Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 201: Nhan Trúc Sanh: Ta tức giận (length: 10491)

Hơn ba giờ chiều, Lý Lạc cùng Từ Hữu Ngư cùng nhau ra ngoài mua thức ăn.
Đi mua thức ăn trên đường, nhân tiện gọi điện thoại cho Nhan Trúc Sanh, để nàng chập tối đến cùng nhau ăn cơm.
Vì vậy, dì nấu cơm lại nhận được điện thoại của Nhan Trúc Sanh, ngay khi điện thoại vừa đổ chuông, dì nấu cơm đã biết, hôm nay chập tối hẳn là không cần đến làm.
Kết quả vào lúc ba giờ rưỡi, Lý Lạc cùng Từ Hữu Ngư còn chưa mua xong thức ăn, hắn đã nhận được điện thoại của Nhan Trúc Sanh.
"Alo? Sao thế?"
"Ta đến rồi." Nhan Trúc Sanh ở đầu dây bên kia nói, "Trong nhà không có ai sao?"
"Ta với học tỷ còn đang đi mua thức ăn mà." Lý Lạc bất đắc dĩ nói, "Sao ngươi tới nhanh vậy? Còn chưa đến giờ ăn cơm nữa."
"Nhưng mà ta ở nhà cũng không có việc gì làm." Nhan Trúc Sanh chớp mắt mấy cái, "Ngươi vừa nói điện thoại xong là ta tới luôn."
"Vậy ngươi ở ngoài cửa đợi một chút nhé." Lý Lạc nói, "Chúng ta cũng sắp mua xong rồi, giờ đang về."
"Trúc Sanh đến rồi hả?" Từ Hữu Ngư ở bên cạnh chờ hắn cúp điện thoại xong, không khỏi hỏi.
"Ừ." Lý Lạc gật đầu một cái, "Mua thêm con cá nữa rồi về thôi."
Hai người lại mua một con cá, liền lập tức chạy về nhà.
Chừng mười phút sau, liền thấy Nhan Trúc Sanh ở trước cửa nhà 1502.
Lúc này Nhan Trúc Sanh đang nghiêng người đứng ở cửa, trong tay cầm điện thoại di động, không biết đang xem cái gì.
Nghe được tiếng cửa thang máy mở, nghiêng đầu nhìn thấy Lý Lạc cùng Từ Hữu Ngư từ đó đi ra, Nhan Trúc Sanh liền lập tức đứng thẳng, chạy chậm tới bên cạnh Lý Lạc, chủ động giúp hắn cầm lấy túi nilon trên tay.
Lý Lạc được rảnh tay, vừa hay lấy chìa khóa mở cửa nhà.
"Ngươi vào xem tivi đi." Lý Lạc nói với Nhan Trúc Sanh, sau đó quay sang nhìn Từ Hữu Ngư, "Học tỷ vào giúp ta một tay."
"À." Nhan Trúc Sanh chớp mắt mấy cái, nhìn chằm chằm Lý Lạc một chút, thấy hắn không có gì muốn nói thêm, liền ngoan ngoãn đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Sau đó nàng lại nghiêng đầu nhìn Lý Lạc, thấy hắn đã vào bếp, mới có chút thất vọng quay đầu đi, cầm điều khiển tivi, bật TV lên.
Còn Từ Hữu Ngư thì đi theo vào bếp, mặc áo choàng làm bếp vào, giúp Lý Lạc rửa rau các thứ.
Còn việc thái thịt thì không cho làm.
Lý Lạc từng để Từ Hữu Ngư thử thái, nhưng nhìn dáng vẻ thái thịt của nàng, thật sự là có chút dọa người, Lý Lạc rất sợ nàng cắt vào tay, về sau vẫn là chỉ để cho nàng rửa rau.
"Thật ra em cũng có thể học mà." Từ Hữu Ngư vừa rửa rau, rửa xong lại đưa cho Lý Lạc, nhìn hắn trên thớt gỗ chặt chặt chặt một cách thuần thục thái đồ ăn, trong mắt có chút nôn nao muốn thử, "Anh dạy em không phải tốt sao."
"Dạy em thì hơi tốn thời gian."
"Anh lại nói em ngốc à?"
"Không, ý anh là, trong nhà chỉ cần một người biết nấu ăn là được, không cần phiền học tỷ ra tay." Lý Lạc cười nói, "Hơn nữa bình thường đều là Khê Khê giúp, em cũng chỉ tình cờ tới một lần."
"Em thấy anh chính là hẹp hòi." Từ Hữu Ngư hừ một tiếng, "Em thấy Khê Khê thái thịt cũng giỏi mà, không phải anh dạy sao?"
"Đó là mẹ anh dạy." Lý Lạc nói, "Nàng từ nhỏ ở nhà anh ăn cơm, thường hay vào bếp giúp, lâu dần liền học được."
"Vậy Khê Khê thì làm được, sao em lại không học được?" Từ Hữu Ngư có chút kỳ lạ, "Tại sao em không thể lâu ngày thì sẽ học được chứ?"
"Em muốn học cũng được, trước tiên học cái dáng cầm dao thái thịt đi đã, nếu không cuối cùng anh sợ em cắt vào tay."
"Vậy anh dạy em một chút đi." Từ Hữu Ngư tiến lại gần Lý Lạc, nhìn tay hắn đang thái thịt, "Có khác nhau ở chỗ nào sao?"
"Chủ yếu là ở tay trái." Lý Lạc nói, "Em đặt ngón tay như thế này, hơi cong lại như móng gà, rồi chắn vào bên cạnh lưỡi dao."
"Em xem, như vậy dù anh có thái thế nào, cũng không thể cắt vào tay, cho nên mới có thể nhanh tay như vậy."
"Còn nếu em mà cứ để ngón tay nằm ngang, tốc độ nhanh một chút thôi, là sẽ cắt ngay vào tay đấy."
"Ồ ~" Từ Hữu Ngư cảm thấy mình đã hiểu, lập tức vỗ vỗ vai Lý Lạc, "Em hiểu rồi em hiểu rồi! Không phải đơn giản thế thôi sao, em thấy em đã học được."
"Vậy em thử một chút, thái củ cà rốt này xem." Lý Lạc đưa dao cho nàng, nhưng vẫn rất cẩn thận nhìn ở bên cạnh, "Em làm chậm thôi, cứ làm quen trước đã."
"Như vậy hả?"
"Ngón tay cong thêm chút nữa, đầu ngón tay phải gần đầu móng hơn đốt ngón tay, như vậy mới không bị cắt vào." Lý Lạc đưa tay ra, giúp nàng tách tách các ngón tay, điều chỉnh lại dáng ngón tay.
"Ừm nha." Từ Hữu Ngư đã có cảm giác, gật đầu liên tục, chỉ là cái dáng vẻ như vậy có hơi không quen, thái thịt đều trở nên gượng gạo, "Như vậy hả? Cảm thấy hơi không làm được gì."
"Tư thế cầm dao cũng phải điều chỉnh một chút." Lý Lạc đứng sau lưng Từ Hữu Ngư, đưa hai tay ra, giúp nàng làm mẫu một hồi, "Em xem, như thế này, tay phải nắm chắc phía trước."
"Ngón trỏ với ngón cái nắm vào chỗ cuối của lưỡi dao, thái như vậy sẽ tiết kiệm sức hơn."
"Đến đây, em thử xem."
Từ Hữu Ngư cảm nhận phía sau lưng mình có Lý Lạc đang dán vào, cảm thấy nhiệt độ trong bếp như hơi cao lên một chút.
Khóe miệng nàng khẽ mím lại, trong lòng cười thầm, trong đầu đang nghĩ về cảm giác này.
Mặc dù mấy tháng gần đây, độc giả cũng khen nàng viết chi tiết thường ngày rất tốt, nhưng nàng vẫn muốn tiếp tục tiến bộ.
Nhất là cái loại cảm xúc vi diệu, nếu không đích thân trải qua thì thật sự rất khó dùng ngôn ngữ diễn tả.
May mà bên cạnh nàng vẫn có một đối tượng rất thích hợp để lấy chất liệu, lúc này nàng lại nắm bắt được cơ hội.
"À này, Lý Lạc."
"Ừ?"
"Hay là anh giúp em một chút có được không?"
"Ý gì?"
"Như thế này nè." Từ Hữu Ngư chủ động nắm lấy hai tay Lý Lạc, bao lại phía sau, đưa tay hắn để lên mu bàn tay mình, "Anh nắm tay em, như vậy dạy có nhanh hơn không?"
"Em...yêu cầu nhiều quá đấy."
Vốn dĩ Lý Lạc vẫn rất có chừng mực, đứng sau Từ Hữu Ngư cũng giữ một khoảng cách nhất định, chưa hề áp sát người nàng.
Nhưng bị Từ Hữu Ngư kéo một cái như vậy, Lý Lạc liền hoàn toàn kéo nàng vào trong ngực, tuy nói vẫn chỉ là hư ôm, nhưng nhìn qua là vậy rồi.
Bất quá, đó không phải là vấn đề chính.
Chủ yếu là trong bếp vốn không lạnh, sau khi vào phòng Từ Hữu Ngư liền cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc mỗi áo lông.
Bên ngoài mặc thêm áo choàng làm bếp, vốn là cái áo choàng bình thường không có gì trên người Ứng Thiện Khê, lập tức trở nên có chút núi cao sừng sững.
Mà Lý Lạc lúc này lại đang đứng ở vị trí phía sau lưng nàng, đúng là vị trí ngắm cảnh tốt nhất.
Điều này khiến hắn ít nhiều có chút phân tâm, cầm hai tay Từ Hữu Ngư đặt vào cán dao, tốc độ thái cũng chậm lại nhiều.
Việc này làm Từ Hữu Ngư có chút nghi ngờ, như có chủ ý nghiêng đầu nhìn Lý Lạc, sau đó khẽ cười nói: "Anh đang nhìn củ cà rốt hay đang nhìn gì đấy?"
"Khụ...khụ...lúc thái thịt không nên để ý quá." Lý Lạc giả vờ nghiêm mặt nói.
Bị Từ Hữu Ngư hành hạ mấy phút, cuối cùng Lý Lạc cũng thoát ra được khỏi móng vuốt của học tỷ.
Rõ ràng giữa mùa đông, trong bếp cũng chưa bật bếp nấu gì, vậy mà cũng đã nóng hừng hực.
May mà Từ Hữu Ngư sau khi giúp rửa xong rau, học được thái thịt, liền ngoan ngoãn ra khỏi bếp, không quấy rầy hắn nữa, để Lý Lạc tập trung nấu ăn.
Đến khoảng năm giờ chiều, bốn món ăn một món canh cũng hoàn thành, Lý Lạc bưng thức ăn ra bàn ở phòng khách, rồi nói với hai người đang ngồi trên sofa: "Đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm."
Từ Hữu Ngư dẫn đầu đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Nhan Trúc Sanh thì lúc đi ngang qua người Lý Lạc, đột nhiên dừng lại, vẻ mặt ngây thơ nói với Lý Lạc: "Lý Lạc, em hơi lạnh."
Vừa nói, nàng vừa vuốt cổ áo, mắt nhìn khăn quàng cổ của Lý Lạc.
Nhưng Lý Lạc lại không hiểu ý nàng, chỉ nói: "Vậy anh tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút."
Nhan Trúc Sanh nhìn thấy hắn thật đi lấy điều khiển, nhất thời im lặng, ngoan ngoãn đi rửa tay.
Sau khi ăn tối xong, Từ Hữu Ngư bắt đầu dọn bàn ăn, vào bếp rửa chén.
Còn Lý Lạc định trở về phòng ngủ, tranh thủ lúc trước khi đi học lớp buổi tối, lại viết thêm một chút.
Nhưng Nhan Trúc Sanh lại đi theo vào phòng ngủ của hắn, mắt quan sát xung quanh phòng hắn, không biết đang tìm gì.
"Em làm gì thế?" Lý Lạc kỳ lạ hỏi, "Anh muốn gõ chữ, em ra phòng khách đợi một lát đi, hoặc là vào giúp học tỷ rửa chén."
Nhan Trúc Sanh nghe hắn nói vậy, cuối cùng không nhịn được mà nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Lý Lạc: "Anh ngốc quá."
Lý Lạc: "Ơ, sao tự dưng em lại mắng anh?"
Nhan Trúc Sanh lại tìm tìm, vẫn không thấy đồ mình muốn, cuối cùng không còn cách nào khác đành hỏi Lý Lạc: "Khăn quàng cổ mà dì đưa cho em đâu? Anh có quên không?"
Nghe nàng hỏi vậy, Lý Lạc nhất thời không nói gì, "Em tìm cái này à?"
Vừa nói, Lý Lạc đi tới đầu giường, mở cặp sách của hắn ra, lấy một cái khăn quàng màu cam bên trong, "Ừ, định là đến trường học sẽ cho em, nên nhét vào cặp luôn rồi."
"À." Nhan Trúc Sanh không đưa tay nhận lấy, mà là lặng lẽ ngồi xuống mép giường của Lý Lạc, im lặng không nói gì.
"Sao vậy? Cầm đi chứ." Lý Lạc kỳ lạ hỏi, "Em ngồi đây làm gì?"
"Em giận rồi."
"À." Lý Lạc nhìn dáng vẻ mặt vô cảm của nàng, chỉ thấy thật đáng yêu.
Thấy nàng không chịu cởi khăn choàng ra, Lý Lạc bật cười lắc đầu, đi tới trước mặt nàng, tự tay giúp nàng đeo khăn choàng lên, "Như vậy được không? Xem có thoải mái không."
"Thoải mái."
"Không còn giận nữa sao?"
"Hiện tại không giận nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận