói chính là chuyện ván đã đóng thuyền.
Tôn lão sư cũng nhất định sẽ cố gắng tranh giành khi phân ban.
Nhưng Ứng Thiện Khê đã nói rõ chỉ muốn vào Đại học Tiền Giang, Tôn lão sư mặc dù không đồng ý với lựa chọn như vậy, nhưng vẫn tỏ ra thấu hiểu và tôn trọng.
Cho nên về vấn đề phân ban, cũng không tranh giành với Khổng Quân Tường, vẫn lựa chọn ở lại làm chủ nhiệm lớp một.
Dù sao lớp thi đua toán học vẫn là do hắn phụ trách, chỉ cần Ứng Thiện Khê có thể đạt thành tích, lợi ích đối với hắn cũng không nhỏ.
Nghĩ như vậy, hắn cũng thấy thỏa mãn.
Chỉ hy vọng, sau này khi Ứng Thiện Khê nhớ lại lựa chọn của mình, sẽ không vì từ bỏ Thanh Bắc mà hối hận.
Ứng Thiện Khê ngồi dưới bục giảng hiển nhiên không biết Tôn lão sư đang nghĩ gì, chỉ lén lút lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra, cúi đầu mở màn hình.
Nhìn thấy tấm hình trên đó, mình đang tựa vào ngực Lý Lạc đứng ở lan can luân thuyền, đưa tay chỉ lên mặt trăng và hoa trên bầu trời đêm, Ứng Thiện Khê liền tủm tỉm cười.
Sau đó nàng cứ lặp đi lặp lại động tác mở màn hình bảo vệ điện thoại, tắt đi, rồi lại mở ra, trong lòng liền vui rạo rực.
Tôn lão sư chỉ biết Ứng Thiện Khê đang nghịch điện thoại, cũng tuyệt đối không tưởng tượng nổi, nàng chỉ đang mãi ngắm nhìn hình ảnh trên màn hình bảo vệ điện thoại.
Chờ đến khi tiết học thứ hai tan, Ứng Thiện Khê kéo Kiều Tân Yến vừa làm xong đề bài, cùng đi nhà vệ sinh.
Khi trở lại phòng học, vẫn còn một vài bạn học đang vắt óc suy nghĩ về đề bài, Ứng Thiện Khê thì lấy một hộp quà nhỏ từ trong cặp sách ra đưa cho Kiều Tân Yến, làm quà mang về từ chuyến du lịch lần này.
"Cảm ơn ~" Kiều Tân Yến có chút ngạc nhiên vui mừng nhận lấy món quà, mở ra xem, phát hiện là một chiếc kẹp tóc rất tinh xảo, nàng liền lập tức tháo chiếc kẹp trên đầu mình xuống, đeo cái này lên.
Kết quả là lúc nàng đang đeo kẹp tóc, vì phải cúi đầu, vừa vặn liền liếc thấy động tác lật xem màn hình bảo vệ điện thoại theo bản năng của Ứng Thiện Khê, một giây tiếp theo, Kiều Tân Yến liền sửng sốt một chút.
Sau đó nàng dừng động tác đeo kẹp tóc lại, tiến tới gần điện thoại của Ứng Thiện Khê tò mò nhìn một cái, làm Ứng Thiện Khê sợ đến vội vàng tắt điện thoại đi.
"Ngươi tắt đi làm gì?" Kiều Tân Yến nghi ngờ hỏi, "Tấm hình này của ngươi đẹp thật đấy, người ở trên là ai vậy… không lẽ là…"
"Không phải!"
Nhìn bộ dạng phủ nhận của Ứng Thiện Khê, Kiều Tân Yến nhất thời lộ vẻ mặt không nói nên lời: "Ta vốn chỉ đoán bừa một chút thôi, phản ứng này của ngươi, không phải cũng là thừa nhận rồi sao."
Lúc này, gò má Ứng Thiện Khê nhất thời ửng hồng, rất ngại ngùng, ngượng ngập nói: "Tân Yến ngươi đừng nói bừa."
"Vậy ngươi lại cho ta xem một chút đi."
"Không cho."
"Yên tâm, ta đảm bảo không nói cho người khác biết." Kiều Tân Yến thì thầm nói, "Chúng ta có phải là khuê mật tốt không? Chuyện này có gì đáng phải giấu giếm chứ."
Nghe nàng nói như vậy, Ứng Thiện Khê cũng có chút động lòng, cuối cùng vẫn không chịu nổi, mở điện thoại ra cho nàng xem một chút.
"Oa ~" Kiều Tân Yến lần này cẩn thận ngắm nghía một phen, mới phát hiện ra điểm đặc biệt của tấm hình này, "Nguyên lai là ở trên luân thuyền sao?"
"Ừm, luân thuyền ngắm cảnh Phượng Hoàng Phổ Giang bên Trưởng Ninh." Ứng Thiện Khê nhỏ giọng nói.
"Các ngươi đang mặc quần áo gì vậy?" Kiều Tân Yến tò mò hỏi, "Hán phục sao?"
"Đúng vậy, bộ ta mặc là Tề hung nhũ quần đời Đường." Ứng Thiện Khê hứng thú giới thiệu với bạn, "Bộ Lý Lạc mặc hình như không có triều đại cụ thể, thuộc loại trang phục phong cách cổ xưa trong phim võ hiệp ấy, rất đẹp trai."
"Xác thực." Kiều Tân Yến cẩn thận nhìn một chút, đáng tiếc tấm hình này là bóng lưng, không nhìn thấy mặt chính diện của hai người, vì vậy nàng lại hỏi, "Chỉ có một tấm hình này thôi sao? Hai người khó khăn lắm mới thay một bộ Hán phục, chẳng lẽ không chụp thêm mấy tấm?"
"Có nha." Đã cho Kiều Tân Yến xem rồi, Ứng Thiện Khê lập tức mở album ảnh trong điện thoại lên, lật cho nàng xem mười mấy tấm hình còn lại.
Khi nhìn thấy Ứng Thiện Khê hoàn toàn dựa vào lòng Lý Lạc, cười vô cùng vui vẻ, Kiều Tân Yến nhất thời cũng bật cười lên: "Hai người thật đúng là thân mật nha."
"Đâu, đâu có…" Ứng Thiện Khê lúc này mới ý thức được vấn đề, vội vàng cất điện thoại đi, đỏ mặt nhỏ giọng nói, "Chỉ là chụp hình bình thường tạo dáng thôi mà."
Hơn một năm chung sống, Kiều Tân Yến xem như đã nắm được tính tình của khuê mật mình, lúc này cũng lười trêu chọc nàng, chỉ tò mò hỏi: "Cho nên các ngươi đến thành phố Trưởng Ninh, ngồi cái luân thuyền đó thôi à?"
"Còn nhiều thứ khác nữa nha." Ứng Thiện Khê thấy nàng hỏi vậy, nhất thời không nhịn được chia sẻ những chuyện vui vẻ trong chuyến du lịch này với bạn.
Đương nhiên, những chuyện như qua đêm trong phòng Lý Lạc, mặc quần áo ngủ của hắn, còn hôn trộm mặt hắn, Ứng Thiện Khê dĩ nhiên là chắc chắn sẽ không nói ra.
Chỉ là dù vậy, khi nghe Ứng Thiện Khê kể rằng, Lý Lạc mặc trang phục, eo đeo trường kiếm, đột nhiên xuất hiện trên boong luân thuyền, Kiều Tân Yến vẫn tưởng tượng ra khung cảnh đó trong đầu, không nhịn được thở dài nói: "Lý Lạc này cũng quá biết cách đi, không biết sau này ta có thể tìm được bạn trai như vậy không."
"Hắn, hắn cũng không phải là bạn trai của ta." Ứng Thiện Khê nhỏ giọng sửa lại, "Tân Yến ngươi đừng nói linh tinh."
"Vậy ngươi nhường Lý Lạc cho ta thì thế nào?"
"Không được!"
"Ngươi xem, ngươi xem." Kiều Tân Yến che miệng bật cười, "Ta chỉ đùa một chút thôi, ngươi liền nóng nảy, còn nói không phải sao."
"Ta, ta ý là…" Ứng Thiện Khê gấp đến nỗi mặt đỏ bừng, "Bây giờ vẫn còn là học sinh cấp ba mà, ít nhất phải chờ lên đại học, mới có thể nói chuyện yêu đương."
Kiều Tân Yến cứ nghe nàng nói bừa, lười phản bác, cười ha hả nhìn bộ dáng ngụy biện đáng yêu này của nàng, đã cảm thấy rất thú vị.
Lúc này thời gian nghỉ giữa giờ kết thúc, tiết học thứ ba bắt đầu, hai người liền thu lại vẻ mặt, dưới sự nhắc nhở của Tôn lão sư, tiến vào trạng thái học tập.
Chạng vạng tối.
Ứng Thiện Khê, Kiều Tân Yến cùng với Triệu Vinh Quân, ba người từ Phụ nhất trung học xong trở về, Lý Quốc Hồng từ quán lẩu trở lại, Từ Dung Sinh thì từ Đại học Tiền Giang đi bộ tới, một đám người tụ tập tại Bích Hải Lan đình 1502.
Nhìn thấy Từ Dung Sinh cũng tới, Lý Lạc hơi có chút kinh ngạc, chào hỏi hắn: "Từ thúc thúc, hoan nghênh."
"Lý Lạc." Từ Dung Sinh cười với cậu một tiếng, sau đó hỏi, "Điền Lệ đi cùng ngươi đến Trưởng Ninh à? Nói chuyện thế nào rồi?"
"Rất tốt, may nhờ có luật sư Điền, tiến triển rất thuận lợi." Lý Lạc cười một tiếng, "Nhưng bây giờ hợp đồng thuộc giai đoạn bảo mật, thúc thúc ngươi biết mà."
"Ồ, bảo mật đúng không." Từ Dung Sinh gật gật đầu, liền không hỏi nhiều nữa, nửa năm gần đây, hắn đối với mảng văn học mạng này cũng coi như rất có hiểu biết, đối với hệ sinh thái của Khải Điểm, ông lớn đứng đầu văn học mạng này, tự nhiên cũng có nghe qua đôi chút.
Vì vậy sau khi gật đầu, hắn liền chủ động chuyển đề tài, ngồi xuống ghế sô pha, cười nói với Lý Lạc: "Bài luận văn hôm trước, đã viết gần xong rồi."
"Bởi vì có sự chỉ điểm và giúp đỡ trước đó của ngươi, cho nên ta nghĩ, có thể ghi tên ngươi làm đồng tác giả thứ hai."
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
Lý Lạc nghe vậy, không những không vui mừng bao nhiêu, ngược lại sắc mặt liền biến đổi, vội vàng hỏi: "Chẳng lẽ còn ghi tên thật chứ?"
"Nếu không thì sao?" Từ Dung Sinh lộ vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía cậu, "Ngươi chẳng lẽ còn muốn dùng bút danh? Chuyện luận văn này vẫn tương đối nghiêm túc, chỉ có thể ghi tên thật."
"Ngạch…" Lý Lạc nghe lời này, nhất thời do dự, "Vậy hay là cứ như vậy đi?"
Việc ký tên vào bài luận văn này, đối với cậu mà nói có cũng được không có cũng không sao, ngược lại không thành vấn đề.
Nhưng lúc này, Từ Hữu Ngư ở chỗ bàn đọc sách bên cạnh nghe thấy, lại cười hì hì xúi giục: "Chỉ ghi cái tên thôi mà, ngươi sợ cái gì nha…"
"Bài luận văn này đăng ra ngoài, cơ bản sẽ không có quá nhiều người xem, huống chi là đi chú ý tên của một tác giả thứ hai chứ, ngươi không phải sợ lộ thân phận sao."
"Ngươi bây giờ cùng giáo sư liên hợp phát biểu luận văn, sau này vào đại học, lợi ích cũng không ít, ít nhất có thể kiếm được tín chỉ không phải sao…"
"Ho khan… Về phần tín chỉ, phải chọn chuyên ngành loại văn học mới được." Từ Dung Sinh ho khan hai tiếng bổ sung nói, "Bài luận văn này chắc có thể đăng lên tạp chí khoa học, sẽ có chút tiền nhuận bút, trong học viện cũng có khen thưởng, nhưng ta đoán ngươi cũng coi thường chút đó."
"Cho nên có muốn ký tên hay không, vẫn là xem chính ngươi, ta thì cảm thấy có thể làm một lần…"
"Ngược lại không phải nói muốn thế nào, chỉ là bài luận văn này quả thật có chỗ ngươi góp sức, chỉ viết tên một mình ta, ít nhiều có chút áy náy."
Từ Dung Sinh đã nói như vậy, Lý Lạc suy đi nghĩ lại, liền đồng ý.
Dù sao cũng đã bị bạn học cùng lớp biết rồi, Lý Lạc bây giờ cũng coi như có chút cảm giác vò đã mẻ lại sứt, thêm một vài người không quan trọng nữa, thì có quan hệ gì đâu?
Rận quá nhiều rồi không ngứa sao.
Lý Lạc trải qua khoảng thời gian này rèn luyện, da mặt vẫn dày lên không ít.
Trò chuyện xong chuyện này, Lý Lạc liền ngồi cùng Lý Quốc Hồng và Từ Dung Sinh, trò chuyện ở bên ghế sô pha.
Ứng Thiện Khê thì lấy những món đồ mua ở Trưởng Ninh ra, chia cho mọi người.
Hai vị mẫu thân đang nấu cơm trong bếp, chờ đến năm rưỡi chiều, một bàn lớn thức ăn thịnh soạn liền thuận lợi được dọn ra.
Tivi trong phòng khách đang bật, vừa lúc phát lại tập thứ năm của chương trình 《 Ta Là Ca Sĩ 》.
Lý Quốc Hồng nhìn thấy cái này, nhất thời nhớ ra, hỏi Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh: "Mà này, mẹ của Trúc Sanh, có phải là muốn tham gia tập thứ sáu của chương trình này không? Ta nhớ lần họp phụ huynh trước có nhắc tới."
"Ân ân." Nhan Trúc Sanh gật đầu một cái, "Đã thu âm xong rồi, thứ sáu tuần này sẽ phát sóng."
"Đúng ha, chương trình này đều thu âm trước." Lý Quốc Hồng kịp phản ứng, "Vậy chẳng phải là đã có kết quả thi đấu rồi sao?"
"Đúng vậy." Lý Lạc nói, "Ngài muốn biết không? Dì Viên nhưng là…"
"Dừng!" Lý Quốc Hồng lập tức ngắt lời nói, "Ngươi mà nói kết quả ra, lúc đó ta xem chương trình còn có ý nghĩa gì nữa, câm miệng cho ta."
"Được rồi." Lý Lạc cười ha hả, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi Nhan Trúc Sanh, "Mà dì Viên được hạng mấy vậy, hình như ngươi chưa nói với ta."
"Cái này à." Nhan Trúc Sanh chớp mắt mấy cái, nhìn Lý Quốc Hồng đang ngồi đối diện, sau đó lại nhìn về phía Lý Lạc, dưới ánh mắt của mọi người, chủ động ghé sát vào tai Lý Lạc, thì thầm nói cho cậu câu trả lời.
Hành động này, làm Lý Quốc Hồng có chút khó chịu: "Các ngươi nói bí mật thì không được sao? Cứ phải làm ngay trước mặt ta à? Còn bốn ngày nữa mới đến thứ sáu đấy!"
"Tự ngài nói không muốn biết mà." Lý Lạc cười hì hì nói.
Trên bàn cơm rộn ràng vui vẻ.
Chỉ có Ứng Thiện Khê ngồi bên cạnh Lý Lạc, nhìn thấy Nhan Trúc Sanh kề sát Lý Lạc nói thầm như vậy, nhất thời chu cái miệng nhỏ nhắn, dùng đũa trong tay chọc vài cái vào bát cơm: "Lý Lạc, bên kia có sườn, giúp ta gắp một miếng với, ta gắp không tới."
"Ồ." Lý Lạc cũng không nghĩ nhiều, đưa đũa ra giúp nàng gắp một miếng sườn tới.
Ứng Thiện Khê ăn miếng sườn trong bát, tâm tình cuối cùng lại tốt lên mấy phần...
Bạn cần đăng nhập để bình luận