Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại
Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 303: Ngươi chẳng lẽ muốn cùng ta chia tay sao? (length: 21404)
Đại khái là nghe thấy bên ngoài hành lang có chút động tĩnh.
Lý Lạc vừa chạy qua hành lang đến cửa phòng vệ sinh thì Nhan Trúc Sanh đột nhiên mở cửa phòng vệ sinh, thò đầu ra, khiến Từ Hữu Ngư dừng bước, thiếu chút nữa đụng phải.
Còn Lý Lạc sau khi nghe tiếng mở cửa sau lưng cũng quay đầu lại, rồi thấy Nhan Trúc Sanh với mái tóc dài ướt sũng xõa trên đôi vai trắng như tuyết, những giọt nước từ đầu ngón tay đang bám vào mép cửa chảy xuống, theo làn da trơn mịn ở mu bàn tay và đường cong cánh tay mà trượt xuống đất.
Khi thấy Từ Hữu Ngư ở cửa, Nhan Trúc Sanh quay đầu nhìn Lý Lạc đang ở phía bắc của cửa, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi: "Các ngươi đang làm gì?"
"Ho khan... không làm gì cả." Lý Lạc khoát tay liên tục, ánh mắt không tự chủ rơi vào đôi vai trần mịn cùng chiếc cổ thon dài mà Nhan Trúc Sanh để lộ ra bên ngoài cửa.
Mái tóc dài ướt át rũ xuống, cùng với khuôn mặt im lặng còn đọng những giọt nước của Nhan Trúc Sanh, nhìn như vậy, tựa như thấy một nàng tiên đang nổi trên mặt nước như hoa phù dung, khiến người ta không nỡ rời mắt.
Nhưng rất nhanh, Từ Hữu Ngư vẻ mặt bất đắc dĩ đẩy vai Nhan Trúc Sanh, để nàng trở lại phòng tắm: "Trúc Sanh, ngươi không sợ vừa mở cửa ra, người đứng ngoài là Lý Lạc à?"
"Ta dùng khăn lông che rồi mà." Thanh âm của Nhan Trúc Sanh từ trong phòng tắm vọng ra, nghe mà Lý Lạc giật giật khóe mắt, trong đầu như thể đã có hình ảnh.
"Thế mà gọi là che à?" Từ Hữu Ngư thở dài, cũng không biết nên nói cô nàng như thế là tốt hay không nữa, "Tóm lại mau vào tắm tiếp đi, coi chừng cảm lạnh."
"Ừm." Nhan Trúc Sanh ngoan ngoãn trở vào phòng tắm, sau đó Từ Hữu Ngư lùi ra, đóng cửa phòng vệ sinh lại.
Nghiêng đầu nhìn Lý Lạc, Từ Hữu Ngư cười ha ha nói: "Ngươi chẳng lẽ thấy tiếc à? Nếu vừa rồi đi chậm một chút, nói không chừng đã được thấy cảnh đẹp rồi đấy?"
Lý Lạc nhếch mép, sau đó nghiêm mặt nói: "Ta là loại người như vậy sao? Đừng có nói bậy."
"A." Từ Hữu Ngư liếc hắn một cái, "Trúc Sanh có thể không để ý, chứ ta là nhìn rõ lắm đó nha."
Vừa nói, Từ Hữu Ngư tiến lại gần Lý Lạc, cười hì hì nói nhỏ: "Vừa nãy vẫn cứ nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của Trúc Sanh đấy, có phải rất đẹp không?"
Lý Lạc đúng là có chút chột dạ né tránh ánh mắt.
Xương quai xanh của Nhan Trúc Sanh, thật sự rất mê người.
Có lẽ do dáng người thon thả cân đối, so với Từ Hữu Ngư và Ứng Thiện Khê, xương quai xanh của Nhan Trúc Sanh có vẻ sâu hơn một chút, nhìn rất rõ ràng, nhưng cũng nhờ rèn luyện thường xuyên, mà không tạo cảm giác yếu đuối như có khung xương đặc biệt gầy.
Nói theo kiểu bây giờ, chính là muốn nuôi cá vàng trong cái hốc xương quai xanh đó.
Khiến người ta nhìn không nỡ rời mắt.
"Nàng để lộ bờ vai ra, ta không nhịn được nhìn thêm vài lần thì cũng bình thường mà."
"Ta có nói không bình thường đâu." Từ Hữu Ngư cười hì hì nói, "Không nhìn thêm mới không bình thường đó, nhưng mà..."
Nói đến đây, Từ Hữu Ngư đột nhiên mỉm cười nói: "Chuyện cái ly rượu, ta còn chưa tính sổ với ngươi đấy."
Nghe vậy, Lý Lạc lập tức như lòng bàn chân bôi dầu, vội vàng chạy về phòng ngủ.
Từ Hữu Ngư túm lấy vạt áo của hắn, nhưng không ngờ tên này chạy nhanh như vậy, thiếu chút nữa đã để hắn trốn thoát.
Nhưng cứ như vậy, hai người một đuổi một chạy, rồi cùng chạy vào phòng ngủ của Lý Lạc.
Cuối cùng, Lý Lạc không còn đường nào để trốn, bị Từ Hữu Ngư bổ nhào một phát đè xuống giường.
Nằm sấp trên giường bị Từ Hữu Ngư đè ép, Lý Lạc nghe thấy tiếng nước chảy tí tách từ phòng tắm, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở Từ Hữu Ngư: "Học tỷ đừng nghịch nữa, Khê Khê đang tắm đấy, đừng để nàng ấy phát hiện."
"Giờ thì biết sợ à?" Từ Hữu Ngư nằm phục trên lưng Lý Lạc, cười khanh khách ghé sát tai hắn, nhẹ nhàng thổi hơi nói: "Không phải vừa rồi chạy nhanh lắm sao."
"Ta sai rồi được chưa." Lý Lạc quả quyết nhận lỗi, nhận sợ cực kỳ nhanh chóng: "Cái ly rượu kia, chủ yếu là để chị uống rượu trong phòng, bình thường sẽ không bị người khác nhìn thấy đâu."
"Chủ yếu là em nghĩ, chỉ tặng mỗi một cái ly rượu thì ý nghĩa không đủ, nên mới muốn khắc thêm chữ, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là 'Văn Nghệ Niên Đại' cùng với bút danh của em có ý nghĩa kỷ niệm hơn."
"Chị thấy thế nào?"
"Thế? Tên Từ Hữu Ngư của chị chẳng lẽ không có ý nghĩa kỷ niệm à?" Từ Hữu Ngư hừ một tiếng, nói: "Em xem ra là cố tình tạo cơ hội cho chị bị lộ thân phận, thật là đáng chém!"
"Oan uổng quá, thọ tinh đại nhân." Lý Lạc vội vàng kêu oan, "Em đối với thọ tinh đại nhân là thành thật một lòng, trời đất chứng giám, tuyệt đối không có ý đồ xấu."
"Tin em mới là lạ." Từ Hữu Ngư liếc mắt.
Nhưng Lý Lạc lại nói tiếp: "Thật ra, ly rượu chỉ là một phần quà em tặng chị, còn một phần khác, em dự định sẽ tặng bù vào ngày mùng 8."
"Hả?" Từ Hữu Ngư bị hắn làm lệch đề tài, ngược lại có chút hứng thú: "Chỉ tặng có một phần là sao? Chẳng lẽ còn có quà khác mà không cho chị à?"
"Nói ra thì hết ý nghĩa." Lý Lạc lắc đầu: "Đợi đến khi tan học ngày mùng 8 về, đến lúc đó chị sẽ biết."
Bị Lý Lạc khơi gợi hứng thú, Từ Hữu Ngư định hỏi thêm mấy câu.
Nhưng bên phòng tắm lại truyền đến giọng nói nghi ngờ của Ứng Thiện Khê.
"Lý Lạc, anh về phòng ngủ rồi à?" Ứng Thiện Khê lúc nãy đang tắm, giờ mới làm ướt tóc, vừa tắt vòi sen xong, còn đang đánh dầu gội thì nghe thấy mơ hồ tiếng nói chuyện trong phòng ngủ, liền lập tức hỏi: "Anh đang nói gì vậy? Em không nghe rõ."
"Không có gì không có gì!" Lý Lạc bị cái mông của học tỷ ngồi trên eo, vội vàng lớn tiếng đáp lại: "Anh chỉ định hỏi em còn bao lâu nữa thì xong."
"À, còn lâu lắm." Ứng Thiện Khê vội vàng đáp lại từ sau cánh cửa phòng tắm: "Em mới gội đầu thôi, anh phải đợi ít nhất vài chục phút nữa đó."
"Ít nhất vài chục phút nữa à?" Từ Hữu Ngư cười tủm tỉm nằm trên lưng Lý Lạc, nhỏ giọng trêu ghẹo: "Vậy xem ra thời gian còn rất đủ đấy."
"Đủ gì mà đủ?" Lý Lạc tức giận nói: "Chị mau xuống đi, ai mà biết nàng ấy có tắm nhanh hơn không."
"Em đúng là không hiểu rồi." Từ Hữu Ngư cười ha ha nói: "Khê Khê sau khi tắm xong còn phải xoa sữa dưỡng thể các thứ, lúc trước chị còn giúp nàng xoa nữa, da thịt mịn lắm, mới tắm xong còn trơn mượt."
"Chị nói với em mấy chuyện này làm gì." Lý Lạc sầm mặt, lập tức ngắt lời: "Đừng có quậy nữa có được không?"
"Chị quậy gì đâu?" Từ Hữu Ngư ngồi trên eo hắn nhún nhẩy hai cái, sau đó tiếp lời: "Chuyện vừa nãy vẫn chưa nói xong mà, em nói là có quà muốn tặng chị đúng không?"
"Chuyện đó đợi mùng 8 rồi tính."
"Giờ không nói được à?"
"Nói hết rồi thì còn gì là bất ngờ, chị nhất định phải biết bây giờ sao?"
"Vậy cũng được." Từ Hữu Ngư nghĩ một chút, cũng không vội nữa, nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài hành lang thì liền nhanh chóng xoay người, từ trên người Lý Lạc bước xuống.
Và ngay khi Từ Hữu Ngư đi ra khỏi phòng ngủ thì ngoài cửa đã truyền đến giọng nói của Nhan Trúc Sanh: "Học tỷ, chị với Lý Lạc đang làm gì vậy?"
"Không làm gì cả." Từ Hữu Ngư cười tủm tỉm nói: "Chỉ đang cảm ơn hắn tặng quà sinh nhật thôi."
"À." Nhan Trúc Sanh gật đầu: "Em tắm xong rồi, học tỷ cũng đi tắm đi."
"Ừm, chị đi đây."
Từ Hữu Ngư trở về phòng lấy quần áo đi tắm, rồi vào phòng tắm.
Còn Nhan Trúc Sanh thì đi vào phòng ngủ của Lý Lạc, liếc mắt về phía phòng tắm nơi Ứng Thiện Khê đang tắm, rồi tiến đến mép giường, nhỏ giọng nói: "Lý Lạc, giúp em một việc."
"Sao vậy?" Lý Lạc lật người nằm ngửa trên giường, ngước nhìn Nhan Trúc Sanh.
Lúc này Nhan Trúc Sanh đã thay một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, mặc chiếc quần ngủ cực ngắn, để lộ ra đôi chân dài trắng như tuyết.
Đang đứng ở mép giường hai tay chống lên đầu gối, đôi đùi trắng nõn khiến Lý Lạc hoa cả mắt.
"Giúp em sấy tóc." Nhan Trúc Sanh tháo chiếc khăn lông đang quấn trên đầu, mái tóc đen ướt sũng như thác nước đổ xuống.
Vì nàng ngồi chống đầu gối nên có vài sợi tóc dài nhất gần như chạm đến mắt cá chân.
"Khụ." Cân nhắc thời gian tắm của Ứng Thiện Khê, Lý Lạc nhảy xuống giường, lấy máy sấy tóc từ trong ngăn kéo, kéo Nhan Trúc Sanh đi ra ngoài, vừa đi vừa thấp giọng nói: "Sang phòng em hẵng sấy."
"Ừm." Nhan Trúc Sanh ngoan ngoãn gật đầu, theo Lý Lạc cẩn thận từng li từng tí ra khỏi phòng ngủ, rồi đến phòng ngủ của Nhan Trúc Sanh, còn vô cùng chu đáo đóng cửa lại, tiện tay khóa luôn.
Lý Lạc không để ý nàng đã khóa cửa, để nàng ngồi khoanh chân trên giường, quay lưng lại với mình, xõa mái tóc dài xuống, Lý Lạc cắm máy sấy vào điện, rồi bắt đầu cẩn thận sấy tóc cho Nhan Trúc Sanh.
So với Từ Hữu Ngư, Nhan Trúc Sanh thì an tĩnh hơn nhiều, không cố tình nói những lời trêu ghẹo hắn.
Lúc sấy tóc cho nàng, Nhan Trúc Sanh nhắm mắt lại lặng lẽ hưởng thụ cảm giác ngón tay Lý Lạc xuyên qua những sợi tóc của mình.
Khoảng chừng mười phút thì Lý Lạc xem như đã giúp nàng sấy khô mái tóc dài mượt mà.
Xong việc, Lý Lạc thở ra một hơi, rồi rút máy sấy tóc ra: "Vậy anh ra ngoài trước đây, em ngủ sớm đi."
"Chờ một chút." Nhan Trúc Sanh quay người lại, kéo lấy ống tay áo của hắn, không cho hắn đi.
"Sao vậy?"
"Ôm một cái."
"Em suy nghĩ kỹ rồi mới nói câu này đi." Lý Lạc nhếch mép: "Gần đây chúng ta có chuyện gì cần ăn mừng sao?"
"Chúng ta chẳng phải là người yêu sao?"
Nhan Trúc Sanh ngồi xổm ở mép giường, đã thẳng người lên, ôm lấy mép giường Lý Lạc, đầu vùi vào trong lòng hắn, "Tình nhân ôm nhau một chút có phải là chuyện rất bình thường không?"
"Khi nào chúng ta là tình nhân rồi?"
"Lúc chơi trò đại phú ông."
"Đó chỉ là trò chơi thôi, hơn nữa bây giờ cũng kết thúc rồi."
"Kết thúc rồi chúng ta cũng đâu có chia tay." Nhan Trúc Sanh ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, một vẻ ngây thơ vô tội nhìn hắn, "Chẳng lẽ ngươi muốn chia tay ta sao?"
Lý Lạc: "?"
Sao tự nhiên lại nhảy sang chuyện hắn có muốn chia tay hay không?
Lý Lạc cả người ngây ra một hồi, Nhan Trúc Sanh đã không hề khách khí dụi vào lòng Lý Lạc, mặt nhỏ cọ xát vào ngực hắn.
"Từ từ đã," Lý Lạc giữ bả vai Nhan Trúc Sanh lại, "Ta cảm thấy chúng ta vẫn cần phải nói rõ chuyện này, ngươi đừng ôm có được không?"
"Nói rõ gì chứ?" Khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Trúc Sanh lộ vẻ nghi ngờ.
"Ngươi đừng có giả vờ ngốc nữa." Lý Lạc nghiêm mặt, nắm lấy khuôn mặt nàng, tức giận nói, "Trò chơi chỉ là trò chơi, không được coi là thật."
"A" Nhan Trúc Sanh chu miệng, sau đó nói, "Vậy coi như là ăn mừng đi."
"Ăn mừng cái gì?"
"Ăn mừng sinh nhật học tỷ vui vẻ?"
"Vậy ngươi đi ôm học tỷ đi, ôm ta làm gì?"
"Vậy thì ăn mừng ngươi chơi đại phú ông thắng lợi." Mắt Nhan Trúc Sanh sáng lên, nghĩ ra một lý do tuyệt vời, sau đó ôm chặt Lý Lạc không buông, "Chúc mừng."
Lý Lạc: "..."
Đúng lúc Lý Lạc đang cạn lời, bội phục góc độ xảo trá của Nhan Trúc Sanh thì ngoài cửa đã có tiếng bước chân dồn dập.
Sau đó, tiếng của Ứng Thiện Khê vang lên ngoài hành lang.
"Trúc Sanh." Tiếng gõ cửa vang lên từ phòng vệ sinh bên cạnh, rồi Ứng Thiện Khê nghi hoặc hỏi, "Ngươi có thấy Lý Lạc đâu không? Vừa nãy còn ở phòng ngủ, kết quả lại không thấy."
"Ta đang tắm mà, không phải Trúc Sanh." Tiếng Từ Hữu Ngư từ trong phòng vệ sinh vọng ra, "Trúc Sanh tắm xong trước rồi, hình như tìm Lý Lạc có việc, ngươi đến phòng ngủ của nàng xem đi."
"Ờ ha." Ứng Thiện Khê vội vàng gật đầu, rồi đi về phía phòng ngủ của Nhan Trúc Sanh.
Lý Lạc vừa nghe liền vội vàng buông Nhan Trúc Sanh ra, cầm máy sấy tóc đi về phía cửa, nhưng vừa chạm vào tay nắm cửa thì phát hiện không mở được, lập tức ngẩn người, rồi mới biết đồ chơi này đã bị khóa rồi!
Mà lúc này, Ứng Thiện Khê đã tới cửa.
Không biết có phải vì hơi luống cuống hay không, Ứng Thiện Khê vừa gõ cửa, vừa nắm lấy tay nắm bên ngoài.
Kết quả vừa hơi dùng sức liền thấy cửa bị khóa, trong lòng giật thót, vội vàng hỏi vào trong: "Lý Lạc, Lý Lạc? Ngươi có ở trong không? Trúc Sanh cũng ở trong đó à?"
Lý Lạc vội vàng mở khóa cửa, sau đó mở cửa phòng, cầm máy sấy tóc đi ra: "Ta ở đây."
"Hai người làm gì trong đó?" Ứng Thiện Khê nheo mắt, nghi ngờ hỏi.
"Tóc nàng hơi dài, nên nhờ ta sấy giúp." Lý Lạc giơ máy sấy tóc lên giải thích.
"Hả, vậy sao." Ứng Thiện Khê bán tín bán nghi, "Vậy hai người khóa cửa làm gì?"
"Ta bình thường có thói quen khóa cửa rồi." Nhan Trúc Sanh đang ngồi trên giường nháy mắt mấy cái, rồi ngoan ngoãn nói, "Khê Khê tắm xong rồi sao? Để Lý Lạc giúp ngươi sấy tóc luôn đi."
Nghe Nhan Trúc Sanh nói thế, Ứng Thiện Khê nhất thời nghẹn lại, theo bản năng lẩm bẩm: "Ai, ai muốn hắn sấy tóc cho chứ..."
"Được rồi được rồi, ta sấy cho ngươi một chút." Lý Lạc vội ấn bả vai Ứng Thiện Khê, rồi đi về phía phòng ngủ của nàng.
Bị Lý Lạc đẩy vào phòng ngủ, Ứng Thiện Khê giả vờ từ chối rồi ngồi xuống giường, co chân làm dáng vẻ giống Nhan Trúc Sanh, để Lý Lạc cắm máy sấy tóc rồi giúp nàng sấy tóc.
Có điều so với Nhan Trúc Sanh thì Ứng Thiện Khê lại nói nhiều hơn một chút.
"Vừa rồi hai người ở trong phòng ngủ của Trúc Sanh, cũng chỉ sấy tóc thôi à?"
"Nếu không thì sao? Còn có thể làm gì nữa?" Lý Lạc mặt không đổi sắc nói, "Ta cũng đâu biết nàng khóa cửa, chắc là theo thói quen vừa vào cửa đã khóa rồi."
"Ừm." Ứng Thiện Khê miễn cưỡng tin hắn một chút, rồi lại nói, "Vậy ngươi giúp ta lấy Pikachu ở đầu giường đến đây đi."
"Ừ? Cái này à?" Lý Lạc tiện tay nhấc Pikachu lên, đưa cho Ứng Thiện Khê.
Ứng Thiện Khê gật đầu, rồi lặng lẽ ôm Pikachu vào lòng, nhân lúc Lý Lạc không để ý mà tức giận bóp mấy cái đầu Pikachu.
Một lúc sau, không biết nàng nghĩ tới điều gì, đột nhiên lại nói: "Cả Doraemon nữa cũng giúp ta lấy tới đây đi."
"Ờ." Lý Lạc cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ là lúc sấy tóc nàng rảnh rỗi buồn chán, nên đưa cả Doraemon đến tay nàng.
"Bạn cùng cảnh ngộ" vừa rơi vào lòng Ứng Thiện Khê thì lập tức nhìn nhau, câm lặng không nói.
Sau đó, đầu Doraemon cũng bị gặp nạn.
So với Nhan Trúc Sanh tóc dài tới eo thì tóc của Ứng Thiện Khê hơi ngắn hơn một chút, tầm qua vai, rủ xuống sau lưng xương bả vai một đoạn.
Nếu cột tóc đuôi ngựa cao lên thì tóc sẽ vừa rơi đến ngang vai, trông cũng rất nhẹ nhàng, đáng yêu.
Sấy tóc giúp nàng tốn mất bảy tám phút, bồi Ứng Thiện Khê nói chuyện một chút, sau khi Lý Lạc tắt máy sấy thì nói: "Ta đi tắm đây, ngươi đi ngủ sớm đi."
"Ừm." Ứng Thiện Khê hưởng thụ xong phục vụ của Lý Lạc thì cơn giận cũng nguôi ngoai không ít, buông những "người cùng cảnh ngộ" trong lòng ra.
Nhìn Lý Lạc rời khỏi phòng ngủ, Ứng Thiện Khê nằm dài trên giường, khẽ thở dài một cái, rồi hồi tưởng lại hình ảnh hôm nay mình bị Lý Lạc "tường đông" khi chơi đại phú ông, gò má chợt ửng đỏ.
Ôm gấu trúc bông bên cạnh vào, nàng kẹp hai chân vào giữa, rồi lấy điện thoại ra lật xem tiểu thuyết của Lý Lạc, tìm đến những chương mà nàng đã thêm vào thẻ kẹp sách.
Tất cả đều là những đoạn ngọt ngào, tình cảm của nhân vật chính Lý Dương và Thẩm Đông Đông.
Mà bên kia.
Lý Lạc vừa tắm vội xong, đang định ngồi vào máy tính gõ chữ thì cửa phòng lại bị đẩy ra.
Cảm thấy sau lưng có một làn gió thơm, gáy lại mềm mại như bị chạm vào, Lý Lạc thở dài: "Học tỷ tắm xong rồi à?"
"Đúng vậy." Từ Hữu Ngư cười hì hì nói, "Học đệ có mệt không? Không mệt thì cho học tỷ sấy tóc đi."
Lý Lạc lại thở dài một hơi, nghĩ xem liệu dịch vụ sấy tóc của mình có nên thu phí hay không?
Chỉ nửa tiếng mà sấy ba lần, hắn nhanh chóng thành thầy Tony chuyên sấy tóc rồi.
Có điều vì "nể mặt" thọ tinh đại nhân đang lạm quyền, Lý Lạc vẫn đứng dậy nhường ghế, chờ Từ Hữu Ngư ngồi xuống thì bật máy sấy tóc giúp nàng làm khô tóc.
So với hai người trước, tóc của Từ Hữu Ngư còn ngắn hơn chút, rủ xuống chỉ vừa quá vai.
Có lẽ là do viết truyện mạng lâu, tóc có phần mỏng đi nên chỉ cần sấy vài phút là gần như xong rồi.
Từ Hữu Ngư ngồi trước máy tính, trong lúc rảnh rỗi đăng nhập tài khoản nhà văn của mình vào máy tính của Lý Lạc, cuộn tròn chân nhìn số liệu hậu trường.
Vốn chỉ muốn lướt qua rồi trêu đùa với Lý Lạc về chuyện cá cược thôi.
Kết quả vừa nhìn, nàng cả người như bị điện giật.
"Chuyện gì xảy ra vậy?!" Từ Hữu Ngư kinh hãi, vội ghé sát mắt vào màn hình nhìn kỹ, xác định mình không nhìn nhầm, "Sao tự dưng tăng lên 9900 đặt mua vậy?! Rõ ràng buổi sáng mới có 9800 thôi mà!"
Dựa theo tốc độ tăng hai ba chục đặt mua mỗi ngày gần đây thì kể cả tối nay nàng không cập nhật, cũng không thể tăng lên nhanh như vậy được.
Nếu tăng nhanh thế thì chẳng phải đến ngày mùng 8 là có thể đạt vạn đặt rồi sao?
Nghĩ đến đây, Từ Hữu Ngư bắt đầu tìm nguyên nhân.
Nhưng nguyên nhân rất dễ tìm thôi.
Bởi vì ( bạn nhận được khen thưởng 1000000 điểm từ "Trọng Nhiên" cho 《 Văn Nghệ Niên Đại 》 ) Đây là một thông báo trong cột ghi chép khen thưởng của độc giả ở hậu trường.
Nhìn thời gian, lại là vào lúc chạng vạng tối sau khi đánh thưởng, tên này chẳng phải đang chơi đại phú ông mà vẫn lén lút làm tay này đấy chứ?
Từ Hữu Ngư nghiến răng, lại đăng nhập ứng dụng Khải Điểm để xem, dòng chữ nổi bật nhất ngay lập tức hiện ra.
(Trọng Nhiên ủng hộ 《 Văn Nghệ Niên Đại 》 rương bạc, trở thành "Bạch Ngân đại minh" của tác phẩm!) Thấy vậy, mặt Từ Hữu Ngư nhất thời tối sầm lại, giận dữ nghiêng đầu trừng mắt nhìn Lý Lạc.
"Cái tên này, hóa ra đợi ở đây à? Cần không vậy?"
Phải biết rằng, trong thời kỳ này, "Bạch Ngân minh" vẫn là một thứ hiếm thấy, thông thường một tháng cũng chưa chắc thấy được một lần.
Lúc này mà có một Bạch Ngân minh nện xuống thì đối với một cuốn sách mà nói, sẽ mang lại hiệu ứng tuyên truyền vô cùng lớn.
Có thể đạt tốc độ tăng đặt mua lớn trong thời gian ngắn cũng không phải là chuyện lạ.
Nhưng dù sao thì đó cũng là 10 nghìn tệ đấy chứ.
Lý Lạc vì để thắng cuộc mà thật đúng là không từ thủ đoạn mà.
"Khụ." Lý Lạc thấy "mánh khóe" của mình bị phát hiện thì cũng hắng giọng, "Binh bất yếm trá thôi mà, đâu có nói là không được đâu."
"Hừ." Từ Hữu Ngư hậm hực đứng dậy, ngay lập tức đi ra ngoài phòng.
Lý Lạc thấy thế thì hỏi: "Học tỷ đi đâu vậy? Không ngồi chơi một chút nữa à?"
"Ngồi gì đó mà ngồi? Về gõ chữ đi!"
"Đừng mà." Lý Lạc cười hắc hắc nói, "Sinh nhật cùng ngày, làm sao có thể gõ chữ chứ? Ngươi không phải đều đã xin nghỉ rồi sao."
"Còn không phải tại ngươi." Từ Hữu Ngư quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái, "Ngươi chờ ta đó, nếu để cho ta thắng, ngươi sẽ biết tay!"
"Không kịp đâu." Lý Lạc ha ha cười nói, "Hiệu quả của huy hiệu Bạch Ngân vẫn là mạnh, ta phỏng chừng ngày mai ngươi có thể vạn đặt trước."
"Thắng bại chưa phân, ngươi tốt nhất đừng nên quá kiêu ngạo." Từ Hữu Ngư nheo mắt lại, khó có được dâng lên ý chí chiến đấu hừng hực, sau đó gật đầu, liền lập tức chạy về phòng ngủ, mở phần mềm gõ chữ chính là gõ không ngừng.
Nhìn nàng một bộ ý chí chiến đấu tràn đầy như vậy, Lý Lạc nhất thời trong lòng một cái lộp bộp, trong đầu nghĩ cái này tổng không lẽ còn có thể thua chứ?
Tuy nói mỗi lần cập nhật một chương, số lượng đặt cũng sẽ bởi vì số chương tăng lên mà giảm bớt, cũng chậm lại tốc độ tăng số lượng đặt.
Thế nhưng lấy hiệu suất gõ chữ của Từ Hữu Ngư, hẳn là như vậy cũng không kịp mới đúng.
Nghĩ như vậy, Lý Lạc cũng liền hơi chút yên tâm một ít...
Lý Lạc vừa chạy qua hành lang đến cửa phòng vệ sinh thì Nhan Trúc Sanh đột nhiên mở cửa phòng vệ sinh, thò đầu ra, khiến Từ Hữu Ngư dừng bước, thiếu chút nữa đụng phải.
Còn Lý Lạc sau khi nghe tiếng mở cửa sau lưng cũng quay đầu lại, rồi thấy Nhan Trúc Sanh với mái tóc dài ướt sũng xõa trên đôi vai trắng như tuyết, những giọt nước từ đầu ngón tay đang bám vào mép cửa chảy xuống, theo làn da trơn mịn ở mu bàn tay và đường cong cánh tay mà trượt xuống đất.
Khi thấy Từ Hữu Ngư ở cửa, Nhan Trúc Sanh quay đầu nhìn Lý Lạc đang ở phía bắc của cửa, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi: "Các ngươi đang làm gì?"
"Ho khan... không làm gì cả." Lý Lạc khoát tay liên tục, ánh mắt không tự chủ rơi vào đôi vai trần mịn cùng chiếc cổ thon dài mà Nhan Trúc Sanh để lộ ra bên ngoài cửa.
Mái tóc dài ướt át rũ xuống, cùng với khuôn mặt im lặng còn đọng những giọt nước của Nhan Trúc Sanh, nhìn như vậy, tựa như thấy một nàng tiên đang nổi trên mặt nước như hoa phù dung, khiến người ta không nỡ rời mắt.
Nhưng rất nhanh, Từ Hữu Ngư vẻ mặt bất đắc dĩ đẩy vai Nhan Trúc Sanh, để nàng trở lại phòng tắm: "Trúc Sanh, ngươi không sợ vừa mở cửa ra, người đứng ngoài là Lý Lạc à?"
"Ta dùng khăn lông che rồi mà." Thanh âm của Nhan Trúc Sanh từ trong phòng tắm vọng ra, nghe mà Lý Lạc giật giật khóe mắt, trong đầu như thể đã có hình ảnh.
"Thế mà gọi là che à?" Từ Hữu Ngư thở dài, cũng không biết nên nói cô nàng như thế là tốt hay không nữa, "Tóm lại mau vào tắm tiếp đi, coi chừng cảm lạnh."
"Ừm." Nhan Trúc Sanh ngoan ngoãn trở vào phòng tắm, sau đó Từ Hữu Ngư lùi ra, đóng cửa phòng vệ sinh lại.
Nghiêng đầu nhìn Lý Lạc, Từ Hữu Ngư cười ha ha nói: "Ngươi chẳng lẽ thấy tiếc à? Nếu vừa rồi đi chậm một chút, nói không chừng đã được thấy cảnh đẹp rồi đấy?"
Lý Lạc nhếch mép, sau đó nghiêm mặt nói: "Ta là loại người như vậy sao? Đừng có nói bậy."
"A." Từ Hữu Ngư liếc hắn một cái, "Trúc Sanh có thể không để ý, chứ ta là nhìn rõ lắm đó nha."
Vừa nói, Từ Hữu Ngư tiến lại gần Lý Lạc, cười hì hì nói nhỏ: "Vừa nãy vẫn cứ nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của Trúc Sanh đấy, có phải rất đẹp không?"
Lý Lạc đúng là có chút chột dạ né tránh ánh mắt.
Xương quai xanh của Nhan Trúc Sanh, thật sự rất mê người.
Có lẽ do dáng người thon thả cân đối, so với Từ Hữu Ngư và Ứng Thiện Khê, xương quai xanh của Nhan Trúc Sanh có vẻ sâu hơn một chút, nhìn rất rõ ràng, nhưng cũng nhờ rèn luyện thường xuyên, mà không tạo cảm giác yếu đuối như có khung xương đặc biệt gầy.
Nói theo kiểu bây giờ, chính là muốn nuôi cá vàng trong cái hốc xương quai xanh đó.
Khiến người ta nhìn không nỡ rời mắt.
"Nàng để lộ bờ vai ra, ta không nhịn được nhìn thêm vài lần thì cũng bình thường mà."
"Ta có nói không bình thường đâu." Từ Hữu Ngư cười hì hì nói, "Không nhìn thêm mới không bình thường đó, nhưng mà..."
Nói đến đây, Từ Hữu Ngư đột nhiên mỉm cười nói: "Chuyện cái ly rượu, ta còn chưa tính sổ với ngươi đấy."
Nghe vậy, Lý Lạc lập tức như lòng bàn chân bôi dầu, vội vàng chạy về phòng ngủ.
Từ Hữu Ngư túm lấy vạt áo của hắn, nhưng không ngờ tên này chạy nhanh như vậy, thiếu chút nữa đã để hắn trốn thoát.
Nhưng cứ như vậy, hai người một đuổi một chạy, rồi cùng chạy vào phòng ngủ của Lý Lạc.
Cuối cùng, Lý Lạc không còn đường nào để trốn, bị Từ Hữu Ngư bổ nhào một phát đè xuống giường.
Nằm sấp trên giường bị Từ Hữu Ngư đè ép, Lý Lạc nghe thấy tiếng nước chảy tí tách từ phòng tắm, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở Từ Hữu Ngư: "Học tỷ đừng nghịch nữa, Khê Khê đang tắm đấy, đừng để nàng ấy phát hiện."
"Giờ thì biết sợ à?" Từ Hữu Ngư nằm phục trên lưng Lý Lạc, cười khanh khách ghé sát tai hắn, nhẹ nhàng thổi hơi nói: "Không phải vừa rồi chạy nhanh lắm sao."
"Ta sai rồi được chưa." Lý Lạc quả quyết nhận lỗi, nhận sợ cực kỳ nhanh chóng: "Cái ly rượu kia, chủ yếu là để chị uống rượu trong phòng, bình thường sẽ không bị người khác nhìn thấy đâu."
"Chủ yếu là em nghĩ, chỉ tặng mỗi một cái ly rượu thì ý nghĩa không đủ, nên mới muốn khắc thêm chữ, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là 'Văn Nghệ Niên Đại' cùng với bút danh của em có ý nghĩa kỷ niệm hơn."
"Chị thấy thế nào?"
"Thế? Tên Từ Hữu Ngư của chị chẳng lẽ không có ý nghĩa kỷ niệm à?" Từ Hữu Ngư hừ một tiếng, nói: "Em xem ra là cố tình tạo cơ hội cho chị bị lộ thân phận, thật là đáng chém!"
"Oan uổng quá, thọ tinh đại nhân." Lý Lạc vội vàng kêu oan, "Em đối với thọ tinh đại nhân là thành thật một lòng, trời đất chứng giám, tuyệt đối không có ý đồ xấu."
"Tin em mới là lạ." Từ Hữu Ngư liếc mắt.
Nhưng Lý Lạc lại nói tiếp: "Thật ra, ly rượu chỉ là một phần quà em tặng chị, còn một phần khác, em dự định sẽ tặng bù vào ngày mùng 8."
"Hả?" Từ Hữu Ngư bị hắn làm lệch đề tài, ngược lại có chút hứng thú: "Chỉ tặng có một phần là sao? Chẳng lẽ còn có quà khác mà không cho chị à?"
"Nói ra thì hết ý nghĩa." Lý Lạc lắc đầu: "Đợi đến khi tan học ngày mùng 8 về, đến lúc đó chị sẽ biết."
Bị Lý Lạc khơi gợi hứng thú, Từ Hữu Ngư định hỏi thêm mấy câu.
Nhưng bên phòng tắm lại truyền đến giọng nói nghi ngờ của Ứng Thiện Khê.
"Lý Lạc, anh về phòng ngủ rồi à?" Ứng Thiện Khê lúc nãy đang tắm, giờ mới làm ướt tóc, vừa tắt vòi sen xong, còn đang đánh dầu gội thì nghe thấy mơ hồ tiếng nói chuyện trong phòng ngủ, liền lập tức hỏi: "Anh đang nói gì vậy? Em không nghe rõ."
"Không có gì không có gì!" Lý Lạc bị cái mông của học tỷ ngồi trên eo, vội vàng lớn tiếng đáp lại: "Anh chỉ định hỏi em còn bao lâu nữa thì xong."
"À, còn lâu lắm." Ứng Thiện Khê vội vàng đáp lại từ sau cánh cửa phòng tắm: "Em mới gội đầu thôi, anh phải đợi ít nhất vài chục phút nữa đó."
"Ít nhất vài chục phút nữa à?" Từ Hữu Ngư cười tủm tỉm nằm trên lưng Lý Lạc, nhỏ giọng trêu ghẹo: "Vậy xem ra thời gian còn rất đủ đấy."
"Đủ gì mà đủ?" Lý Lạc tức giận nói: "Chị mau xuống đi, ai mà biết nàng ấy có tắm nhanh hơn không."
"Em đúng là không hiểu rồi." Từ Hữu Ngư cười ha ha nói: "Khê Khê sau khi tắm xong còn phải xoa sữa dưỡng thể các thứ, lúc trước chị còn giúp nàng xoa nữa, da thịt mịn lắm, mới tắm xong còn trơn mượt."
"Chị nói với em mấy chuyện này làm gì." Lý Lạc sầm mặt, lập tức ngắt lời: "Đừng có quậy nữa có được không?"
"Chị quậy gì đâu?" Từ Hữu Ngư ngồi trên eo hắn nhún nhẩy hai cái, sau đó tiếp lời: "Chuyện vừa nãy vẫn chưa nói xong mà, em nói là có quà muốn tặng chị đúng không?"
"Chuyện đó đợi mùng 8 rồi tính."
"Giờ không nói được à?"
"Nói hết rồi thì còn gì là bất ngờ, chị nhất định phải biết bây giờ sao?"
"Vậy cũng được." Từ Hữu Ngư nghĩ một chút, cũng không vội nữa, nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài hành lang thì liền nhanh chóng xoay người, từ trên người Lý Lạc bước xuống.
Và ngay khi Từ Hữu Ngư đi ra khỏi phòng ngủ thì ngoài cửa đã truyền đến giọng nói của Nhan Trúc Sanh: "Học tỷ, chị với Lý Lạc đang làm gì vậy?"
"Không làm gì cả." Từ Hữu Ngư cười tủm tỉm nói: "Chỉ đang cảm ơn hắn tặng quà sinh nhật thôi."
"À." Nhan Trúc Sanh gật đầu: "Em tắm xong rồi, học tỷ cũng đi tắm đi."
"Ừm, chị đi đây."
Từ Hữu Ngư trở về phòng lấy quần áo đi tắm, rồi vào phòng tắm.
Còn Nhan Trúc Sanh thì đi vào phòng ngủ của Lý Lạc, liếc mắt về phía phòng tắm nơi Ứng Thiện Khê đang tắm, rồi tiến đến mép giường, nhỏ giọng nói: "Lý Lạc, giúp em một việc."
"Sao vậy?" Lý Lạc lật người nằm ngửa trên giường, ngước nhìn Nhan Trúc Sanh.
Lúc này Nhan Trúc Sanh đã thay một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, mặc chiếc quần ngủ cực ngắn, để lộ ra đôi chân dài trắng như tuyết.
Đang đứng ở mép giường hai tay chống lên đầu gối, đôi đùi trắng nõn khiến Lý Lạc hoa cả mắt.
"Giúp em sấy tóc." Nhan Trúc Sanh tháo chiếc khăn lông đang quấn trên đầu, mái tóc đen ướt sũng như thác nước đổ xuống.
Vì nàng ngồi chống đầu gối nên có vài sợi tóc dài nhất gần như chạm đến mắt cá chân.
"Khụ." Cân nhắc thời gian tắm của Ứng Thiện Khê, Lý Lạc nhảy xuống giường, lấy máy sấy tóc từ trong ngăn kéo, kéo Nhan Trúc Sanh đi ra ngoài, vừa đi vừa thấp giọng nói: "Sang phòng em hẵng sấy."
"Ừm." Nhan Trúc Sanh ngoan ngoãn gật đầu, theo Lý Lạc cẩn thận từng li từng tí ra khỏi phòng ngủ, rồi đến phòng ngủ của Nhan Trúc Sanh, còn vô cùng chu đáo đóng cửa lại, tiện tay khóa luôn.
Lý Lạc không để ý nàng đã khóa cửa, để nàng ngồi khoanh chân trên giường, quay lưng lại với mình, xõa mái tóc dài xuống, Lý Lạc cắm máy sấy vào điện, rồi bắt đầu cẩn thận sấy tóc cho Nhan Trúc Sanh.
So với Từ Hữu Ngư, Nhan Trúc Sanh thì an tĩnh hơn nhiều, không cố tình nói những lời trêu ghẹo hắn.
Lúc sấy tóc cho nàng, Nhan Trúc Sanh nhắm mắt lại lặng lẽ hưởng thụ cảm giác ngón tay Lý Lạc xuyên qua những sợi tóc của mình.
Khoảng chừng mười phút thì Lý Lạc xem như đã giúp nàng sấy khô mái tóc dài mượt mà.
Xong việc, Lý Lạc thở ra một hơi, rồi rút máy sấy tóc ra: "Vậy anh ra ngoài trước đây, em ngủ sớm đi."
"Chờ một chút." Nhan Trúc Sanh quay người lại, kéo lấy ống tay áo của hắn, không cho hắn đi.
"Sao vậy?"
"Ôm một cái."
"Em suy nghĩ kỹ rồi mới nói câu này đi." Lý Lạc nhếch mép: "Gần đây chúng ta có chuyện gì cần ăn mừng sao?"
"Chúng ta chẳng phải là người yêu sao?"
Nhan Trúc Sanh ngồi xổm ở mép giường, đã thẳng người lên, ôm lấy mép giường Lý Lạc, đầu vùi vào trong lòng hắn, "Tình nhân ôm nhau một chút có phải là chuyện rất bình thường không?"
"Khi nào chúng ta là tình nhân rồi?"
"Lúc chơi trò đại phú ông."
"Đó chỉ là trò chơi thôi, hơn nữa bây giờ cũng kết thúc rồi."
"Kết thúc rồi chúng ta cũng đâu có chia tay." Nhan Trúc Sanh ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, một vẻ ngây thơ vô tội nhìn hắn, "Chẳng lẽ ngươi muốn chia tay ta sao?"
Lý Lạc: "?"
Sao tự nhiên lại nhảy sang chuyện hắn có muốn chia tay hay không?
Lý Lạc cả người ngây ra một hồi, Nhan Trúc Sanh đã không hề khách khí dụi vào lòng Lý Lạc, mặt nhỏ cọ xát vào ngực hắn.
"Từ từ đã," Lý Lạc giữ bả vai Nhan Trúc Sanh lại, "Ta cảm thấy chúng ta vẫn cần phải nói rõ chuyện này, ngươi đừng ôm có được không?"
"Nói rõ gì chứ?" Khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Trúc Sanh lộ vẻ nghi ngờ.
"Ngươi đừng có giả vờ ngốc nữa." Lý Lạc nghiêm mặt, nắm lấy khuôn mặt nàng, tức giận nói, "Trò chơi chỉ là trò chơi, không được coi là thật."
"A" Nhan Trúc Sanh chu miệng, sau đó nói, "Vậy coi như là ăn mừng đi."
"Ăn mừng cái gì?"
"Ăn mừng sinh nhật học tỷ vui vẻ?"
"Vậy ngươi đi ôm học tỷ đi, ôm ta làm gì?"
"Vậy thì ăn mừng ngươi chơi đại phú ông thắng lợi." Mắt Nhan Trúc Sanh sáng lên, nghĩ ra một lý do tuyệt vời, sau đó ôm chặt Lý Lạc không buông, "Chúc mừng."
Lý Lạc: "..."
Đúng lúc Lý Lạc đang cạn lời, bội phục góc độ xảo trá của Nhan Trúc Sanh thì ngoài cửa đã có tiếng bước chân dồn dập.
Sau đó, tiếng của Ứng Thiện Khê vang lên ngoài hành lang.
"Trúc Sanh." Tiếng gõ cửa vang lên từ phòng vệ sinh bên cạnh, rồi Ứng Thiện Khê nghi hoặc hỏi, "Ngươi có thấy Lý Lạc đâu không? Vừa nãy còn ở phòng ngủ, kết quả lại không thấy."
"Ta đang tắm mà, không phải Trúc Sanh." Tiếng Từ Hữu Ngư từ trong phòng vệ sinh vọng ra, "Trúc Sanh tắm xong trước rồi, hình như tìm Lý Lạc có việc, ngươi đến phòng ngủ của nàng xem đi."
"Ờ ha." Ứng Thiện Khê vội vàng gật đầu, rồi đi về phía phòng ngủ của Nhan Trúc Sanh.
Lý Lạc vừa nghe liền vội vàng buông Nhan Trúc Sanh ra, cầm máy sấy tóc đi về phía cửa, nhưng vừa chạm vào tay nắm cửa thì phát hiện không mở được, lập tức ngẩn người, rồi mới biết đồ chơi này đã bị khóa rồi!
Mà lúc này, Ứng Thiện Khê đã tới cửa.
Không biết có phải vì hơi luống cuống hay không, Ứng Thiện Khê vừa gõ cửa, vừa nắm lấy tay nắm bên ngoài.
Kết quả vừa hơi dùng sức liền thấy cửa bị khóa, trong lòng giật thót, vội vàng hỏi vào trong: "Lý Lạc, Lý Lạc? Ngươi có ở trong không? Trúc Sanh cũng ở trong đó à?"
Lý Lạc vội vàng mở khóa cửa, sau đó mở cửa phòng, cầm máy sấy tóc đi ra: "Ta ở đây."
"Hai người làm gì trong đó?" Ứng Thiện Khê nheo mắt, nghi ngờ hỏi.
"Tóc nàng hơi dài, nên nhờ ta sấy giúp." Lý Lạc giơ máy sấy tóc lên giải thích.
"Hả, vậy sao." Ứng Thiện Khê bán tín bán nghi, "Vậy hai người khóa cửa làm gì?"
"Ta bình thường có thói quen khóa cửa rồi." Nhan Trúc Sanh đang ngồi trên giường nháy mắt mấy cái, rồi ngoan ngoãn nói, "Khê Khê tắm xong rồi sao? Để Lý Lạc giúp ngươi sấy tóc luôn đi."
Nghe Nhan Trúc Sanh nói thế, Ứng Thiện Khê nhất thời nghẹn lại, theo bản năng lẩm bẩm: "Ai, ai muốn hắn sấy tóc cho chứ..."
"Được rồi được rồi, ta sấy cho ngươi một chút." Lý Lạc vội ấn bả vai Ứng Thiện Khê, rồi đi về phía phòng ngủ của nàng.
Bị Lý Lạc đẩy vào phòng ngủ, Ứng Thiện Khê giả vờ từ chối rồi ngồi xuống giường, co chân làm dáng vẻ giống Nhan Trúc Sanh, để Lý Lạc cắm máy sấy tóc rồi giúp nàng sấy tóc.
Có điều so với Nhan Trúc Sanh thì Ứng Thiện Khê lại nói nhiều hơn một chút.
"Vừa rồi hai người ở trong phòng ngủ của Trúc Sanh, cũng chỉ sấy tóc thôi à?"
"Nếu không thì sao? Còn có thể làm gì nữa?" Lý Lạc mặt không đổi sắc nói, "Ta cũng đâu biết nàng khóa cửa, chắc là theo thói quen vừa vào cửa đã khóa rồi."
"Ừm." Ứng Thiện Khê miễn cưỡng tin hắn một chút, rồi lại nói, "Vậy ngươi giúp ta lấy Pikachu ở đầu giường đến đây đi."
"Ừ? Cái này à?" Lý Lạc tiện tay nhấc Pikachu lên, đưa cho Ứng Thiện Khê.
Ứng Thiện Khê gật đầu, rồi lặng lẽ ôm Pikachu vào lòng, nhân lúc Lý Lạc không để ý mà tức giận bóp mấy cái đầu Pikachu.
Một lúc sau, không biết nàng nghĩ tới điều gì, đột nhiên lại nói: "Cả Doraemon nữa cũng giúp ta lấy tới đây đi."
"Ờ." Lý Lạc cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ là lúc sấy tóc nàng rảnh rỗi buồn chán, nên đưa cả Doraemon đến tay nàng.
"Bạn cùng cảnh ngộ" vừa rơi vào lòng Ứng Thiện Khê thì lập tức nhìn nhau, câm lặng không nói.
Sau đó, đầu Doraemon cũng bị gặp nạn.
So với Nhan Trúc Sanh tóc dài tới eo thì tóc của Ứng Thiện Khê hơi ngắn hơn một chút, tầm qua vai, rủ xuống sau lưng xương bả vai một đoạn.
Nếu cột tóc đuôi ngựa cao lên thì tóc sẽ vừa rơi đến ngang vai, trông cũng rất nhẹ nhàng, đáng yêu.
Sấy tóc giúp nàng tốn mất bảy tám phút, bồi Ứng Thiện Khê nói chuyện một chút, sau khi Lý Lạc tắt máy sấy thì nói: "Ta đi tắm đây, ngươi đi ngủ sớm đi."
"Ừm." Ứng Thiện Khê hưởng thụ xong phục vụ của Lý Lạc thì cơn giận cũng nguôi ngoai không ít, buông những "người cùng cảnh ngộ" trong lòng ra.
Nhìn Lý Lạc rời khỏi phòng ngủ, Ứng Thiện Khê nằm dài trên giường, khẽ thở dài một cái, rồi hồi tưởng lại hình ảnh hôm nay mình bị Lý Lạc "tường đông" khi chơi đại phú ông, gò má chợt ửng đỏ.
Ôm gấu trúc bông bên cạnh vào, nàng kẹp hai chân vào giữa, rồi lấy điện thoại ra lật xem tiểu thuyết của Lý Lạc, tìm đến những chương mà nàng đã thêm vào thẻ kẹp sách.
Tất cả đều là những đoạn ngọt ngào, tình cảm của nhân vật chính Lý Dương và Thẩm Đông Đông.
Mà bên kia.
Lý Lạc vừa tắm vội xong, đang định ngồi vào máy tính gõ chữ thì cửa phòng lại bị đẩy ra.
Cảm thấy sau lưng có một làn gió thơm, gáy lại mềm mại như bị chạm vào, Lý Lạc thở dài: "Học tỷ tắm xong rồi à?"
"Đúng vậy." Từ Hữu Ngư cười hì hì nói, "Học đệ có mệt không? Không mệt thì cho học tỷ sấy tóc đi."
Lý Lạc lại thở dài một hơi, nghĩ xem liệu dịch vụ sấy tóc của mình có nên thu phí hay không?
Chỉ nửa tiếng mà sấy ba lần, hắn nhanh chóng thành thầy Tony chuyên sấy tóc rồi.
Có điều vì "nể mặt" thọ tinh đại nhân đang lạm quyền, Lý Lạc vẫn đứng dậy nhường ghế, chờ Từ Hữu Ngư ngồi xuống thì bật máy sấy tóc giúp nàng làm khô tóc.
So với hai người trước, tóc của Từ Hữu Ngư còn ngắn hơn chút, rủ xuống chỉ vừa quá vai.
Có lẽ là do viết truyện mạng lâu, tóc có phần mỏng đi nên chỉ cần sấy vài phút là gần như xong rồi.
Từ Hữu Ngư ngồi trước máy tính, trong lúc rảnh rỗi đăng nhập tài khoản nhà văn của mình vào máy tính của Lý Lạc, cuộn tròn chân nhìn số liệu hậu trường.
Vốn chỉ muốn lướt qua rồi trêu đùa với Lý Lạc về chuyện cá cược thôi.
Kết quả vừa nhìn, nàng cả người như bị điện giật.
"Chuyện gì xảy ra vậy?!" Từ Hữu Ngư kinh hãi, vội ghé sát mắt vào màn hình nhìn kỹ, xác định mình không nhìn nhầm, "Sao tự dưng tăng lên 9900 đặt mua vậy?! Rõ ràng buổi sáng mới có 9800 thôi mà!"
Dựa theo tốc độ tăng hai ba chục đặt mua mỗi ngày gần đây thì kể cả tối nay nàng không cập nhật, cũng không thể tăng lên nhanh như vậy được.
Nếu tăng nhanh thế thì chẳng phải đến ngày mùng 8 là có thể đạt vạn đặt rồi sao?
Nghĩ đến đây, Từ Hữu Ngư bắt đầu tìm nguyên nhân.
Nhưng nguyên nhân rất dễ tìm thôi.
Bởi vì ( bạn nhận được khen thưởng 1000000 điểm từ "Trọng Nhiên" cho 《 Văn Nghệ Niên Đại 》 ) Đây là một thông báo trong cột ghi chép khen thưởng của độc giả ở hậu trường.
Nhìn thời gian, lại là vào lúc chạng vạng tối sau khi đánh thưởng, tên này chẳng phải đang chơi đại phú ông mà vẫn lén lút làm tay này đấy chứ?
Từ Hữu Ngư nghiến răng, lại đăng nhập ứng dụng Khải Điểm để xem, dòng chữ nổi bật nhất ngay lập tức hiện ra.
(Trọng Nhiên ủng hộ 《 Văn Nghệ Niên Đại 》 rương bạc, trở thành "Bạch Ngân đại minh" của tác phẩm!) Thấy vậy, mặt Từ Hữu Ngư nhất thời tối sầm lại, giận dữ nghiêng đầu trừng mắt nhìn Lý Lạc.
"Cái tên này, hóa ra đợi ở đây à? Cần không vậy?"
Phải biết rằng, trong thời kỳ này, "Bạch Ngân minh" vẫn là một thứ hiếm thấy, thông thường một tháng cũng chưa chắc thấy được một lần.
Lúc này mà có một Bạch Ngân minh nện xuống thì đối với một cuốn sách mà nói, sẽ mang lại hiệu ứng tuyên truyền vô cùng lớn.
Có thể đạt tốc độ tăng đặt mua lớn trong thời gian ngắn cũng không phải là chuyện lạ.
Nhưng dù sao thì đó cũng là 10 nghìn tệ đấy chứ.
Lý Lạc vì để thắng cuộc mà thật đúng là không từ thủ đoạn mà.
"Khụ." Lý Lạc thấy "mánh khóe" của mình bị phát hiện thì cũng hắng giọng, "Binh bất yếm trá thôi mà, đâu có nói là không được đâu."
"Hừ." Từ Hữu Ngư hậm hực đứng dậy, ngay lập tức đi ra ngoài phòng.
Lý Lạc thấy thế thì hỏi: "Học tỷ đi đâu vậy? Không ngồi chơi một chút nữa à?"
"Ngồi gì đó mà ngồi? Về gõ chữ đi!"
"Đừng mà." Lý Lạc cười hắc hắc nói, "Sinh nhật cùng ngày, làm sao có thể gõ chữ chứ? Ngươi không phải đều đã xin nghỉ rồi sao."
"Còn không phải tại ngươi." Từ Hữu Ngư quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái, "Ngươi chờ ta đó, nếu để cho ta thắng, ngươi sẽ biết tay!"
"Không kịp đâu." Lý Lạc ha ha cười nói, "Hiệu quả của huy hiệu Bạch Ngân vẫn là mạnh, ta phỏng chừng ngày mai ngươi có thể vạn đặt trước."
"Thắng bại chưa phân, ngươi tốt nhất đừng nên quá kiêu ngạo." Từ Hữu Ngư nheo mắt lại, khó có được dâng lên ý chí chiến đấu hừng hực, sau đó gật đầu, liền lập tức chạy về phòng ngủ, mở phần mềm gõ chữ chính là gõ không ngừng.
Nhìn nàng một bộ ý chí chiến đấu tràn đầy như vậy, Lý Lạc nhất thời trong lòng một cái lộp bộp, trong đầu nghĩ cái này tổng không lẽ còn có thể thua chứ?
Tuy nói mỗi lần cập nhật một chương, số lượng đặt cũng sẽ bởi vì số chương tăng lên mà giảm bớt, cũng chậm lại tốc độ tăng số lượng đặt.
Thế nhưng lấy hiệu suất gõ chữ của Từ Hữu Ngư, hẳn là như vậy cũng không kịp mới đúng.
Nghĩ như vậy, Lý Lạc cũng liền hơi chút yên tâm một ít...
Bạn cần đăng nhập để bình luận