Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 227: Phụ nữ cuối cùng gặp nhau (length: 15140)

Buổi trưa, cách toàn bộ khu quán rượu mấy cây số có một quán món cay Tứ Xuyên.
Từ Hữu Ngư cùng Lý Lạc hai người ngồi ở một cái phòng nhỏ riêng, đang xem thực đơn.
Đương nhiên, chủ yếu là Lý Lạc đang nhìn thực đơn, Từ Hữu Ngư thì ngồi đối diện Lý Lạc, hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm khuôn mặt Lý Lạc.
"Ma bà đậu hủ được không? Quán món cay Tứ Xuyên ma bà đậu hủ hương vị cũng không tệ."
"Ừm."
"Lạt tử kê cũng làm một phần."
"Ừm."
"Vợ chồng phổi phiến, nếm thử một chút nhé?"
"Ừm."
"Không biết biên tập muốn ăn gì, đợi hắn tới gọi thêm hai món nữa là được."
"Ừm."
Lý Lạc lại cùng nhân viên phục vụ muốn một chai đại quả chanh, sau đó tạm thời bỏ thực đơn xuống, nhìn về phía Từ Hữu Ngư đối diện, rồi ngẩn người một chút.
"Ngươi cứ nhìn chằm chằm ta làm gì?" Lý Lạc sờ lên mặt, "Trên mặt ta dính gì à?"
"Không có gì." Từ Hữu Ngư hoàn hồn, lắc đầu, khóe miệng mỉm cười.
Nói thế nào nhỉ? Trước lúc họp, Lý Lạc bị cái người tên Trữ Thịnh kia chỉ đích danh phê bình, Từ Hữu Ngư cứ nghĩ sau khi Lý Lạc đứng dậy, sẽ không nhịn được mà cãi nhau với đối phương.
Điều này ít nhiều khiến Từ Hữu Ngư có chút lo lắng, sau lo lắng lại có chút mong chờ.
Bởi vì nàng thật sự chưa từng thấy Lý Lạc nổi giận chửi bới bao giờ.
Cùng lắm thì đôi khi bị nàng trêu chọc đến mức không chịu nổi, hơi tức đến nổ phổi mà thôi, không giống với tức giận theo nghĩa thuần túy.
Nhưng điều khiến Từ Hữu Ngư có chút không ngờ là, Lý Lạc vậy mà có thể bình tĩnh mà tranh luận với người ta.
Tuy đôi khi cũng có mấy câu âm dương quái khí, nhưng thái độ ít nhất vẫn là có thể trao đổi, chứ không phải là kiểu tức giận rồi công kích người ta một cách thuần túy.
Điều này không khỏi khiến Từ Hữu Ngư nhớ đến cha mình.
Từ Dung Sinh chính là người như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, Từ Hữu Ngư gần như chưa từng thấy Từ Dung Sinh tức giận bao giờ.
Dù là mẹ thỉnh thoảng sẽ có chút tính khí, chính mình khi còn bé thỉnh thoảng cố tình gây sự, Từ Dung Sinh cũng hầu như duy trì thái độ ôn hòa, giao tiếp với hai mẹ con nàng.
Nói thế nào nhỉ.
Đối với những cô gái bình thường mà nói, có thể khi nãy Lý Lạc đứng dậy, mắng Trữ Thịnh một trận, có thể sẽ thấy như vậy rất bảnh trai.
Nhưng đối với Từ Hữu Ngư từ nhỏ lớn lên dưới sự giáo dục lý trí của Từ Dung Sinh, khi thấy biểu hiện đúng mực vừa rồi của Lý Lạc, ngược lại có chút bị hắn làm cho si mê.
Chính là cái loại có thể trao đổi lý trí, không cần lo lắng ý mình đối phương không thể hiểu được cảm giác!
Từ Hữu Ngư rất thích cảm giác này.
Trước kia Từ Hữu Ngư vẫn còn nghi hoặc, vì sao khi ở chung với Lý Lạc, lại cảm thấy thật thoải mái.
Bây giờ thì sao, nàng đại khái đã tìm được một phần nguyên nhân.
"Xin lỗi, đến muộn."
Ngay lúc này, cửa phòng riêng bị đẩy ra, Thiên Châu từ bên ngoài đi vào, kéo ghế ra ngồi xuống, liền bị Lý Lạc đưa cho một tờ thực đơn.
"Cậu gọi thêm hai món nữa đi." Lý Lạc nói.
"Được." Đối mặt với tên kia thu nhập 37 Vạn, Thiên Châu cũng chẳng khách khí với hắn làm gì, trực tiếp gọi món đắt nhất, "Canh chua cá, ánh đèn thịt bò, vậy hai món này đi."
Lý Lạc gật đầu, gọi nhân viên phục vụ vào, thêm hai món ăn, rồi mở chai quả chanh, rót đầy ly cho ba người.
"Lại nói hai người không thể chờ tớ ở ngoài cửa tửu điếm một chút sao?" Thiên Châu nhớ đến chuyện này, nhất thời có chút cạn lời, "Còn bắt tớ phải tự đi nhờ xe đến."
"Khụ khụ cái này á thì nói dài lắm." Lý Lạc liếc nhìn Từ Hữu Ngư, Từ Hữu Ngư cũng nhìn hắn một cái, cả hai đều có chút bất đắc dĩ.
"Vậy cậu nói ngắn gọn đi, chẳng lẽ còn có ẩn tình gì?"
"Là như này." Lý Lạc thở dài, nói với Thiên Châu, "Sáng sớm hôm nay ở buổi tọa đàm, hiệp hội bên kia có phải mời mấy người đến diễn giảng không?"
"Đúng vậy, sao?"
"Trong đó có một người, là giáo sư Từ đến từ khoa văn học đại học Tiền Giang, cậu biết không?"
"Hình như vậy." Thiên Châu gật đầu, "Cái này đều do hiệp hội sắp xếp, tớ cũng không quen lắm, sao thế?"
"Bình thường mà nói, đương nhiên là không có bất cứ vấn đề gì, thế nhưng" Lý Lạc nhìn về phía Từ Hữu Ngư ngồi đối diện, cười nói, "Vị giáo sư Từ này, chính là ba của Ngủ Sớm."
"Cái gì?" Thiên Châu vì là biên tập, nên không tham gia buổi tọa đàm sáng nay, không biết chuyện gì xảy ra.
Lúc này nghe được tin tức này, đầu óc nhất thời quay mòng mòng, ngạc nhiên nhìn về phía Từ Hữu Ngư bên cạnh đang xấu hổ che mặt: "Gia thế của cậu không đơn giản nha Ngủ Sớm, thảo nào chữ viết có căn cơ tốt như vậy, thì ra ba là giáo sư khoa văn, có phải cái này tính là thư hương môn đệ rồi không?"
"Biên tập đừng trêu chọc tớ." Từ Hữu Ngư che mặt đến mức không dám gặp ai, "Tớ bây giờ trốn ông ấy còn không kịp, nếu để ba biết tớ đang viết văn trên mạng, tớ không cần sống nữa."
"Thật ra thì tớ thấy cũng được thôi." Lý Lạc cười khan hai tiếng, rồi chia sẻ với Thiên Châu về chuyện xảy ra ở buổi tọa đàm hôm nay, sau đó nhìn Từ Hữu Ngư nói, "Cậu xem thái độ ba cậu đối với văn học mạng vẫn khá tốt, có thể là có biết cậu đang viết văn trên mạng, chắc cũng không làm gì cậu đâu?"
"Cậu thì biết cái gì." Từ Hữu Ngư trừng mắt liếc hắn, "Cũng không nghĩ xem bình thường tớ viết là cái gì? Ba tớ là giáo sư khoa văn đấy ôi chao, nếu như ông ấy biết tớ đang viết sách, nhất định sẽ xem xét cẩn thận tỉ mỉ cuốn sách của tớ mấy lần."
"Tớ có thể tưởng tượng được, đến lúc đó ông ấy sẽ kéo tớ vào thư phòng, cùng tớ tham khảo về cách bố cục và thiết kế tình tiết trong một số trường đoạn."
"Hơn nữa ông ấy dạy ở trường lại là mảng văn học đương đại, lỡ đâu một ngày ông ấy nổi hứng, giao cho sinh viên bài tập đọc hết 《 Văn Nghệ Niên Đại 》 rồi viết một bài luận thì sao?"
"Vậy thì tớ chết chắc luôn!"
Nghe Từ Hữu Ngư nói vậy, Lý Lạc cũng có chút không khỏi rùng mình: "Đáng sợ vậy à?"
Nói thật, dù cho bị người nhà biết đang viết tiểu thuyết, nhưng kỳ thực đa số mọi người cũng sẽ không thực sự xem.
Ngoại trừ chính ba mình có đôi khi nhìn một chút hoặc giới thiệu một chút ra, thì cũng chỉ có đứa cháu trai trời đánh Lý Tưởng của hắn là đọc tiểu thuyết của hắn.
Lý Lạc đoán chừng, coi như là bác cả của hắn Lý Quốc Nho, nhiều nhất cũng chỉ nhìn phần mở đầu, rồi không xem tiếp.
Mẹ hắn Lâm Tú Hồng cũng tình huống không khác mấy.
Chung quy dù văn học mạng có gần gũi đời thường đến đâu, thì các chủ đề khác nhau vẫn sẽ có đối tượng độc giả riêng.
Huống hồ vẫn là những người không có thói quen đọc thường ngày, thì càng vậy hơn.
Người thực sự nghiêm túc đuổi truyện, phỏng chừng cũng chỉ có Nhan Trúc Sanh một người.
Đương nhiên, bây giờ Lý Lạc biết, ngoài ra còn có thêm một Từ Hữu Ngư.
Nhưng nghe Từ Hữu Ngư vừa nói vậy, Lý Lạc bỗng có thể ý thức được sự đáng sợ của Từ Dung Sinh rồi.
Rồi giây tiếp theo, mặt Lý Lạc liền biến sắc.
"Có thể ba cậu hiện tại không biết cậu viết sách, nhưng ông ấy biết tớ viết sách mà!" Lý Lạc vô cùng kinh hãi, " Ngọa Tào! Chẳng lẽ sách của tớ sau này sẽ không xuất hiện trong luận văn của đệ tử ba cậu chứ?"
"Cái đó cũng khó nói lắm." Từ Hữu Ngư nghĩ đến điều này, liền cười hắc hắc, có chút cười trên sự đau khổ của người khác, "Dù sao nếu ba tớ mà biết cậu viết sách, nhất định sẽ xem một chút"
Lý Lạc nghe vậy, sắc mặt liền xám lại: " Cẩu nhật Trữ Thịnh!"
Lúc nãy trong phòng hội nghị, vẫn còn thái quá a, sớm biết thế thì đã chửi cho một trận ra trò.
Chủ yếu là khi đó Từ Dung Sinh cũng ở đó, Lý Lạc vẫn không tiện nổi giận.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là thiệt quá rồi.
"Đã như vậy." Ánh mắt Lý Lạc nhìn về phía Từ Hữu Ngư đang cười rạng rỡ, ánh mắt lập tức tối sầm lại, "Nếu như tớ có thể kéo sư tỷ xuống nước, có phải sẽ tốt hơn chút không?"
"Đừng mà!" Từ Hữu Ngư vừa nghe lời này liền vội vàng cầu xin, "Cậu quên chúng ta có giao ước ba điều sao? Cậu không thể phá giới làm bậy được."
"Vậy tớ không thấy cậu giúp gì cho tớ hết hả?" Lý Lạc bất mãn nói, "Áo choàng của tớ sắp lộ với ba cậu rồi."
"Chẳng phải tại cái tên Trữ Thịnh kia sao, hắn cứ chỉ đích danh đòi cậu đối đầu, tớ biết làm gì bây giờ." Từ Hữu Ngư vẻ mặt bất đắc dĩ, "Chỉ có thể nói cậu hơi xui thôi."
"Thế nhưng" lúc này Thiên Châu có chút không nhịn được chen vào, hảo ý nhắc nhở, "Ngủ Sớm này, buổi chiều sẽ là lễ trao giải cuộc thi sáng tác, tổng cộng một giải nhất, ba giải nhì và sáu giải ba."
"Trong đó, giải nhất là do thư ký Tào trao tặng, giải nhì là chủ tịch Lý, giải ba thì do ba vị khách quý khác phụ trách."
"Nói cách khác, khi cậu lên bục nhận giải, giáo sư Từ chắc chắn sẽ có mặt, còn sẽ trao thưởng cho các cậu đấy."
"Hả?" Vừa nghe xong lời này, sắc mặt Từ Hữu Ngư liền đại biến, sau đó vẻ mặt nàng liền trở nên đáng yêu ngoan ngoãn, vội vàng hướng Thiên Châu khẩn cầu, "Biên tập! Tớ có một thỉnh cầu quan trọng nhất đời người! Cậu xem"
Thiên Châu đương nhiên hiểu ý của nàng, cũng có chút dở khóc dở cười: "Được rồi được rồi, tớ biết rồi, lát nữa sẽ giúp cậu hỏi một chút."
"Tuy rằng theo quy định, nhất định phải là người đoạt giải tự lên nhận."
"Nhưng nếu như gặp một vài tình huống đặc biệt, cũng không phải là không thể du di, đến lúc đó xem có thể để tớ lên nhận giúp cậu không nhé."
"Ồ thông suốt ~" Từ Hữu Ngư nghe lời này xong liền reo lên, "Biên tập vạn tuế!"
Lý Lạc nhìn Từ Hữu Ngư có vẻ như tránh được một kiếp, nhất thời sửng sốt rồi kêu lên hai tiếng: "Chẳng lẽ chỉ có ta xui xẻo thôi sao?"
"Vừa vặn Lý Lạc đã bị cha ta biết rồi, có lên đài hay không cũng như nhau thôi." Từ Hữu Ngư kéo ghế ngồi vào cạnh Lý Lạc, cười hì hì vỗ vỗ vai hắn, "Uỷ khuất ngươi nha, tỷ tỷ gắp đồ ăn cho ngươi, được không?"
Vừa nói, Từ Hữu Ngư liền cầm đũa lên, gắp cho hắn một miếng ớt gà.
Lý Lạc nhất thời liếc nàng, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Hiện tại cũng chỉ có năm chục ngàn tiền thưởng kia, có thể miễn cưỡng an ủi tâm hồn bị tổn thương của hắn rồi.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại.
Số lần xã chết một khi trở nên nhiều, người liền bắt đầu từ từ trở nên chết lặng.
Bây giờ coi như Từ Dung Sinh đều biết hắn đang viết tiểu thuyết rồi, Lý Lạc cảm thấy da mặt mình dày đến sắp luyện ra rồi.
Ăn cơm trưa xong, Thiên Châu tại phòng bao của tiệm cơm, ngay trước mặt Từ Hữu Ngư, gọi điện thoại cho nhân viên bên hiệp hội tác giả, nói dối là Từ Hữu Ngư đột phát bệnh, buổi chiều phải đến bệnh viện kiểm tra, khả năng không đến được lễ trao giải.
"Ngươi nói là vị kia?" Đầu dây bên kia Tôn Cảnh Xuân cau mày hỏi.
"Ờ, bút danh là 'ngủ sớm hội trưởng cao'." Thiên Châu có chút chột dạ nhắc lại.
"Há, chính là để cho Từ Hữu Ngư cái vị này?" Tôn Cảnh Xuân ngữ khí có chút kỳ lạ, "Nàng bị bệnh gì?"
"Ừm, cũng không phải là bệnh nặng gì, chính là, chính là tới kỳ kinh nguyệt, đau bụng kinh đau dữ dội, phải đi bệnh viện khám một chút, lễ trao giải chắc là không kịp." Thiên Châu kiên trì bịa chuyện đến cùng.
"Ồ, vậy à." Tôn Cảnh Xuân gật gật đầu, "Vậy ta biết rồi, tình huống đặc biệt có thể lý giải, vậy thì nói, đến lúc đó làm phiền ngươi hỗ trợ nhận thay giúp."
"Không thành vấn đề." Thiên Châu gật đầu liên tục, rồi hướng Từ Hữu Ngư đang khẩn trương chờ đợi ở bên cạnh ra hiệu OK.
Từ Hữu Ngư thấy ký hiệu của Thiên Châu thì nhất thời kích động nhảy lên, vui vẻ đưa tay ra, ra hiệu Lý Lạc cùng nàng vỗ tay ăn mừng.
Lý Lạc một mặt cạn lời đưa tay ra, tượng trưng chạm vào tay nàng một cái.
Mà lúc này Thiên Châu đã cúp điện thoại, hướng Từ Hữu Ngư bổ sung thêm: "Lễ trao giải có thể không lên đài, nhưng cũng phải báo trước, sau khi ngươi từ bệnh viện về, phải tìm người bên hiệp hội chụp bổ sung một tấm ảnh."
"Cái này dù sao cũng là phải treo lên tường ảnh của hiệp hội trên mạng, công khai thông báo, đến lúc đó sẽ ghép hình của ngươi vào."
"Vậy chắc không có vấn đề gì chứ? Dù sao ba ngươi bình thường cũng không đến nỗi lặn lội xa xôi đến tận hiệp hội trong nội thành, chỉ để liếc mắt nhìn bức tường ảnh."
"Ừ ừ." Từ Hữu Ngư vui vẻ gật đầu, "Vậy chắc sẽ không, vậy thì không có vấn đề gì."
"Thật không có ý tứ." Lý Lạc thở dài một tiếng, "Ta vẫn muốn nhìn học tỷ ngươi lên đài nhận giải lúc đó, trên mặt chú đặc sắc vẻ mặt."
"Hừ, ngươi không thể nghĩ đến mặt tốt của ta sao?" Từ Hữu Ngư tức giận nói.
"Ta thấy vừa rồi ngươi còn rất cười trên nỗi đau khổ của người khác đấy." Lý Lạc liếc nhìn nàng, "Thật là một con người hai mặt."
Giải quyết xong vấn đề lễ trao giải, Từ Hữu Ngư một thân nhẹ nhõm, cùng Lý Lạc và Thiên Châu bắt taxi, hướng quán rượu chạy tới.
Bất quá, ngay lúc Từ Hữu Ngư đang vui vẻ và thoải mái đi bên cạnh Lý Lạc, đi vào cửa chính quán rượu Toàn Quý, đang muốn đi qua sảnh, đến cửa thang máy, thì bên cạnh truyền đến một thanh âm quen thuộc vô cùng.
"Hữu Ngư? Sao ngươi lại ở đây?"
Khi nàng nghe được thanh âm này, cả người nhất thời cứng đờ tại chỗ.
Nghiêng đầu theo tiếng gọi nhìn lại, Từ Hữu Ngư liền thấy, Từ Dung Sinh lúc này đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi bên ghế sô pha cạnh đài sảnh, vừa đứng dậy đi về phía này, đang một mặt kinh ngạc nhìn nàng.
Trong thoáng chốc này, suy nghĩ của Từ Hữu Ngư nhất thời 'ong' một tiếng, toàn bộ đại não trong nháy mắt trống rỗng.
Quá hoảng hốt, nàng theo bản năng nắm lấy ống tay áo Lý Lạc, vội vàng trốn sau lưng hắn, muốn làm bộ không quen biết.
"Lý Lạc, Lý Lạc! Nghĩ cách đi!" Từ Hữu Ngư khẽ cầu xin nói, "Sắp bị phát hiện rồi! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Cứu ta!"
Lý Lạc cảm nhận học tỷ đang run rẩy núp sau lưng, nhất thời có chút dở khóc dở cười, lại có chút bất đắc dĩ.
Vừa rồi không phải rất phách lối sao?
Bây giờ lại xin hắn à?
Thật là hết cách với ngươi!
"Ngươi trốn cái gì?" Từ Dung Sinh đi đến trước mặt Lý Lạc, thò đầu nhìn về phía sau lưng hắn, "Ta đâu có mù, ngươi trốn sau Lý Lạc làm gì?"
Miệng thì nói vậy, nhưng Từ Dung Sinh nhìn Từ Hữu Ngư không giống dáng vẻ đau bụng kinh khó chịu, trong lòng ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Tóm lại, người không có việc gì là tốt rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận