Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 111: Thế giới hai người (length: 11817)

"Hôm nay ngươi tan học có thể muộn giờ về không?" Trên đường đi đến quán thể dục, Nhan Trúc Sanh nghiêng đầu hỏi, "Việc của ta đều xong cả rồi, tiết thứ ba giờ học cũng có thể ở lại luyện tập."
"Có thể thì cũng có thể." Lý Lạc nghĩ một chút chiều nay đã viết hơn mười ngàn chữ, với lại còn hơn 20 vạn chữ bản thảo, cũng sẽ không ngại buổi tối tìm thêm chút thời gian, "Nhưng ta phải nói với Khê Khê một tiếng mới được."
"Ừ, tốt." Nhan Trúc Sanh gật đầu, "Giờ đi tìm nàng luôn sao?"
"Lên lầu xem nàng có ở lớp không." Lý Lạc vừa nói, vốn định xuống lầu lại lần nữa lên lầu, hướng lớp phòng học tầng bốn đi tới.
Đến cửa lớp, Lý Lạc ngó nghiêng nhìn xung quanh.
Đa số người trong lớp không nhận ra Lý Lạc, hay nói là không nhận ra gương mặt của Lý Lạc.
Dù sao Lý Lạc cũng chỉ mới lúc quân huấn đưa cho Ứng Thiện Khê một lần bánh pudding, còn lại thì cơ bản đều là Ứng Thiện Khê đến lớp tám tìm hắn.
Cô nữ sinh ngồi ở bàn đầu cạnh cửa thấy Lý Lạc, thấy lạ liền tốt bụng cười lên nhắc nhở: "Ứng Thiện Khê không có ở đây nha, anh đến sai giờ rồi."
Lý Lạc hơi ngớ ra, không khỏi tò mò hỏi: "Sao cô biết tôi tìm Ứng Thiện Khê? Chứ không phải tìm cô?"
"Ôi chao, tôi tự biết mình mà." Cô bạn tóc nấm cười nói, "Con trai lớp khác xa lạ đến cửa lớp chúng tôi ngó tới ngó lui, không tìm Ứng Thiện Khê thì tìm ai?"
"Thế nàng đâu?"
"Vẫn còn đi học đội tuyển thi toán rồi, chắc tự học buổi tối cũng sẽ không về."
"Đội tuyển thi ở phòng học nào?"
"Hắc hắc, không nói cho anh." Cô bạn tóc nấm lộ vẻ đắc ý cười, vươn tay xoa xoa, "Nam sinh khác đến tìm Ứng Thiện Khê, cũng phải có ý tứ chút chứ."
"Cô còn thu phí qua đường?" Lý Lạc hết sức ngạc nhiên.
"Nói gì mà khó nghe vậy, tôi có lấy tiền đâu." Cô bạn tóc nấm liếc xéo, "Tặng chút quà vặt gì đó là được rồi, cũng có mắc gì đâu."
"Lý Lạc, anh đừng để ý cô ta." Liêu Hải Lâm từ sau thấy Lý Lạc ở cửa, vội chạy đến khoác vai hắn, "Tôi biết Ứng Thiện Khê đang học ở đâu, đi đi."
Đầu óc Lý Lạc mơ hồ bị Liêu Hải Lâm kéo ra hành lang, không hiểu sao thằng nhóc này đột nhiên lại nhiệt tình với hắn như vậy.
Trước kia hai người bọn họ hình như không có nói chuyện với nhau mấy lần mà?
Nhưng Liêu Hải Lâm lại rất nhiệt tình, vừa kéo Lý Lạc hướng lầu sáu đi tới, vừa nịnh nọt cười hắc hắc nói: "Ứng Thiện Khê ở ngay phòng học lầu sáu đây, tôi dẫn anh đi là được, mà này, anh có thể nói cho tôi nghe chút không, cái mà"
"Cái gì?" Lý Lạc vẻ mặt nghi ngờ.
"Ứng Thiện Khê còn thích cái gì khác không? Loại trừ búp bê."
"Hả?" Lý Lạc hơi sững sờ, không hiểu mạch não người này.
Chẳng phải Liễu Thiệu Văn mới có hứng thú với Ứng Thiện Khê sao? Vậy mà mày là anh em cũng có ý đồ hả?
"Mày cút!" Lúc này, Liễu Thiệu Văn từ phía sau chạy đến, đẩy Liêu Hải Lâm ra, tức giận nói, "Lý Lạc anh đừng để ý nó, tôi dẫn anh đi là được."
"Đừng mà." Liêu Hải Lâm nóng nảy, "Tao chỉ hỏi có tí thôi mà."
"Chuyện lần trước tao còn chưa tính sổ với mày đây!" Liễu Thiệu Văn trừng mắt liếc hắn, "Đi nhanh lên."
Bị Liễu Thiệu Văn dẫn lên lầu sáu, Lý Lạc vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
"Còn có thể là chuyện gì." Liễu Thiệu Văn một mặt cạn lời nói, "Thằng nhóc đó lần trước nghe nói Ứng Thiện Khê thích búp bê, lúc nam sinh lớp khác đến hỏi thăm tin tức thì nó lại dùng tin tức này đổi không ít đồ ăn vặt thức uống gì đó, vơ vét không ít lợi đây, đây là nếm được ngon ngọt rồi."
Lý Lạc: "..."
Cái lũ đội săn ảnh hành động này... Không ngờ lần trước Ứng Thiện Khê nhận một đống quà búp bê, phía sau là do mấy thằng nhóc này bày trò.
Lý Lạc có chút dở khóc dở cười, không ngờ đệ tử phụ nhất trung cũng tràn đầy tinh thần bát quái.
Vốn tưởng ở cái chỗ học bá như phụ nhất trung này, mỗi người đều phải vùi đầu khổ học mới đúng chứ.
Nhưng bây giờ ở đây sống gần hai tháng, Lý Lạc lại phát hiện, đệ tử ở đây trừ việc học hành có chút khá hơn ra, thì cũng không khác nhiều so với các học sinh cấp ba bình thường khác.
Trước kia mình vẫn còn quá nhiều ảo tưởng về phụ nhất trung rồi.
"Ngay trong này, giờ này chắc bọn họ đang nghỉ ngơi, anh cứ trực tiếp vào tìm là được." Liễu Thiệu Văn không tìm được lợi ích từ Lý Lạc, xem ra là định theo Lý Lạc quan hệ lâu dài, biết đạo lý thả dây dài câu cá lớn, "Tôi đi xuống trước đây, bái bai."
"Ừ, cảm ơn."
Lý Lạc nói cám ơn, sau đó đến cửa sau phòng học, gõ cửa, nói vào: "Ứng Thiện Khê, ra ngoài một chút."
Ứng Thiện Khê ở bàn đầu nghe thấy tên quen thuộc, liền quay đầu nhìn lại, thấy Lý Lạc liền lập tức đứng dậy, hướng cửa sau đi tới.
Những người khác trong lớp kinh ngạc nhìn qua.
Trong phòng học tầm hơn mười người, cơ bản đều là những người đứng đầu về toán của lớp 10 phụ nhất trung.
Khoảng một nửa là người lớp 1, còn lại thì đến từ lớp 2 đến lớp 4, đều là mầm non được lựa chọn kỹ càng từ câu lạc bộ toán học, đặc biệt tập hợp lại để huấn luyện chuyên sâu.
Càng là người tài giỏi, lại càng hiểu rõ thực lực của đối phương.
Cho nên đám người này cũng rõ nhất, cô gái tên Ứng Thiện Khê này, rốt cuộc có thực lực đáng sợ cỡ nào trong thi toán.
Dạo gần đây, mấy lần khảo sát nội bộ, những người khác điểm số thứ hạng lúc cao lúc thấp, chỉ có Ứng Thiện Khê, vững vàng ngồi số một, căn bản không ai có thể lay chuyển.
Nếu như nam sinh khác đến tìm Ứng Thiện Khê, chắc chắn sẽ rất cẩn thận, từng li từng tí đến bên cạnh bàn của Ứng Thiện Khê, nhỏ giọng nói ý đồ với nàng.
Hoặc là nhờ cậy bạn học khác, giúp đỡ gọi Ứng Thiện Khê ra.
Có ai lại như Lý Lạc thế này, trực tiếp gọi ở cửa, để cho Ứng Thiện Khê ra ngoài nói chuyện.
Bất quá Lý Lạc với Ứng Thiện Khê đều không để ý đến ánh mắt của người ngoài, Ứng Thiện Khê đi ra cửa phòng học, đến hành lang, nghi ngờ hỏi Lý Lạc: "Anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Báo trước với cô một tiếng." Lý Lạc chỉ Nhan Trúc Sanh đang đợi ở hành lang, "Buổi tối tôi muốn đi luyện tập ở câu lạc bộ rock, tự học buổi tối tan giờ tiết thứ ba mới về, đến lúc đó tan học cô không cần đợi tôi, cùng các đàn chị về được rồi."
"À, vậy ạ." Ứng Thiện Khê liếc Nhan Trúc Sanh đang im lặng đứng chờ bên kia, mím môi một chút, "Vậy tôi biết rồi, anh cứ luyện tập đi."
Hai người tạm biệt ở hành lang, Ứng Thiện Khê về lớp, Lý Lạc liền dẫn Nhan Trúc Sanh, chạy đến phòng hoạt động ở quán thể dục.
"Nhé, tới rồi hả?" Ngưu Thanh Linh đang ngồi sau bộ trống, thấy Lý Lạc với Nhan Trúc Sanh đi vào, gõ một tiếng lên cái chuông chào mừng, "Người đủ cả rồi, chúng ta bắt đầu thôi."
"Mau lên, hôm nay tớ còn xin nghỉ đây." Tạ Thụ Thần đứng sau bàn phím điện tử, thở dài nói, "Hy sinh lớn thật."
Cậu cũng bị thầy Tôn chọn vào đội tuyển thi toán để huấn luyện, nhưng thành tích thì cơ bản đứng chót trong đám.
Cho nên cậu nói hy sinh lớn, thật ra không phải là bỏ lỡ việc học đội tuyển thi, mà là bỏ lỡ cơ hội được ở cùng phòng học với Ứng Thiện Khê.
Nhưng để có thể tỏa sáng trong buổi biểu diễn sắp tới, để Ứng Thiện Khê có thể chú ý tới cậu, Tạ Thụ Thần cảm thấy sự đánh đổi này vẫn rất đáng giá.
Mà bên Thiệu Hữu Bằng cũng là hừng hực khí thế ôm bass, tràn đầy mong đợi bắt tay vào luyện tập.
"Đến lúc họp phụ huynh, thầy giáo dặn chúng ta luyện trước hai bài hát dự định hát trong đại hội thể thao." Ngưu Thanh Linh nói, "Cho nên hôm nay chúng ta luyện một buổi bài hát nghi lễ bế mạc."
"Nghi lễ bế mạc muốn hát bài nào?" Lý Lạc hiếu kỳ hỏi.
"Nộ Phóng Sinh Mệnh." Nhan Trúc Sanh nói, "Nó ở ngay sau Dũng Cảm Tâm, anh lật xem là thấy."
"OK."
Sau một hồi điều chỉnh và chuẩn bị, trong phòng hoạt động vang lên tiếng nhạc cùng tiếng hát liên tục.
"Ta muốn Nộ Phóng Sinh Mệnh!"
"Giống như bay lượn trên bầu trời bao la!"
Một khi đã nhập vào trạng thái hát, Nhan Trúc Sanh như thể biến thành một người khác vậy.
Nhất là khi hát những bài hát như "Nộ Phóng Sinh Mệnh", cô càng có thể bộc phát ra 100% năng lượng.
Nếu như người thường quen với dáng vẻ bình thường của Nhan Trúc Sanh ngoài đời, chắc sẽ khó mà tưởng tượng được, lúc hát giọng của Nhan Trúc Sanh sẽ có sức bùng nổ và cảm giác mãnh liệt đến như vậy.
Khiến người khác trong nháy mắt như lạc vào một thế giới kỳ lạ, đắm chìm trong đó.
Còn những người khác cũng nhanh chóng hòa mình vào không khí chung, hiệu quả phối hợp rất tuyệt.
Thời gian trôi nhanh như nước chảy.
Sau khi tiếng chuông tan học tự học buổi tối tiết thứ hai vang lên, Ngưu Thanh Linh thu dọn nhạc cụ một lát, rồi rời khỏi phòng hoạt động.
Lý Lạc vừa lúc ra ngoài đi vệ sinh, khi trở lại phòng hoạt động, trong phòng chỉ còn mỗi Nhan Trúc Sanh.
Việc này khiến hắn hơi bối rối, sau đó hỏi: "Mọi người đâu? Cũng đi vệ sinh à?"
Hắn đâu có thấy Tạ Thụ Thần với Thiệu Hữu Bằng trong nhà vệ sinh.
Nhan Trúc Sanh chớp mắt mấy cái, vẻ mặt ngây thơ nói: "Bọn họ về rồi mà."
"Chẳng phải nói tự học buổi tối tiết thứ ba sẽ ở lại tiếp tục luyện tập sao?"
"Em nói là em có thể ở lại luyện tập, chứ đâu nói bọn họ cũng sẽ ở lại." Nhan Trúc Sanh mặt vô tội nói, "Anh không muốn luyện tập sao?"
Lý Lạc khóe miệng co giật: "Người không đủ luyện thế nào?"
"Trước hai tiết học luyện là ban nhạc toàn thể phối hợp." Nhan Trúc Sanh nghiêm trang nói, "Kế tiếp là ngươi tự mình luyện tập thời gian."
"Luyện cái gì?"
"Luyện đàn ghi-ta nha." Nhan Trúc Sanh nói, "Còn có ca hát cũng có thể luyện một chút."
"Hình như chưa nói ta còn phải phụ trách ca hát chứ? Ngươi mới là chủ xướng có được hay không."
"Nhưng gần đây luyện tập nghe đến, ta cảm giác vẫn có thể làm tốt hơn một chút." Nhan Trúc Sanh suy tư một chút, sau đó theo Lý Lạc phân tích một chút, "Hai bài rock and roll này, nữ sinh mặc dù cũng có thể hát, nhưng âm sắc của ta tương đối sáng, không có cái loại cảm giác xé rách."
"Nếu như có thể có nam sinh âm sắc trung hòa một chút mà nói, nghe sẽ thoải mái hơn một chút."
"Tỷ như phần cao trào Dũng Cảm Tâm, ta cũng có thể dùng chút giọng giận gằn lên, nhưng vẫn là có âm sắc nam sinh sửa một chút sẽ tốt hơn."
Lý Lạc yên lặng một lát, không nhịn được nói: "Ta cảm thấy ngươi có phải hay không đối với chúng ta quá khắt khe một chút? Chỉ là hội thao của học sinh trung học phổ thông thôi mà, ngươi hát đã rất hoàn mỹ rồi."
"Chỉ một điểm này, ta không đồng ý." Nhan Trúc Sanh lắc đầu một cái, "Nếu như có thể làm tốt hơn, tại sao lại không chứ?"
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Nhan Trúc Sanh, Lý Lạc bất đắc dĩ cười một tiếng: "Được rồi, như ngươi mong muốn, bất quá khả năng ca hát nghệ thuật của ta có thể không được tốt như ngươi."
"Ta sẽ dạy ngươi giỏi."
"Hảo hảo hảo, vậy thì phiền toái Nhan lão sư rồi."
"Lý bạn học." Cố gắng xụ mặt Nhan Trúc Sanh nhìn về phía Lý Lạc, sắc mặt nghiêm túc nói, "Bắt đầu luyện tập đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận