Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại
Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 332: Song Song đánh vỡ, lẫn nhau bại lộ (length: 24422)
Tại quán rượu Cẩm Giang, một mình Lý Lạc đi thang máy xuống lầu, ra khỏi cửa chính quán rượu.
Đi qua hai con phố, mới tìm được cửa hàng tên "Lão Dương Tân Cương đồ nướng", vừa bước vào tiệm đã thấy Từ Hữu Ngư đang ngồi một góc với vẻ mặt buồn chán.
Chú ý thấy Lý Lạc bước vào, Từ Hữu Ngư lập tức ngoắc tay với hắn.
"Trúc Sanh đi chưa?" Từ Hữu Ngư khe khẽ hỏi.
"Nàng hơi đau bụng, nói đi vệ sinh xong sẽ về phòng." Lý Lạc ngồi xuống cạnh Từ Hữu Ngư nói.
"Ngươi tin không?" Nghe câu này, Từ Hữu Ngư lập tức nheo mắt, có chút cạn lời nói.
"Không tin lắm." Lý Lạc ho khan hai tiếng, "Tóm lại, hôm nay ngươi cứ ngoan ngoãn ở trong phòng đi, tránh bị nàng bắt gặp."
"Haizz." Từ Hữu Ngư nằm bò ra bàn thở dài, "Khê Khê thì thôi đi, đến cả Trúc Sanh cũng bám theo, cứ đến Trưởng Ninh là đi theo sau mông ngươi, ta thật sự chịu tội mà."
"Khê Khê chỉ là tiện đường đi du lịch, nghỉ hè đi chơi cũng bình thường, với lại ba nàng cũng vừa hay muốn đến Trưởng Ninh công tác." Lý Lạc nói, "Trúc Sanh cũng vậy, dì Viên vừa hay có việc bên này."
"Thật xui xẻo." Từ Hữu Ngư gục xuống bàn, nghiêng đầu nhìn Lý Lạc, đưa tay chọc chọc má hắn.
"Ngươi làm gì đó?"
"Không làm gì." Từ Hữu Ngư rảnh rỗi sinh buồn, cứ chọc lung tung lên người hắn, rồi nói, "Lúc đầu biết tin có thể đến Trưởng Ninh tham gia hội chợ rồng Gaza, còn tưởng lần này sẽ đi chơi với ngươi nhiều hơn, kết quả là ngày đầu tiên đã ngồi thuyền một lượt, sau đó thì chẳng làm được gì cả."
"Sau này sẽ có cơ hội."
"Ôi ta nói cho ngươi nghe." Từ Hữu Ngư nói đến du lịch, liền không nén được mong chờ và hưng phấn, "Thật ra từ lâu ta đã có một ước mơ, sau này lớn lên kiếm được tiền, nhất định phải đi du lịch khắp đất nước, tham quan cho hết cảnh đẹp quê hương."
Những cô chú ngồi bàn nướng bên cạnh nghe vậy, không hẹn mà cùng cười ồ lên, có lẽ là cười vì sự ngây thơ của con trẻ, cũng có thể là hâm mộ nàng vẫn còn giữ được những suy nghĩ ấy.
Nhưng Lý Lạc biết rõ, kiếp trước Từ Hữu Ngư đúng là đã làm vậy, mà còn làm được nữa là khác.
Lý Lạc chính là người chứng kiến.
Từ Hữu Ngư càng nói càng hăng, kể một tràng những nơi đặc biệt muốn đến y như đang đọc menu món ăn, sau cùng còn bổ sung: "Nếu có thể thì, đầu tiên du lịch bình thường một lượt, sau đó mua một chiếc xe nhà, tự mình lái xe đi dạo thêm một lượt nữa, thế là hoàn toàn viên mãn."
"Vậy ngươi cố lên, ta tin ngươi làm được."
"Ngươi tin ta thì có ích gì?" Từ Hữu Ngư liếc hắn, "Đến lúc đó đi cùng ta chứ, ngươi không muốn đi à?"
"Nhưng nếu Khê Khê và Trúc Sanh cũng muốn đi thì sao?"
"Vậy thì đi chung thôi." Từ Hữu Ngư cười ha hả, túm lấy tai Lý Lạc, cười híp mắt hỏi, "Đến lúc đó một nam ba nữ ở trong xe nhà, có phải là ngươi rất mong chờ không?"
"Tê, ta không hề nói câu đó tự ngươi nói ra đấy nhé."
"Hừ."
Hai người trò chuyện được mấy phút, biên tập Thiên Châu cũng chạy tới quán, ngồi đối diện với hai người.
Thấy Thiên Châu đến, Từ Hữu Ngư cũng buông tay ra ngay, rồi gọi ông chủ mang mấy chai bia đá, cầm menu chọn vài món nướng.
"Nghe nói giữa trưa ngươi bị gọi về, có chuyện gì vậy?" Đồ nướng vừa bưng lên, Lý Lạc vừa gắp xiên thịt dê vừa tò mò hỏi, "Chuyện tế nhị thì không cần nói."
"Cũng không có gì to tát đâu." Thiên Châu bất đắc dĩ cười, "Chỉ là có cuốn sách viết linh tinh hơi nhạy cảm, kết quả bị người ta tố lên trên, tổng biên phải họp gấp, kêu chúng ta tự kiểm sách lại, có vấn đề thì liên hệ tác giả sửa, không thì chỉ còn cách cho xuống kệ."
"Ghê vậy." Lý Lạc tấm tắc, quả là lần đầu tiên được nghe trực tiếp về loại chuyện này.
Phải biết rằng, khi hắn bắt đầu làm nghề kiếp trước, đã là sau năm 2020.
Thời đó không khí đã rất nghiêm ngặt, chỉ cần miêu tả cảnh thân mật kỹ một chút, cũng có thể bị cấm sóng, chứ đừng nói đến chuyện nhạy cảm.
Nhưng hiện tại, cuộc chiến quét mạng toàn diện còn chưa diễn ra, về phương diện nội dung, mọi người vẫn còn tương đối thoáng.
Cho nên, bình thường có độc giả hay chê sách Lý Lạc là "canh suông ít nước", thiếu những đoạn cao trào, đọc không "mặn mà" gì cả.
Nhưng thật ra, Lý Lạc chỉ là đã quen với độ kiểm duyệt khắt khe của kiếp trước, bây giờ vì để sách có thể sống được lâu hơn, khi viết đều vô thức tự kiềm chế.
Điều này dẫn đến, dù với con mắt của hậu thế thì một cuốn tiểu thuyết ngôn tình có phong cách như vậy là rất bình thường, nhưng trong bối cảnh hiện tại, "Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh" lại được đánh giá như một "dòng nước trong" giữa các tiểu thuyết ngôn tình thời điểm đó.
Cũng xem như là chó ngáp phải ruồi rồi.
"Mà thôi bỏ đi." Thiên Châu nói lướt qua chuyện này, rồi hỏi Lý Lạc, "Nghe bộ bản quyền bên kia nói, mà cả sếp tổng biên của tôi cũng đã nói, có phải ngươi đã định ký hợp đồng đại thần rồi đúng không?"
"Ừm." Lý Lạc gật đầu, "Luật sư của ta ngày mai sẽ tới Trưởng Ninh, khi đó có thể ký hợp đồng luôn, các chi tiết đều đã thỏa thuận xong rồi."
"Vậy thì tốt." Sau khi Thiên Châu xác nhận lại thông tin từ Lý Lạc, lập tức vui vẻ ra mặt, "Có ngươi là đại thần rồi, bữa này tôi mời là chuyện nhỏ."
"Ta ký hợp đồng đại thần, ngươi có lợi gì à?" Lý Lạc hiếu kỳ hỏi.
"Có tiền thưởng chứ." Thiên Châu nói, "Với lại, bậc lương cũng sẽ lên theo, cũng giúp ích cho việc cuối năm xét thưởng, nói chung là rất nhiều lợi ích, có hai người các ngươi trong tay, chắc chắn thành tích năm nay của ta đứng top rồi, không lo bị thất nghiệp."
Ba người vừa ăn đồ nướng vừa trò chuyện, bàn nhiều chuyện liên quan đến giới tiểu thuyết mạng.
Giữa chừng còn bàn sang chủ đề cho cuốn sách tiếp theo của Từ Hữu Ngư, khi Thiên Châu nói về ý tưởng "linh khí hồi phục", khiến mắt nàng sáng rỡ.
Sau khi Từ Hữu Ngư trút ra một loạt ý tưởng trong đầu, Thiên Châu cũng đưa ra nhiều phương pháp hữu ích, cho Từ Hữu Ngư rất nhiều cảm hứng.
Nhưng nói chuyện này xong, Thiên Châu lại quay sang Lý Lạc, tò mò hỏi: "Còn ngươi thì sao? Cuốn sách này định viết bao lâu nữa?"
"Sách này còn dài lắm, không viết vài triệu chữ, thật xin lỗi tiền nhuận bút." Lý Lạc nói một cách thực tế.
"Cũng đúng." Thiên Châu cười lắc đầu, "Tôi vẫn luôn theo dõi sách của ngươi đó, dù là tuyến sự nghiệp hay là tình cảm, đều rất hợp lý, dùng nhiều chi tiết đời thường thú vị để bổ sung, đọc cũng không bị nhàm chán, đúng là có thể viết rất dài."
"Tuy nhiên," Lý Lạc cắt ngang lời Thiên Châu, cân nhắc một hồi rồi nói, "Cái đề tài thực tế kia, sau này có lẽ ta cũng sẽ thử viết xem sao."
"Hả?" Thiên Châu ngẩn người, có chút không kịp phản ứng, "Ngươi chắc chứ? Viết song song không hay đâu?"
"Chắc không có vấn đề." Lý Lạc lắc đầu, "Ta sẽ không mở ngay đâu, chắc là đợi viết xong xuôi rồi mới đăng, số lượng cũng không nhiều, tầm bốn năm chục vạn chữ thôi."
"Chủ đề định chưa?"
"Ừm, về đề tài thi đại học, kể về mấy gia đình vì muốn tạo môi trường học tập tốt cho con cái, đã phát sinh ra một loạt chuyện."
"Thi đại học à, chủ đề đó quả thực rất thực tế, mà bản thân ngươi lại đang học cấp ba, viết cái này là rất hợp đấy." Thiên Châu nghĩ một lát rồi gật đầu, sau đó vội vàng gợi ý, "Vậy ngày mai lúc ký hợp đồng đại thần, nhớ phải bàn bạc kỹ hơn với bên bộ bản quyền."
"Bàn bạc gì?"
"Nguồn lực cho sách mới đó!" Thiên Châu nhắc nhở, "Chủ đề thực tế vốn dĩ đã không được lòng độc giả tiểu thuyết mạng, lượng view cũng ít, nếu ngươi có thể nhân cơ hội ký hợp đồng này, kiếm được thêm chút tài nguyên đề cử, thì không phải là chuyện dễ như ăn bánh sao?"
Lý Lạc bừng tỉnh, được anh ta nhắc mới nhớ ra: "Được, ngày mai ta hỏi luật sư xem, nói lại với anh ấy một tiếng."
"Khụ khụ đừng nói là tôi nhắc cậu nhé." Thiên Châu nhỏ giọng nói, "Không thì tôi sẽ bị khiển trách đấy, chuyện này chỉ mình chúng ta biết thôi, vẫn có lợi cho cậu đấy."
"Ừ, ta biết rồi." Lý Lạc gật đầu.
Thấy hắn hiểu ý, Thiên Châu cũng thở phào, vừa nãy còn hơi lo là thằng nhóc này còn trẻ sốc nổi, không chịu làm những chuyện giành tài nguyên này.
Giờ được Lý Lạc khẳng định rồi, Thiên Châu cũng an lòng, rồi tò mò hỏi: "Vậy tên sách đã nghĩ ra chưa, định đặt tên gì? Để tôi tranh thủ giữ chỗ trước."
Lý Lạc gật đầu, nói: "Cứ đặt là "Niềm Vui Nhỏ" đi."
Ăn nướng xong thì trời đã khuya, sắp sáng.
Ba người cùng nhau đi trên đường về lại quán rượu.
"Hay là ngươi về thẳng nhà luôn đi? Không cần tiễn nữa đâu."
"Không sao đâu." Thiên Châu khoát tay, "Hai người đều là vị thành niên, muộn thế này tôi nhất định phải tiễn các cậu, ít nhất cũng phải nhìn các cậu vào thang máy mới an tâm."
"Vậy cũng được."
Lý Lạc cũng không từ chối, cùng Từ Hữu Ngư theo Thiên Châu về lại quán rượu Cẩm Giang.
Vào đến sảnh, Thiên Châu giúp họ ấn nút thang máy, rồi dặn dò: "Trọng Nhiên đã chắc chắn là đại thần rồi, sau này xem cả Ngủ Sớm nữa, cậu cũng phải cố lên nhé."
"Ta còn lâu lắm." Từ Hữu Ngư cười nói, "Sách này giờ ít nhất sang năm mới kết thúc, đến lúc đó còn phải thi đại học nữa, sách mới chắc phải sang năm giữa năm may ra."
Bị nàng vừa nói như thế, Thiên Châu mới phản ứng được, hai tên này thi vào đại học còn chưa đậu đây, nhất thời cũng có chút ít cạn lời.
Thật là người so với người làm người ta tức chết.
Lý Lạc tên biến thái này không nói làm gì, nhưng cho dù là Từ Hữu Ngư cô bé này, hiện tại cái này thu nhập cũng đã nhiều hơn hắn.
Đây nếu đợi nàng lên đại học, chắc chắn là tiểu phú bà một người a.
Cũng không biết sau này ai có thể xứng với nàng.
Nghĩ như thế, thang máy bên cạnh đã đến tầng một.
Lý Lạc và Từ Hữu Ngư hướng cửa thang máy đi tới, Thiên Châu bên cạnh liền cười nói: "Ngủ sớm nhé, ta rất coi trọng ngươi đấy, bây giờ bản 《 Văn Nghệ Niên Đại 》 này cố gắng hoàn thành cho tốt, sau này sẽ là cơ hội cho ngươi thành thần đấy."
Nghe Thiên Châu nói như vậy, Lý Lạc và Từ Hữu Ngư cũng đã đi đến cửa thang máy.
Nhưng một giây sau, sắc mặt hai người liền lập tức biến đổi.
Ứng Chí Thành và Viên Uyển Thanh từ trong thang máy đi ra, trùng hợp đụng phải Lý Lạc và Từ Hữu Ngư.
Bốn người liếc mắt nhìn nhau.
Viên Uyển Thanh đeo kính râm liền trong nháy mắt buông lỏng tay đang kéo cánh tay Ứng Chí Thành.
Còn Từ Hữu Ngư thì vội vàng trốn sau lưng Lý Lạc, sợ đến mức không dám nhìn hai người bọn họ.
Vào giờ phút này, chỉ có Thiên Châu còn chưa nhận ra điều gì bất thường, vẫn còn tự mình nói: "Hơn nữa vừa rồi lúc chúng ta nướng đồ không phải vẫn còn đang nói chuyện đấy sao?"
"Ta cảm thấy cái khái niệm linh khí hồi phục mà hai người các ngươi nói rất thú vị, chắc chắn sẽ là một đề tài rất hay để bắt đầu, nếu cuốn sách tiếp theo của ngươi "
"Ựa" Đến chỗ này thì Thiên Châu cuối cùng cũng phát hiện có gì đó không đúng, thấy Từ Hữu Ngư đột nhiên trốn sau lưng Lý Lạc, còn hai người từ trong thang máy đi ra cũng không nhúc nhích, nhất thời nghi hoặc hỏi, "Các ngươi đây là "
"Khụ khụ" Lý Lạc nhìn Viên Uyển Thanh, lại nhìn Ứng Chí Thành, sau đó liếc nhìn Thiên Châu, mặt không đổi sắc nói, "Ứng thúc, đây là biên tập của con."
"À, chào cháu." Ứng Chí Thành ban đầu cũng hơi ngạc nhiên, lúc này tuy tim vẫn còn đập hơi nhanh, nhưng ít nhất đã tỉnh táo lại, hướng Thiên Châu bên cạnh gật đầu.
Thiên Châu thấy vậy cũng không quấy rầy nữa, gật đầu chào hỏi một tiếng rồi nói với Lý Lạc: "Vậy ta về nhà trước nhé? Nếu ngươi gặp người quen thì ta không làm phiền nữa."
"Ừ." Lý Lạc nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Thiên Châu rời đi, còn chưa đợi hắn mở miệng, Ứng Chí Thành đối diện đã nói —— "Hai đứa bây giờ có rảnh không? Chúng ta nói chuyện một lát đi."
"Đúng vậy, nói chuyện một chút đi." Viên Uyển Thanh cũng lộ vẻ có chút bất đắc dĩ, nói với Lý Lạc và Từ Hữu Ngư, "Qua chỗ chúng tôi ngồi một lát nhé?"
"Được." Lý Lạc gật đầu, sau đó kéo kéo tay áo Từ Hữu Ngư.
Từ Hữu Ngư vội vàng lúng túng lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Hay là anh đi đi? Em không đi đâu."
"Em là Từ Hữu Ngư phải không." Ứng Chí Thành liếc Từ Hữu Ngư, "Chú nhớ là cô bé ở chung với Khê Khê bọn nó, lần họp phụ huynh trước chúng ta còn ăn cơm chung."
"Dạ, đúng vậy." Từ Hữu Ngư vội vàng gật đầu: "Chú ơi, chú khỏe ạ."
"Em cũng đi đi." Ứng Chí Thành miễn cưỡng nở nụ cười, "Vừa rồi chú nghe Lý Lạc biên tập nói, em cũng đang viết sách đúng không? Nếu có thể được mời tham gia hoạt động, thành tích chắc là tốt lắm nhỉ? Đi với Lý Lạc qua ngồi một chút nhé?"
Bị nhắc đến nhược điểm của mình, sắc mặt Từ Hữu Ngư nhất thời cứng lại, đành phải khóc không ra nước mắt gật đầu: "Dạ, vâng, vâng, em biết rồi."
Bốn người đi vào thang máy, bầu không khí vô cùng trầm lắng.
Lý Lạc nhìn thang máy đi một mạch đến tầng 20, sau đó bị Ứng Chí Thành và Viên Uyển Thanh dẫn đến cửa một căn phòng.
Ứng Chí Thành lấy thẻ phòng quẹt cửa, mời bọn họ vào.
Không lâu sau.
Trên ghế salon ở phòng khách căn hộ, Lý Lạc và Từ Hữu Ngư ngồi cùng một chỗ.
Viên Uyển Thanh ngồi một mình trên ghế salon bên cạnh, giờ đã tháo kính râm ra.
Còn Ứng Chí Thành thì kéo một chiếc ghế, ngồi ở bàn trà đối diện, hai tay chống đầu gối, nhìn về phía Lý Lạc và Từ Hữu Ngư đối diện.
Không khí vẫn căng thẳng.
Cuối cùng vẫn là Lý Lạc ho khan hai tiếng, mở lời hỏi trước: "Ứng thúc, chú và dì Viên hai người ừm đã xác định quan hệ rồi ạ?"
"Ừ." Ứng Chí Thành hai tay siết chặt lại, không hề né tránh gật đầu, dứt khoát thừa nhận nói: "Đã ở cùng nhau rồi."
"Các cháu còn vấn đề gì, cứ hỏi."
"Bên chú chỉ có một thỉnh cầu, là đừng nói chuyện này cho Khê Khê biết."
"Còn có Trúc Sanh." Viên Uyển Thanh mím môi, nhẹ giọng bổ sung.
Nghe vậy, Từ Hữu Ngư trên ghế salon vội vàng kéo tay áo Lý Lạc, nhỏ giọng Mễ Mễ nói: "Vậy bọn họ có thể giữ bí mật giúp em không ạ?"
Lý Lạc nghiêng đầu cho nàng ánh mắt "Em xem em có chút tiền đồ này", nhưng vẫn nói: "Việc chị Từ học tỷ viết tiểu thuyết, hiện tại chỉ có một mình con biết thôi."
"Bởi vì chị ấy khá ngại chuyện viết tiểu thuyết này, nên không muốn người khác biết, Ứng thúc và dì Viên có thể giữ bí mật giúp chị ấy không ạ?"
"Đương nhiên." Ứng Chí Thành gật đầu, "Hai chú dì sẽ không nói chuyện này với người khác đâu."
Nghe được câu trả lời này, Từ Hữu Ngư nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, một ngọn lửa hiếu kỳ và bát quái mãnh liệt bắt đầu bùng cháy trong lòng.
Đây chính là ba của Khê Khê, và mẹ của Trúc Sanh a!
Hai người đó lại đi với nhau rồi sao?!
Ghê!
Mới vừa từ trạng thái xấu hổ cực độ ra ngoài, Từ Hữu Ngư liền ý thức được vụ này gây chấn động cỡ nào.
Nếu như Ứng Chí Thành và Viên Uyển Thanh thật sự xác nhận mối quan hệ thì chẳng phải Khê Khê và Trúc Sanh thành chị em ruột rồi sao?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Từ Hữu Ngư trở nên cổ quái, muốn cười nhưng lại cố nhịn.
Còn Lý Lạc thì tò mò hỏi: "Vậy Ứng thúc và dì Viên, rốt cuộc là quen nhau từ lúc nào ạ?"
"Thực ra không có thời gian cụ thể nào cả." Ứng Chí Thành mím môi, cân nhắc rồi nói: "Trước đây Uyển Thanh luôn ở nước ngoài chữa bệnh tim, chú cũng chỉ là tranh thủ mỗi năm đến thăm cô ấy một chút."
"Tình trạng bệnh của cô ấy dần ổn định hơn là khoảng ba năm trước đây."
"Cho đến hai năm trước, khi tình trạng bệnh của cô ấy đã hoàn toàn ổn định, cô ấy mới từ nước ngoài trở về."
"Cũng vào khoảng thời gian đó, hai chú dì xác định quan hệ."
Lý Lạc nghe Ứng Chí Thành nói chuyện, cũng biết được tình hình.
Nhan Trúc Sanh trước khi vào cấp ba thì là học sinh chuyển trường, trực tiếp được Viên Uyển Thanh sắp xếp về nước học lớp 9, sau đó thi vào Nhất Trung.
Và cũng gần như cùng lúc đó, Viên Uyển Thanh và Ứng Chí Thành xác định quan hệ, chỉ là giữ bí mật, mãi cho đến khi hai con gái đều thi xong đại học thì mới quyết định công khai?
Lý Lạc suy đoán trong lòng, sau đó lại hỏi một câu mà mình rất tò mò: "Vậy Ứng thúc quen dì Viên từ rất sớm ạ? Lúc dì ấy ở nước ngoài chữa bệnh, chú vẫn còn có thể đến thăm dì ấy sao?"
"Ừm, quen biết cũng lâu rồi, khoảng mười lăm mười sáu năm nhỉ?" Ứng Chí Thành hồi tưởng lại, bật cười nói, "Ban đầu chú là người đại diện của cô ấy, đáng tiếc là cô ấy vừa mới nổi tiếng không bao lâu thì bị bệnh tim, chỉ có thể ra nước ngoài chữa bệnh điều dưỡng."
"Không trách." Lý Lạc tỏ vẻ bừng tỉnh, cuối cùng cũng hiểu rõ mối quan hệ trong đó.
Thì ra Ứng Chí Thành và Viên Uyển Thanh đã quen biết nhau sớm như vậy.
Nếu không nói ra thì trong ấn tượng của Lý Lạc, Ứng Chí Thành bắt đầu sự nghiệp phất lên cũng chỉ là chuyện mấy năm gần đây.
Trước đây tuy ông ấy làm rất tốt, nhưng để nói là có thể có quan hệ gì với Viên Uyển Thanh khi ấy có biệt danh là Tiểu Thiên Hậu vào đầu thế kỷ này thì Lý Lạc vẫn rất khó tưởng tượng.
Nhưng nếu là người đại diện thì mọi chuyện đều hợp lý.
"Chú làm việc ở đài truyền hình vào 20 năm trước, sau đó khi các doanh nghiệp quốc doanh được cổ phần hóa, chú cũng theo các thầy ở đài truyền hình ra ngoài tự lập, gia nhập vào tiền thân của đài truyền hình Hoa Việt, công ty lúc đó có tên là Hoa Tinh."
Nói đến chuyện cũ, Ứng Chí Thành cũng đắm chìm trong hồi ức, hàn huyên với Lý Lạc.
"Hồi đó nhờ mối quan hệ của thầy, chú trực tiếp làm người đại diện, trong tay có mấy nghệ sĩ trẻ, Uyển Thanh là người được thêm vào giữa chừng."
"Nhưng cô ấy sau đó có sự nghiệp phát triển tốt nhất, ba album liên tục bán chạy, chú cũng được coi là dần có tiếng nói trong công ty."
"Dựa vào quan hệ của thầy, một bước cuối cùng để leo lên."
"Nhưng Uyển Thanh vì bệnh tim mà chỉ có thể ra nước ngoài điều dưỡng, chú vì là người đại diện nên hàng năm đều sẽ ra ngoài thăm cô ấy một chút."
"Qua lại nhiều lần, rồi dần dần nảy sinh tình cảm."
Sau khi nói hết những chuyện này, Ứng Chí Thành ngược lại thả lỏng hơn, bất đắc dĩ cười với Lý Lạc: "Bây giờ chú giấu Khê Khê cũng không phải không muốn cho nó biết, chỉ là lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của nó."
"Bây giờ nó vẫn còn đang chuẩn bị cho cuộc thi toán, phía sau còn kỳ thi đại học nữa, chú tuy rất tin tưởng vào năng lực học tập của nó, nhưng vẫn lo lắng chuyện này sẽ mang đến những ảnh hưởng không tốt."
"Nên chú tính, chờ Khê Khê và Trúc Sanh thi xong đại học, chú sẽ cùng dì Viên nói rõ chuyện này với các con."
"Nên chú vẫn hy vọng hai đứa có thể giúp bọn chú giữ bí mật, chờ đến khi thích hợp thì chú dì sẽ chủ động nói với các con."
Ứng Chí Thành đã nói đến mức này, Lý Lạc đương nhiên chỉ có thể gật đầu.
Chỉ bất quá lúc mang theo Từ Hữu Ngư rời khỏi căn hộ, Lý Lạc vẫn bổ sung một câu: "Ứng Thúc, có đôi khi, ta cảm thấy, khi ngươi cho rằng che giấu là một sự bảo vệ đối với các nàng, khi các nàng biết rõ chân tướng, ngược lại sẽ cảm thấy đó là sự tổn thương và không tôn trọng đối với các nàng."
"Đương nhiên, ta chỉ nói vậy thôi."
"Rốt cuộc quyết định thế nào, vậy thì các ngươi tự mình suy nghĩ cho kỹ, ta là người ngoài sẽ không mù quáng nhúng vào."
Nói xong, Lý Lạc liền cùng Từ Hữu Ngư vào thang máy, đi xuống lầu tám.
Kết quả vừa vào thang máy, Từ Hữu Ngư đã có chút không kiềm chế được hít sâu mấy cái, sau đó có chút kích động nói: "Ngọa Tào! Chuyện này quá kinh bạo rồi! Khê Khê mẹ nàng cùng Trúc Sanh mẹ nàng ôi chao! Vậy mà ở cùng một chỗ!"
"Được rồi được rồi, ngươi bình tĩnh một chút." Lý Lạc một mặt cạn lời nói, "Ngươi chẳng bằng nghĩ xem, đến lúc đó Ứng Thúc cùng Viên a di rảnh rỗi buồn chán, lật xem sách của ngươi thì làm thế nào."
"Ngọa Tào! Ngươi đừng vạch áo cho người xem lưng!" Từ Hữu Ngư nghiến răng nói, "Nếu không phải tại ngươi nhất định phải mời biên tập một bữa tiệc ăn khuya, ta làm sao có thể bị bại lộ!"
"Vậy là đều tại ta?"
"Nói nhảm, không trách ngươi thì trách ai?"
"Vậy dùng một lần bại lộ cùng xã chết như vậy, đổi lại tin bát quái bùng nổ như vậy, ngươi thấy có đáng giá không?"
"A..." Từ Hữu Ngư do dự, sau đó nhỏ giọng nói, "Cảm giác cũng được, ít nhất rất kích thích."
Dù sao Ứng Chí Thành và Viên Uyển Thanh bình thường đều là người bận rộn, nhìn cũng không giống người thích đọc văn trên mạng, biết thì cứ biết vậy đi, đừng nói ra ngoài là được.
Từ Hữu Ngư tự an ủi mình trong lòng như vậy.
"Nói nữa, sinh nhật Trúc Sanh là vào tháng 8 phải không?"
"Đúng vậy."
"Sinh nhật Khê Khê là tháng 3." Từ Hữu Ngư sờ cằm nói, "Vậy thì Khê Khê là chị, Trúc Sanh là em."
"Ngươi còn rảnh để so đo tuổi tác của các nàng sao?" Lý Lạc nhất thời cạn lời.
"Vậy thì sao nữa?" Từ Hữu Ngư nói, "Ta cảm thấy bình thường mà, Ứng Thúc đẹp trai, Viên a di cũng xinh đẹp, cảm giác rất xứng đôi."
"Bây giờ bọn họ cũng là gia đình độc thân, đối tượng kết hôn cũng không có, vừa vặn cơ sở tình cảm cũng có, ta thấy rất tốt mà."
"Tuy là nói như vậy." Lý Lạc thở dài, nghĩ đến đời trước Ứng Thiện Khê cùng Nhan Trúc Sanh về chuyện này có khả năng có chút ý kiến trái chiều, liền hơi nhức đầu thay cho hai người Ứng Chí Thành, "Thôi được rồi, không nghĩ nhiều như vậy."
Cửa thang máy mở ra, Lý Lạc và Từ Hữu Ngư đi ra.
Sau đó Từ Hữu Ngư dừng bước, hướng Lý Lạc cảnh giác nói: "Ngươi về trước đi, xem Trúc Sanh có ở đó không, có thì dỗ nàng đi, nhắn cho ta một tin, ta sẽ về phòng."
"Có cần cẩn thận vậy không?"
"Vừa mới trải qua một lần mở cửa giết, ta không muốn thêm một lần nữa!" Từ Hữu Ngư vội thúc giục, "Ngươi mau lên... đừng lộ ra sơ hở."
"Được được được."
Lý Lạc đồng ý, trực tiếp đi về phía phòng mình.
Lấy thẻ phòng quét cửa xong, liền đẩy cửa vào.
Trong phòng vẫn cắm thẻ phòng thứ hai, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách.
Chắc là nghe được tiếng cửa mở, khi Lý Lạc vừa mới đóng cửa phòng lại, bên cạnh liền truyền đến giọng của Nhan Trúc Sanh.
"Lý Lạc, ngươi về rồi à?"
Lý Lạc thở dài, liếc nhìn đầu Nhan Trúc Sanh ló ra từ trong cửa phòng tắm, vội vàng thu tầm mắt lại: "Ngươi muốn tắm thì nhanh lên đi, đừng rửa một nửa lại chạy ra."
"À." Nhan Trúc Sanh ngoan ngoãn gật đầu, lập tức trở vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Nhưng Lý Lạc lại không nghe được tiếng khóa cửa, nhất thời khóe mặt giật một cái, vội vàng quay lại bàn đọc sách, lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Từ Hữu Ngư.
Nhưng một giây sau, Nhan Trúc Sanh liền gõ lên tấm kính mờ của phòng tắm, giọng nói từ bên trong vọng ra: "Lý Lạc."
"Sao vậy?" Lý Lạc vừa gửi tin nhắn xong thì đặt điện thoại di động xuống, hướng phòng tắm hỏi, "Chuyện gì?"
"Ta không mang quần áo vào, ngươi giúp ta lấy vào có được không?"
Đi qua hai con phố, mới tìm được cửa hàng tên "Lão Dương Tân Cương đồ nướng", vừa bước vào tiệm đã thấy Từ Hữu Ngư đang ngồi một góc với vẻ mặt buồn chán.
Chú ý thấy Lý Lạc bước vào, Từ Hữu Ngư lập tức ngoắc tay với hắn.
"Trúc Sanh đi chưa?" Từ Hữu Ngư khe khẽ hỏi.
"Nàng hơi đau bụng, nói đi vệ sinh xong sẽ về phòng." Lý Lạc ngồi xuống cạnh Từ Hữu Ngư nói.
"Ngươi tin không?" Nghe câu này, Từ Hữu Ngư lập tức nheo mắt, có chút cạn lời nói.
"Không tin lắm." Lý Lạc ho khan hai tiếng, "Tóm lại, hôm nay ngươi cứ ngoan ngoãn ở trong phòng đi, tránh bị nàng bắt gặp."
"Haizz." Từ Hữu Ngư nằm bò ra bàn thở dài, "Khê Khê thì thôi đi, đến cả Trúc Sanh cũng bám theo, cứ đến Trưởng Ninh là đi theo sau mông ngươi, ta thật sự chịu tội mà."
"Khê Khê chỉ là tiện đường đi du lịch, nghỉ hè đi chơi cũng bình thường, với lại ba nàng cũng vừa hay muốn đến Trưởng Ninh công tác." Lý Lạc nói, "Trúc Sanh cũng vậy, dì Viên vừa hay có việc bên này."
"Thật xui xẻo." Từ Hữu Ngư gục xuống bàn, nghiêng đầu nhìn Lý Lạc, đưa tay chọc chọc má hắn.
"Ngươi làm gì đó?"
"Không làm gì." Từ Hữu Ngư rảnh rỗi sinh buồn, cứ chọc lung tung lên người hắn, rồi nói, "Lúc đầu biết tin có thể đến Trưởng Ninh tham gia hội chợ rồng Gaza, còn tưởng lần này sẽ đi chơi với ngươi nhiều hơn, kết quả là ngày đầu tiên đã ngồi thuyền một lượt, sau đó thì chẳng làm được gì cả."
"Sau này sẽ có cơ hội."
"Ôi ta nói cho ngươi nghe." Từ Hữu Ngư nói đến du lịch, liền không nén được mong chờ và hưng phấn, "Thật ra từ lâu ta đã có một ước mơ, sau này lớn lên kiếm được tiền, nhất định phải đi du lịch khắp đất nước, tham quan cho hết cảnh đẹp quê hương."
Những cô chú ngồi bàn nướng bên cạnh nghe vậy, không hẹn mà cùng cười ồ lên, có lẽ là cười vì sự ngây thơ của con trẻ, cũng có thể là hâm mộ nàng vẫn còn giữ được những suy nghĩ ấy.
Nhưng Lý Lạc biết rõ, kiếp trước Từ Hữu Ngư đúng là đã làm vậy, mà còn làm được nữa là khác.
Lý Lạc chính là người chứng kiến.
Từ Hữu Ngư càng nói càng hăng, kể một tràng những nơi đặc biệt muốn đến y như đang đọc menu món ăn, sau cùng còn bổ sung: "Nếu có thể thì, đầu tiên du lịch bình thường một lượt, sau đó mua một chiếc xe nhà, tự mình lái xe đi dạo thêm một lượt nữa, thế là hoàn toàn viên mãn."
"Vậy ngươi cố lên, ta tin ngươi làm được."
"Ngươi tin ta thì có ích gì?" Từ Hữu Ngư liếc hắn, "Đến lúc đó đi cùng ta chứ, ngươi không muốn đi à?"
"Nhưng nếu Khê Khê và Trúc Sanh cũng muốn đi thì sao?"
"Vậy thì đi chung thôi." Từ Hữu Ngư cười ha hả, túm lấy tai Lý Lạc, cười híp mắt hỏi, "Đến lúc đó một nam ba nữ ở trong xe nhà, có phải là ngươi rất mong chờ không?"
"Tê, ta không hề nói câu đó tự ngươi nói ra đấy nhé."
"Hừ."
Hai người trò chuyện được mấy phút, biên tập Thiên Châu cũng chạy tới quán, ngồi đối diện với hai người.
Thấy Thiên Châu đến, Từ Hữu Ngư cũng buông tay ra ngay, rồi gọi ông chủ mang mấy chai bia đá, cầm menu chọn vài món nướng.
"Nghe nói giữa trưa ngươi bị gọi về, có chuyện gì vậy?" Đồ nướng vừa bưng lên, Lý Lạc vừa gắp xiên thịt dê vừa tò mò hỏi, "Chuyện tế nhị thì không cần nói."
"Cũng không có gì to tát đâu." Thiên Châu bất đắc dĩ cười, "Chỉ là có cuốn sách viết linh tinh hơi nhạy cảm, kết quả bị người ta tố lên trên, tổng biên phải họp gấp, kêu chúng ta tự kiểm sách lại, có vấn đề thì liên hệ tác giả sửa, không thì chỉ còn cách cho xuống kệ."
"Ghê vậy." Lý Lạc tấm tắc, quả là lần đầu tiên được nghe trực tiếp về loại chuyện này.
Phải biết rằng, khi hắn bắt đầu làm nghề kiếp trước, đã là sau năm 2020.
Thời đó không khí đã rất nghiêm ngặt, chỉ cần miêu tả cảnh thân mật kỹ một chút, cũng có thể bị cấm sóng, chứ đừng nói đến chuyện nhạy cảm.
Nhưng hiện tại, cuộc chiến quét mạng toàn diện còn chưa diễn ra, về phương diện nội dung, mọi người vẫn còn tương đối thoáng.
Cho nên, bình thường có độc giả hay chê sách Lý Lạc là "canh suông ít nước", thiếu những đoạn cao trào, đọc không "mặn mà" gì cả.
Nhưng thật ra, Lý Lạc chỉ là đã quen với độ kiểm duyệt khắt khe của kiếp trước, bây giờ vì để sách có thể sống được lâu hơn, khi viết đều vô thức tự kiềm chế.
Điều này dẫn đến, dù với con mắt của hậu thế thì một cuốn tiểu thuyết ngôn tình có phong cách như vậy là rất bình thường, nhưng trong bối cảnh hiện tại, "Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh" lại được đánh giá như một "dòng nước trong" giữa các tiểu thuyết ngôn tình thời điểm đó.
Cũng xem như là chó ngáp phải ruồi rồi.
"Mà thôi bỏ đi." Thiên Châu nói lướt qua chuyện này, rồi hỏi Lý Lạc, "Nghe bộ bản quyền bên kia nói, mà cả sếp tổng biên của tôi cũng đã nói, có phải ngươi đã định ký hợp đồng đại thần rồi đúng không?"
"Ừm." Lý Lạc gật đầu, "Luật sư của ta ngày mai sẽ tới Trưởng Ninh, khi đó có thể ký hợp đồng luôn, các chi tiết đều đã thỏa thuận xong rồi."
"Vậy thì tốt." Sau khi Thiên Châu xác nhận lại thông tin từ Lý Lạc, lập tức vui vẻ ra mặt, "Có ngươi là đại thần rồi, bữa này tôi mời là chuyện nhỏ."
"Ta ký hợp đồng đại thần, ngươi có lợi gì à?" Lý Lạc hiếu kỳ hỏi.
"Có tiền thưởng chứ." Thiên Châu nói, "Với lại, bậc lương cũng sẽ lên theo, cũng giúp ích cho việc cuối năm xét thưởng, nói chung là rất nhiều lợi ích, có hai người các ngươi trong tay, chắc chắn thành tích năm nay của ta đứng top rồi, không lo bị thất nghiệp."
Ba người vừa ăn đồ nướng vừa trò chuyện, bàn nhiều chuyện liên quan đến giới tiểu thuyết mạng.
Giữa chừng còn bàn sang chủ đề cho cuốn sách tiếp theo của Từ Hữu Ngư, khi Thiên Châu nói về ý tưởng "linh khí hồi phục", khiến mắt nàng sáng rỡ.
Sau khi Từ Hữu Ngư trút ra một loạt ý tưởng trong đầu, Thiên Châu cũng đưa ra nhiều phương pháp hữu ích, cho Từ Hữu Ngư rất nhiều cảm hứng.
Nhưng nói chuyện này xong, Thiên Châu lại quay sang Lý Lạc, tò mò hỏi: "Còn ngươi thì sao? Cuốn sách này định viết bao lâu nữa?"
"Sách này còn dài lắm, không viết vài triệu chữ, thật xin lỗi tiền nhuận bút." Lý Lạc nói một cách thực tế.
"Cũng đúng." Thiên Châu cười lắc đầu, "Tôi vẫn luôn theo dõi sách của ngươi đó, dù là tuyến sự nghiệp hay là tình cảm, đều rất hợp lý, dùng nhiều chi tiết đời thường thú vị để bổ sung, đọc cũng không bị nhàm chán, đúng là có thể viết rất dài."
"Tuy nhiên," Lý Lạc cắt ngang lời Thiên Châu, cân nhắc một hồi rồi nói, "Cái đề tài thực tế kia, sau này có lẽ ta cũng sẽ thử viết xem sao."
"Hả?" Thiên Châu ngẩn người, có chút không kịp phản ứng, "Ngươi chắc chứ? Viết song song không hay đâu?"
"Chắc không có vấn đề." Lý Lạc lắc đầu, "Ta sẽ không mở ngay đâu, chắc là đợi viết xong xuôi rồi mới đăng, số lượng cũng không nhiều, tầm bốn năm chục vạn chữ thôi."
"Chủ đề định chưa?"
"Ừm, về đề tài thi đại học, kể về mấy gia đình vì muốn tạo môi trường học tập tốt cho con cái, đã phát sinh ra một loạt chuyện."
"Thi đại học à, chủ đề đó quả thực rất thực tế, mà bản thân ngươi lại đang học cấp ba, viết cái này là rất hợp đấy." Thiên Châu nghĩ một lát rồi gật đầu, sau đó vội vàng gợi ý, "Vậy ngày mai lúc ký hợp đồng đại thần, nhớ phải bàn bạc kỹ hơn với bên bộ bản quyền."
"Bàn bạc gì?"
"Nguồn lực cho sách mới đó!" Thiên Châu nhắc nhở, "Chủ đề thực tế vốn dĩ đã không được lòng độc giả tiểu thuyết mạng, lượng view cũng ít, nếu ngươi có thể nhân cơ hội ký hợp đồng này, kiếm được thêm chút tài nguyên đề cử, thì không phải là chuyện dễ như ăn bánh sao?"
Lý Lạc bừng tỉnh, được anh ta nhắc mới nhớ ra: "Được, ngày mai ta hỏi luật sư xem, nói lại với anh ấy một tiếng."
"Khụ khụ đừng nói là tôi nhắc cậu nhé." Thiên Châu nhỏ giọng nói, "Không thì tôi sẽ bị khiển trách đấy, chuyện này chỉ mình chúng ta biết thôi, vẫn có lợi cho cậu đấy."
"Ừ, ta biết rồi." Lý Lạc gật đầu.
Thấy hắn hiểu ý, Thiên Châu cũng thở phào, vừa nãy còn hơi lo là thằng nhóc này còn trẻ sốc nổi, không chịu làm những chuyện giành tài nguyên này.
Giờ được Lý Lạc khẳng định rồi, Thiên Châu cũng an lòng, rồi tò mò hỏi: "Vậy tên sách đã nghĩ ra chưa, định đặt tên gì? Để tôi tranh thủ giữ chỗ trước."
Lý Lạc gật đầu, nói: "Cứ đặt là "Niềm Vui Nhỏ" đi."
Ăn nướng xong thì trời đã khuya, sắp sáng.
Ba người cùng nhau đi trên đường về lại quán rượu.
"Hay là ngươi về thẳng nhà luôn đi? Không cần tiễn nữa đâu."
"Không sao đâu." Thiên Châu khoát tay, "Hai người đều là vị thành niên, muộn thế này tôi nhất định phải tiễn các cậu, ít nhất cũng phải nhìn các cậu vào thang máy mới an tâm."
"Vậy cũng được."
Lý Lạc cũng không từ chối, cùng Từ Hữu Ngư theo Thiên Châu về lại quán rượu Cẩm Giang.
Vào đến sảnh, Thiên Châu giúp họ ấn nút thang máy, rồi dặn dò: "Trọng Nhiên đã chắc chắn là đại thần rồi, sau này xem cả Ngủ Sớm nữa, cậu cũng phải cố lên nhé."
"Ta còn lâu lắm." Từ Hữu Ngư cười nói, "Sách này giờ ít nhất sang năm mới kết thúc, đến lúc đó còn phải thi đại học nữa, sách mới chắc phải sang năm giữa năm may ra."
Bị nàng vừa nói như thế, Thiên Châu mới phản ứng được, hai tên này thi vào đại học còn chưa đậu đây, nhất thời cũng có chút ít cạn lời.
Thật là người so với người làm người ta tức chết.
Lý Lạc tên biến thái này không nói làm gì, nhưng cho dù là Từ Hữu Ngư cô bé này, hiện tại cái này thu nhập cũng đã nhiều hơn hắn.
Đây nếu đợi nàng lên đại học, chắc chắn là tiểu phú bà một người a.
Cũng không biết sau này ai có thể xứng với nàng.
Nghĩ như thế, thang máy bên cạnh đã đến tầng một.
Lý Lạc và Từ Hữu Ngư hướng cửa thang máy đi tới, Thiên Châu bên cạnh liền cười nói: "Ngủ sớm nhé, ta rất coi trọng ngươi đấy, bây giờ bản 《 Văn Nghệ Niên Đại 》 này cố gắng hoàn thành cho tốt, sau này sẽ là cơ hội cho ngươi thành thần đấy."
Nghe Thiên Châu nói như vậy, Lý Lạc và Từ Hữu Ngư cũng đã đi đến cửa thang máy.
Nhưng một giây sau, sắc mặt hai người liền lập tức biến đổi.
Ứng Chí Thành và Viên Uyển Thanh từ trong thang máy đi ra, trùng hợp đụng phải Lý Lạc và Từ Hữu Ngư.
Bốn người liếc mắt nhìn nhau.
Viên Uyển Thanh đeo kính râm liền trong nháy mắt buông lỏng tay đang kéo cánh tay Ứng Chí Thành.
Còn Từ Hữu Ngư thì vội vàng trốn sau lưng Lý Lạc, sợ đến mức không dám nhìn hai người bọn họ.
Vào giờ phút này, chỉ có Thiên Châu còn chưa nhận ra điều gì bất thường, vẫn còn tự mình nói: "Hơn nữa vừa rồi lúc chúng ta nướng đồ không phải vẫn còn đang nói chuyện đấy sao?"
"Ta cảm thấy cái khái niệm linh khí hồi phục mà hai người các ngươi nói rất thú vị, chắc chắn sẽ là một đề tài rất hay để bắt đầu, nếu cuốn sách tiếp theo của ngươi "
"Ựa" Đến chỗ này thì Thiên Châu cuối cùng cũng phát hiện có gì đó không đúng, thấy Từ Hữu Ngư đột nhiên trốn sau lưng Lý Lạc, còn hai người từ trong thang máy đi ra cũng không nhúc nhích, nhất thời nghi hoặc hỏi, "Các ngươi đây là "
"Khụ khụ" Lý Lạc nhìn Viên Uyển Thanh, lại nhìn Ứng Chí Thành, sau đó liếc nhìn Thiên Châu, mặt không đổi sắc nói, "Ứng thúc, đây là biên tập của con."
"À, chào cháu." Ứng Chí Thành ban đầu cũng hơi ngạc nhiên, lúc này tuy tim vẫn còn đập hơi nhanh, nhưng ít nhất đã tỉnh táo lại, hướng Thiên Châu bên cạnh gật đầu.
Thiên Châu thấy vậy cũng không quấy rầy nữa, gật đầu chào hỏi một tiếng rồi nói với Lý Lạc: "Vậy ta về nhà trước nhé? Nếu ngươi gặp người quen thì ta không làm phiền nữa."
"Ừ." Lý Lạc nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Thiên Châu rời đi, còn chưa đợi hắn mở miệng, Ứng Chí Thành đối diện đã nói —— "Hai đứa bây giờ có rảnh không? Chúng ta nói chuyện một lát đi."
"Đúng vậy, nói chuyện một chút đi." Viên Uyển Thanh cũng lộ vẻ có chút bất đắc dĩ, nói với Lý Lạc và Từ Hữu Ngư, "Qua chỗ chúng tôi ngồi một lát nhé?"
"Được." Lý Lạc gật đầu, sau đó kéo kéo tay áo Từ Hữu Ngư.
Từ Hữu Ngư vội vàng lúng túng lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Hay là anh đi đi? Em không đi đâu."
"Em là Từ Hữu Ngư phải không." Ứng Chí Thành liếc Từ Hữu Ngư, "Chú nhớ là cô bé ở chung với Khê Khê bọn nó, lần họp phụ huynh trước chúng ta còn ăn cơm chung."
"Dạ, đúng vậy." Từ Hữu Ngư vội vàng gật đầu: "Chú ơi, chú khỏe ạ."
"Em cũng đi đi." Ứng Chí Thành miễn cưỡng nở nụ cười, "Vừa rồi chú nghe Lý Lạc biên tập nói, em cũng đang viết sách đúng không? Nếu có thể được mời tham gia hoạt động, thành tích chắc là tốt lắm nhỉ? Đi với Lý Lạc qua ngồi một chút nhé?"
Bị nhắc đến nhược điểm của mình, sắc mặt Từ Hữu Ngư nhất thời cứng lại, đành phải khóc không ra nước mắt gật đầu: "Dạ, vâng, vâng, em biết rồi."
Bốn người đi vào thang máy, bầu không khí vô cùng trầm lắng.
Lý Lạc nhìn thang máy đi một mạch đến tầng 20, sau đó bị Ứng Chí Thành và Viên Uyển Thanh dẫn đến cửa một căn phòng.
Ứng Chí Thành lấy thẻ phòng quẹt cửa, mời bọn họ vào.
Không lâu sau.
Trên ghế salon ở phòng khách căn hộ, Lý Lạc và Từ Hữu Ngư ngồi cùng một chỗ.
Viên Uyển Thanh ngồi một mình trên ghế salon bên cạnh, giờ đã tháo kính râm ra.
Còn Ứng Chí Thành thì kéo một chiếc ghế, ngồi ở bàn trà đối diện, hai tay chống đầu gối, nhìn về phía Lý Lạc và Từ Hữu Ngư đối diện.
Không khí vẫn căng thẳng.
Cuối cùng vẫn là Lý Lạc ho khan hai tiếng, mở lời hỏi trước: "Ứng thúc, chú và dì Viên hai người ừm đã xác định quan hệ rồi ạ?"
"Ừ." Ứng Chí Thành hai tay siết chặt lại, không hề né tránh gật đầu, dứt khoát thừa nhận nói: "Đã ở cùng nhau rồi."
"Các cháu còn vấn đề gì, cứ hỏi."
"Bên chú chỉ có một thỉnh cầu, là đừng nói chuyện này cho Khê Khê biết."
"Còn có Trúc Sanh." Viên Uyển Thanh mím môi, nhẹ giọng bổ sung.
Nghe vậy, Từ Hữu Ngư trên ghế salon vội vàng kéo tay áo Lý Lạc, nhỏ giọng Mễ Mễ nói: "Vậy bọn họ có thể giữ bí mật giúp em không ạ?"
Lý Lạc nghiêng đầu cho nàng ánh mắt "Em xem em có chút tiền đồ này", nhưng vẫn nói: "Việc chị Từ học tỷ viết tiểu thuyết, hiện tại chỉ có một mình con biết thôi."
"Bởi vì chị ấy khá ngại chuyện viết tiểu thuyết này, nên không muốn người khác biết, Ứng thúc và dì Viên có thể giữ bí mật giúp chị ấy không ạ?"
"Đương nhiên." Ứng Chí Thành gật đầu, "Hai chú dì sẽ không nói chuyện này với người khác đâu."
Nghe được câu trả lời này, Từ Hữu Ngư nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, một ngọn lửa hiếu kỳ và bát quái mãnh liệt bắt đầu bùng cháy trong lòng.
Đây chính là ba của Khê Khê, và mẹ của Trúc Sanh a!
Hai người đó lại đi với nhau rồi sao?!
Ghê!
Mới vừa từ trạng thái xấu hổ cực độ ra ngoài, Từ Hữu Ngư liền ý thức được vụ này gây chấn động cỡ nào.
Nếu như Ứng Chí Thành và Viên Uyển Thanh thật sự xác nhận mối quan hệ thì chẳng phải Khê Khê và Trúc Sanh thành chị em ruột rồi sao?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Từ Hữu Ngư trở nên cổ quái, muốn cười nhưng lại cố nhịn.
Còn Lý Lạc thì tò mò hỏi: "Vậy Ứng thúc và dì Viên, rốt cuộc là quen nhau từ lúc nào ạ?"
"Thực ra không có thời gian cụ thể nào cả." Ứng Chí Thành mím môi, cân nhắc rồi nói: "Trước đây Uyển Thanh luôn ở nước ngoài chữa bệnh tim, chú cũng chỉ là tranh thủ mỗi năm đến thăm cô ấy một chút."
"Tình trạng bệnh của cô ấy dần ổn định hơn là khoảng ba năm trước đây."
"Cho đến hai năm trước, khi tình trạng bệnh của cô ấy đã hoàn toàn ổn định, cô ấy mới từ nước ngoài trở về."
"Cũng vào khoảng thời gian đó, hai chú dì xác định quan hệ."
Lý Lạc nghe Ứng Chí Thành nói chuyện, cũng biết được tình hình.
Nhan Trúc Sanh trước khi vào cấp ba thì là học sinh chuyển trường, trực tiếp được Viên Uyển Thanh sắp xếp về nước học lớp 9, sau đó thi vào Nhất Trung.
Và cũng gần như cùng lúc đó, Viên Uyển Thanh và Ứng Chí Thành xác định quan hệ, chỉ là giữ bí mật, mãi cho đến khi hai con gái đều thi xong đại học thì mới quyết định công khai?
Lý Lạc suy đoán trong lòng, sau đó lại hỏi một câu mà mình rất tò mò: "Vậy Ứng thúc quen dì Viên từ rất sớm ạ? Lúc dì ấy ở nước ngoài chữa bệnh, chú vẫn còn có thể đến thăm dì ấy sao?"
"Ừm, quen biết cũng lâu rồi, khoảng mười lăm mười sáu năm nhỉ?" Ứng Chí Thành hồi tưởng lại, bật cười nói, "Ban đầu chú là người đại diện của cô ấy, đáng tiếc là cô ấy vừa mới nổi tiếng không bao lâu thì bị bệnh tim, chỉ có thể ra nước ngoài chữa bệnh điều dưỡng."
"Không trách." Lý Lạc tỏ vẻ bừng tỉnh, cuối cùng cũng hiểu rõ mối quan hệ trong đó.
Thì ra Ứng Chí Thành và Viên Uyển Thanh đã quen biết nhau sớm như vậy.
Nếu không nói ra thì trong ấn tượng của Lý Lạc, Ứng Chí Thành bắt đầu sự nghiệp phất lên cũng chỉ là chuyện mấy năm gần đây.
Trước đây tuy ông ấy làm rất tốt, nhưng để nói là có thể có quan hệ gì với Viên Uyển Thanh khi ấy có biệt danh là Tiểu Thiên Hậu vào đầu thế kỷ này thì Lý Lạc vẫn rất khó tưởng tượng.
Nhưng nếu là người đại diện thì mọi chuyện đều hợp lý.
"Chú làm việc ở đài truyền hình vào 20 năm trước, sau đó khi các doanh nghiệp quốc doanh được cổ phần hóa, chú cũng theo các thầy ở đài truyền hình ra ngoài tự lập, gia nhập vào tiền thân của đài truyền hình Hoa Việt, công ty lúc đó có tên là Hoa Tinh."
Nói đến chuyện cũ, Ứng Chí Thành cũng đắm chìm trong hồi ức, hàn huyên với Lý Lạc.
"Hồi đó nhờ mối quan hệ của thầy, chú trực tiếp làm người đại diện, trong tay có mấy nghệ sĩ trẻ, Uyển Thanh là người được thêm vào giữa chừng."
"Nhưng cô ấy sau đó có sự nghiệp phát triển tốt nhất, ba album liên tục bán chạy, chú cũng được coi là dần có tiếng nói trong công ty."
"Dựa vào quan hệ của thầy, một bước cuối cùng để leo lên."
"Nhưng Uyển Thanh vì bệnh tim mà chỉ có thể ra nước ngoài điều dưỡng, chú vì là người đại diện nên hàng năm đều sẽ ra ngoài thăm cô ấy một chút."
"Qua lại nhiều lần, rồi dần dần nảy sinh tình cảm."
Sau khi nói hết những chuyện này, Ứng Chí Thành ngược lại thả lỏng hơn, bất đắc dĩ cười với Lý Lạc: "Bây giờ chú giấu Khê Khê cũng không phải không muốn cho nó biết, chỉ là lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của nó."
"Bây giờ nó vẫn còn đang chuẩn bị cho cuộc thi toán, phía sau còn kỳ thi đại học nữa, chú tuy rất tin tưởng vào năng lực học tập của nó, nhưng vẫn lo lắng chuyện này sẽ mang đến những ảnh hưởng không tốt."
"Nên chú tính, chờ Khê Khê và Trúc Sanh thi xong đại học, chú sẽ cùng dì Viên nói rõ chuyện này với các con."
"Nên chú vẫn hy vọng hai đứa có thể giúp bọn chú giữ bí mật, chờ đến khi thích hợp thì chú dì sẽ chủ động nói với các con."
Ứng Chí Thành đã nói đến mức này, Lý Lạc đương nhiên chỉ có thể gật đầu.
Chỉ bất quá lúc mang theo Từ Hữu Ngư rời khỏi căn hộ, Lý Lạc vẫn bổ sung một câu: "Ứng Thúc, có đôi khi, ta cảm thấy, khi ngươi cho rằng che giấu là một sự bảo vệ đối với các nàng, khi các nàng biết rõ chân tướng, ngược lại sẽ cảm thấy đó là sự tổn thương và không tôn trọng đối với các nàng."
"Đương nhiên, ta chỉ nói vậy thôi."
"Rốt cuộc quyết định thế nào, vậy thì các ngươi tự mình suy nghĩ cho kỹ, ta là người ngoài sẽ không mù quáng nhúng vào."
Nói xong, Lý Lạc liền cùng Từ Hữu Ngư vào thang máy, đi xuống lầu tám.
Kết quả vừa vào thang máy, Từ Hữu Ngư đã có chút không kiềm chế được hít sâu mấy cái, sau đó có chút kích động nói: "Ngọa Tào! Chuyện này quá kinh bạo rồi! Khê Khê mẹ nàng cùng Trúc Sanh mẹ nàng ôi chao! Vậy mà ở cùng một chỗ!"
"Được rồi được rồi, ngươi bình tĩnh một chút." Lý Lạc một mặt cạn lời nói, "Ngươi chẳng bằng nghĩ xem, đến lúc đó Ứng Thúc cùng Viên a di rảnh rỗi buồn chán, lật xem sách của ngươi thì làm thế nào."
"Ngọa Tào! Ngươi đừng vạch áo cho người xem lưng!" Từ Hữu Ngư nghiến răng nói, "Nếu không phải tại ngươi nhất định phải mời biên tập một bữa tiệc ăn khuya, ta làm sao có thể bị bại lộ!"
"Vậy là đều tại ta?"
"Nói nhảm, không trách ngươi thì trách ai?"
"Vậy dùng một lần bại lộ cùng xã chết như vậy, đổi lại tin bát quái bùng nổ như vậy, ngươi thấy có đáng giá không?"
"A..." Từ Hữu Ngư do dự, sau đó nhỏ giọng nói, "Cảm giác cũng được, ít nhất rất kích thích."
Dù sao Ứng Chí Thành và Viên Uyển Thanh bình thường đều là người bận rộn, nhìn cũng không giống người thích đọc văn trên mạng, biết thì cứ biết vậy đi, đừng nói ra ngoài là được.
Từ Hữu Ngư tự an ủi mình trong lòng như vậy.
"Nói nữa, sinh nhật Trúc Sanh là vào tháng 8 phải không?"
"Đúng vậy."
"Sinh nhật Khê Khê là tháng 3." Từ Hữu Ngư sờ cằm nói, "Vậy thì Khê Khê là chị, Trúc Sanh là em."
"Ngươi còn rảnh để so đo tuổi tác của các nàng sao?" Lý Lạc nhất thời cạn lời.
"Vậy thì sao nữa?" Từ Hữu Ngư nói, "Ta cảm thấy bình thường mà, Ứng Thúc đẹp trai, Viên a di cũng xinh đẹp, cảm giác rất xứng đôi."
"Bây giờ bọn họ cũng là gia đình độc thân, đối tượng kết hôn cũng không có, vừa vặn cơ sở tình cảm cũng có, ta thấy rất tốt mà."
"Tuy là nói như vậy." Lý Lạc thở dài, nghĩ đến đời trước Ứng Thiện Khê cùng Nhan Trúc Sanh về chuyện này có khả năng có chút ý kiến trái chiều, liền hơi nhức đầu thay cho hai người Ứng Chí Thành, "Thôi được rồi, không nghĩ nhiều như vậy."
Cửa thang máy mở ra, Lý Lạc và Từ Hữu Ngư đi ra.
Sau đó Từ Hữu Ngư dừng bước, hướng Lý Lạc cảnh giác nói: "Ngươi về trước đi, xem Trúc Sanh có ở đó không, có thì dỗ nàng đi, nhắn cho ta một tin, ta sẽ về phòng."
"Có cần cẩn thận vậy không?"
"Vừa mới trải qua một lần mở cửa giết, ta không muốn thêm một lần nữa!" Từ Hữu Ngư vội thúc giục, "Ngươi mau lên... đừng lộ ra sơ hở."
"Được được được."
Lý Lạc đồng ý, trực tiếp đi về phía phòng mình.
Lấy thẻ phòng quét cửa xong, liền đẩy cửa vào.
Trong phòng vẫn cắm thẻ phòng thứ hai, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách.
Chắc là nghe được tiếng cửa mở, khi Lý Lạc vừa mới đóng cửa phòng lại, bên cạnh liền truyền đến giọng của Nhan Trúc Sanh.
"Lý Lạc, ngươi về rồi à?"
Lý Lạc thở dài, liếc nhìn đầu Nhan Trúc Sanh ló ra từ trong cửa phòng tắm, vội vàng thu tầm mắt lại: "Ngươi muốn tắm thì nhanh lên đi, đừng rửa một nửa lại chạy ra."
"À." Nhan Trúc Sanh ngoan ngoãn gật đầu, lập tức trở vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Nhưng Lý Lạc lại không nghe được tiếng khóa cửa, nhất thời khóe mặt giật một cái, vội vàng quay lại bàn đọc sách, lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Từ Hữu Ngư.
Nhưng một giây sau, Nhan Trúc Sanh liền gõ lên tấm kính mờ của phòng tắm, giọng nói từ bên trong vọng ra: "Lý Lạc."
"Sao vậy?" Lý Lạc vừa gửi tin nhắn xong thì đặt điện thoại di động xuống, hướng phòng tắm hỏi, "Chuyện gì?"
"Ta không mang quần áo vào, ngươi giúp ta lấy vào có được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận