Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 456: Nếu là sinh hài tử (length: 13858)

Ngày 4 tháng 2 buổi trưa, đoàn người liền theo máy bay rơi xuống đất, trở lại thành phố Ngọc Hàng.
Một đường trở lại Bích Hải Lan đình sau, Lý Lạc liền cùng 3 nữ hài tử xuống xe xách hành lý, tạm biệt Lâm Tú Hồng bọn họ.
Thôi Tố Linh lúc đi, hướng Từ Hữu Ngư nói: "Ngươi dọn dẹp hành lý một chút, ngày 6 trước về nhà, sắp sang năm mới rồi."
"Biết rồi ~" Từ Hữu Ngư gật đầu, "Vậy ta tối mai về."
Theo cửa tiểu khu trở lại 1502, Lý Lạc móc chìa khóa mở cửa, dẫn đầu vào nhà đổi dép.
Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh theo sau, thay dép xong liền kéo vali vào phòng mình, chuẩn bị thu xếp đồ đạc trước.
So với hai người kia, Từ Hữu Ngư tương đối lười, vừa vào nhà liền cởi giày, đi tất chân thẳng lên sàn nhà, cả người nhào lên ghế sô pha mềm mại, ném vali sang một bên, thở phào nhẹ nhõm.
Lý Lạc thấy vậy cũng không biết làm sao, không vội về phòng, đi tới bên sô pha, vỗ vào mông Từ Hữu Ngư một cái: "Mau thu dọn hành lý đi, tối mai không phải về rồi sao?"
"Gấp cái gì." Từ Hữu Ngư lầm bầm một tiếng, xoay mông, nhấc hai chân lên, lắc lắc giữa không trung, "Thật vất vả thoát khỏi ánh mắt đáng sợ của bọn họ, bây giờ ta hoàn toàn thả lỏng, từ trạng thái chiến đấu trở về trạng thái hôn mê."
Dù sao trong mắt Từ Hữu Ngư, Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh không biết chuyện nàng viết tiểu thuyết.
Rời khỏi bốn vị phụ huynh biết rõ chuyện này, tâm trạng nàng lập tức nhẹ nhõm hơn.
Nhưng Lý Lạc đã trải qua rồi, cười tủm tỉm nhắc nhở: "Ta khuyên ngươi đừng vội vào trạng thái hôn mê thì hơn."
"Sao thế?"
"Theo kinh nghiệm của ta." Lý Lạc thong thả nói, "Khi ba mẹ ngươi biết chuyện ngươi viết tiểu thuyết, hơn nữa đã ngửa bài rồi, vậy thì không còn xa việc người thân của ngươi biết chuyện này nữa đâu."
"Dù sao cũng là tác phẩm vạn đặt."
"Trình độ văn hóa của người thân ngươi có thể có hạn, chưa chắc đã thưởng thức được nội dung, nhưng tiền nhuận bút là thật."
"Trong năm rưỡi kiếm được bảy tám chục vạn tiền nhuận bút, học sinh cấp ba bình thường, hay là sinh viên, thậm chí người mới ra trường đi làm, có ai kiếm được nhiều thế không?"
"Nếu là ta, chắc chắn không nhịn được mà khoe với người thân."
Nghe Lý Lạc nói đến đây, Từ Hữu Ngư liền biến sắc, vùng dậy từ trên sô pha.
Nếu chỉ có Từ Dung Sinh biết chuyện, Từ Hữu Ngư không lo lắng chuyện như lời Lý Lạc nói.
Dù sao Từ Dung Sinh không phải người lắm mồm, sẽ không vì chuyện này mà đi khoe khoang với người thân.
Nhưng Thôi Tố Linh thì không!
Trong mắt Thôi Tố Linh, chuyện này ai cũng biết, ngay cả Lâm Tú Hồng và Lý Quốc Hồng cũng biết, thì có gì mà không chia sẻ với người thân?
Dù sao Thôi Tố Linh không hề xem một số nội dung phía sau trong quyển tiểu thuyết của Từ Hữu Ngư, còn tưởng nàng viết toàn chuyện đứng đắn thôi.
Nghĩ đến đây, Từ Hữu Ngư vội vàng lấy điện thoại ra từ trong túi, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nhắn tin cho ba mình.
Nói chuyện trực tiếp với mẹ, Từ Hữu Ngư cảm thấy không hiệu quả lắm, lúc này phải nhờ đến ba mới được.
Chờ nhắn tin xong, thấy Từ Dung Sinh hồi âm lại, Từ Hữu Ngư mới thở phào nhẹ nhõm, ngã xuống sô pha, hoàn toàn thả lỏng.
"Còn một chuyện." Lý Lạc lại nói thêm, "Nếu ba mẹ ta xem được ảnh trên blog khi họp hàng năm, có khi người khác cũng xem được, cho nên ta thấy ngươi đừng lơ là cảnh giác thì tốt hơn."
"Đừng hù ta nữa!" Nghe Lý Lạc định nói tiếp, Từ Hữu Ngư liền trở mình trên sô pha, giận lườm hắn, "Tất cả là do cái miệng lắm mồm của ngươi!"
"Nếu không phải lúc trước ngươi đánh thức ta, lừa ta là ba mẹ biết chuyện ta viết tiểu thuyết."
"Có khi ba mẹ ta còn không biết ấy chứ!"
Lý Lạc: "Ngươi còn nói được câu đó à? Từ thúc năm ngoái đã biết chuyện này rồi."
"Hừ, ta mặc kệ." Từ Hữu Ngư tức tối đạp hắn một cái, "Dù sao cũng là do ngươi, tức chết ta."
Lý Lạc bắt lấy mắt cá chân nàng, nhẹ nhàng nhấc lên, một chân của Từ Hữu Ngư liền bị Lý Lạc nâng cao.
Nàng thường xuyên không vận động, độ dẻo dai kém, lập tức la hét lên, vội vàng xin tha: "Ta sai rồi ta sai rồi! Buông ra đi!"
Lý Lạc cười ha hả buông tay, sau đó nói: "Tối mai mấy giờ ngươi về nhà? Nếu được thì chờ ăn tối rồi đi."
"Sao?" Từ Hữu Ngư nghe vậy liền tò mò hỏi, "Ngươi định nấu cơm à?"
"Không phải vậy." Lý Lạc cười nói, "Chuẩn bị một bất ngờ cho ba ta, đến lúc đó ăn cơm ăn mừng một chút."
"Ồ? Bất ngờ gì?"
"Tạm thời bí mật."
Buổi tối.
Lý Lạc đang gõ chữ trong phòng.
Nghỉ giải lao, hắn liền xử lý tin nhắn trên QQ.
(Thiên Châu): Bộ《niềm vui nhỏ》dạo này thành tích khá tốt đấy, được huy chương tinh phẩm rồi, đứng đầu bảng xếp hạng truyện ngắn thực tế, gần như không có đối thủ cạnh tranh.
(Thiên Châu): Hơn nữa ta thấy phản hồi cũng tốt, lúc mới mở truyện còn có nhiều độc giả chê, giờ thì nhiều người khen nội dung cốt truyện hay.
(Thiên Châu): À, bộ phận bản quyền bên kia cũng đàm phán khá thuận lợi, nhưng tình hình cụ thể thì ta không rõ, phải đợi kết quả cuối cùng, bên ta mới nhận được tin.
(Thiên Châu): Nếu ngươi muốn biết chi tiết, thì tự hỏi người bên tổng biên hay bộ phận bản quyền nhé.
(Trọng Nhiên): Ừ, ta biết rồi.
Thật ra việc 《niềm vui nhỏ》có được thành tích tinh phẩm, với Lý Lạc mà nói vẫn hơi bất ngờ.
Hắn tuy chưa xem bản gốc tiểu thuyết《niềm vui nhỏ》, nhưng loại tiểu thuyết được chuyển thể này thường sẽ không dài lắm.
Lý Lạc chuyển nội dung của bộ phim 49 tập thành chữ viết, khoảng tám trăm nghìn chữ, so với bản gốc 《niềm vui nhỏ》thì đã khác nhau một trời một vực rồi.
Đời trước hắn cũng từng xem tin tức hậu trường của《niềm vui nhỏ》, nghe nói nội dung phim chỉ mượn cốt truyện và kết cấu của tiểu thuyết gốc, mà cụ thể thế nào thì đều do ê-kíp sáng tạo tự làm thêm vào.
Bỏ qua những thiết lập nhân vật gượng ép trong phim truyền hình, cốt truyện, logic và tiết tấu của bản thân 《niềm vui nhỏ》 đều rất xuất sắc.
Lý Lạc phóng tác theo nội dung của phim, một tập viết khoảng một hai vạn chữ, đặt lên mạng thì coi như rất nhanh rồi.
Như Lý Lạc viết bộ《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》, một đoạn đánh mặt có thể viết rất dài, cố tình thêm các tình tiết lót.
Nhân vật chính Lý Dương trong truyện, có thể viết một bài hát, chuẩn bị biểu diễn trong chương trình nào đó, trước sau có thể viết hai ba chục chương, tương đương năm sáu chục ngàn chữ.
Còn ở trong《niềm vui nhỏ》, những mâu thuẫn xung đột đều được rút ngắn, dồn dập hơn.
Nội dung của tám trăm nghìn chữ, nếu dựa theo lối viết trên mạng thì có thể câu lên thành hai ba triệu chữ.
Chỉ riêng tuyến tình cảm nam nữ thôi đã có thể kéo thành một nội dung dài rồi.
Nghĩ đến đây, Lý Lạc mở tin nhắn mà luật sư Điền gửi cho hắn.
(Luật sư Điền): Tập đoàn Văn Duyệt ra giá 15 triệu cho bản quyền truyền hình của 《niềm vui nhỏ》.
(Luật sư Điền): Thật lòng mà nói, giá này là hơi cao.
(Luật sư Điền): Dù sao 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》 của ngươi mới là tác phẩm thành công vang dội, nếu so sánh, 《niềm vui nhỏ》kém hơn nhiều.
(Luật sư Điền): Nhưng tập đoàn Văn Duyệt đã xác định 《niềm vui nhỏ》 là tác phẩm được giải nhất trong cuộc thi sáng tác chủ đề thực tế, nghe nói chuyện này có liên quan đến Cục Báo chí Xuất bản thành phố Trưởng Ninh, được chính phủ hậu thuẫn.
(Luật sư Điền): Đài truyền hình Hoa Việt cũng không biết là sợ hay bị dao động, dù sao ra giá cũng không quá thấp.
(Luật sư Điền): Ban đầu ta định bộ 《niềm vui nhỏ》 của ngươi bán được 7, 8 triệu là ổn rồi.
(Luật sư Điền): Nhưng xem tình hình hiện tại, giá cuối cùng có thể trên 10 triệu.
(Trọng Nhiên): Được, ta biết rồi, phiền luật sư Điền tiếp tục theo sát, có tin mới lại báo cho ta.
(Luật sư Điền): Không vấn đề.
Đọc xong tin nhắn của luật sư Điền, Lý Lạc cũng rơi vào trầm tư.
Bây giờ là năm 2016, thị trường bản quyền trên mạng tuy vẫn còn chút dư âm, nhưng cơ bản đã qua thời kỳ đỉnh cao.
Hơn nữa 《niềm vui nhỏ》 vốn không phải là tác phẩm hot trên mạng, chủ yếu vẫn nhờ danh tiếng "Trọng Nhiên", và giải thưởng sáng tác có chính phủ hậu thuẫn, hơn nữa được tập đoàn Văn Duyệt chống lưng, mới báo ra được cái giá cao ngất ngưởng này.
Lý Lạc cũng không quá để ý chuyện này.
Hắn vẫn nhớ lời một đại lão bạch kim từng chỉ điểm trong buổi họp cuối năm.
Lần đầu tiên bán bản quyền truyền hình, ngàn vạn lần không nên để ý giá cả cao thấp, bán được chuyện này mới là trọng yếu nhất.
Bởi vì đối với tập đoàn duyệt bản quyền văn đàn Internet lớn trong tay mà nói, hắn theo đuổi cũng không phải là giúp mỗi một vị tác giả bán được bản quyền.
Mà là tối đa hóa giá trị bản quyền trong tay.
Nói đơn giản chính là, những tác phẩm Internet văn đàn tinh phẩm bình thường, đều có thành tích trên ba nghìn đặt, thật chẳng lẽ không có công ty truyền hình nào nguyện ý mua sao?
Thật ra nếu như loại bản quyền truyền hình Internet văn đàn này, ra giá mấy chục ngàn, mấy trăm ngàn, vẫn sẽ có không ít công ty nguyện ý ra tay tích trữ bản quyền.
Trong này chỉ cần một cái bùng nổ, trực tiếp có thể lấy lại vốn và kiếm tiền.
Nhưng tập đoàn duyệt bản trực tiếp cho ngươi ra giá mấy triệu, ngươi còn mua hay không?
Những cuốn sách bình thường vạn đặt, nếu bản quyền truyền hình bán mấy chục vạn, khẳng định rất nhiều công ty đều vui vẻ thu mua, nhưng nó vừa lên đã ra giá cho ngươi mười triệu, ngươi có mua không?
Nhưng nếu là những tác phẩm bùng nổ trên Khải Điểm, hơn vạn quân đặt, tập đoàn duyệt bản ra giá mấy triệu.
Nhìn sơ qua thì thật đắt, nhưng thành tích vạn đặt của người ta đều ra giá mấy triệu đến hơn mười triệu, vậy một cuốn Internet văn đàn bùng nổ ra giá mấy triệu, có phải rất hợp lý hay không?
Đối với tập đoàn duyệt bản mà nói, những cuốn sách tinh phẩm có thành tích vạn đặt, bản quyền có bán được hay không cũng không trọng yếu.
Trọng yếu là có thể xào giá IP lên cao hay không.
Một khi có một cuốn Internet văn đàn bùng nổ nào đó có thể bán được mấy triệu tiền bản quyền, một cuốn lợi nhuận liền so với mấy chục trên trăm cuốn bản quyền sách bình thường cộng lại.
Mà ở tình huống giá trị bản quyền tương đương, chỉ bán một cuốn bùng nổ, tập đoàn duyệt bản chỉ là mất đi một cuốn bản quyền, trong tay vẫn nắm giữ kho hàng ngàn hàng vạn tác phẩm bản quyền.
Đây đối với tập đoàn duyệt bản mà nói, chính là kho đạn dư thừa.
Đối mặt loại tình huống này, Lý Lạc thật sự cũng không có cách nào.
Huống chi lấy thân phận đại thần hiện tại của hắn, trong sách lược bản quyền này, ngược lại thì hắn lại là người được lợi rồi.
Bất quá Chờ sang năm nếu có thể ký được hợp đồng bạch kim thì có lẽ còn có thể nâng cao thêm một bước, thật sự nắm giữ một bộ phận tự do bản quyền.
Nhưng Lý Lạc lúc này cũng chỉ là suy nghĩ như vậy một chút.
Dù sao sau khi sống lại, cuộc sống bây giờ của hắn đã đủ đãi ngộ, lùi về sau kiếm được bao nhiêu tiền, thật sự đều không có khác biệt quá nhiều.
Chẳng lẽ còn thật muốn mua một căn biệt thự, sau đó đào Lưu quản gia về làm quản gia sao?
À nghĩ kỹ một chút, cũng không phải là không được.
Lý Lạc nghĩ tới đây, nhất thời bật cười, trong đầu nhất thời hiện ra những ảo tưởng tốt đẹp về tương lai.
Thật ra biệt thự hình như xác thực rất tốt?
Nhà ở Bích Hải Lan Đình mặc dù tốt nhưng bây giờ bốn người ở có hơi miễn cưỡng.
Bình thường Lâm Tú Hồng bọn nàng làm cơm, mười mấy người ngồi ăn một bàn cơm thì bàn bên kia vẫn khá chật chội.
Sau này nếu còn sinh con cái thì khụ khụ.
Nghĩ tới đây, Lý Lạc vội vàng dừng lại những ảo tưởng của mình, trong lòng thầm niệm tội lỗi tội lỗi.
Có một số việc, bây giờ còn chưa định được, gánh nặng đường xa.
Bọn hắn bây giờ tuổi còn nhỏ, vẫn nên đợi sau khi lên đại học rồi, sẽ từ từ mưu tính.
Không thể quá nóng vội được.
Nghĩ tới đây, Lý Lạc hít sâu một hơi, hai tay lại sờ lên bàn phím, trong đầu Cung Điện Ký Ức khởi động, tiếp tục đắm chìm vào sáng tác...
Bạn cần đăng nhập để bình luận