Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 29: Ứng Thiện Khê gọi ta mua thức ăn (length: 7698)

Sân bóng rổ ngoài trời của trường Phụ Nhất.
Một hồi 3 đấu 3 đầy hứng khởi vừa kết thúc.
Khổng Quân Tường ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh, uống một ngụm nước, xoa xoa vầng trán lấm tấm mồ hôi, hỏi hai người đệ tử bên cạnh: "Hai ngươi là lớp mấy vậy? Chơi bóng giỏi thật."
"Cậu nhóc này năm nay là lớp ba ban sớm." Triệu lão sư bên cạnh chỉ Triệu Vinh Quân, cười ha hả nói, "Còn một người kia thì ta không biết."
"Hả, vậy là học sinh lớp ngươi à?" Khổng Quân Tường nhíu mày, nhìn Triệu Vinh Quân thêm vài lần, sau đó nhìn về phía Lý Lạc.
Lý Lạc cười hắc hắc hai tiếng, trả lời: "Ta còn chưa biết mình lớp mấy đây."
"Học sinh mới à." Khổng Quân Tường cười không có ý tốt, "Vậy ngươi có thể phải cẩn thận đấy, ta là chủ nhiệm lớp 10 Bát ban năm nay, ngươi vừa rồi đã chặn hai cú ném của ta, cầu xin đừng có rơi vào tay ta nha."
"Hả?" Lý Lạc hơi ngẩn ra, chợt hỏi, "Mấy thầy Phụ Nhất trung đều để ý mấy chuyện nhỏ nhặt vậy sao?"
"Chỉ có mỗi đầu óc hắn nhỏ nhen thôi." Thầy béo Tôn bên kia nâng gọng kính, "Đừng lôi chúng ta vào."
"Bọn họ không có cơ hội dạy ngươi đâu." Khổng Quân Tường ha hả nói, "Triệu lão sư dạy lớp ba, Tôn lão sư dạy lớp một, còn Tào lão sư dạy lớp một của lớp mười một."
"Ra vậy." Lý Lạc liếc mắt nhìn vị thầy béo đeo kính Tôn lão sư, liền vội vàng tiến đến bắt tay, "Tôn lão sư, vừa rồi ta hỗ trợ cho thầy nhiều như vậy, bình thường thầy có thể chiếu cố bạn bè của ta một chút nhé."
"Bạn của ngươi không phải học lớp ba sao?" Tôn lão sư hơi ngẩn ra, nhìn Tiểu Quân bên cạnh im lặng không nói gì, không khỏi hỏi, "Vậy thì tìm Triệu lão sư đi."
"Hà, ta không nói là hắn." Lý Lạc nháy mắt mấy cái, "Một người bạn khác, học ở lớp một này nè."
"Ồ? Ai vậy?" Tôn lão sư có chút hứng thú, "Có thể vào lớp một, toàn là học bá cả đó."
"Tên là Ứng Thiện Khê." Lý Lạc cười nói, "Lão sư chắc chắn biết, tuyệt đối là học sinh thầy ấn tượng sâu nhất."
"Ứng Thiện Khê?" Triệu lão sư bên cạnh không nhịn được lên tiếng, "Là người đứng nhất kỳ kiểm tra đó hả? Người hơn hạng hai cả chục điểm ấy."
"Ứng Thiện Khê à?" Mặt Tôn lão sư cũng có chút kinh ngạc, nhìn Lý Lạc thêm một cái, sau đó ánh mắt có ý vị sâu xa, "Quan hệ giữa ngươi với nàng tốt lắm sao? Trường ta tuy không quy định rõ là cấm yêu sớm, nhưng dù sao cũng nên kiềm chế một chút chứ."
"Hai nhà ta là hàng xóm." Lý Lạc nói, "Hơn nữa ta cũng không nói là yêu sớm gì, Tôn lão sư thầy nhạy cảm quá đó."
"Hừ." Tôn lão sư bĩu môi một cái, "Ngươi cứ mạnh miệng đi."
"Học sinh như Ứng Thiện Khê, sau này nhất định là người dẫn đầu xung kích các giải quốc gia." Khổng Quân Tường cười nói, "Bảo bối của Tôn lão sư đấy, ta khuyên ngươi đừng đụng vào nghịch lân của người ta."
"Thì ra là vậy." Lý Lạc sáng tỏ gật đầu.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lý Lạc vang lên.
Hắn lấy điện thoại di động trong túi quần ra, xin lỗi các thầy, sau đó nghe điện.
"Alo? Chuyện gì?"
"Tối nay cơm tối ngươi về nhà nấu à?" Ứng Thiện Khê ở đầu bên kia hỏi, "Hay là ta đi mua đồ ăn trước?"
"À, vậy cùng nhau đi mua, bọn ta mới vừa đánh bóng xong." Lý Lạc nói như vậy, rồi nói với các thầy, "Thầy à, Ứng Thiện Khê gọi ta đi mua đồ ăn, hai đứa con đi trước nhé."
Tôn lão sư: "?"
Triệu lão sư: "?"
Khổng Quân Tường cũng có chút kinh ngạc: "Tình huống gì đây?"
"Ngươi đang nói chuyện với ai đó?" Ứng Thiện Khê ở đầu bên kia điện thoại cũng tò mò hỏi, "Thầy giáo à? Thầy nào đó?"
"Chủ nhiệm lớp của ngươi đó." Lý Lạc nhìn về phía Tôn lão sư, lộ ra nụ cười tươi tắn, "Thầy dặn không cho phép ngươi yêu sớm, phải học cho giỏi, biết không?"
Tôn lão sư nghe vậy, sắc mặt nhất thời tối sầm.
Ứng Thiện Khê bên kia cũng im lặng: "Ngươi bịa chuyện cũng có mức độ thôi được không, chẳng phải nói đi đánh bóng rồi sao, Tôn lão sư mập như vậy, sao mà đi đánh bóng được."
Lúc này Lý Lạc đã đưa điện thoại di động về phía Tôn lão sư, trong đầu nghĩ để hai thầy trò trò chuyện đôi câu.
Không ngờ Ứng Thiện Khê đột nhiên nói ra một câu như vậy, trực tiếp khiến Lý Lạc và Tôn lão sư đều xấu hổ.
"Khụ khụ, Ứng Thiện Khê à." Tôn lão sư ho khan hai tiếng, che giấu sự lúng túng của mình, mở miệng nói, "Tuy ta hơi mập một chút, nhưng bóng rổ vẫn biết chơi."
"A!" Ứng Thiện Khê bị giật mình, vội vàng xin lỗi, "Thật xin lỗi, Tôn lão sư, thật ra thầy cũng không mập lắm."
"Không sao." Mặt Tôn lão sư hòa ái, không chút tức giận, "Các em có việc thì đi giải quyết trước đi."
"Vâng ạ, tạm biệt Tôn lão sư."
Lý Lạc cúp điện thoại, nói với Ứng Thiện Khê: "Vậy bọn ta về đây."
"Ngươi về nhà rồi ta tính sổ với ngươi sau." Ứng Thiện Khê nghiến răng thấp giọng nói.
"Ta mở loa ngoài mà."
"Hả? !"
"Yên tâm, vừa nãy là gạt ngươi thôi."
Lý Lạc cười ha ha cúp điện thoại, rồi gọi Triệu Vinh Quân, vẫy tay tạm biệt các thầy.
Nhìn hai học sinh rời đi, Khổng Quân Tường cười ha hả nhìn Tôn lão sư, trêu nói:
"Lý Lạc và Ứng Thiện Khê không chừng đã ở bên nhau từ cấp hai rồi ấy chứ? Cậu phải để ý một chút đấy, chia tay sẽ làm tổn thương các em, so với đơn thuần yêu đương ảnh hưởng còn lớn hơn nhiều."
"Ha." Tôn lão sư nhìn bóng lưng Lý Lạc đi xa, "Cậu nhóc này nói chuyện không giống học sinh mười lăm mười sáu tuổi chút nào, bốn người chúng ta đứng đây, nó vẫn lươn lẹo được."
"Tính cách này mới tốt chứ." Triệu lão sư bên cạnh nói, "Học sinh như vậy, dù thành tích không cao, sau này ra đời cũng sống dễ hơn, không như Triệu Vinh Quân lớp chúng ta, vừa nhìn đã thấy thật thà, sau này dễ bị thiệt thòi."
"Thôi được rồi." Tào lão sư lớp mười một xem cuộc vui đến giờ, vỗ vỗ đùi, đứng lên, "Đừng có đứng đây lo chuyện bao đồng nữa, đi ăn cơm thôi."
Cửa tiểu khu Bích Hải Lan Đình.
Từ Hữu Ngư đi theo Ứng Thiện Khê xuống lầu đến đây, đợi Lý Lạc đến cùng nhau đi mua đồ ăn.
Lúc này nàng vẫn còn hơi không nói nên lời, bởi vì từ lúc buổi trưa xin kết bạn QQ lại, đối phương vẫn không thông qua yêu cầu.
Chẳng phải nói bạn cùng lứa sao?
Vậy hẳn là đang nghỉ hè chứ?
Cả một buổi chiều cũng không vào QQ xem một chút sao?
Còn về Ứng Thiện Khê bên cạnh, Từ Hữu Ngư thì biết.
Từ Hữu Ngư bản thân cũng là học sinh của trường chuyên, chỉ là lớn hơn Lý Lạc, Ứng Thiện Khê bọn họ một khóa.
Hồi cấp hai, khi tham gia một cuộc thi luận văn ngữ văn, Từ Hữu Ngư đã gặp Ứng Thiện Khê, hai người còn trò chuyện với nhau.
Nhưng sau đó vì vấn đề thời gian thi của các môn, Ứng Thiện Khê theo yêu cầu của giáo viên, từ bỏ cuộc thi luận văn, chuyển sang thi môn khác.
Không ngờ lần này thuê phòng lại có thể gặp lại, còn trở thành bạn cùng phòng.
"Cậu nói Lý Lạc, không phải là bạn trai của cậu chứ?" Từ Hữu Ngư tán gẫu với Ứng Thiện Khê, thấy nàng hai ba câu đều nhắc đến Lý Lạc, không nhịn được tò mò hỏi.
Ứng Thiện Khê nghe vậy, liền lập tức lắc đầu: "Ta không thích hắn, sao có thể là bạn trai được."
Vừa dứt lời.
Lý Lạc và Triệu Vinh Quân đã đi tới từ khúc quanh, đối diện với hai người.
Không biết là vì sao, Lý Lạc vừa dừng chân trước mặt hai cô gái, đột nhiên sắc mặt ngẩn ra, hồi lâu không hoàn hồn.
Mà phát hiện Lý Lạc đã tới, Ứng Thiện Khê theo bản năng có chút hoảng hốt, thấy bộ dáng ngây người của hắn, còn tưởng là vừa rồi lời mình nói bị hắn nghe được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận