Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 161: Vô tình gặp được Ứng Chí Thành (length: 10908)

Về phần hợp tác cụ thể sau này, Lý Lạc và Viên Uyển Thanh chỉ là bàn qua vài câu trên bàn ăn, chưa hề đi sâu vào.
Nói chung, bây giờ nói những điều này vẫn còn hơi sớm.
Bọn họ mới chỉ phỏng vấn sơ bộ về hợp tác thôi chứ chưa bắt đầu, cũng chưa rõ phương thức này hiệu quả ra sao.
Tất cả đều phải xem dư luận và lượng truy cập sau này như thế nào thì mới dễ đưa ra phán đoán chính xác.
Vì vậy, sau khi ăn trưa xong, mấy người trên ghế sô pha phòng khách nghỉ ngơi một lát, Viên Uyển Thanh liền đề nghị xuất phát.
Dặn dò dì giúp việc nấu cơm dọn dẹp, Viên Uyển Thanh dẫn bọn họ xuống lầu, chiếc xe chuyên dụng của nàng đã sớm đợi ở đó.
Thiên Châu hiếu kỳ nhìn xung quanh, rồi đi theo phía sau ngồi vào trong xe.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn ngồi xe chuyên dụng của người nổi tiếng.
Toàn bộ xe thuộc phiên bản xe thương vụ cỡ dài, mở cửa xe ra, đối diện là một không gian nhỏ có thể ngồi đối diện, hai bên có hai hàng ghế ngồi.
Viên Uyển Thanh theo thói quen ngồi vào bên phải cạnh tài xế trên chiếc ghế mềm mại, Nhan Trúc Sanh liền ngồi đối diện mẹ mình, rồi vỗ vỗ chỗ bên cạnh, để Lý Lạc ngồi xuống.
Khi Thiên Châu vào xe, liếc nhìn chỗ ngồi trống bên cạnh Viên Uyển Thanh, không có ý định qua ngồi mà chui vào hàng ghế sau Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh.
Sau khi trợ lý kéo cửa xe lại, liền ngồi vào ghế phụ lái: "Chị Viên, chúng ta đi công ty nhé?"
"Ừ, đi thôi." Viên Uyển Thanh gật đầu, "Người của Văn Duyệt tập đoàn tới chưa?"
"Đã đến rồi." Trợ lý gật đầu, "Họ đang chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, sau khi chúng ta đến sẽ vào phòng hóa trang, rồi có thể phỏng vấn chính thức."
Sắp phải phỏng vấn, Lý Lạc ngồi trong xe, ít nhiều vẫn có chút căng thẳng.
Dù sao, hai đời vừa qua, hắn cũng chưa từng có trải nghiệm phỏng vấn cùng người nổi tiếng và trên sân khấu kiểu này.
May mà trước buổi phỏng vấn, Thiên Châu đã đưa cho hắn trước những câu hỏi mà bên Văn Duyệt tập đoàn chuẩn bị, để hắn có sự chuẩn bị đầy đủ.
Đều là những câu hỏi tương đối phổ thông.
Ít nhất không có kiểu xảo trá như Viên Uyển Thanh đã hỏi trên bàn cơm vừa rồi.
Có Ký Ức Cung Điện trong tay, Lý Lạc cũng không lo sẽ có sai sót gì.
Dù sao thì phỏng vấn đều ghi âm lại, nếu nói không đúng thì ghi lại là được.
Công ty truyền hình Hoa Việt.
Ứng Chí Thành đang ngồi trong văn phòng phê duyệt văn kiện, gần đến một giờ chiều, thư ký gõ cửa bước vào, nhỏ giọng nhắc nhở: "Ứng tổng, ba giờ chiều nay có chuyến bay, có thể chuẩn bị lên đường."
"Ừ." Ứng Chí Thành gật đầu, phê duyệt xong văn kiện trên tay, rồi vặn vẹo cổ trên ghế, "Đi thôi."
Đứng dậy mặc áo vest ngoài, Ứng Chí Thành đi phía trước, thư ký theo sát phía sau, tóm tắt ngắn gọn lịch trình tiếp theo.
Ứng Chí Thành vừa đi vừa nghe, thỉnh thoảng gật đầu, rồi hỏi: "Tình hình của Viên Uyển Thanh bên đó dạo này thế nào? Gần đây 《 Niên Luân 》 hot lắm thì phải."
"Cô Viên dạo này có rất nhiều lịch trình, cơ bản là đã kín mít." Thư ký hiểu rõ việc Viên Uyển Thanh tái nhậm chức là do đích thân Ứng Chí Thành ủng hộ, nên thường ngày cũng rất chú ý đến tin tức của Viên Uyển Thanh, dễ dàng nắm bắt được tình hình của nàng.
"Hôm nay hình như có hoạt động phỏng vấn, ngay tại công ty."
"Ồ?" Ứng Chí Thành dừng chân, cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Chậm mấy phút, qua xem có được không?"
"Vâng, kịp giờ." Thư ký gật đầu, vội vàng dẫn Ứng Chí Thành rẽ hướng, đi đến phòng phỏng vấn của Viên Uyển Thanh.
Đi theo thư ký đến phòng hóa trang cách vách phòng phỏng vấn, Ứng Chí Thành gõ cửa một cái, rồi đẩy cửa bước vào.
Trong phòng hóa trang, Viên Uyển Thanh lúc này đang ngồi trước gương, thợ trang điểm và làm tóc đang giúp nàng trang điểm.
Trợ lý và Nhan Trúc Sanh thì đang ngồi đợi trên ghế sô pha bên cạnh.
Còn Lý Lạc và Thiên Châu thì lúc này đang ở phòng phỏng vấn bên cạnh, cùng người dẫn chương trình của Văn Duyệt tập đoàn xác nhận lại nội dung phỏng vấn, nên không có ở đây.
Ứng Chí Thành vừa bước vào, Viên Uyển Thanh đã nhìn thấy ông ta qua gương, liền cười nói: "Ứng tổng, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến chỗ tôi thế này?"
"Buổi chiều có chuyến bay, vừa hay có chút thời gian." Ứng Chí Thành cười một tiếng, đi đến sau lưng Viên Uyển Thanh, nhìn nàng trong gương, "Giờ đã có thể xem như là đứng vững gót chân rồi chứ?"
"May mắn thôi." Viên Uyển Thanh lắc đầu cười, "Cũng xem như là cơ duyên, nhờ có anh lúc đó đề cử bài 《 Niên Luân 》 đến đoàn phim 《 Dao Trì Tiên Duyên 》, nếu không giờ tôi cũng không có cơ hội tốt như vậy."
"Cơ hội đều dành cho người có chuẩn bị." Ứng Chí Thành vỗ vỗ vai nàng, "Người có thực lực mới có thể biến cơ hội thành lợi thế."
Nói đến đây, Ứng Chí Thành dừng lại một chút, rồi hỏi: "Tôi nghe nói, trong cuộc họp bộ phận âm nhạc của các người hồi trước, Địch Sâm Lỗi có nói gì không?"
"Cũng không phải chuyện gì to tát." Viên Uyển Thanh cười nhẹ, "Nói chung album mới của tôi thành tích không tốt, mọi người có chút nghi ngờ cũng là bình thường."
"Nhưng mà tôi lại thấy được hai bài hát không tồi, rất thích nên đã nhận trước."
"Vẫn là của cùng một người viết ca khúc với bài 《 Niên Luân 》."
Ứng Chí Thành nghe gật đầu, nhưng khi nghe đến cuối, vẻ mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Trong ấn tượng của ông ta, bài hát 《 Niên Luân 》, hình như là do con gái của Viên Uyển Thanh viết thì phải?
"Con gái của cô lại viết bài hát mới rồi sao?"
"Hả?" Viên Uyển Thanh lúc này cũng sững sờ một chút, rồi lập tức hiểu ra, nhất thời bật cười.
Thế là nàng vẫy tay về phía ghế sô pha bên cạnh: "Trúc Sanh, con qua đây."
"Dạ." Nhan Trúc Sanh ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Viên Uyển Thanh, nhìn Ứng Chí Thành, "Chú ơi, chào chú ạ."
"Đây là con gái tôi." Viên Uyển Thanh giới thiệu, "Chắc anh gặp hồi sớm rồi phải không?"
"Chuyện đó đã mười mấy năm trước rồi." Ứng Chí Thành nhìn Nhan Trúc Sanh, không nhịn được thở dài, "Lúc tôi vừa bước vào đã có chút đoán rồi, nhưng không ngờ đúng là con gái của cô."
"Vâng." Viên Uyển Thanh gật đầu, rồi nói, "Bài 《 Niên Luân 》 không phải Trúc Sanh viết, mà là một bạn học của nó."
"Vừa hay nhà tôi có một phòng thu nhỏ, bạn của con bé viết nhạc, Trúc Sanh liền mời người đó đến nhà thu âm thử."
"Rồi sau đó gửi qua bên Lạc Phi, bị chúng tôi nghe thấy."
"Ra là vậy." Ứng Chí Thành bừng tỉnh gật đầu, "Vậy xem ra bạn học này cũng rất có tài năng đấy? Sau đó lại viết bài mới?"
Có 《 Niên Luân 》 nổi đình nổi đám phía trước, người viết ca khúc này cũng có thể xem như đã đạt được thành tích không tồi rồi.
Mặc dù một bài hát nổi tiếng có rất nhiều yếu tố, nhưng cũng không cản trở Ứng Chí Thành tôn trọng người này.
"Đúng vậy." Viên Uyển Thanh nói, "Nếu Ứng tổng thấy hứng thú thì cũng có thể dành chút thời gian nghe thử."
"Tôi tin vào phán đoán của cô." Ứng Chí Thành cười nói, "Về mặt này tôi không chuyên nghiệp, cô thấy được là được."
Lúc này, thư ký bên cạnh tiến đến gần Ứng Chí Thành, nhỏ giọng nói: "Ứng tổng, thời gian cũng sắp rồi."
"Ồ, được." Ứng Chí Thành gật đầu, rồi nói, "Vậy tôi đi trước nhé, còn phải ra sân bay."
"Ứng tổng đi cẩn thận." Viên Uyển Thanh nói, "Lần sau rảnh rỗi, tôi mời anh ăn cơm."
"Được, tôi nhớ rồi."
Ứng Chí Thành khoát tay, rời khỏi phòng hóa trang, theo thư ký chuẩn bị xuống lầu.
Kết quả vừa đi ra chưa được hai bước, thì liền đụng trúng Lý Lạc từ phòng phỏng vấn đi ra.
Ứng Chí Thành lùi về sau nửa bước, nhíu mày, vừa định nói gì đó thì ánh mắt đã rơi vào mặt Lý Lạc, cả người đều ngẩn ra.
"Lý Lạc?"
"Chú Ứng?"
Lý Lạc nhìn thấy Ứng Chí Thành một khắc kia, cả người bối rối một hồi, không ngờ lại gặp Ứng Chí Thành ở đây.
Nhưng một giây sau, hắn liền ý thức được điều gì, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Sao cháu lại ở đây?" Ứng Chí Thành kỳ lạ hỏi, "Bên trong là phòng phỏng vấn mà?"
"Cái này...ờ..." Lý Lạc kéo Thiên Châu ra sau lưng, ra hiệu cho hắn đừng nói bừa, rồi cố gắng trấn tĩnh lại, "Cháu là bạn học của con gái dì Viên, hôm nay đến nhà bạn học chơi, đúng lúc dì Viên đến đây phỏng vấn, nên cháu đi theo xem tình hình xã hội."
"Thật vậy sao?" Ứng Chí Thành nhìn Lý Lạc một cách đầy thâm ý, ngược lại cũng không vặn vẹo vấn đề, dù sao còn phải ra sân bay.
Thế là ông gật đầu nói: "Chú còn có việc, phải đi trước đây, cháu ở đây chơi vui nhé."
"Vâng, dạ, vâng ạ." Lý Lạc vội vàng gật đầu, nhìn theo Ứng Chí Thành sau khi rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Người vừa rồi là ai vậy?" Thiên Châu hiếu kỳ hỏi.
"Ờ...một người lớn tuổi trong nhà."
"Vậy sao cậu không nói thật?"
"Nếu là để cậu viết một cuốn tiểu thuyết thể loại như tớ, cậu biết phải nói thế nào không?" Lý Lạc liếc hắn một cái.
Thiên Châu bị hỏi vậy, nhất thời im lặng.
Nghĩ một chút thì quả thực, khó mà mở miệng.
Dù sao thì Thiên Châu cũng là người theo dõi đọc cuốn tiểu thuyết của Lý Lạc, rất rõ ràng cậu ta trong sách đã lái bao nhiêu xe.
Nếu như bị người lớn tuổi biết được, thì quá là xấu hổ.
Mà lúc này Lý Lạc, đã có chút tê liệt.
Hắn chỉ biết Ứng Chí Thành làm việc ở nội thành Ngọc Hàng, cũng biết là ở công ty truyền hình gì đó.
Nhưng hắn hoàn toàn không biết là công ty nào.
Ai ngờ chuyện lại trùng hợp đến vậy, đúng ngay lúc này, sẽ để cho hắn gặp được.
Viên Uyển Thanh lại chính là ca sĩ dưới trướng công ty truyền hình của Ứng Chí Thành.
Nếu như sớm biết như vậy, chắc Lý Lạc đã phải cân nhắc thật kỹ có nên nhận phỏng vấn hay không.
Tóm lại, nếu chẳng may bị Ứng Chí Thành biết mình viết loại tiểu thuyết gì, quay đầu lại đi nói với Ứng Thiện Khê một chút, hắn cảm giác mình liền sống không nổi nữa.
Nhưng ngay lúc Lý Lạc cho là mình đã lừa dối qua được, bên kia trong thang máy, Ứng Chí Thành thật sự lâm vào suy tư.
Đợi đi ra khỏi thang máy, đi đến gara tầng hầm, Ứng Chí Thành ngồi vào xe, liền theo bí thư phân phó nói:
"Đợi sau khi đi công tác trở về, ngươi tra cho ta một chút."
"Mấy bài hát của Viên Uyển Thanh kia, người viết ca khúc, là bạn học nào của con gái nàng."
Bí thư nghe thấy phân phó này, hơi sửng sốt một chút, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu đáp: "Vâng, Ứng tổng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận