Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 178: Tình yêu mùi vị (length: 11456)

Khi Lý Lạc cùng Nhan Trúc Sanh đi tới khu vực chuẩn bị phía sau sân khấu, liếc mắt liền thấy Khổng Quân Tường mặt mày căng thẳng ở đó.
Lúc này Lý Lạc mới nhớ ra, trước đó Khổng Quân Tường đi cùng bọn họ xuống chỗ đất trống trước võ đài ngồi, chẳng bao lâu đã biến mất.
Vốn Lý Lạc còn tưởng hắn đi vệ sinh, dù sao Đinh lão sư cũng dời ghế theo tới, Khổng Quân Tường sao có thể để Đinh lão sư một mình ngồi xem tiết mục.
Nhưng hắn không ngờ lại nhìn thấy Khổng Quân Tường ở đây.
Hiếu kỳ đi tới bên cạnh Khổng Quân Tường, Lý Lạc mở miệng hỏi: "Khổng lão sư, ngươi ở đây làm gì vậy?"
Đột nhiên bị người bắt chuyện, Khổng Quân Tường đang khẩn trương giật mình cả người, rõ ràng là hơi bị hết hồn.
Chờ nghiêng đầu nhìn thấy Lý Lạc, Khổng Quân Tường mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
"Là ngươi à." Khổng Quân Tường hoàn hồn, "Ngươi với Nhan Trúc Sanh, tối nay còn có tiết mục của câu lạc bộ rock and roll đúng không?"
"Đúng vậy." Lý Lạc gật đầu, sau đó lại hỏi: "Vậy Khổng lão sư ở đây là...?"
"Khặc, khặc ho khan" Khổng Quân Tường hắng giọng, trông còn có chút ngượng ngùng, không trả lời thẳng, mà lại hỏi: "Lúc nãy ta đi, Đinh lão sư không nói gì chứ?"
"Không có, đang xem tiết mục đấy." Lý Lạc nói.
"Vậy thì tốt." Khổng Quân Tường hít sâu một hơi, sau đó từ từ thở ra, cuối cùng mới nói với Lý Lạc: "Lát nữa sau tiết mục này, tiết mục tiếp theo chính là ta."
Lời này vừa ra, Lý Lạc nhất thời nhíu mày.
Nhan Trúc Sanh bên cạnh cũng vẻ mặt tò mò: "Khổng lão sư muốn diễn cái gì ạ?"
"Không có tài cán gì như các ngươi." Khổng Quân Tường cười hai tiếng, "Chỉ là lên hát một bài."
"A." Nhan Trúc Sanh gật đầu, "Hát cho Đinh lão sư."
Lý Lạc ho khan hai tiếng, nhắc nhở Nhan Trúc Sanh: "Có vài lời không nên nói thẳng vậy, phải uyển chuyển một chút, nếu không Khổng lão sư lại ngại."
"Vậy nói sao?" Nhan Trúc Sanh nghiêng đầu hỏi.
"Phải nói là." Lý Lạc nghĩ một lát, "Khổng lão sư, bài hát này của ngươi, chắc là định hát cho người mình thích nghe phải không?"
Mặt Khổng Quân Tường tối sầm lại: "Hai ngươi không biết nói chuyện thì đừng nói."
"Thấy chưa." Nhan Trúc Sanh nghiêng đầu nhìn Lý Lạc, "Chẳng phải ý của ngươi cũng giống của ta sao?"
"Giống ý, nhưng ta nói uyển chuyển hơn mà." Lý Lạc mặt dày nói, "Khổng lão sư cố lên nhé, hai ta ở sau lưng cổ vũ hết mình!"
"Đừng nói nữa, càng nói ta càng run." Khổng Quân Tường xoa xoa tay, hà hơi một cái trong gió lạnh, "Lúc diễn tập, còn hơi lỡ nhịp ca từ, toàn bị chậm nửa nhịp."
"Hát bài gì?" Lý Lạc suy nghĩ, "Nếu là chậm nửa nhịp, lát nữa ta có thể giúp Khổng lão sư nhắc một tiếng."
Sau khi trò chuyện chi tiết với Khổng Quân Tường xong, Lý Lạc lén kéo Nhan Trúc Sanh vào góc, dặn dò nàng điều gì đó.
Nhan Trúc Sanh gật đầu, lập tức rời khỏi hậu trường, không biết đã đi làm gì.
Đêm lửa trại bắt đầu từ khoảng bảy giờ tối, sau mấy tiết mục đặc sắc liên tiếp, cô học tỷ lớp 11 phụ trách dẫn chương trình lại lên sân khấu, thông báo:
"Cảm ơn các anh chị khóa trên lớp 12/33 đã có màn biểu diễn đặc sắc, vừa thể hiện được tinh thần nỗ lực phấn đấu thi đại học của mọi người, vừa cho thấy được sự thú vị trong đời sống sinh hoạt thường ngày ở trường."
"Sau những tiết mục đặc sắc của các bạn, có một thầy giáo xung phong, sẽ mang đến cho chúng ta một ca khúc vô cùng hợp với chủ đề đêm lửa trại."
"Tiếp theo đây xin mời thầy chủ nhiệm lớp 10/18, Khổng Quân Tường, mang đến cho mọi người bài hát 'Mùa đông có một ngọn lửa'!"
"Phụt" Trương Quốc Hoàng đang thẳng lưng chăm chú nhìn vị trí trên sân khấu qua ống nhòm, khi nhìn thấy Khổng Quân Tường xuất hiện trong ống kính, lại thêm nghe ba chữ "Mùa đông có một ngọn lửa" trong tai, suýt chút nữa không nhịn được cười.
"Gu của lão Khổng này... Bài hát cũ quá rồi."
"Đừng để ý cũ hay không, dù sao nó cũng kinh điển." Trúc Vũ Phi cười ha ha, "Hơn nữa thực sự rất hợp với chủ đề đêm lửa trại."
Ngồi cạnh Đinh lão sư, Hứa Doanh Hoan nghe người dẫn chương trình thông báo, đầu tiên hơi kinh ngạc, sau đó lập tức quay sang nhìn Đinh lão sư.
Chỉ thấy Đinh Hương lúc này cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
Khi nhìn thấy Khổng Quân Tường thật sự xuất hiện trên sân khấu, cầm micro trông đầy khẩn trương, Đinh Hương bụm miệng, trong mắt có chút cảm động.
Sau đó không nhịn được nở nụ cười.
Hội những người ăn cơm chó số một lớp 8 nhìn thấy cảnh tượng đó, lập tức nở nụ cười hạnh phúc ngập tràn, khóe miệng không ngừng giương lên, trong lòng điên cuồng ủng hộ Khổng lão sư.
Thật không ngờ a, thật không ngờ.
Bình thường ăn đồ ăn do Lý Lạc với Nhan Trúc Sanh phát cơm chó là đủ rồi, Hứa Doanh Hoan không ngờ, giờ còn được ăn luôn món do thầy chủ nhiệm tự tay xuống bếp.
"Đinh lão sư, là Khổng lão sư đấy." Hứa Doanh Hoan ghé sát tai Đinh Hương, đè nén tâm trạng kích động của mình, thăm dò: "Lúc nãy không phải thầy bảo đi vệ sinh sao?"
"Ta cũng không ngờ." Tâm tình của Đinh Hương lúc này cũng rõ ràng đang lên xuống thất thường, nhưng trước mặt học sinh, vẫn giữ được vẻ điềm đạm của một giáo viên.
"Bài hát này, chắc là Khổng lão sư hát cho Đinh lão sư nghe nhỉ?" Hứa Doanh Hoan tiếp lời, cố gắng dẫn dắt.
Khóe môi Đinh Hương hơi cong lên, nhưng vẫn lắc đầu cười: "Không thể nói vậy, thầy ấy là chủ nhiệm lớp các em, bài hát này đương nhiên là hát cho các em nghe."
Oa nha~ Tuy không nhận được sự thừa nhận trực tiếp từ miệng Đinh lão sư, nhưng những lời này của Đinh lão sư càng khiến cho Hứa Doanh Hoan trong miệng gần như đang tiết ra đường hoá học.
Hay hay hay, lời này quá hay!
Hứa Doanh Hoan vui vẻ trò chuyện cùng Đinh lão sư.
Rất nhanh, nhạc nổi lên trên sân khấu.
Khổng Quân Tường căng thẳng đứng trên sân khấu, cẩn thận lắng nghe nhịp điệu.
Vốn dĩ hắn còn định sau khi lên sân khấu sẽ tìm vị trí của Đinh Hương trước, sau đó vừa nhìn vào mắt nàng, vừa hoàn thành bài hát.
Nhưng rõ ràng hắn đã tính sai.
Nếu chăm chỉ tìm kiếm, nhất định là sẽ tìm được.
Thế nhưng khi lên sân khấu, hắn quá hồi hộp, Khổng Quân Tường nhìn quét xung quanh đám người, rất nhanh liền bị âm nhạc vang lên cắt ngang.
Sau đó hắn hoảng hốt, vội vàng thu tầm mắt về, cố gắng phân biệt nhạc dạo.
Nếu như đúng theo kế hoạch ban đầu, thì có lẽ hắn phải chậm nửa nhịp mới có thể vào chủ đề.
Nhưng lần này thì khác.
Khi âm nhạc sắp đến phần chủ đề, thì đột nhiên ở hậu trường có ba tiếng trống "Đi, đi, đi".
Tiếng trống này gần như không thể nghe thấy đối với khán giả.
Nhưng đối với Khổng Quân Tường đang vô cùng tập trung chờ đợi, thì chẳng khác gì ba tiếng sét, lập tức đưa hắn vào đúng nhịp của ca khúc.
"Ngươi tựa như ngọn lửa trong mùa đông~"
"Lửa bùng cháy sưởi ấm trái tim ta~"
Sau khi thuận lợi vào được phần chủ đề, Khổng Quân Tường liền lập tức nhập trạng thái, biểu diễn trôi chảy tự nhiên.
Dù vẫn có chút run rẩy vì căng thẳng, nhưng trong đêm lửa trại, đương nhiên chẳng ai để ý chi tiết nhỏ đó.
Đinh Hương ngồi ở phía trước nhất của lớp 8, tập trung nghe Khổng Quân Tường hát bài này, trên mặt không tự chủ được mà nở nụ cười, lại càng lúc càng tươi, bản thân nàng cũng không nhận ra điều đó.
Chỉ có Hứa Doanh Hoan đang ăn đường ngọt lén nhìn thấy cảnh này, nhất thời hài lòng đến dậm chân, vẻ mặt mãn nguyện.
Mà khi Khổng Quân Tường hát đến "Mắt to của nàng trong sáng lại long lanh, tựa ngôi sao sáng nhất trên trời", trên mặt Đinh Hương rõ ràng thoáng ửng lên hai vệt hồng nhạt.
Học sinh lớp 8 ngồi ở phía sau phát ra những tràng cười và tiếng ồn ào có ý vị.
Trương Quốc Hoàng còn đứng cả dậy, lớn tiếng hô lên sân khấu: "Khổng lão sư tuyệt vời! Hát hay quá!"
Khổng Quân Tường đang hát rất hay thì suýt chút nữa bị cái tên Trương Quốc Hoàng này gọi lệch mất ca từ.
Nhưng may nhờ tiếng của Trương Quốc Hoàng, Khổng Quân Tường nhìn theo hướng giọng nói, liếc mắt liền tìm thấy vị trí của Trương Quốc Hoàng.
Sau đó tiện đường theo vị trí của Trương Quốc Hoàng mà đẩy lên phía trước, lập tức tìm thấy Đinh Hương.
Một giây kế tiếp, hai người bốn mắt nhìn nhau, Đinh Hương hơi ngượng ngùng cúi đầu, khẽ vuốt mái tóc bên tai.
Nhưng rất nhanh, nàng lại ngẩng đầu nhìn Khổng Quân Tường trên sân khấu, còn vẫy tay với thầy.
Thế là Khổng Quân Tường trên sân khấu cũng đồng thời vẫy tay đáp lại.
Những người khác đều nghĩ rằng Khổng lão sư đang vẫy tay với học sinh lớp mình.
Nhưng chỉ có học sinh lớp 8 biết rõ, chủ nhiệm của bọn họ rốt cuộc đang vẫy tay với ai.
Hứa Doanh Hoan thu hết những chuyện này vào trong mắt, hài lòng nhún nhảy.
Và đúng lúc này, Nhan Trúc Sanh đột nhiên xuất hiện trước mặt lớp 8, đi tới trước mặt Đinh Hương.
"Trúc Sanh?" Hứa Doanh Hoan nhìn Nhan Trúc Sanh bất ngờ nhô ra, thoáng ngẩn người, "Sao em lại quay về vậy? Không phải nói là ra phía sau chuẩn bị sao?"
"Lý Lạc bảo em đến."
Nhan Trúc Sanh nói như vậy, đột nhiên từ phía sau lưng móc ra một đống hoa, hướng Đinh Hương đưa tới, "Đinh lão sư, cho ngươi, Lý Lạc nói, có đi lên hay không, ngươi có thể tự quyết định."
Đinh Hương kinh ngạc nhận lấy bó hoa này, đơn giản quan sát một phen.
Chỉ thấy hoa này có bốn năm đóa dáng vẻ, nhàn nhạt mùi hoa ngửi, hiển nhiên là hoa thật.
Phía dưới cùng chỉ là dùng mấy tờ giấy khăn bọc lại, thậm chí còn có thể loáng thoáng nghe thấy được một ít bùn đất thơm ngát.
"Nhan Trúc Sanh, ngươi hoa này từ nơi này đem ra?" Đinh Hương không nhịn được hỏi.
Nhan Trúc Sanh nháy mắt mấy cái, trong đầu nhớ lại một hồi: "Là ái tình mùi vị, để cho ta chỉ dẫn bọn họ đi tới Đinh lão sư trong tay."
Đinh Hương: "..."
"Đinh lão sư, ngươi nhanh lên đi thôi." Hứa Doanh Hoan ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, "Lại chờ một lúc, Khổng lão sư liền muốn hát xong rồi."
Bị Hứa Doanh Hoan một nhắc nhở như vậy, Đinh Hương cũng liền tạm thời không đi suy nghĩ những thứ hoa này là đến từ đâu loại vấn đề này rồi.
Nàng một lần nữa nhìn về phía trên võ đài Khổng Quân Tường, cắn môi, người cũng còn không có đứng dậy đây, liền đã bị mình trong lòng ý niệm cùng ảo tưởng làm mắc cỡ gò má ửng hồng, bên tai đều mơ hồ tại nóng lên.
Nhưng nàng cuối cùng vẫn là đứng lên thân, tại Hứa Doanh Hoan mặt đầy mong đợi trong ánh mắt, xuyên toa giữa những ghế dựa, bước chân kiên định hướng trên đài đi tới...
Bạn cần đăng nhập để bình luận